Mục Thần Ký

Chương 710: Chương 710: Đệ tử của thánh nhân




Tại Minh Hải Minh Giới, Âm Thiên Tử đứng sừng sững ở bên trong cánh cửa Thiên Môn Minh Đô, cho dù là Thiên Âm nương nương ở cách giới tấn công, cho dù trong tay Điền Thục cầm thần đao Đế Khuyết, cho dù Diêm vương mượn tới lực lượng Phong Đô, cũng không thể khiến hắn tổn thương nặng nề, không thể khiến cho hắn bị bao nhiêu tổn thương.

Đế Tọa thật sự quá cường đại.

Sau khi sống lại, Thiên Âm nương nương từ chỗ đám người tiều phu học được ba trăm hai mươi bốn loại phù văn của Thiên Âm giới, hệ thống thần thông của Thiên Âm giới đã được xác lập, uy lực thần thông của Thiên Âm nương nương cũng một đường được nâng cao. Lại thêm nàng là thần thánh trời sinh, chiến lực của nàng còn muốn vượt qua Điền Thục và Diêm vương.

Chỉ bởi vì nàng không có cách nào tiến vào Minh Đô, chỉ có thể cách giới tấn công, bởi vậy không có cách nào tạo thành vết thương trí mạng cho Âm Thiên Tử.

Thực lực của Điền Thục cũng vô cùng cường đại, thần đao Đế Khuyết còn là một thanh thần đao đặc biệt nhằm vào hệ thống thần thông của U Đô, cho nên có thể chặt đứt sừng của Thổ Bá, chỉ tiếc lúc rèn xuất hiện một tia kẽ hở.

Mà Âm Thiên Tử lại thông minh vô cùng, đã mượn thần thông của mình thông qua một tia kẽ hở này phá giải công hiệu cắn nuốt nguyên thần của thần đao, Điền Thục chỉ có thể dựa vào uy lực của thần đao tới tổn thương Âm Thiên Tử, không có cách nào lấy được tính mạng của hắn.

Diêm vương tập trung Phong Đô và lực lượng các thần của Phong Đô, cũng có thể đánh một trận, nhưng cảnh giới chênh lệch khiến cho hắn chỉ có thể tổn thương đến Âm Thiên Tử.

Mà có Thiên Môn Minh Đô, bất kỳ thương thế nào chỉ cần không phải trực tiếp tước đoạt tính mạng, Âm Thiên Tử đều có thể khỏi hẳn.

Thiên Môn Minh Đô của hắn có công hiệu thần kỳ lịch kiếp luân hồi, làm cường giả Đế Tọa, công pháp thần thông của hắn mặc dù thoát thai từ U Đô, nhưng đã ở trên cơ sở của U Đô bắt đầu từ số không, đã có thể vượt qua!

Ba người khổ chiến không giải quyết được vấn đề gì, nhưng vết thương trên người Điền Thục và Diêm vương dần dần tăng nhanh, ưu thế nghịch chuyển biến thành tình thế không thuận lợi, tiếp tục nữa, bọn họ cũng khó có thể chạy trốn.

Đột nhiên, Minh Đô đại loạn, vô số nguyên thần của tội phạm bị giam giữ ở trong Minh Ngục lao ra khỏi Minh Ngục, đại khai sát giới, trong lòng Âm Thiên Tử thầm cả kinh:

- Nguy rồi! Tù phạm giam giữ ở sâu bên trong Minh Ngục có không ít người có lai lịch lớn...

Hắn nghĩ tới đây, tâm thần không khỏi rối loạn.

- Ngày xưa xấu hổ dùng tay áo che mặt, tuổi xuân khi buồn lười trang điểm. Bảo vật vô giá dễ cầu, khó có được một tình lang tốt.

