Mục Thần Ký

Chương 211: Chương 211: Khó Tránh Ly Biệt




Chữ trên cuốn sách này không nhiều, Tần Mục coi lướt qua một lượt thì trong đầu hắn xuất hiện rất nhiều đạo lý tu hành về phương diện hồn phách.

Ma vương Đô Thiên nói cho hắn biết trong sách là pháp thuật của U Đô nhưng xem ra đó cũng chỉ là một lời nói dối dụ dỗ hắn mắc câu mà thôi.

“Ta nói mười câu thì ít nhất cũng có một câu là thật, còn ma vương Đô Thiên nói một trăm câu thì chỉ có một câu là thật.”

Tần Mục nghĩ thầm:

“Trong số những điều hắn nói với ta, chỉ có câu tiếng U Đô là thật, những cái khác đều là giả dối!”

Hắn ngẫm nghĩ thật cẩn thận, nếu như có thể hiểu hết những điều bí ẩn của chữ trên sách, đúng là có thể lĩnh ngộ được một số pháp thuật loại hồn phách. Nhưng chữ trên cuốn sách này chủ yếu là làm mạnh hồn phách còn pháp thuật hồn phách chỉ là thứ yếu.

Tần Mục ghi nhớ chữ trong sách vào trong đầu, sau đó hắn gấp sách rồi suy nghĩ, nghiền ngẫm ý nghĩa của chữ trong sách rồi thử lĩnh hội ra một loại pháp thuật hồn phách.

Pháp thuật về hồn phách trong Đại Dục Thiên Ma Kinh, đại vu nước Man Địch cũng có pháp thuật loại này, còn có cả Lôi Âm Bát Thức mà Mã gia truyền cho hắn và Đại Tự Tại Ấn của Ma tộc, đều là những pháp thuật kì diệu dành cho hồn phách.

Khiên Hồn Dẫn của Cửu U Môn chính là pháp thuật thần thông nổi trội trong số đó.

Nếu như chứng minh có liên quan với chữ trên cuốn sách này, có thể khiến uy lực của nó càng mạnh hơn nữa!

Tần Mục suy nghĩ rất lâu, sau đó đi lại thật chậm rãi trong sân, vừa đi vừa vung tay khắc họa, hắn đang thử dung hợp đạo lý trong chữ U Đô vào trong chiêu Nhật Chiếu Dương Hồn Không Trung Luyện.

Nhật Chiếu Dương Hồn Không Trung Luyện là một chiêu thức trong Lôi Âm Bát Thức, kỹ năng chiến đấu đỉnh cao trong Như Lai Đại Thừa Kinh, uy lực vô cùng mạnh, được nhiều thế hệ Như Lai nâng cấp tới mức độ cao nhất, dường như không có khả năng cải tạo nâng cao thêm nữa.

Hiện giờ, Tần Mục chính là đang cải tạo lại chiêu thức này, hắn chưa từng tu luyện Như Lai Đại Thừa Kinh, nhưng từ khi dung hợp Đại Dục Thiên Ma Kinh và Bá Thể Tam Đan Công với nhau, sau khi công pháp nhất thống, uy lực của Lôi Âm Bát Thức cũng càng ngày càng mạnh lên, không hền kém cạnh với Đại Thừa Kinh.

Hắn luyện đi luyện lại một chiêu thức, vung ra hết quyền này tới quyền khác, bài quyền từ trong tâm mà ra mà tâm thì là mặt trời, một quyền vung ra, tiếng sấm vang dội, ánh nắng gay gắt, luyện hóa dương hồn, uy lực dần dần tăng lên.

Chiêu Nhật Chiếu Dương Hồn Không Trung Luyện này không có tác dụng gì với xác thịt, cho dù thanh thế lớn cỡ nào đi nữa cũng chỉ tấn công hồn phách.

Tần Mục luyện đi luyện lại nhiều lần, quyền ấn (*) dần dần đánh ra một luồng lửa, ngọn lửa đó không giống với lửa thông thường mà là nghiệp hỏa thiêu đốt linh hồn.

Mỗi quyền hắn đánh ra đều có nghiệp hỏa, dần dần nghiệp hỏa mỗi lúc một mãnh liệt, hóa thành một vầng mặt trời đỏ rực xung quanh nắm đấm của hắn.

