Vị Nhạn đại nhân kia vuốt chòm râu rồi cười nói: “Nếu như chuyện này nhỏ thì cũng không đến nỗi để ta tự mình đến mời thần y. Tần sĩ tử, ngươi có biết đằng sau chuyện Hoàng Đế không truy cứu ngươi là tàn dân có công lao của ai không?”
Tần Mục ngạc nhiên, ngày đó trước Thái Học điện, Duyên Phong Đế lời lẽ hùng hồn sục sôi phấn khích. Hắn còn cho rằng Duyên Phong Đế muốn mượn cái thân phận dân Đại Khư bị vứt bỏ của hắn để giáo huấn quần thần một phát. Giờ nghe ý của vị Nhạn đại nhân này thì tựa hồ trong đó còn có công lao của lão.
“Nguyện nghe tỏ tường.”
“Lúc đó, ta nói với Hoàng Đế, ngươi chính là thần y có thể chữa bệnh cho người kia. Vì lẽ đó mà Hoàng Đế không truy cứu chuyện vì sao một tên tàn dân như ngươi có thể tránh thoát Thị Kính tiến vào Duyên Khang.”
Nhạn đại nhân khẽ mỉm cười: “Nếu không có câu nói này của ta, ngươi cho rằng ngươi có thể trở thành thái học sĩ? Tốt xấu gì thì sĩ tử Thái học cũng là quan bát phẩm, há có thể tùy tiện cho dân Đại Khư bị Thần vứt bỏ lẫn vào Duyên Khang quốc ta sao? Đây chính là tội xúc phạm Thần đấy!”
Ánh mắt Tần Mục lấp lóe, than thở: “Nếu ta trị cho người kia không khỏi thì đầu của ta... “
Nhạn đại người cười nói: “Không gánh nổi.”
Sắc mặt Tần Mục tối sầm.
Kiệu quan rơi xuống đất, lực sĩ vén rèm lên. Nhạn đại nhân mỉm cười ra hiệu, Tần Mục hít vào một hơi thật dài rồi cất bước đi ra cỗ kiệu. Nhạn đại nhân cũng xuống kiệu rồi đi tới trước dẫn đường, hắn thấp giọng nói: “Lai lịch người kia rất lớn, ngươi không thể làm càn, hiểu chưa?”
Tần Mục theo sát lão, cười nói: “Liên quan đến tính mạng của ta và tương lai của Nhạn đại nhân, đương nhiên ta sẽ không làm càn.”
Nhạn đại nhân khẽ mỉm cười, thản nhiên nói: “Ngươi biết là tốt rồi. Cháu ta cũng ở Thái học viện nhập học sớm hơn ngươi hai năm. Nếu ngươi chữa khỏi cho người kia, ta có thể để cho cháu ta chiếu cố ngươi một chút. Cháu ta cũng là tài học hơn người, nhập học ở cảnh giới Ngũ Diệu.”
Sắc mặt Tần Mục quái lạ: “Không biết trong những tên sĩ tử mà ta đánh ngày hôm qua có cháu của lão hay không... “
Nơi này là nội viện trong hoàng cung, vị trí thật giống như là hậu cung. Cung điện trùng trùng lớp lớp, đình viện sâu hun hút. Dọc theo đường đi Tần Mục chỉ có thể nhìn thấy một ít cung nữ và nam giới mặt trắng không râu.
“Lẽ nào là thái giám trong truyền thuyết?” Tần Mục thầm nghĩ.
Nhạn đại nhân dẫn hắn đi tới một đại viện sâu trong cung điện. Chỉ thấy nơi này dù xanh vàng rực rỡ nhưng lại có vẻ vắng ngắt, vắng một chút mùi vị khói lửa nhân gian.
Giờ phút này, bên trong điện có hai mươi ba mươi người. Trong đó đa số là cung nữ cùng hoạn quan còn có mấy vị thái y hầu hạ bên ngoài giường ngọc. Giường ngọc có rèm che ngăn cách, bên trong có một người đang nằm, từa tựa như một cô gái.
“Thần y hẻm Hoa đến à?”
Một vị thái y quét mắt về phía Tần Mục, cười lạnh nói: “Nhạn đại nhân, ngươi cũng hồ đồ rồi. Lại dám để cái tên xem bệnh cho gái lầu xanh đến xem bệnh cho Thái hậu nương nương, gan to bằng trời mà.”
