Mục Thần Ký

Chương 709: Chương 709: Tân nương ở bên trong quan tài băng




Vị thần tai họa này liên tục gầm lên giận dữ, cố gắng thoát khỏi Tần Mục, nhưng Tần Mục dường như dính vào trên lưng của hắn vậy, tiếp tục gặm đầu của hắn.

Răng rắc!

Ngũ Lôi Hồ bay tới, Ngũ Đại Vân Lôi xoay quanh Tần Mục loạn bổ một hồi, thần binh hỏa linh trong vân lôi đang bạo phát, lôi âm cuồn cuộn đánh vào trên người Tần Mục, cuối cùng cũng đánh cho Tần Mục bay ra ngoài.

Vị thần tai họa này tập hợp lại, lại một lần nữa xông về phía Tần Mục, đột nhiên trận văn truyền tống bay lượn xoay quanh Tần Mục, thân hình của Tần Mục biến mất, sau một khắc lại xuất hiện ở phía sau lưng của vị thần tai họa này, ghé vào trên lưng hắn ôm đầu lại gặm.

Thiên Công và Xích Hoàng đưa mắt nhìn nhau, đều không có chủ ý gì.

Trong Minh Đô, Thiên Môn Minh Đô trấn áp Minh Hải, hai Âm Thiên Tử một trái một phải sừng sững ở giữa cánh cửa, không ngờ đồng thời đối đầu với công kích của Điền Thục, Diêm vương và Thiên Âm nương nương.

Thiên Môn Minh Đô này vừa ra, hắn sừng sững ở dưới cửa, gần như là thân bất tử, Điền Thục, Diêm vương và Thiên Âm nương nương tạo thành cho hắn bất kỳ thương thế nào, trải qua lực luân hồi của Thiên Môn Minh Đô thoáng lưu chuyển thương thế lại lập tức khỏi hẳn, khiến cho hắn trước sau ở vào trạng thái đỉnh phong nhất!

Diêm vương, Điền Thục và Thiên Âm nương nương càng đánh càng kinh hãi, hiện tại hoàn toàn có thể nói là Âm Thiên Tử đứng ở thế bất bại, trừ khi có thể trực tiếp loại bỏ hắn, bằng không căn bản không làm gì được hắn.

Thiên Môn Minh Đô là bảo vật do Âm Thiên Tử luyện ra, thần thông như vậy, thủ đoạn như vậy, không hổ danh là cường giả Đế Tọa, không hổ danh là nhân vật Hắc Đế được xem là người trị vì Minh Đô.

Mà vào lúc này, đại lục Minh Đô, trong Minh Ngục, vô số nguyên thần bị trấn áp ở chỗ này cũng cảm nhận được sóng dao động cùng chấn động khủng khiếp từ bên ngoài truyền đến, mỗi một tù phạm đều tỉnh lại, kinh ngạc không hiểu.

- Phương thức cao nhất để tiến vào bên trong kẻ địch, chính là để cho kẻ địch mời ngươi qua.

Nguyên thần của Tiều Phu thánh nhân mở mắt, khẽ nói.

Hắn bị Sinh Tử Bộ chiêu hồn, đưa vào Minh Ngục của Minh Đô trấn áp, lồng giam này có bốn vách tường được thiết kế đặc biệt nhằm vào nguyên thần, xung quanh đầy ấn ký phù văn phong tỏa nguyên thần, hơn nữa từng dây xích xuyên qua thân thể của hắn, hạn chế thần thông toàn thân của hắn.

Tiều phu cẩn thận quan sát những phù văn này, sau một lúc lâu, ánh mắt hắn rơi vào trên dây xích khóa mình lại, rất nhanh hắn lại tìm hiểu thông suốt những đạo lý ẩn chứa ở bên trong phong ấn.

Ầm.

Từng dây xích giống như là con rắn lớn linh hoạt, lần lượt từ trong cơ thể hắn rút ra, tiều phu thoải mái rơi xuống đất, đi về phía cửa nhà lồng giam.

Cánh cửa kẽo kẹt một tiếng tự động mở ra.

