Lời hắn vừa nói ra, rất nhiều sĩ tử trong phòng đều cảm thấy có chút không đúng lắm nhưng vào lúc này đột nhiên bầu trời bắt đầu tí tách mưa.
Theo tiếng mưa rơi chính là âm luật rất kỳ lạ.
Thịch thịch thịch.
Phảng phất như có một người khống lồ cực kỳ hùng tráng lấy trời đất làm đàn tranh lấy sợi mưa làm dây đàn, bất chấp tất cả, không cần cung, giác, thương, vũ, trưng (*) mà đàn loạn xạ một hơi!
Thế nhưng bên trong âm luật quái lạ này lại có một loại ma lực đoạt hồn phách người. Trong chớp mắt lọt vào tai liền cảm thấy nguyên khí tản đi ý thức lỏng ra, Linh Thai tan tác rồi Ngũ Diệu tán loạn cho đến khi không nhịn được muốn múa theo âm luật này.
Âm luật kia càng ngày càng cao vút sục sôi.
Trong lòng mọi người bên trong phòng liền biết là không ổn. Bọn họ đang muốn mạnh mẽ phá vỡ pháp thuật Ma âm này thì đột nhiên một tay Tần Mục kết ấn rồi đấm ra một quyền!
Nhật Chiếu Dương Hồn Không Trung Luyện!
Một quyền này của hắn nổ ra, một tiếng sấm kinh thiên động địa từ giữa sân bùng phát đánh cho thần hồn mọi người điên đảo. Hồn phách dao động ý chí bất ổn cho nên lập tức không còn cách nào chống cự lại Ma âm kia. Từng người từng người một khoa tay múa chân, cười ha ha, vừa múa vừa hát trong phòng này.
Đột nhiên, âm luật kia lại biến đổi.
Phảng phất như bản thân lọt vào chiến trường Thần Ma đang chém giết. Binh khí, ngựa sắt phả vào mặt mà nhấn chìm bọn họ. Chân thực đến nỗi khiến bọn họ không nhịn được phải đánh trả!
Việc đánh trả này không phải là chuyện nhỏ. Mặc dù có người thần trí còn tỉnh táo một phần cũng không thể đón đỡ đòn đánh của người bên cạnh. Họ chỉ cần giơ tay ứng phó thì thần trí liền bị âm luật kia phá bỏ mà đột nhiên thất thủ!
Ầm ầm!
Trong phòng, các loại chiêu thức đồng loạt bắn ra, pháp thuật bay loạn. Chỉ trong một khoảnh khắc trên người mọi người ai ai cũng có vết máu. Không ít người bị đau, thần trí tỉnh lại nhưng vào lúc này, Tần Mục tựa như quỷ mị lượn lờ xung quanh mọi người. Hễ ai tỉnh lại liền bị hắn chỉ tay bắn bay!
Đạn Chỉ Kinh Lôi Tỳ Bà Thủ!
Chỉ tay của hắn kèm theo âm luật, thiêu, mạt, câu, dịch, đả, trích, đạn, ác liệt đến cực điểm. Bên trong âm luật làm người điên cuồng kia còn kèm theo từng tiếng sấm sét nổ vang. Không khí không ngừng chấn động còn có tiếng vật nặng va vào nhau không ngừng truyền đến.
Sau một lát, trong khu nhà nhỏ chỉ còn dư lại Vệ Dung còn đang vừa múa vừa hát vừa nhảy.
Tần Mục thu tay lại, nước mưa đầy trời biến mất âm luật cũng tự biến mất. Lúc này Vệ Dung mới thanh tỉnh lại, hắn vội vàng nhìn chung quanh thì chỉ thấy bên trong khu nhà của mình đâu đâu cũng có vết chân. Hoa cỏ trong sân cũng bị phá huỷ thì không khỏi thay đổi sắc mặt, thất thanh nói: “Tần huynh đệ, đã xảy ra chuyện gì?”
“Mượn nơi này của huynh, dạy dỗ mấy tên sư huynh thiếu hiểu biết một chút.”
Tần Mục cười nói: “Chỗ của ngươi hẻo lánh, lúc đánh bọn họ sẽ không có ai ngăn cản.”
Vệ Dung líu lưỡi rồi vội vàng nhìn về phía tường vây trong khu nhà của mình thì chỉ thấy thân thể từng tên từng tên sĩ tử treo trên tường. Đầu cắm vào tường, không còn sức mà nhúc nhích.
Sắc mặt Vệ Dung vàng như đất: “Huynh đệ, ngươi gây họa lớn rồi! Những sĩ tử này đến Thái học viện trước chúng ta mấy năm, có thể tiến vào Thái học viện ai không phải là con cháu của thế gia đại phiệt? Bây giờ bị ngươi đánh, phải làm sao đây?”
