Tần Mục tiến tới, qua song cửa sổ nhìn thấy con bạch hồ kia đang giơ ống trúc, phùng miệng thổi lửa dưới bếp lò.
Tần Mục tằng hắng giọng, hỏi: “Có người ở nhà không?”
Bạch hồ trong nhà tranh sợ hết hồn, liền vội vàng giấu ống trúc đi, trong miệng phát ra thanh âm già nua, quát lên: “Người nào hô to gọi nhỏ, làm ồn bản tọa thanh tu? Bản tọa chính là lão yêu lâu năm, phải lột da xẻ thịt ngươi...”
Tần Mục bật cười, con hồ ly trắng kia nghe được tiếng cười vội vã ngẩng đầu, nhìn thấy thiếu niên ngoài cửa sổ thì thở phào nhẹ nhõm, âm thanh khôi phục lại như thường, rất là êm tai dễ nghe: “Hóa ra là thiếu niên mượn gió của ta hôm trước. Hôm qua ta dự tiệc nên đã say, có chút thất lễ, thất lễ. Ngươi đừng có đứng ở bên ngoài nữa, mau vào nhà đi.”
Tần Mục đến gần rồi tiến vào ngôi nhà tranh này, nhìn quanh, trong lòng có chút kinh ngạc, mọi thứ trong nhà lá này được sắp xếp vô cùng ngay ngắn, chỉnh tề và sạch sẽ, có giường chiếu, lu gạo, đồ gia dụng, bình phong, thậm chí còn có một cái bàn trang điểm.
Bạch hồ kia đứng thẳng người lên, hướng về Tần Mục vái một cái: “Hàn xá nghèo khó, khiến công tử cười chê rồi.”
Tần Mục đáp lễ, hiếu kỳ nói: “Ngươi đang nấu cơm sao?”
Bạch hồ nói: “Hôm qua tỷ muội ta mời khách, ta đã uống thêm mấy chén, sáng nay rời giường có chút đau đầu, đang nấu bát canh giải rượu. Mời công tử ngồi.”
Trong lòng Tần Mục lấy làm kỳ lạ, con hồ ly trắng này còn thông minh hơn cả Ma Viên, biết tự nấu canh. Chỉ là hồ ly này mê rượu, mỗi ngày đều uống say. Cậu liếc thấy bên cạnh có cái giá sách, liền đi tới. Trên giá sách có một ít sách cổ, cậu rút ra một quyển, bên trong ghi lại phương pháp điều tiết hơi thở và một số loại phép thuật, nhưng đều bị khuyết không đầy đủ.
“Công tử biết chữ không?” Bạch hồ kia nấu xong nồi canh giải rượu, nhìn thấy Tần Mục đọc sách đến nhập thần thì vui vẻ nói: “Ta không nhận ra được mặt chữ trên sách, chỉ có thể nhìn theo hình mà tu luyện, nếu công tử biết chữ thì có thể đọc cho ta nghe được không?”
“Có gì mà lại không thể?” Tần Mục ngồi xuống, đuôi con bạch hồ kia giật giật, một bát canh giải rượu được gió nâng đến bên bàn, bạch hồ ngồi đối diện với cậu, con mắt lấp lánh có Thần.
Tần Mục giở trang thứ nhất, thì thầm: “Hành khí phương thốn sơn, đề chấn nguyên khí đan, hổ hành phế phủ hạ, chấn đãng khí hải hàn...”
Bạch Hồ uống canh giải rượu, nghe đến mê mẩn, đột nhiên nói: “Phương thốn sơn ở nơi nào?”
“Phương thốn sơn ở mi tâm.” Tần Mục nói: “Mi tâm là Linh Thai thần tàng, hành khí phương thốn sơn, chính là dẫn nguyên khí đến mi tâm. Tuy nhiên nguyên khí vận hành đến mi tâm sẽ có Thần âm từ chín tầng trời tiến đến ngăn chặn nguyên khí của ngươi.”
Bạch hồ thử một chút, lắc đầu nói: “Ta không nghe thấy Thần âm.”
Tần Mục nhíu nhíu mày, trước kia cậu dẫn nguyên khí đi tới mi tâm thì sẽ có Thần âm ngăn cản cậu phá bích, cậu cứ tưởng rằng bạch hồ cũng sẽ gặp phải tình huống tương tự nhưng lại chẳng có gì xảy ra. “Lẽ nào Linh Thai thần tàng của người và hồ ly có cấu tạo khác nhau?”