Không ngờ hắn chỉ lấy thời gian cực ngắn đã tìm hiểu ra pháp môn phá giải Minh Ngục của Minh Đô, ra vào nơi đây như vào chỗ không người.

Tiều Phu thánh nhân lại đi tới bên ngoài, ở ngay trước mặt thủ vệ đi tới một lồng giam bên cạnh, hắn vung tay lên một cái, lồng giam mở ra, dây xích khóa Sơ tổ Nhân Hoàng đều tách ra.

Sơ tổ Nhân Hoàng từ trong lao tù nhảy ra, giết chết thủ vệ Minh Ngục nhào tới, lại phá tan lồng giam khác, cứu đám người Phược Nhật La, lão nhân buông câu, Xích Khê ra.

- Các vị một đường phá vỡ lao ngục, thả hết tất cả phạm nhân ra, khiến cho Minh Đô hỗn loạn càng lớn càng tốt!

Sắc mặt của Tiều Phu thánh nhân không hề bận tâm, nói:

- Minh Đô càng loạn, Duyên Khang lại càng an toàn, tốt nhất có thể loạn lên mấy chục năm mấy trăm năm, Duyên Khang lại sẽ an toàn mấy chục năm mấy trăm năm!

Mọi người gật đầu, một đường qua ải chém tướng, chém giết tất cả thủ vệ Minh Ngục vọt tới, dọc đường đi các lồng giam được mở ra, bọn họ thả ra phạm nhân trong lồng giam.

Minh Ngục này là ngục giam nghiêm ngặt nhất ở Minh Đô, chính là giam giữ những Thần Ma bất kính đối với Thiên Đình, những Thần Ma bị tước đoạt thân thể, nguyên thần bị giam giữ ở đây chịu khổ.

Trong Minh Ngục có rất nhiều thủ vệ, dù sao giam giữ đều là những nhân vật nguy hiểm, chỉ có điều bọn họ lại gặp phải chính là nhân vật hung ác như lão nhân buông câu Xích Khê và Phược Nhật La, vừa bắt đầu lại không nói lời gì đã thi triển ra sát chiêu.

Lão nhân buông câu ném ra lưỡi câu, câu ra hồn phách, vạch một cái chuẩn xác, Xích Khê ba đầu sáu tay, ma công của Phược Nhật La càng kinh diễm hơn, ba người giết đến mức Minh Ngục long trời lở đất, gặp phải đối thủ không có cách nào giải quyết lại có Sơ tổ Nhân Hoàng đứng ra.

Sơ tổ Nhân Hoàng đi ra từ trong rào cản của tâm cảnh, tu vi thực lực càng lúc càng mạnh, rất có xu thế đột phá Trảm Thần đài tiến vào cảnh giới Ngọc Kinh.

Mọi người một đường xông xuống, Minh Ngục có rất nhiều tầng, càng đi sâu vào dưới nền đất của Minh Đô, phong ấn càng nặng nề hơn phía trên, thực lực của thủ vệ cũng càng mạnh hơn.

Đợi đi tới tầng dưới cùng, mọi người giết đến mức kiệt sức, cũng đã thả ra rất nhiều tù phạm của Minh Ngục, thu hút phần lớn thủ vệ, chia sẻ áp lực của bọn họ.

- Chính là chỗ này!

Tiều Phu thánh nhân hết nhìn đông tới nhìn tây, chỉ thấy ở đây u ám không rõ, âm trầm quỷ dị, trên vách tường có rất nhiều yêu ma quỷ quái giống như thằn lằn vậy đang bò quanh với tốc độ cực nhanh, hơn nữa hình thể khổng lồ.

- Người kia chắc hẳn là chính là bị trấn áp ở chỗ này.

Mọi người nhìn lại xung quanh, ở đây không nhiều lao ngục, chỉ có điều mỗi một cái đều sử dụng thần kim để chế tạo ra cánh cửa, phía trên đầy các loại sắc lệnh, mỗi một đạo sắc lệnh đều ẩn chứa phong ấn cực kỳ đáng sợ, không biết là do người nào lưu lại.

Phược Nhật La trầm giọng nói:

- Chúng ta rốt cuộc cần cứu ai ai? Đạo huynh hiện tại có thể nói hay không?