Tần Mục buồn bực nói: “Ta không đánh bọn họ, vậy chờ bọn họ đánh ta à? Đánh cũng đã đánh, còn có thể làm sao?”
Vệ Dung liên tục giậm chân, nói: “Ngươi mượn nhà của ta đánh bọn họ, ta là Vệ gia, bọn họ không dám làm gì ta, thế nhưng ngươi nhất định là không may. Ai, ai, làm thế nào cho phải... “
Tần Mục đi ra ngoài rồi cười nói: “Bọn họ muốn dạy dỗ ta, liền phải có giác ngộ bị ta dạy dỗ.”
Hắn đi tới ngoài sân, chỉ thấy trên vách tường lộ ra một đầu lại một đầu người, Tần Mục nhìn qua một lần rồi cất bước đi về phía trước.
“Tàn dân... “
Một sĩ tử tỉnh lại, hữu khí vô lực nói: “Ngươi dám ám toán chúng ta, chờ chúng ta khôi phục như cũ, ngươi chết chắc rồi... “
Sắc mặt Tần Mục chìm xuống: “Còn dám nhắc tới chữ tàn dân, ta thấy ngươi một lần liền đánh ngươi một lần!”
“Tàn dân!”
Tần Mục lôi tên sĩ tử này ra khỏi tường rồi mang hắn đi tới trước chỗ ở của mình. Nguyên khí bắn ra rồi căng thân thể tên sĩ tử này đến thẳng tắp, xem hắn như là một cây bút lớn rồi dùng máu trên đầu hắn viết chữ lên tường.
Tần Mục viết hai hàng chữ, lại viết một hàng chữ lên cửa. Sau đó quẳng tên sĩ tử mặt đầy máu này lên mặt đất, sĩ tử này bị hắn cắm vào trong đất chỉ còn chừa lại cái đầu ở bên ngoài thì vừa tức vừa vội cho nên liền hôn mê.
Sĩ tử khác lần lượt tỉnh lại, dồn dập rút đầu ra khỏi tường. Trên mặt từng người đều mang theo vẻ xấu hổ, âm tình bất định. Bọn họ nhất thời không tìm hiểu cho nên bị Tần Mục đánh lén. Đánh lén này không phải đánh lén cơ thể bọn họ mà là đánh lén hồn phách của bọn họ, là loại đánh lén khó đề phòng nhất.
Nếu là pháp thuật nhằm vào thân thể của bọn họ thì ngược lại dễ đề phòng. Vì tu vi thực lực của bọn họ không kém Tần Mục bao nhiêu hơn nữa người đông thế mạnh, Tần Mục có đánh lén thì nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh ngã một hai người mà pháp thuật của hắn lại nhằm vào hồn phách. Vậy thì không phải chuyện nhỏ.
Tần Mục dùng Đạn Chỉ Kinh Lôi Tỳ Bà Thủ cải tiến trực tiếp khống hồn mà khống chế hồn phách ý thức của bọn họ. Khi bọn họ cố gắng thoát ra thì chiêu Nhật Chiếu Dương Hồn Không Trung Luyện này lại làm cho hồn vía bọn họ lên mây mà lập tức dồn dập gặp xui xẻo, ngay cả sức đánh trả đều không có. Toàn bộ liền bị đánh bất tỉnh, đầu ghim vào tường.
Vệ Dung vội vàng nói: “Mấy vị sư huynh, ta là Vệ gia phủ Quốc Công, không quan hệ với việc này!”
Mười mấy vị sĩ tử này hai mặt nhìn nhau, một vị sĩ tử than thở: “Lần này thất bại, bị tiểu tử mới tới ám hại, mặt mũi mất sạch. Huynh đệ Vệ gia, chuyện này ngươi không được truyền đi, chừa cho chúng ta chút mặt mũi.”
Vệ Dung thở phào nhẹ nhõm, nói: “Các ngươi yên tâm, miệng ta luôn luôn kín như bưng, chắc chắn sẽ không nói với người khác việc này. Mấy vị sư huynh, có tính toán gì không?”
“Đương nhiên là lấy lại thể diện.”
Rất nhiều sĩ tử đã không còn mặt mũi nào ở lại. Bọn họ đều đồng loạt đi ra, nói: “Bây giờ gác lại, chữa khỏi vết thương đã, ngày mai lấy lại mặt mũi!”
“Lần này hắn có thể xuất kỳ bất ý (**) đánh chúng ta trở tay không kịp, ngày mai phải cho hắn đẹp mặt!”
