Mục Thần Ký

Chương 212: Chương 212: Tìm Kẻ Thù




“Kiếm Đường, thông báo mười hai trưởng lão hộ giáo, tám đại đô đốc tra sử của Thánh giáo, kêu họ tới bờ Đồ Giang ngoài kinh thành.”

Tần Mục gấp tài liệu lại, giao Linh Bảo Bất Động Thiền Công mà mấy bữa nay mình tâm đắc viết ra cho đường chủ Kiếm Đường rồi nói:

“Mấy hôm nay ta nghiên cứu Linh Bảo Bất Động Thiền Công, tìm kiếm sơ hở của nó và đã ghi chép cả ở trong này rồi, hãy để bọn họ xem qua. Đường chủ các đường tạm thời không hành động, đợi ta sắp xếp.”

Kiếm Đường nhận lệnh liền quay người rời đi.

Tần Mục gọi Hồ Linh Nhi và Long Kỳ Lân tới, dặn dò họ mấy ngày này hãy ở lại Thái Học Viện, sau đó hắn lại tới cuối đường của Sỹ Tử Cư, tìm Vệ Dung rồi nói:

“Vệ huynh, Vệ quốc công về chưa?”

Vệ Dung đáp:

“Mấy bữa trước mới dẹp xong phản loạn, nay mới trở về.”

Tần Mục nói:

“Làm phiền Vệ huynh về nhà một chuyến, nói với quốc công rằng biệt cung Nan Đà có chuyện hay để xem.”

Vệ Dung không hiểu, cười nói:

“Lão gia nhà ta mặc dù thích xem náo nhiệt, nhưng không phải náo nhiệt nào cũng xem. Nếu như sự việc không lớn, ông ấy cũng không đi đâu, ông ấy có thể rêu rao khiến cả kinh thành đều biết rốt cuộc là chuyện gì.”

Tần Mục nói:

“Ngươi cứ đi đi, đi rồi sẽ biết.”

Vệ Dung hậm hực cùng hắn xuống núi, Tần Mục không đi cùng hắn mà tới thẳng Thính Vũ Các ở phố Hoa.

Phó Khánh Duẫn vội vàng tới đón, nói:

“Giáo chủ.”

Tần Mục giơ tay lên ra hiệu hắn không cần nói nhiều, đột nhiên trong người hắn vọng tới tiếng nổ lách tách, xương cốt xê dịch vị trí, cơ thể cũng mỗi lúc một cao lên, trở thành một người đàn ông thân hình khôi ngô nhưng hơi gầy, nhìn giống như man tộc phía Bắc.

Phó Khánh Duẫn giật nảy mình:

“Tạo Hóa Công? Không biết là đây phần nào trong Tạo Hóa Thất Thiên?”

Xung quanh Tần Mục phát ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, hắn thay một bộ đồ có phần cục mịch rồi lấy Thiên Tràng Tháp từ trong túi Thao Thiết ra, Thiên Tràng Tháp cao chừng một trượng, được hắn đỡ trong lòng bàn tay, Thiên Tràng Tháp xoay chuyển không ngừng, phát ra tiếng vù vù, âm thanh của Phật ẩn hiện vọng ra từ Thiên Tràng Tháp.

“Phó đường chủ ở lại đây, không được hành động lỗ mãng, đợi ta giao phó.”

Tần Mục kéo theo Thiên Tràng Tháp, rời khỏi Thính Vũ Các, ra khỏi phố Hoa, đi thẳng tới biệt cung Nan Đà.

Biệt cung Nan Đà vốn là phủ thái tử thái sư, Nan Đà Tự trong Phật môn là một môn phái chỉ kém Đại Lôi Âm Tự, sau khi chủ trì Tôn Nan Đà thần phụ triều đình, Nan Đà Tự cũng trở thành một môn phái lớn dưới trướng triều đình.

Tôn Nan Đà phật pháp tinh thông, tính tình chính trực, căm thù cái ác, được gọi là A La Hán, được tôn là thái tử thái sư, sau khi Nan Đà Tự theo triều đình thì có rất nhiều Phật môn tự viện khác cũng nương nhờ triều đình, không thể không công nhận đây là công lao của Tôn Nan Đà.

Sau khi Tôn Nan Đà sửa phủ thái tử thái sư thành biệt cung Nan Đà, nơi đây trở thành nơi giảng đạo quan trọng nhất của Nan Đà Tự, rất nhiều tăng nhân trẻ tuổi của Nan Đà Tự đều tới đây nghe giảng, còn có cả một số nữ quyến có lòng bái phật của các vương công đại thần cũng tới đây nghe giảng.