Hắn càng đánh càng quen tay, bất giác hắn thét lên liên hồi, một quyền đột ngột vung ra, vầng mặt trời trên không bùng nổ, lửa cháy hừng hực tỏa ra xung quanh, nghiệp hỏa bao trùm cả đình viện.

Tần Mục thu lại thế, thở một hơi khí đục, đột nhiên giật mình, mở cửa phòng thì thấy đường chủ Kiếm Đường đang bước vội tới.

“Kiếm Đường, có việc gì mà vội vàng thế?”

Tần Mục mời hắn vào, lên tiếng hỏi.

“Lục thiên vương bị thương rồi.”

Sắc mặt của đường chủ Kiếm Đường rất nghiêm trọng, hắn trầm giọng nói:

“Hiện giờ đang ở chỗ ta, Lục thiên vương muốn gặp giáo chủ. Tình hình của hắn… rất tệ!”

Tận Mục giật mình rồi cùng hắn đi tới khu nhà của hắn.

“Giáo chủ, lão hủ hổ thẹn, mang theo thương tích tới gặp giáo chủ, bị thương khá nặng, không thể hành lễ.” Lục thiên vương nằm trên giường, gắng gượng ngồi dậy, nhưng không ngồi lên được, hổ thẹn nói.

Tần Mục xua tay, bước tới kiểm tra vết thương của ông ta, khẽ nhíu mày. Y phục của ông rách rưới lam lũ, trên tóc bạc và râu bạc có vết máu.

Thương tích của Lục thiên vương nghiêm trọng hơn cả quốc sư Duyên Khang, chắc hẳn là đã giao đấu với mấy kẻ lợi hại cấp giáo chủ, bị chúng đánh trọng thương!

Thương tích của ông ta không chỉ là thương tích trên xác thịt, nội tạng hồn phách cũng bị thương, thương tích của hồn phách cực kì nghiêm trọng!

Thất đại thần tạng của ông ta đều bị đánh tới gần như hủy diệt, linh đài đã bị hóa thạch, ngũ hành thần bị phá hủy ba cái, Lục Hợp thần tạng chỉ còn lại hai trụ thần, Thất Tinh thần tạng, thiên nhân thần tạng, sinh tử thần tạng đều đã bị hủy hoại nghiêm trọng, còn cây cầu bay trong thần kiều thần tạng đã bị gãy.

Nếu như chỉ có những thương tích này thôi đã đành, quan trọng là ông đã lớn tuổi, cơ thể không được như xưa, xác thịt rất khó trói buộc hồn phách sắp phân tán.

Lục thiên vương thở dài một hơi, nói:

“Giáo chủ, ta đã dò la được tung tích của Càn thiên vương…”

“Ngươi không cần nói vội.”

Tần Mục lấy ra hai bình long diên, giúp hắn chữa trị vết thương trên thân xác, lại để ông uống hết một bình, hắn trầm ngâm một hồi rồi viết ra một loạt tên thuốc, sai đường chủ Kiếm Đường tới Khố Phủ bốc thuốc theo đơn. Còn những vị thuốc này có thể chữa khỏi Lục thiên vương hay không, trong lòng hắn cũng không dám chắc, tình huống tốt nhất là phế nhân, xấu nhất là…

Đường chủ Kiếm Đường nhanh chóng rời đi, thương tích trên thân xác của Lục thiên vương đã đỡ hơn một chút, nhưng thương tích của hồn phách và thần tạng thì nghiêm trọng hơn, ông thở dốc:

“Càn thiên vương đã chết. Ta điều tra hành tung của hắn, có người cầm y phục của hắn dẫn dụ ta đuổi theo, kết quả trúng mai phục…”

Tần Mục nhíu mày:

“Kẻ nào lập kế mai phục ngươi?”

“Không lộ mặt, nhưng thần thông của chúng ta có thể nhận ra.”

Cơ thể Lục thiên vương co giật, thương tích trên hồn phách bộc phát, khiến hắn đau đớn, Lục thiên vương nghiến răng, cố gắng chống chọi vượt qua, mái tóc bạc trắng của ông lắc qua lắc lại theo cơ thể, ông cười hì hì, nói:

“Chúng muốn phép dịch chuyển của Thánh giáo chúng ta… Giáo chủ, ta không thể phò trợ ngươi nữa rồi, hổ thẹn với lời dặn dò của sư tổ…”

“Yên tâm đi, ngươi không chết được đâu, cũng không tàn phế được.”