Tiều Phu thánh nhân đi về phía trước, quan sát mấy sắc lệnh phong ấn của lao ngục này, nhận ra loại sắc lệnh trong phong ấn, mượn điều này tới suy tính nhân vật bị phong ấn ở trong lao tù chính là ai, thản nhiên nói:

- Người này là Thiên Vương đầu tiên của thời đại Khai Hoàng. Thiên Đình thời địa Khai Hoàng có ba mươi sáu Thiên Cung, trong ba mươi sáu Thiên Cung có bốn Thiên Cung lớn tôn quý nhất, bốn Thiên Cung lớn này chính là được nắm giữ ở trong tay của bốn vị Thiên Vương. Trong bốn vị Thiên Vương này, Thanh Hoàng ở phía đông có lai lịch lâu nhất, Đế Thích Thiên Vương phía tây trẻ tuổi nhất, Thiên vương Minh Đô phương bắc say rượu dũng mãnh vô song, thực lực cao nhất lại vị Thiên Vương phía nam này.

Trong lòng Sơ tổ Nhân Hoàng thầm giật mình, trầm giọng nói:

- Đế Thích thiên vương Đế Thích Thiên là phật hiệu, hắn vốn là thần thiên công tinh thông rèn. Vị Thiên Vương phía nam này có chữ đế trong thiên không phải là phật hiệu, cũng không phải là dòng họ.

Tiều Phu thánh nhân cẩn thận phân biệt sắc lệnh, nói:

- Điện hạ nói không sai. Trong tên của Thiên Vương phía nam có chữ đế, đó là tôn hiệu, thực lực của nàng thậm chí vượt qua Thanh Hoàng, ở thời đại Khai Hoàng, nàng là nhân vật có tư cách tranh đoạt đế vị cùng Khai Hoàng. Tuy rằng thua ở trong tay Khai Hoàng, nhưng nàng lại được gọi là Đế.

Sơ tổ Nhân Hoàng im lặng một lát, nói:

- Đế Dịch Nguyệt trong Tứ Đại Thiên Vương, nghe đồn ở trước khi tai kiếp bạo phát nàng lại chết trận.

- Ta vốn cũng cho rằng nàng chết trận. Nhưng không phải.

Tiều Phu thánh nhân đứng ở trước một lao ngục, quan sát sắc lệnh, trầm giọng nói:

- Đại đệ tử của ta đã từng thông qua tam đệ tử chuyển cho ta một ít địa lý đồ, trong đó có một bức tranh chính là bức địa lý Minh Ngục, phía trên đánh dấu nơi chính là nơi sâu nhất của Minh Ngục.

Sắc mặt hắn buồn bã, Khai Sơn tổ sư của Thiên Thánh giáo vì tìm kiếm đạo của thánh nhân, làm rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện ngay cả Tiều Phu thánh nhân cũng không dám nghĩ, không dám làm.

Nhưng đến nay, cũng không nhìn thấy hình bóng của vị đại đệ tử này, không biết là còn sống hay đã chết.

- Hắn chắc hẳn đã tới Minh Đô, bởi vậy muốn truyền tin cho ta. Trên những tấm địa đồ Tần Mục cho ta, chỗ đánh dấu có một phù văn thật nhỏ, đây là đại đệ tử của ta lưu lại, phù văn này đánh dấu chính là ấn ký thần thông Đế Dịch Nguyệt thường dùng.

Hắn nói đến đây lại im lặng, hắn rất lo lắng cho tình cảnh của Khai Sơn tổ sư.

Lão nhân buông câu khen:

- Đại đệ tử của ngươi quả thật đặc biệt nổi bật, không ngờ có thể thần không biết quỷ không hay xông vào ở đây, tìm được tung tích của Đế Dịch Nguyệt. Hai đệ tử khác của ngươi cũng không có người nào tầm thường, ta đã thấy qua Duyên Khang quốc sư, quả thật là tài hoa tuyệt đại, còn hơn cả ngươi năm đó, chính là tiểu đệ tử của ngươi có chút bướng bỉnh. Chỉ có điều, như đã nói qua, lần này ngươi hành động lại lừa gạt tiểu đệ tử của ngươi, coi hắn thành mồi nhử thật sự ổn sao?