Tuy nhiên, các nữ quyến thường là những người cô đơn, hiu quạnh chốn khuê phòng, mục đích tới đây của một số nữ quyến cũng không đứng đắn lắm, chỉ là mượn danh bái phật để dụ dỗ, cấu kết với các tăng nhân trẻ tuổi, giải tỏa cô đơn, có một số nữ quyến nhiều tuổi nhan sắc phai tàn nuôi một số tăng nhân trẻ tuổi, thường có tăng nhân ra vào khuê phòng của nữ giới, đây là việc thường thấy, không có gì lạ ở kinh thành.

Cũng có một số lão tăng nuôi một vài cô gái trẻ tuổi, ngày đêm đàn hát ca múa nên gặp phải nhiều chỉ trích.

Tôn Nan Đà mặc dù biết một số việc bê bối của Đạo môn, nhưng công việc bận rộn, chức trách nặng nề, không có thời gian quản giáo. Cùng với việc phong tụ ở kinh thành khá cởi mở, nữ giới khá mạnh dạn, thái hậu trong cung cũng có nhân tình, vì thế hắn cũng mặc kệ cho qua.

Hoàng đế từng nhiều lần ban hôn cho Tôn Nan Đà, nhưng Tôn Nan Đà từ chối đã ba lần, tới lần thứ tư cũng phải chấp nhận, coi như là một tăng nhân nửa tăng nửa tục, bởi vậy cũng khó mà chỉnh đốn nề nếp của các đệ tử.

Trong biệt cung Nan Đà thường xuyên có những việc chướng tai gai mắt xảy ra, Tôn Nan Đà cũng chỉ biết mắt nhắm mắt mở mà cho qua mà thôi.

Tuy nhiên hắn vẫn là người căm ghét cái ác, không bao giờ nể mặt những quan viên có xuất thân ma đạo ở trong triều, còn dám mắng nhiếc trước điện.

Hôm nay, biệt cung Nan Đà vô cùng huyên náo, tăng nhân trong Nan Đà Tự lũ lượt chạy ra ngoài, tới đám đông đệ tử thân truyền của Tôn Nan Đà cũng lao hết đi, nói:

“Bên ngoài có người bán báu vật Phật môn bảo tháp Thiên Tràng, cùng một mạch với Linh Bảo Bất Động Thiền Công của Nan Đà Tự, là báu vật trấn giáo bị mất cách đây hàng trăm năm của Nan Đà Tự.”

Mọi người chạy ra ngoài biệt cung, quả nhiên nhìn thấy báu vật trấn giáo thất lạc từ lâu của Nan Đà Tự - Thiên Tràng Tháp, chỉ thấy đám đông tăng nhân đang vây chặt lại, khiến cả con phố không thể qua lại, còn có cả một số nữ quyến cũng chen lấn vào trong.

Giữa đám đông một toàn bảo tháp sừng sững, bảo tháp có nghìn trụ, mỗi trụ đều được điêu khắc bằng ngọc thạch, chia làm bảy tầng, mỗi tầng đều khắc ống trụ kinh văn, có thể xoay chuyển, khi chuyển động, kinh văn bên trên sẽ phát ra ánh sáng và phật âm.

Trong mỗi trụ kinh của mỗi tầng đều có cất giữ bảo vật, lưu ly, chuỗi ngọc, xá lị, đèn, hoàng ngọc, mã não…

Nghìn cột trụ trùng điệp tạo thành một tòa tháp, đây chính là báu vật trấn giáo nổi tiếng của Nan Đà Tự, bảo tháp Thiên Tràng, còn gọi là Thiên Tràng Tháp.

Bảo vật này đã thất lạc từ lâu, biến mất trong một cơn loạn lạc, không ngờ vẫn có thể xuất hiện trên thế gian, đám đông tăng nhân của biệt cung Nan Đà nhìn ngắm tới mức mặt đỏ gay gắt, chỉ muốn lập tức xông lên cướp bảo tháp về.

Tuy nhiên dù sao đây cũng là kinh thành cho nên cũng không thể hành động lỗ mãng.

Người bán Thiên Tràng Tháp là một thanh niên dị tộc, đứng dưới tháp đang khống chế Tràng Tháp.