Nhạn đại nhân lạnh nhạt nói: “Lúc trước Tiêu thái y cũng nói như vậy, sau đó Tiêu thái y chết mất tiêu. Đúng rồi, Tần tiểu ca, quên nói cho ngươi, Tiêu thái y và mấy vị thái y này đều là tiên sinh ở Thái Y thự trong Thái Y điện của Thái học viện. Tương lai là người dạy y thuật cho ngươi đấy.”
Tần Mục khom người chào mấy vị thái y này. Mấy vị thái y đều cười lạnh rồi chắp hai tay sau lưng không thèm đáp lễ. Khúc thái y cười lạnh nói: “Tuổi còn đái dầm như thế mà đã đi ra giả danh lừa bịp, ngươi vẫn chưa học đủ thủ pháp luyện đan đấy chứ?”
Tần Mục lộ ra nụ cười như ánh mặt trời tựa như một chàng trai rạng rỡ: “Mấy vị lão sư, lúc trước Tiêu thái y cũng nói như vậy, sau đó hắn chết rồi.”
Sắc mặt mấy vị thái y tái xanh.
Tần Mục tiến lên, đi tới giường ngọc, ngồi lên ghế ngọc, nói: “Thái hậu.”
Phía trong màn có một bàn tay duỗi ra, đặt ở một bên giường. Tần Mục bắt mạch, sau một lát hắn quay đầu lại nói: “Mấy vị có ngân châm không?”
Một vị thái y già tiến lên, đưa ngân châm của mình cho hắn, Tần Mục cầm ngân châm, đâm nhẹ vào đầu ngón tay của Thái hậu. Nhạn đại nhân tằng hắng một cái rồi nói nhỏ: “Tội chết... “
“Nhạn đại nhân, chúng ta cùng gánh.”
Tần Mục bắn ra nguyên khí, đưa giọt máu này lên giữa không trung, ngưng mắt nhìn.
“Mở!”
Hắn quát khẽ một tiếng rồi mở ra Thần Tiêu Thiên Nhãn nhìn vào bên trong giọt máu, đồng thời năm ngón tay chúm lại rồi đột nhiên mở rộng ra ngoài. Giọt máu kia lập tức phồng lên rồi biến thành một quả cầu lớn màu đỏ tươi.
Tần Mục chần chờ một chút, lại quát khẽ một tiếng: “Mở!”
Vô số trận văn xoay tròn trong tròng mắt hắn, hình thành tầng thứ hai Thanh Tiêu Thiên Nhãn!
Tần Mục chỉ cảm thấy nguyên khí có chút không đủ, khó mà tiếp tục nên quay đầu lại nói: “Nhạn đại nhân, có thể cho ta mượn dùng tu vi nguyên khí của ngươi một chút hay không?”
Nhạn đại nhân tiến lên. Nguyên khí tràn vào trong cơ thể hắn, hắn thấp giọng nói: “Tiểu thần y, ngươi có chắc chắn hay không đấy... “
Thân thể Tần Mục chấn động mạnh, đưa nguyên khí của lão tràn vào hai mắt của mình.
Ong ong ong.
Tầng tầng thần nhãn mở ra, để hắn nhìn giọt máu này cực kì rõ rang. Tất cả những thứ ẩn giấu bên trong đều không thể giấu diếm được con mắt của hắn. Người mù truyền thụ toàn bộ Cửu Trọng Thiên Khai Nhãn pháp cho hắn. Chỉ là hiện nay tu vi Tần Mục còn yếu cho nên không cách nào mở hết được Cửu Trọng Thiên. Cho nên chỉ có thể mượn tu vi của Nhạn đại nhân để sử dụng.
Mắt Tần Mục lộ ra thần quang, hai vệt thần quang kia từ trong mắt hắn bắn ra dài đến khoảng một tấc. Đột nhiên Tần Mục xốc màn trướng lên, thần quang trong mắt tăng vọt, chiếu vào Thái hậu nương nương trên giường.
Vị Thái hậu nương nương kia cũng không thể ngờ rằng hắn vậy mà dám cả gan làm loạn như vậy. Lại dám xốc màn trướng lên, lập tức con ngươi chiếu về phía hắn. Ánh mắt tựa như sấm chớp giữa trời quang, không giận tự uy.
Tần Mục đối mắt cùng nàng, thần quang trong mắt tản đi: “Ta đã nhìn ra chứng bệnh của Thái hậu. Thái hậu bị trúng độc.”