Vệ Dung líu lưỡi, thầm nói: “Tần huynh đệ càng ngày càng lợi hại, đánh bay Lăng Vân đạo nhân không nói, lại còn làm ra chiêu này. Ngay cả ta không để ý cũng bị hắn dùng Ma âm khống chế. Tuy nhiên những người này đã có phòng bị, ngày mai hắn hẳn là đẹp mặt. Dù sao thì những sĩ tử này cũng đến Thái học viện trước mấy năm, sở học ngộ ra hơn chúng ta quá nhiều. Bên trong Thiên Lục lâu của Thái học viện có rất nhiều tuyệt học trấn giáo của các phái các tông... “
Mười mấy vị sĩ tử ngang qua chỗ ở của Tần Mục, lơ đãng ngẩng đầu nhìn lại thì chỉ thấy trên tường viết hai hàng chữ đầy máu me: “Quét ngang kinh thành không địch thủ, chân đá tám trăm thái học sĩ!”
Trên cửa cũng viết bốn chữ: “Vô địch Ngũ Diệu!”
Mà trên mặt đất trước cửa còn cắm một người.
Sắc mặt mọi người tái nhợt liền tiến lên kéo người này ra khỏi mặt đất, nói: “Trước tiên giữ lại những chữ này, ngày mai nhục nhã hắn!”
Tần Mục mua ít thứ trên đường nhét đầy bụng. Sau đó ở Thính Vũ các tiếp tục khám bệnh miễn phí. Ở kinh thành hắn đã có chút danh tiếng, ngay cả những nhà quý nhân quan to cũng nghe được có một vị thần y thiếu niên đã đến hẻm Hoa chuyên môn trị liệu bệnh phụ khoa khó chữa.
Cũng có đàn ông nghe tiếng mà đến. Ai đến Tần Mục cũng không cự tuyệt, tất cả đều trị liệu. Tuy nhiên vẫn là gặp phải vài loại chứng bệnh trị liệu không được, loại bệnh này rất là quái lạ không có bất kỳ nguyên nhân sinh bệnh nhưng người lại từ từ gầy đi. Những bệnh nhân được đưa đến đây đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.
Có năm người mắc loại bệnh này được mấy tên tướng sĩ đồng thời khiêng lại đây.
Tần Mục nhìn chốc lát, nói: “Đây là vu độc, nếu đưa đến đây sớm một chút thì ta còn có thể trị liệu thế nhưng hiện tại, người đã chết rồi, ta cứu không được.”
Tướng sĩ cầm đầu giận dữ, quát lên: “Tên lang băm này, rõ ràng người ta còn có hơi thở còn sống, ngươi lại nói chết rồi là ý gì?”
Tần Mục lắc đầu, nói: “Đã chết rồi, chỉ là thân thể còn sống thôi. Trong người bọn họ chính là vu độc của Man Địch quốc. Vu độc không giống như độc bình thường, độc bình thường chỉ nhằm vào thân thể và thần kinh mà vu độc lại nhằm vào hồn phách. Hồn phách của bọn họ bị hạ độc, đã chết năm sáu ngày rồi, người này đã chết hơn mười ngày rồi.”
Cặp mắt tướng sĩ kia đỏ hoe, nói: “Chúng ta là người từ biên quan đến, biên quan đang chiến tranh cùng Man Địch quốc. Trên chiến trường, bọn họ bị một man tử có sừng trên đầu của Man Địch quốc dùng tấm gương chiếu trúng. Sau khi trở lại liền bắt đầu gầy yếu, bất luận ăn cái gì đều không mập lên được, linh đan diệu dược cũng không được. Quân y nói, hắn cứu không được, ở lại biên quan chỉ có chờ chết, tướng quân liền để mấy huynh đệ chúng ta trở về. Thần y, ngươi nhất định phải cứu mấy huynh đệ này của chúng ta... “
Tần Mục lắc đầu: “Hồn phách đã chết, ta cứu không được. Các ngươi về đi thôi.”
Tướng sĩ kia khóc lớn rồi mang theo binh sĩ khiêng năm người này đi.
Tần Mục đột nhiên nói: “Vị tướng quân này, ta cho ngươi một toa thuốc. Nếu lại có thêm người trúng loại độc chất này, dùng phương thuốc của ta là có thể cứu mạng.”
Tướng sĩ kia vội vã dừng bước. Tần Mục cầm bút viết phương thuốc giao cho hắn, nói: “Toa thuốc này gọi là Thuần Dương luyện trùng đan có thể khắc chế sự tấn công của hồn trùng bên trong vu độc.”