Khóe mắt của Tiều Phu thánh nhân khẽ giật một chút, cẩn thận phân tích sắc lệnh trên lao ngục này, nói:

- Trong mi tâm của hắn cất giấu đại quái vật, không chết được. Chút thua thiệt như vậy sẽ có lợi cho hắn, hắn quá trẻ tuổi, còn có chút đơn thuần.

- Đơn thuần?

Phược Nhật La và Xích Khê đồng thời kêu lên một tiếng rên rỉ, bọn họ đều đã chịu không ít thua thiệt ở trên tay của Tần Mục.

Sơ tổ tưởng tượng ra bộ dạng Tần Mục đơn thuần, sắc mặt cũng có chút khó coi.

Tiều phu nhìn thấu sắc lệnh trên cửa, nguyên khí của hắn chợt lưu chuyển, hóa thành từng phù văn, phù văn sáng lên lần lượt chiếu sáng ở trên sắc lệnh.

Cứ chiếu sáng một lần, phong ấn trong sắc lệnh lại được mở ra một đạo, tốc độ của hắn cực nhanh, biến hóa không biết bao nhiêu đạo nguyên khí phù văn, từng tầng phong ấn trong sắc lệnh lại được mở ra.

Qua một lúc lâu, Tiều Phu thánh nhân giơ bàn tay lên, nhẹ nhàng bóc sắc lệnh ra.

Mặc dù mọi người tán thưởng thủ đoạn của hắn, nhưng cũng không quá kinh ngạc. Người đốn củi làm người đứng đầu trong bốn Đại Thiên Sư, tiều phu nổi danh là bác học, trên đời này gần như không có phong ấn nào hắn không phá nổi!

Cửa của lao ngục rắc rắc mở ra, âm thanh rất chói tai, một trận gió lạnh đập vào mặt, khiến y phục của mọi người tung bay, rất nhanh mi râu tóc của bọn họ đều dính đầy vụn băng.

- Đa tình từ cổ không dư hận, mộng đẹp làm sao tỉnh lại đây. Làm sao có thể tìm được biện pháp giải thoát? Đáng thương cho kẻ phiêu linh.

Trong lao tù truyền đến một tiếng thở dài u oán, khiến trong lòng người ta phải lạnh giá, Phược Nhật La kinh ngạc nói:

- Vị Đế Dịch Nguyệt Thiên Vương đại danh đỉnh đỉnh này là một vị nữ tử sao?

Tiều Phu thánh nhân gật đầu, bước một bước đi vào trong lao tù trước.

Chỉ thấy nơi này là một căn phòng băng, lạnh đến đáng sợ, chín con rồng băng quay quanh căn phòng băn, treo lên đầu dưới chân trên, đầu rồng hướng xuống dưới, xung quanh chín cái đầu rồng là một cái quan tài băng, trong quan tài băng có một nữ tử tuyệt sắc tao nhã đang nằm, thân nàng mặc áo đen, nhưng mang theo Phượng Quan Hà Bí, lẳng lặng nằm ở trong quan tài trong suốt.

Da thịt của nàng trắng hơn tuyết, bị chiếc áo màu đen tôn lên.

Nàng nằm ở trong quan tài băng, giống như là lơ lửng ở trong mây mù, có vẻ yên tĩnh thần bí.

Chín con rồng băng đều không ngừng phụ băng khí vào quan tài băng, hình như muốn đóng băng nữ tử trong quan tài bằng.

Mà nữ thi tân nương trong quan tài quan lại tỉnh dậy, mở mắt, nhẹ nhàng nâng một tay lên, ngón trỏ giống như cọng hành bằng bạch ngọc dựng lên, trên ngón tay có một chiếc nhẫn rất hoa lệ màu đen, mang theo gai nhọn sắc bén.

Vút vút vút.

Tất cả rồng băng đột nhiên bị nghiền nát, chỉ còn lại có một con rồng băng cuối cùng, rồng băng lộ ra vẻ hoảng sợ, cuộn mình lại.