Giọng nói trong trẻo của một nữ tử từ phía Minh Ngục của Minh Đô truyền đến, truyền tới trên Minh Hải không ngờ cũng rõ ràng như thế, nữ tử kia ngâm nga có phần u oán, oán thế gian này không có nam tử hữu tình có nghĩa, cho nên không có người mình thích, lười biếng không có lòng dạ nào trang điểm.

Tâm thần của Âm Thiên Tử hoảng loạn, trúng liền mấy chiêu, bị đánh đến da tróc thịt bong, nhưng cũng may có Thiên Môn Minh Đô, thương thế của hắn rất nhanh lại khỏi hẳn.

Đột nhiên, có chiếc khăn voan lưới tím, chướng đỏ bay tới, bay xuống đến trên không trung của Thiên Môn Minh Đô, tấm khăn voan rất lớn, phủ vào trên Thiên Môn.

Âm Thiên Tử nhìn thấy được trên tấm khăn voan sử dụng kim tuyến thêu hình vẽ phượng và hoàng, giao nhau bay lượn, tâm thần càng loạn hơn, dưới khăn voan, trong cánh cửa, thế tấn công của Diêm vương và Điền Thục càng gấp gáp hơn, cuối cùng chiếm được thượng phong, Âm Thiên Tử liên tục bị thương.

Âm Thiên Tử ổn định tâm thần, đang muốn phản kích, đột nhiên mũ phượng bay tới, rơi vào trên đầu của hắn.

Âm Thiên Tử thấy da đầu tê dại, chân tay luống cuống, lại có khăn quàng vai bay tới, khoác lên đầu vai hắn.

Âm Thiên Tử che mặt kêu to, bị Điền Thục một đao chặt đứt hai chân, Diêm vương nhân cơ hội một kiếm đâm vào trái tim của hắn.

Hai chân của Âm Thiên Tử chạy vào bên trong Thiên Môn Minh Đô, nửa người trên cũng chạy vội vào cửa, từ phía sau cửa chạy vội ra chính là ba Âm Thiên Tử, cướp đường bỏ chạy.

Công kích của Thiên Âm nương nương cũng theo đó đánh tới, ba Âm Thiên Tử nôn ra máu, ngã vào trong Minh Hải biến mất.

Thiên Môn Minh Đô bay lên, cũng muốn theo hắn chìm vào Minh Hải, đột nhiên toàn thân Đế Dịch Nguyệt mặc áo đen dẫn theo Tiều Phu thánh nhân, Sơ tổ Nhân Hoàng chạy tới, bàn tay đặt ở trên Thiên Môn Minh Đô.

Cánh cửa này ầm ầm chấn động, sau hai lần ba lần cố gắng chạy trốn, nhưng trước sau không có cách nào chạy thoát được.

Thiên Môn Minh Đô càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến thành kích thước cao một trượng, lại không tiếp tục chấn động nữa.

Bên kia, Thiên Âm nương nương thay đổi Thiên Đấu, khiến cho Minh Hải di chuyển lên trên không trung, cố gắng ép Âm Thiên Tử đi ra, Tiều Phu thánh nhân khom người nói:

- Nương nương, không cần nữa, hắn đã gặp phải tổn thương nặng nề, không có khả năng ở lại trong Minh Hải, hắn đã sớm bỏ chạy. Nơi đây không thích hợp để ở lâu, chuyện huyên náo lớn đến mức như vậy, Thiên Đình ngoại vực nhất định sẽ phái người đến đây kiểm tra, nếu không đi, vậy sẽ không đi được nữa.

Điền Thục bay lên trời, cầm theo thần đao Đế Khuyết một đao bổ ra hàng rào thế giới Minh Đô, chui qua khoảng không rời đi.

Tiều Phu thánh nhân nhìn về phía Thiên Âm nương nương nói:

- Nếu như Thiên Đình ngoại vực truy cứu, chỉ sợ còn có thể liên lụy đến Duyên Khang, bởi vậy chuyện này vẫn cần nương nương gánh.