Đuôi mắt Tần Mục co giật, trầm giọng nói:

“Cho dù ngươi chết, ta cũng sẽ kéo hồn phách của ngươi từ U Đô về!”

“Kẻ đánh ta bị thương, một trong số chúng là quan nhất phẩm của triều đình!”

Cơ thể Lục thiên vương bình ổn trở lại:

“Ta nhận ra công pháp của hắn, là Linh Bảo Bất Động Thiền Công, trong số quan nhất phẩm triều đình, thái tử thái sư Tôn Nan Đà đã luyện môn công pháp này tới mức cao nhất, ngồi trên hàng nghìn bảo tháp, linh bảo không động đậy.”

Tần Mục nhanh chóng ra tay, hai tay thoăn thoắt nhấn trên người Lục thiên vương, mười ngón tay di chuyển để lại hàng loạt ảo ảnh trong không trung, chỉ trong chớp mắt đã phong ấn hồn phách của Lục thiên vương ở trong cơ thể, không để hồn phách của hắn rời khỏi cơ thể.

Hăn dùng Tạo Hóa Thiên Ma Công, Tạo Hóa Thiên Ma Công được cao thủ của Thiên Ma Giới dùng để lột da làm áo, nhưng trong tay hắn thì được dùng để cứu người.

Lục thiên vương bị hắn khóa chặt ba hồn bảy phách, nhưng vẫn không thể ngăn cản hồn phách phân tán.

“Giáo chủ, tuy ngươi là thần y, nhưng cũng không thể cứu được người chắc chắn phải chết.”

Lục thiên vương nở một nụ cười, run rẩy ngồi dậy bước xuống đất, ngồi trước phòng, gương mặt xuất hiện một vầng ánh sáng hồng, cười nói:

“Không cần phải phí công tốn sức. Hồn phách của ta sắp tan rồi, thần kiều đã gãy, không gắng gượng được nữa. Ta vốn tưởng rằng sau khi sư tổ mất, ta có thể phò tá giáo chủ phục hưng Thánh giáo, không ngờ ta không thể nhìn thấy ngày hôm đó.”

Sau đó trong người ông phát ra tiếng đổ vỡ rầm rầm, là thần kiều thần tạng của ông bắt đầu đổ vỡ khi không có sự chống đỡ của thần kiều.

Thần kiều thần tạng sụp đổ đè vỡ sinh tử thần tạng, tiếp theo đó đè vỡ thiên nhân thần tạng, các tầng thần tạng lần lượt đổ sập.

Tần Mục trong lòng xót xa, hiện giờ, cho dù đường chủ Kiếm Đường có bốc thuốc trở về cũng không thể cứu được ông ta.

Trên người Lục thiên vương lửa cháy bừng bừng, xé tan hồn phách, kiểu xé tan này không thể nào thay đổi được nữa, hắn bị thương quá nặng, vết thương trên hồn phách nghiêm trọng nhất, sắp sửa hồn bay phách tán.

Nếu như hồn bay phách tán sẽ không thể vào U Đô, hồn phách tiêu tan, không thể trở thành quỷ hồn.

“Thánh hỏa bừng bừng, thiêu đốt tàn xác…”

Lục thiên vương lẩm bẩm trong ngọn lửa lớn:

“Sinh tử vô thường, khó tránh ly biệt. Ta không thể nhìn thấy ngươi trở thành thánh sư, ta rất muốn trở về Thánh Lâm Sơn, nhìn lại cây Thánh Sư… Ta nghe thấy tiếng chặt củi của tiều phu…”

Ông lão ngồi trong ngọn lửa run rẩy, nở một nụ cười:

“Giáo chủ, ta lạnh quá…”

Tần Mục đưa tay ra, muốn nắm lấy tay của ông lão, nhưng chỉ có thể chạm vào một nắm tro tàn đã bị thiêu rụi.

Lửa dần dần tắt dụm, chỉ để lại một đống tro tàn màu xám.

Bên ngoài, bước chân của đường chủ Kiếm Đường vọng lại, hắn đang xách các loại túi thuốc lớn nhỏ, Tần Mục quay người lại, đờ đẫn nói:

“Kiếm Đường, không dùng tới nữa rồi, Lục thiên vương đã đi rồi…”

Gói thuốc trong tay đường chủ Kiếm Đường rơi xuống đất, gã đàn ông cao lớn này quỳ sụp xuống, dập mạnh đầu, đôi vai không ngừng run rẩy, nhưng không khóc thành tiếng.