Tiều Phu thánh nhân tiến lên, dắt tay của nữ thi trong quan tài băng, tân nương nữ thi trong quan tài băng chậm rãi bay lên, rơi trên mặt đất, trong ánh mắt tràn ngập sự ủ rũ.

- Mời Thiên Vương phía nam trở về vị trí cũ!

Tiều phu trầm giọng nói.

Đế Dịch Nguyệt chán nản nói:

- Trở về vị trí cũ thì có thể thế nào? Ta đã chết.

Lúc này, mọi người mới chú ý tới cái trán của nàng bị thủng một cái lỗ bằng đầu ngón tay, không biết là do vật gì gây thương tích, từ nơi vết thương này có thể nhìn thấy được bức tường sau lưng nàng.

Nàng tuy rằng mặc trang phục màu đen, nhưng trang phục lại quy cách và kiểu dáng của áo cưới, trên đầu nàng còn mang mũ phượng, người khoác khăn quàng vai, trên mũ phượng là khoan voan lưới tím chướng đỏ, đã được vén lên, lộ ra gương mặt yêu kiều.

Chắc hẳn vào đêm thành thân, nàng đang lẳng lặng ngồi ở bên giường tân hôn, trong lòng có chút lo sợ lại có chút ngọt ngào, trong nháy mắt khi khăn voan lưới tím chướng đỏ được vén lên, nàng đã bị kẻ địch dùng một đòn đoạt mạng.

Người có thể tiếp cận vị Thiên Vương đứng đầu Khai Hoàng Thiên Đình này chỉ có là người thân thiết với nàng nhất, tân lang của nàng.

Là thời điểm tân lang của nàng vén khăn voan, đã đâm chết nàng.

- Năm đó, khi Khai Hoàng chuẩn bị mời Thiên Vương tới đối đầu tai kiếp, tiếc rằng sau khi Thiên Vương thành thân lại truyền đến tin tức người đã chết, tai kiếp bạo phát, muôn dân trăm họ tử thương vô số.

Tiều Phu thánh nhân nói:

- Năm đó, Thiên Vương cầu kỹ nghệ khắp nơi, theo bốn đế tu hành, là vì muốn đối phó với thiên tai. Hiện tại, tai kiếp lại tới, Thiên Vương đã bỏ lỡ một lần, không thể lại bỏ qua lần thứ hai. Về phần chuyện thân thể ngài đã chết, đã được tiểu đồ đệ của ta giải quyết, ngài có thể sống lại.

Đế Dịch Nguyệt lẩm bẩm nói:

- Ta có thể sống lại?

Nàng nghiêng đầu tới, nhìn về phía con rồng băng đã lui vào bên trong góc kia.

Rồng băng run rẩy, run giọng nói:

- Nương nương tha mạng! Chúng ta cũng là nhận lệnh hành sự, bất đắc dĩ mới đóng băng thân thể nguyên thần của nương nương...

- Nương nương?

Sắc mặt Đế Dịch Nguyệt chợt lạnh:

- Ngươi kêu ta là nương nương? Đế Dịch Nguyệt ta chưa từng dựa vào nam nhân? Thiên Sư cũng không dám gọi nương nương, chỉ có thể gọi ta là Thiên Vương, ngươi lại dám gọi là nương nương? Gọi là Đế Dịch Nguyệt!

Băng rồng do dự, thận trọng nói:

- Đế Dịch Nguyệt...

Bốp...

Hắn chợt nổ tung, biến thành vụn băng bay lượn, nguyên thần của hắn cũng vỡ nát tới mức không thể lại vỡ hơn.

- Gọi tên của ta, bất kính đối với ta, chết chưa hết tội!

Đế Dịch Nguyệt xoay người lại, cười nói:

- Chúng ta đi thôi, đi gặp tân lang quan nhi cả ta, hai vạn năm qua ta chưa từng nhìn thấy người phụ tình này, sau khi chết hắn cũng không tới thăm ta. Thật là muốn ở mi tâm của hắn cũng làm ra một vết thương đầm đìa máu giống như ta vậy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.