Thiên Âm nương nương cười nói:

- Ta đánh bất ngờ vào Minh Đô, vì mình báo thù, lão sư ra nói để cho ta tới gánh tất nhiên có thể. Ta còn có thể mời Thiên Công, Thổ Bá biện hộ cho, nghĩ đến Thiên Đình sẽ không truy cứu. Âm Thiên Tử cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Chỉ có điều ngươi mời ta ra tay, đã tiêu hao hết một Thiên Âm châu, mời ta gánh vác trách nhiệm, ngươi còn cần trả lại cho ta một viên Thiên Âm châu.

Sơ tổ Nhân Hoàng lấy ra một viên thần châu, Thiên Âm nương nương gật đầu, thần châu bay lên, cuốn vào Thiên Âm giới.

Thiên Âm nương nương biến mất.

Đế Dịch Nguyệt nâng Thiên Môn Minh Đô lên, nói:

- Món bảo vật này là do ta giúp đỡ hắn chế luyện, các loại công dụng của Thiên Môn ta đều rõ như lòng bàn tay, chỉ tiếc là cảnh còn người mất. Đại Thiên Sư, bây giờ chúng ta làm thế nào trở lại dương gian?

Tiều phu nói:

- Thiên Vương đã chết, nhưng thân thể còn tồn tại, rất khó trực tiếp thông qua hàng rào thế giới quay về Duyên Khang. Chỉ có điều chúng ta có thể thông qua Phong Đô của Diêm vương trở lại Đại Khư. Lại từ Đại Khư quay về Duyên Khang.

Diêm vương khom người nói:

- Bái kiến đế sư thúc.

Ánh mắt của Đế Dịch Nguyệt rơi vào trên người của hắn, kinh ngạc nói:

- Ngươi là nghĩa tử của bệ hạ? Năm đó ngươi còn là một tiểu hài tử thành thật, không nghĩ tới nhiều năm như vậy không gặp, ngươi lại đã trở thành người đứng đầu của một giới!

Diêm vương cúi đầu.

Đế Dịch Nguyệt đi vào Phong Đô, quan sát thế giới của người chết sinh sống này, cười nói:

- Phong Đô là sừng của Thổ Bá, đáng tiếc lý giải của ngươi đối với đạo pháp thần thông của U Đô không có thâm sâu như nghĩa phụ của ngươi. Phong Đô này còn cách Minh Đô một đoạn. Ta và Bắc Thiên Vương ngược lại có thể giúp ngươi, vừa rồi vì sao Bắc Thiên Vương chạy trốn nhanh như vậy?

Sơ tổ Nhân Hoàng nói:

- Đoán chừng là tỉnh rượu. Sau khi hắn tỉnh rượu, nghĩ đến mình không ngờ xông tới Minh Đô cùng Âm Thiên Tử đại chiến một trận, lúc này hơn phân nửa là trốn đi tìm chỗ hứng phấn run rẩy.

Đế Dịch Nguyệt suy nghĩ một lát, cười nói:

- Hắn đúng là tính tính này. Chỉ có điều không phải hưng phấn run rẩy, mà nghĩ lại thấy sợ hãi đến mức run rẩy. Chờ ta sống lại tìm được hắn, cùng hắn giúp ngươi chế tạo lại Phong Đô.

Phong Đô tiến vào trong bóng tối, biến mất.

Phong Đô và Minh Đô đều là từ sừng của Thổ Bá chế tạo thành, cũng thuộc về một phần của U Đô, bởi vậy cũng không tồn tại hàng rào thế giới.

- Đại Thiên Sư, vừa mới rồi nghe ngươi nói tai kiếp lần thứ hai buông xuống, lẽ nào thời đại Khai Hoàng vẫn chưa bị hủy diệt?