Tuy Thái hậu nương nương nằm trên giường bệnh. Dung nhan đã già thế nhưng vẫn có thể thấy được tư thái mẫu nghi thiên hạ lúc trước, hiển nhiên là một người hiếm thấy, bà nhắm mắt lại nói: “Thân thể ai gia càng ngày càng yếu, thái y của Thái Y thự có người nói là bị bệnh, có người nói là trúng độc mà không có kết luận rõ ràng. Sao ngươi lại xác định là ai gia trúng độc?”
“Loại độc trong cơ thể nương nương gọi là Thiên Cơ độc.”
Tần Mục nói: “Loại độc chất này là kỳ độc được luyện từ ngàn loại độc vật đan xen vòng vòng vào nhau (như dây xích). Sau khi luyện thành, độc tính của Thiên Cơ độc thiên biến vạn hóa. Hầu như không có thuốc nào chữa được, bất luận một loại thuốc giải nào đều sẽ làm cho độc tính xảy ra một loại biến hóa khác khiến cho thuốc giải vô dụng. Số lần điều trị càng nhiều thì độc tính càng ăn sâu từ đó dằn vặt càng tàn nhẫn. Nương nương trúng độc đã lâu nhưng may mắn là tu vi của nương nương thâm hậu. Hơn nữa có vài thái y không có chữa bệnh cho nương nương mà là dùng linh đan diệu dược kéo dài tính mạng cho nương nương, bằng không hậu quả khó mà lường được.”
Tinh thần mấy vị thái y của Thái Y thự đều chấn động mạnh rồi liếc mắt nhìn nhau, im lặng không lên tiếng.
Thái hậu nương nương thở hồng hộc nói: “Mấy vị thái y, có loại chất độc này sao?”
Dư thái y khom người nói: “Bẩm thái hậu, có loại chất độc này. Nghe nói loại độc này là do Ngọc Diện Độc Vương luyện, chỉ là chưa ai từng thấy, bởi vậy... “
Thái hậu nương nương than thở: “Các ngươi thật không thể giải sao?”
Trên mặt mấy vị thái y mang theo vẻ xấu hổ rồi cúi đầu không nói.
Thái hậu nương nương thở một hơi, ánh mắt rơi lên người Tần Mục: “Tiểu thần y, ngươi thì sao?”
“Thần có cách giải.”
Tần Mục mỉm cười nói: “Tuy nhiên thần cần phải biết, từ khi Thái hậu nương nương trúng độc tới nay đã dùng qua loại thuốc nào, phương thuốc gì. Mau chóng cho ta biết. Còn có ta cần một ngàn lẻ hai mươi ba cung nữ, chuẩn bị tốt bút mực và một ngàn lẻ hai mươi ba tấm bảng.”
Thái hậu nương nương phất tay, hữu khí vô lực nói: “Các ngươi làm nhanh đi.”
Qua không lâu, giấy và bút mực đã chuẩn bị xong mà mỗi cung điện ở hậu cung đều đang bận rộn đến bận bịu đi triệu cung nữ của các cung các viện đến. Thái Y thự cũng đang sắp xếp lại những loại thuốc mà Thái hậu nương nương đã dùng trong những năm bị bệnh này.
Tần Mục cầm bút rồi viết lên từng tấm từng tấm bảng tên của từng loại từng loại độc vật cùng với con số. Hắn bận bịu đến nửa đêm lúc này mới viết xong mà bên ngoài điện đèn đuốc sáng choang. Hơn một ngàn cung nữ đứng đó yên tĩnh không hề có một tiếng động.
Tần Mục sai người phát tấm bảng xuống, mỗi cung nữ cầm một cái bảng có ghi tên độc vật, Tần Mục bảo các nàng theo thứ tự xếp thành một trận thế kỳ lạ. Trận thế này rất là phức tạp do nhiều đồ án tạo thành. Đồ án thứ nhất chỉ có một cái cung nữ nâng bảng đứng thẳng, đồ án thứ hai là hai cung nữ, đồ án thứ ba là bốn cung nữ. Tiếp theo là đồ án do tám cung nữ tạo thành, tiếp nữa là mười sáu, ba mươi hai, sáu mươi bốn, một trăm hai mươi tám, hai trăm năm mươi sáu, năm trăm mười hai người.