Tướng sĩ kia vừa mừng vừa sợ rồi đột nhiên quỳ xuống đất, trùng trùng lớp lớp dập đầu mấy cái.
Tần Mục vội vã đỡ hắn đứng dậy: “Sao lại đến mức này?”
Tướng sĩ kia gạt lệ liền xoay người rời đi.
Tần Mục thu hồi ánh mắt rồi tiếp tục ngồi xuống trị liệu.
Loại chất độc như vu độc này hắn đã nghe dược sư nói qua, là một loại vu pháp vu thuật. Hằng ngày Đại vu dùng độc trùng luyện độc, hấp thu hồn phách và cả độc tố của độc trùng, luyện vào trong hồn phách của mình. Khi giết địch thì bọn họ không cần trực tiếp hạ độc mà là dùng biện pháp kiểu ném đá giấu tay khiến đối phương trúng độc. Tình huống trúng độc rất là quái lạ.
Kỳ thực vu thuật vu độc là pháp môn nhằm vào hồn phách, hạ độc hồn phách hoàn toàn khác với độc bình thường cho nên dùng giải dược bình thường để giải không có bất kỳ tác dụng gì.
Vu độc nhằm vào hồn phách. Bởi vậy phương pháp hạ độc cũng không thể dùng lẽ thường đến lý giải, ví dụ như phương pháp vẽ hình, cắt hình người giấy rồi viết tên và ngày sinh của đối phương, dùng kim đâm, vu độc bên trong hồn phách của mình thông qua kim đâm trồng vào bên trong hồn phách của đối phương. Hoặc là bện người cỏ rồi bắn tên vào người cỏ, bảy ngày bắn chết hồn phách đối phương. Những thứ này đều là vu độc vu pháp, rất là tà ma quỷ quái.
Tần Mục lại trị liệu thêm mấy người. Đột nhiên một cái kiệu quan chóp nhọn tiến vào Thính Vũ các, từ trong kiệu có một ông lão mặc quan phục bước xuống, tiến thẳng lên hai bước ôm quyền chào Tần Mục rồi nói: “Tiểu thần y, cứu mạng!”
Tần Mục vô cùng kinh ngạc. Hắn chỉ thấy trên người ông lão này mặc quan phục của quan lớn cho nên hẳn là đại thần trong triều, hắn nói: “Khí sắc lão tiên sinh rất tốt, cần gì ta cứu mạng?”
Ông lão kia nói: “Là trong nhà ta có một vị bệnh nhân, bệnh nặng không tầm thường, điều trị qua không biết bao nhiêu y sư. Thái y cũng gặp vô số nhưng vẫn không có tác dụng. Nghe nói trong thành có một vị thần y mới đến, bởi vậy nên mới bảo ta tới xin thần y cứu mạng!”
Phó Khánh Duẫn đứng bên cạnh cười dài nói: “Lâu rồi không thấy Nhạn đại nhân tới hẻm Hoa đấy!”
Sắc mặt ông lão kia ửng đỏ vội ho khan nói: “Ta từng tới sao? Phó tỷ tỷ, ta không nhận ra ngươi, chớ có nói đùa. Thần y, kính xin lên kiệu theo ta đi một lần, cứu mạng, thực sự cứu mạng!”
Tần Mục chần chờ một chút rồi đứng dậy tiến vào trong kiệu. Ông lão kia cũng đi vào trong kiệu. Khiêng kiệu chính là hai tên lực sĩ, nhún người nhảy lên, bước trên mây mà đi.
Tần Mục vén rèm lên nhìn ra ngoài thì chỉ thấy cỗ kiệu này trôi nổi bồng bềnh, đi về hướng trung tâm của kinh thành mà đến vị trí trung tâm kinh thành, bầu trời như có từng đoá từng đoá hoa sen được tạo thành từ kim quang. Bên trên có mấy đại tướng mặc giáp vàng đang đứng yên mà bảo vệ bầu trời Hoàng thành, thực lực cực kỳ đáng sợ.
Những đại tướng giáp vàng này chẳng hề quan tâm gì đến cỗ kiệu này, mặc cho cỗ kiệu đi tới hoàng thành.
Tần Mục thả rèm xuống, nhìn về ông lão phía đối diện, nói: “Vị bệnh nhân trong nhà Nhạn đại nhân, quả thật lai lịch không nhỏ nha.”
***
(*) Cung, giác, thương, vũ, trưng: 5 âm thời cổ, giống đồ rê mi pha sol la si hiện nay.
(**) Xuất kỳ bất ý: Hành động bất ngờ ngoài ý liệu của người khác.