Đế Dịch Nguyệt ngồi xuống ở trong Thần Thành thứ hai của Phong Đô, đám người Diêm vương, Sơ tổ và tiều phu cũng có mặt, vị nữ tử thời đại Khai Hoàng vốn có sắc thái truyền kỳ lại dò hỏi:

- Thiên Đình ngoại vực là muốn lần thứ hai hủy diệt thời đại Khai Hoàng sao?

Sắc mặt của tiều phu buồn bã, lắc đầu nói:

- Thời đại Khai Hoàng đã bị huỷ diệt, thời đại hiện tại là thời đại của Duyên Khang, thành lập từ thời đại đổ nát của chúng ta. Lần này giáng kiếp là nhằm vào Duyên Khang. Thiên Vương năm đó đi khắp nơi theo bốn đế tu hành, không phải là để ứng phó với thiên tai sao? Bởi vậy, thiên tai của Duyên Khang lần này sắp bạo phát, ta đây mới động tâm, muốn mời ngài đứng ra. Ứng phó thiên tai, trừ ngài ra không còn có thể là ai khác.

Sắc mặt Đế Dịch Nguyệt chợt lạnh, thản nhiên nói:

- Ta vì sao phải giúp đỡ Duyên Khang ứng phó thiên tai? Ta có phụ Khai Hoàng, mê mẩn trong tình ái, không có thể trợ giúp Khai Hoàng Thiên Đình chống đỡ thiên tai, nhưng Duyên Khang có liên quan gì đến ta?

Tiều Phu thánh nhân im lặng một lát, nói:

- Lần này trụ cột vững vàng cải cách Duyên Khang là hai đệ tử của ta. Tam đệ tử Giang Lăng Giang Bạch Khuê là Duyên Khang quốc sư.

Đế Dịch Nguyệt lắc đầu nói:

- Mặt mũi của ngươi không có lớn như vậy, đệ tử của ngươi càng không có mặt mũi lớn như vậy.

Tiều Phu thánh nhân nói:

- Nhị đệ tử của ta họ Tần, là chsu đời thứ 107 của Khai Hoàng, cũng trụ cột vững vàng của cải cách Duyên Khang lần này.

Lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của Đế Dịch Nguyệt mới hòa hoãn xuống, chậm rãi gật đầu nói:

- Là hậu nhân của Khai Hoàng, như vậy thay hắn đỡ trận tai kiếp này coi như là trả một món nợ ân tình lại cho Khai Hoàng. Hắn là hoàng đế của Duyên Khang sao?

Tiều Phu thánh nhân do dự một chút, lắc đầu nói:

- Không phải. Hắn là đại phu của Duyên Khang hoàng đế, cũng là Đại Tế tửu của Thiên Thánh học cung.

Sắc mặt Đế Dịch Nguyệt lại một lần nữa chuyển lạnh, châm chọc nói:

- Hậu nhân của Khai Hoàng, sao có đạo lý làm thần của người khác? Nhị đệ tử của ngươi không có năng lực làm hoàng đế, vậy hậu nhân khác của Khai Hoàng đâu? Bọn họ ở đâu? Khai Hoàng ở đâu? Chúng ta là thần dân của Khai Hoàng, kiên quyết không có khả năng làm giá áo cho người khác!

- Khai Hoàng...

Sắc mặt Tiều Phu thánh nhân buồn bã, lắc đầu nói:

- Khai Hoàng trốn ở Vô Ưu Hương, đã hai vạn năm chưa từng lộ diện.

Đế Dịch Nguyệt nổi giận, đập bàn nói:

- Ta đã sớm nói, nam nhân họ Tần hư hỏng kia không làm được Khai Hoàng, lại ra khỏi vị trí này, để ta làm! Người này một mình chạy đến Vô Ưu Hương sung sướng, ném cục diện rối rắm cho người khác, để cho người khác vì hắn liều mạng, quá vô sỉ! Tuy nói như vậy, nhưng ta cũng không có khả năng giúp đỡ Duyên Khang hoàng đế ngăn cản tai họa!