Sau khi cung nữ sắp xếp xong, Tần Mục quan sát phương thuốc mà những năm qua Thái hậu nương nương đã sử dụng rồi bắt đầu xem từ toa thuốc đầu tiên. Sau khi xem xong thì lập tức kêu to từng con số bảo cung nữ sau khi nghe được con số thì đổi chỗ.
Lập tức, trận thế do cả ngàn người tạo thành thay đổi. Sau đó Tần Mục quan sát phương thuốc thứ hai rồi tiếp tục hô lên từng con số hét bảo cung nữ mang số đó đổi vị trí đổi. Sau đó biến hóa trận hình.
Tần Mục nhìn qua từng phương thuốc. Trận hình cũng biến đổi rồi lại biến đổi, vị trí của cung nữ cũng đổi qua đổi lại.
Mấy vị thái y kia lộ vẻ khiếp sợ không gì sánh nổi, một vị thái y tóc trắng xoá run rẩy nói: “Không nghĩ tới khi sống còn có thể nhìn thấy loại thủ đoạn này, thực sự là chết cũng nhắm mắt!”
Ba vị thái y khác liên tục gật đầu, than thở: “Chúng ta vốn là còn có chút khinh thường hắn, không nghĩ tới hắn vậy mà nhận ra Thiên Cơ độc. Còn có thể sử dụng loại phương thức kỳ diệu này tính toán ra Thiên Cơ độc biến hóa đến một bước nào!”
Mấy vị thái y liên tục cảm khái. Vị trí mà Tần Mục để hơn ngàn cung nữ cầm tấm bảng trong tay đứng đó chính là bố trí thành kết cấu chất độc của Thiên Cơ độc sau khi các loại độc tố kiềm chế lẫn nhau. Sau đó căn cứ vào ảnh hưởng của dược tính trong các loại thuốc mà Thái hậu nương nương đã uống gây ra cho kết cấu tạo thành của Thiên Cơ độc để thay đổi vị trí đứng của những cung nữ này.
Hơn ngàn cung nữ tạo thành một bàn tính có cấu tạo kỳ lạ và rất phức tạp. Cung nữ chính là từng hòn tính có thể làm cho hắn tính toán ra hiện nay Thiên Cơ độc trong cơ thể Thái hậu nương nương đã biến hóa đến một bước nào.
Loại thủ đoạn này, kỹ thuật như thần khiến mấy vị thái y bội phục không thôi.
Tần Mục tính tới hừng đông, cuối cùng cũng tính xong toàn bộ phương thuốc mà những cung nữ kia nâng bảng đứng một đêm cũng mệt mỏi không thể tả. Tần Mục nhìn vị trí đứng cuối cùng của những cung nữ này cùng tấm bảng trong tay các nàng cùng với trận thế hình thành cuối cùng của Thiên Cơ độc rồi tính toán một lúc lâu. Sau đó hắn nhắm mắt lại.
Lại qua một lúc lâu, Tần Mục mới mở mắt rồi cầm bút viết toa thuốc.
Mấy vị thái y cũng tiến tới góp mặt, cúi đầu nhìn lại. Từng người từng người liên tục gật đầu, kích động đến mức phải khoa tay múa chân.
Nhạn đại nhân cũng chụm đầu nhìn xem nhưng cuối cùng xem không hiểu, thấp giọng nói: “Mấy vị thái y, phương thuốc này thế nào?”
Vị Khúc thái y kia sùng bái nhìn Tần Mục, thở dài nói: “Toa thuốc kỳ mỹ, tráng lệ như một bài ca! Tiểu thần y chính là dùng phương pháp thay thế, dùng một loại độc thay cho một chất độc chính bên trong Thiên Cơ độc, thấy không? Chính là một loại kia! Sau khi cái này vừa bị thay thế thì độc tính của một ngàn lẻ hai mươi hai loại độc vật khác tương khắc, độc của nó tự giải! Tuyệt vời, thực sự là tuyệt vời!”
Vị Du thái y khác khen: “Tiêu thái y bị chết không oan mà, có thể chết ở trước mặt tiểu thần y, chết có ý nghĩa!”
Nhạn đại nhân lắc lắc đầu, thầm nghĩ: “Học y đều là người điên, cái này có gì mà đẹp đẽ? Quan trọng là có hữu hiệu hay không, không hiệu quả mà nói thì chức quan của ta và cái đầu của hắn đều không gánh nổi!”