Thiên Tràng Tháp vốn dĩ không cao, mỗi trụ chỉ khoảng ba tấc, nhưng được người thanh niên này phát động, khiến mỗi trụ cao hơn một trượng, thật đáng kinh ngạc, ống kinh của Thiên Tràng xoay chuyển, không ngừng có kinh văn phát sáng lấp lánh xuất hiện, phật âm cuồn cuộn, vô cùng hoành tráng.

Giọng người đàn ông dị tộc vang vọng, nói:

“Bảo vật gia truyền của ta chỉ tặng người có duyên. Ta tới từ thảo nguyên ngoài biên ải, là vu sỹ của Lâu Lan Hoàng Kim cung. Bảo bối này do tổ tiên ta truyền lại, tổ tiên của ta từng cứu một vị lão hòa thượng, vị lão hòa thượng đó tặng bảo bối này cho tổ tiên của ta. Lần này ta tới Duyên Khang quốc, muốn gặp gỡ học hỏi anh hùng của thượng quốc, tìm người có duyên với bảo vật này.”

“Viên Kính sư huynh, đây có phải là báu vật trấn giáo của Nan Đà Tự không?”

Một tăng nhân hỏi khẽ một tăng nhân nét mặt thanh tú ở bên cạnh, vị sư huynh Viên Kính mặc dù ít tuổi, nhưng là đệ tử thân truyền của Tôn Nan Đà, địa vị khá cao, đi theo Tôn Nan Đà tu hành nhiều năm, hiểu rất rõ về lịch sử của Tôn Đà Tự, hắn gật đầu nói:

“Đúng là bảo vật trấn giáo của Nan Đà Tự ta, trên Thiên Tràng Tháp có khắc A La Hán Nan Đà Kinh, các đời chủ trì dùng phật pháp gia trì, muốn giả mạo cũng không được.”

Đôi mắt hòa thượng Viên Kính lóe sáng, đột nhiên cao giọng nói:

“Man tử (*) kia, đây là bảo vật của Nan Đà Tự chúng ta, mau trả lại đồ cho chủ cũ.”

Tần Mục liếc mắt nhìn hắn, nói:

“Hòa thượng, bảo vật này của ta là do cao tăng tặng, đã tặng cho nhà ta thì nó là của ta. Bảo vật này ta chỉ tặng cho người có duyên.”

Đột nhiên, một tăng nhân trẻ tuổi khác cười nói:

“Thế nào là người có duyên?”

Hòa thượng Viên Kính nhìn hắn, trong lòng dè chừng. Tăng nhân trẻ tuổi này mặt mày sáng sủa, chính là một đệ tử khác của Tôn Nan Đà - hòa thượng Viên Phong, hai người do cùng tranh một người con gái nên có xích mích, giao tranh ngầm không biết bao nhiêu lần, trước mặt vẫn rất hòa thuận, nhưng sau lưng đã lật mặt từ sớm rồi.

Rõ ràng hòa thượng Viên Phong định giành lấy Thiên Tràng Tháp từ tay gã man tử dị tộc kia, lập công trước mặt Tôn Nan Đà, giành được sự yêu mến của Tôn Nan Đà, độc chiếm sự sủng ái của sư phụ, gạt bỏ hắn ra ngoài.

Tần Mục đặt Thiên Tràng Tháp xuống, nghiêm giọng nói:

“Ta tới từ thảo nguyên, nhìn thấy phong tục tập quán của thượng quốc, trong lòng rất ngưỡng mộ, cho nên nghĩ đây là nơi địa linh nhân kiệt (**). Thiên Tràng Tháp không phải vật tầm thường, ta đồng ý nhờ vật này mà tập hợp anh hùng hào kiệt của thượng quốc. Nếu như ở cùng cảnh giới có thể đánh bại ta, ta đồng ý hiến dâng bảo vật này.”

Bên này Vệ Dung và Vệ quốc công rời khỏi phủ Quốc Công, đã tới bên ngoài biệt phủ Nan Đà, Vệ quốc công đưa mắt nhìn, lắc đầu cười nói:

“Có gì hay đáng xem đâu, chẳng qua là tên nhóc con của Lâu Lan Hoàng Kim cung tới gây sự với Nan Đà Tự mà thôi.”

Ông ta nói rất lớn tiếng, vừa nói xong, người của mấy con phố đều nghe rõ mồn một.

Mấy con phố này đều là nơi ở của các bậc vương công đại thần, nghe Vệ quốc công nói vậy ai nấy đều lũ lượt ra khỏi phủ, rướn cổ ra nhìn, không khí lập tức trở lên vô cùng náo nhiệt.