- Làm hoàng đế cũng không phải là người có năng lực và thực lực mạnh nhất, mà là người có khí phách và ý chí lớn nhất rộng nhất.

Tiều phu nói:

- Duyên Khang hoàng đế chính là người như thế, hắn có ý chí và khả năng quan sát mà Khai Hoàng cũng chưa từng có. Luận về thực lực, thực lực của ngài vượt qua Khai Hoàng, nhưng ngài cảm thấy để ngài làm Khai Hoàng, có thể tốt hơn so với Khai Hoàng hơn sao?

Đế Dịch Nguyệt im lặng một lát, lắc đầu nói:

- Ta vào thời khắc quan trọng nhất của Khai Hoàng Thiên Đình lại thường xuyên mê mẩn trong tình ái, chạy đi cùng kẻ địch thành thân, kết quả bị ám toán, ta cũng không thích hợp làm Khai Hoàng. Cũng được, ta thiếu nợ ngươi rất nhiều, lại dàn xếp một lần, ta cần phải gặp đệ tử của ngươi và Duyên Khang hoàng đế một lần, mới quyết định được. Nhưng nếu bọn họ có thể lọt vào mắt, ta lại giúp, không thể lọt vào mắt, ta lại xoay người rời đi, tình nguyện trốn ở Phong Đô làm nữ quỷ. Nếu không tốt, cũng có thể đi lăn lộn tới dưới quyền của Thổ Bá.

Tiều Phu thánh nhân lộ ra vẻ tươi cười, rất hài lòng:

- Nếu ngài nhìn thấy nhị đệ tử của ta, nhất định sẽ cảm thấy vui mừng, hài lòng vì Khai Hoàng có hậu nhân xuất chúng như vậy!

Từ Phong Đô quay về Đại Khư.

Bầu trời sáng ngời.

Đám người Tiều Phu thánh nhân, Phược Nhật La, Sơ tổ từ biệt Diêm vương ở Phong Đô, lập tức quay về, trở lại trong thân thể của mình.

Đế Dịch Nguyệt cũng cùng nguyên thần của bọn hắn đi tới trong Dũng Giang học cung Lệ Châu ở Duyên Khang, thân thể Tiều Phu thánh nhân từ trong tử vong tỉnh lại, xoay người đứng lên, cười nói:

- Đệ tử Tần gia ta lại ở gần đây, ta dẫn ngài đi thấy hắn! Ngài nhìn thấy hắn nhất định thích!

Đám người Sơ tổ, Xích Khê, Phược Nhật La đều tỉnh lại. Bọn họ đang nói chuyện, chợt thấy ở phía Dũng Giang truyền đến tiếng sấm sét cùng lúc nổ vang, sét đánh không ngừng.

Mọi người theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy Ngũ Đại Vân Lôi hình thành lôi vân dày đặc, vây quanh Dũng Giang không ngừng điên cuồng đánh về một chỗ.

Đế Dịch Nguyệt cẩn thận quan sát kỹ, chỉ thấy một vị thần tai họa ở dưới lôi vân giống như phát điên đang công kích mọi nơi, một thiếu niên đang ghé vào trên lưng của hắn, mở cái miệng lớn ra gặm gáy của hắn, mặc cho Ngũ Đại Vân Lôi điên cuồng bổ xuống, cũng không có cách nào đánh cho hắn xuống.

Đế Dịch Nguyệt hoài nghi, liếc mắt nhìn tiều phu, hỏi:

- Đó chính là hậu nhân của Khai Hoàng, nhị đệ tử của ngươi?

Sắc mặt Tiều Phu thánh nhân không đổi, lắc đầu nói:

- Không phải, ta không biết vị thiếu niên tài tuấn này. Thiên Vương, chúng ta vẫn là đi tới kinh thành Duyên Khang, đi gặp Duyên Phong đế một lần đã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.