Mãi lâu sau Tần Mục mới gom tro cốt của Lục thiên vương lại, đặt vào trong một chiếc hũ màu xanh, thất thần đứng trước hũ.

Hắn bị ép buộc, bị Tư Bà Bà bán cho Thiên Ma giáo, lơ nga lơ ngơ trở thành Thánh giáo chủ của Thiên Ma giáo, hắn không có mấy tình cảm với Thiên Ma giáo, nếu như nói là có tình cảm, thì đó là tình cảm với Tư Bà Bà và sư tổ hồi trẻ.

Tuy nhiên, cùng với việc hắn càng ngày càng hiểu sâu sắc hơn về Thiên Ma giáo, hắn cũng dần yêu thích giáo nghĩa của giáo phái này, yêu thích những con người với muôn vàn sắc thái trong giáo, lại càng khâm phục nhân cách của họ, khâm phục cách hành sự của họ.

Hắn cũng coi mình trở thành một thành viên trong Thiên Ma giáo, nỗ lực trở thành một Thánh giáo chủ đúng nghĩa.

Lục thiên vương và hắn tiếp xúc không bao lâu, có lẽ ông ta chưa bao giờ coi hắn là Thánh giáo chủ mà chỉ coi là một đệ tử nghịch ngợm, phá phách, bận rộn giúp hắn lo trước lo sau khắc phục hậu quả của những việc hắn làm ở Thánh Lâm Sơn, giúp hắn lo liệu bê bối.

Ông giống như một người lớn tuổi yêu thương hậu bối, trong ánh mắt trách cứ luôn luôn có sự chiều chuộng.

Nhưng bây giờ, ông chết rồi, trở thành một nắm tro tàn trong hũ xanh…

“Kiếm Đường…”

Trong mắt Tần Mục ánh lên vẻ tàn khốc, từ từ nói:

“Lệnh cho đệ tử trong phái, điều động toàn bộ nguồn lực, điều tra cho ta toàn bộ tài liệu về thái tử thái sư Tôn Nan Đà, cuộc sống của hắn, gia quyến của hắn, môn phái của hắn, đệ tử của hắn, toàn bộ về hắn!”

Đường chủ Kiếm Đường đứng dậy:

“Tuân theo lệnh của giáo chủ!”

Tần Mục tiếp tục nói:

“Hãy mang theo Lục thiên vương, ông ấy muốn về lại bên cây Thánh Sư, ngươi hãy… chôn cất ông ấy ở đó.”

Đường chủ Kiếm Đường mang theo hũ xanh bước đi.

Tần Mục rời khỏi khu Kiếm Đường, tìm Tư Vân Hương đã về Sỹ Tử Cư từ Thiên Lục Lâu, đòi lại thẻ sách rồi lại đi tới Thiên Lục Lâu.

Trong Thiên Lục Lâu, hắn lên tầng ba, sách ở đây không nhiều, chỉ có khoảng gần một trăm cuốn, rất nhiều bí thư giám (**) râu tóc bạc phơ đang ngồi nghiên cứu các loại công pháp, suy diễn ra nội dung mới.

Tần Mục tìm được Linh Bảo Bất Động Thiền Công, đọc thật kĩ, hắn không ăn không ngủ, xem liền mạch suốt hai ngày, sau đó mới rời khỏi Thiên Lục Lâu, về phòng ngủ một giấc.

Ngày hôm sau, đường chủ Kiếm Đường mang theo tài liệu dày cộp tới.

Tần Mục đọc cẩn thận, mất nửa ngày để xem hết một lượt những thông tin về thái tử thái sư Tôn Nan Đà, sau đó mới nhắm mắt lại.

Đường chủ Kiếm Đường vẫn lặng lẽ đứng chờ ở bên cạnh, một lúc lâu sau Tần Mục mới mở mắt, nói:

“Nan Đà Tự, Tôn Nan Đà, Linh Bảo Bất Động Thiền Công… Giết cả nhà hắn ở kinh thành sẽ có ảnh hưởng lớn, cho nên vẫn nên là ở ngoài thành đi.”

***

(*) Quyền ấn: dấu vết của đường quyền.

(**) Bí thư giám:người trông coi sách mật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.