Tăng nhân của Nan Đà Tự thấy xunh quanh người mỗi lúc một đông, không dám ra tay cướp đồ, một vị tăng nhân áo vàng cười nói:

“Chỉ cần đánh bại ngươi là có thể lấy được Thiên Tràng Tháp?”

Vệ quốc công mặc dù không hứng thú cho lắm, nhưng vẫn lớn tiếng nói:

“Tên trọc, người ta nói là cùng cảnh giới, không tuân theo quy tắc không thành! Tôn Nan Đà đâu? Bảo vật nhà hắn xuất hiện rồi, còn hắn lại chạy đi trèo lên bụng ả đàn bà nào rồi?”

Vệ Dung bực dọc, đưa mắt nhìn xung quanh, nhủ thầm:

“Tần huynh đệ sao biết ở đây có náo nhiệt để xem, hắn ở đâu rồi?”

Tần Mục nói:

“Chỉ cần thắng ta, là có thể lấy Thiên Tràng Tháp. Thảo nguyên quê ta tuy không phồn hoa như thượng quốc, nhưng nhất ngôn cửu đỉnh*.”

Vị tăng nhân áo vàng đang định bước lên, đột nhiên hòa thượng Viên Kính giành trước hắn một bước, cười nói:

“Ta tới lấy bảo tháp của vị sư huynh này, tiểu tăng Viên Kính, cảnh giới Ngũ Diệu, xin thỉnh giáo.”

Tiêu Mục nghiêm nghị nói:

“Lâu Lan Hoàng Kim cung, Ban Công Thố, cảnh giới Ngũ Diệu.”

Hòa thượng Viên Kính bộc phát khí thế, phát động Linh Bảo Bất Động Thiền Công, phật quang phát sáng quanh người, sau lưng ẩn hiện ảo ảnh Linh Bảo đại phật, đại phật nghìn tay, tay cầm các loại bảo vật như thiên bảo, chén lưu ly, đèn ngọc hoa, cung, tên, giản, chày…

Đại phật đột ngột dung hợp với hòa thượng Viên Kính rồi biến mất, hòa thượng Viên Kính phát bảo quang, tay kết bảo ấn, bước lên một bước, ấn pháp trên tay hóa thành ấn lưu ly, bàn tay phát ra ánh sáng như lưu ly, đánh một ấn về phía Tần Mục.

Đây chính là điểm lợi hại của Linh Bảo Bất Động Thiền Công, công pháp Phật môn này còn được gọi là Thiên Bảo, tu luyện tới cảnh giới thiên nhân trở lên có thể kết ra Thiên Bảo đại phật, uy lực đáng sợ.

Khi chưa tu luyện tới cảnh giới thiên nhân, vẫn có thể biến hóa thiên bảo thành nghìn loại ấn pháp, mỗi loại ấn pháp đều không giống nhau, có uy lực và tác dụng khác nhau.

Hòa thượng Viên Kính tuy chỉ đạt cảnh giới Ngũ Diệu, nhưng tu vi rất hùng hậu, đã học được hơn một trăm loại ấn pháp của Linh Bảo Bật Động Thiền Công, kèm theo Linh Bảo Bất Động Thiền Công có thể luyện thành A La Hán, cơ thể giống kim cang, đao thương bất nhập, lực phòng thủ rất mạnh.

Ấn này của hòa thượng Viên Kính phát bảo quang chói lóa, phạm vi hai ba trượng xung quanh bàn tay dường như kết thành một lớp kết giới lưu ly, trong bảo quang phát ra phật âm, rất siêu phàm.

Tần Mục đứng tại chỗ, đột nhiên giơ tay rồi hạ xuồng, một tiếng nổ lớn vang lên, nào là kết giới lưu ly, nào là Linh Bảo đại phật, tất cả đều bị một chưởng đánh tan, trên mặt đất xuất hiện một hố lớn, giữa hố, hòa thường Viên Kinh nát vụn thành một đống bùn nhão.

Đám đông tăng nhân giật nảy mình, Vệ quốc công vuốt râu, băn khoăn nói:

“Chiêu thức của tên man tử này thật thô bạo, nhưng tu vi mạnh tới không ngờ, hắn tên là gì nhỉ?”

Vệ Dung vội vàng đáp:

“Hình như là Ban Công Thố.”

Vệ quốc công lẩm bẩm một mình:

“Có gì đó không ổn, công pháp này không giống với Vu Tôn Lâu La Kinh của Lâu Lan Hoàng Kim cung.”

***

(*) Man tử: người thô lỗ.

(**) Nhất ngôn cửu đỉnh: nói là làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.