Cậu không suy nghĩ nhiều, tiếp tục giảng giải, không bao lâu liền đọc xong quyển sách cổ này. Phương pháp tu luyện ghi trong quyển sách cổ này quả thật có chỗ độc đáo, tuy nhiên không hợp với “Bá thể” của Tần Mục, cậu không cách nào có thể tu luyện theo được. Bạch hồ thông tuệ, lĩnh ngộ được nội dung trong sách, cười nói: “Trước giờ ta theo hình tu luyện, vốn tưởng rằng đã học được những gì được ghi chép trong quyển sách này, không ngờ lại luyện sai rất nhiều chỗ. Đa tạ công tử đã giải thích những nghi hoặc dùm ta. Ta tên Hồ Linh Nhi, xin hỏi công tử tên họ là gì?”
“Ta tên Tần Mục, ý là đứa bé chăn bò họ Tần, ta không phải công tử gì đâu.” Tần Mục cười nói: “Ta ở gần đây, cách nơi này không xa. Những sách cổ này ngươi tìm được ở đâu thế?”
Hồ Linh Nhi uống canh giải rượu, cảm thấy cơn đau đầu đã đỡ hơn một chút, nói: “Theo hướng Tây, cách nơi này sáu mươi dặm có một di tích, có một lần ta ra ngoài trở về muộn, để tránh bóng tối, nên ta đã trú lại trong di tích kia, trong lúc vô tình ta đã mở ra một cái nhà đá và phát hiện những cuốn sách này cùng với một bình đan dược. Ta ăn đan dược, đột nhiên tai mắt liền thông minh, có ý thức, cảm thấy sách này là đồ tốt nên liền mang về, chỉ là ta không biết chữ, vì thế mà ta vẫn chỉ có thể nhìn hình. Phép thuật của ta đều là học được từ trong sách.”
“Sáu mươi dặm hướng Tây?” Tần Mục kinh ngạc, suy tư nói: “Lẽ nào là Long cung của Dũng Giang Long Vương?”
Ánh mắt Hồ Linh Nhi sáng lên, nói: “Nơi đó thật sự là có rất nhiều pho tượng rồng, tuy nhiên bên trong rất nguy hiểm, ta không dám đi vào, chỉ mang theo một ít sách này về mà thôi.”
Tần Mục vội hỏi: “Có thể đưa ta đi đến nơi đó không?”
Con hồ ly trắng nhỏ này nói: “Bên trong rất nguy hiểm, không thể dễ dàng đi vào, ta mới vừa tới cửa liền bị dọa đến...” Nó rất xấu hổ, không hề nói tiếp, chắc là bị dọa đến tè ra quần.
Tần Mục có chút hưng phấn: “Ngươi không muốn đi xem thử Long cung một chút sao? Nói không chừng bên trong còn có Long Vương!”
“Không muốn.” Hồ Linh Nhi suy nghĩ một chút, chớp chớp con mắt xảo trá: “Nếu Mục công tử có thể thường đến đây, giảng giải những sách cổ này, ta liền dẫn ngươi đi, tuy nhiên ta sẽ không vào.”
“Thành giao!” Tần Mục cười nói, giơ bàn tay lên, Hồ Linh Nhi do dự một chút, giơ móng vuốt lông xù lên chạm với cậu một cái, sau đó uống sạch canh giải rượu.
Một người một cáo ra khỏi nhà tranh đi về hướng Tây.
“Hôm qua ngươi đi dự tiệc, là tiệc rượu của ai vậy?” Tần Mục nhớ tới chuyện hôm qua, hỏi.
“Là tiệc rượu do Yêu Linh Đại Vương tổ chức, mời đại yêu các nơi, sau khi ta chiếm được sách cổ trong Dũng Giang Long cung, mở ra linh trí, cũng là đại yêu có chút tiếng tăm ở quanh đây, chỉ là ta đánh không lại những gia hỏa có man lực kia, vì thế mà xếp hạng cuối cùng trong đại yêu.”
Hồ Linh Nhi nhảy lên một chiếc lá chuối, khống chế phép thuật, mang theo một luồng yêu phong, yêu phong thổi bay lá chuối, cười nói: “Yêu Linh Đại Vương đã tu thành thân người, rất là lợi hại. Đại yêu trong phạm vi hàng trăm, hàng ngàn dặm, bất luận có phải là dị thú lãnh chúa hay không đều phải nghe theo lệnh của hắn.”
Yêu phong thổi lá chuối bay lên, thổi con bạch hồ bay là là lên không trung, Tần Mục nhún người nhảy lên, chân đạp ngọn gió chạy về hướng Tây. Vào lúc này, cách nhà tranh hai, ba dặm, một con Thao Thiết đang hết nhìn đông tới nhìn tây, buồn bực không ngớt: “Tính toán thời gian, Mục nhi hẳn là phải đến đây rồi, lần này ta ngụy trang thành dị thú, cậu nhất định sẽ không nhận ra được... Kỳ quái, tiểu tử thúi ấy chết ở đâu rồi nhỉ? Hả? Yêu phong của hồ ly! Tiểu tử thúi lần đầu ra ngoài săn thú, bị hồ ly xinh đẹp bắt cóc rồi!”
Chỗ khúc sông cách Tàn Lão thôn trăm dặm, một luồng gió thổi mảnh lá chuối dài hơn trượng bay lên, trên lá chuối có một con hồ ly trắng đang ngồi, bên cạnh còn có một thiếu niên đạp gió đi cùng, đó chính là Tần Mục và Hồ Linh Nhi.
“Lấy pháp lực của ta còn không cách nào phi hành, chỉ có thể dùng pháp thuật tạo ra yêu phong, yêu phong thổi lá chuối mới có thể bay trên không trung, nếu ta chạy trong gió giống như ngươi thì nhất định sẽ ngã xuống... Long cung ở quanh đây thôi!”
Hồ Linh Nhi hạ yêu phong xuống, Tần Mục và bạch hồ từ từ hạ xuống mặt đất, chỉ sau một lát, một người một cáo chạm đất. Tần Mục nhìn xung quanh, chỉ thấy dòng Dũng Giang ở đây vòng qua một ngọn núi lớn, nước biếc vờn quanh núi xanh, chim hót lanh lảnh vang vọng sơn cốc, khỉ, vượn nhảy lên khiêu vũ cùng với núi rừng, trong nước có cá lớn, thú sông, rất bình tĩnh an lành.
Bạch hồ chạy nhảy như bay, dẫn đường ở phía trước, Tần Mục bước nhanh đuổi theo, phương hướng Hồ Linh Nhi chạy chính là ngọn núi bị dòng sông bao bọc ở xung quanh kia, Tần Mục không khỏi buồn bực, chẳng lẽ Long cung ở trong nước sông, mà lại xây trên núi?
Một lúc sau, bọn họ đi tới đỉnh núi, Tần Mục nhìn thấy một di tích, đây là một cái miếu Long Vương, trước miếu còn có một khối Trấn Thủy thạch to lớn, cao hơn tám trượng, như là một tấm bia đá, phía dưới điêu khắc một con rùa to lớn, lưng mang khối Trấn Thủy thạch này, thạch quy há rộng miệng, tựa hồ như là nó đang quá mệt nhọc thở dốc.
Miếu Long Vương này đã tan hoang, đổ nát thê lương, bảo điện sụp xuống, Tần Mục phóng tầm mắt nhìn ra xung quanh, thậm chí ngay cả tượng đá cũng không có, hẳn là không có cách nào chống đỡ được bóng tối tập kích. Cậu đang buồn bực thì đột nhiên không thấy thân ảnh của Hồ Linh Nhi nữa, chỉ nghe thấy âm thanh Hồ Linh Nhi truyền đến: “Mau vào đây!”
Tần Mục nhìn lại theo hướng phát ra âm thanh, thấy bạch hồ đang ở ngay trong miệng thạch quy, giơ móng vuốt vẫy vẫy cậu. Tần Mục vội vàng đi tới, thạch quy rất lớn, một người có thể đứng thẳng bước vào bên trong, Tần Mục nhảy vào theo bạch hồ, đi vào cổ họng thạch quy, một bậc thang thăm thẳm xuất hiện trước mặt bọn cậu. Trước bậc thang vốn là có một cái cửa đá, không biết vì sao đã bị ngã xuống, phía sau cánh cửa lộ ra bậc thang đi xuống lòng đất.
Tần Mục theo bạch hồ đi về phía trước, lối đi này càng ngày càng rộng rãi, dần dần tiến sâu vào trong lòng núi, trên bốn vách núi mọc đầy rêu phát ra ánh huỳnh quang, ướt nhẹp, còn có một ít sinh vật kỳ quái, như là bồ công anh bay tới bay lui trên không trung, bên dưới chúng nó mọc ra từng cái từng cái xúc tu tinh tế, xúc tu vung vẩy khiến chúng có thể bay trên không trung. Bạch hồ nhảy lên, há miệng cắn một con, nuốt vào, sau đó nhảy nhót lên ăn liên tục, xem ra rất là ngon miệng.