Mục Thần Ký

Chương 46: Chương 46: Rồng Kìa




Tần Mục đưa tay bắt một con, cẩn thận từng li từng tí một cắn một cái, ăn vào miệng rất cay, còn cay hơn rượu mạnh của đồ tể, khi nuốt nó xuống bụng thì có một loại cảm giác như lửa đốt, làm cho nguyên khí của cậu cũng trở nên vô cùng sinh động.

Cậu khống chế nguyên khí, ăn vật đó vào có cảm giác tương tự như dược lực của Cố Nguyên Đan, có thể tăng lên tu vi nguyên khí của mình, tuy nhiên so với Cố Nguyên Đan mà nói thì tăng lên không đáng kể.

“Loại sinh linh này là thực vật hay là động vật vậy?” Tần Mục lại chộp tới một con, chỉ thấy loại sinh linh kỳ diệu này không có mắt, không tay, không chân, không có khiếu (1), dùng xúc tu giống như sợi rễ hút lấy chất dinh dưỡng từ rêu trên tường, khiến cậu không thể nào biết được nó là thực vật hay động vật. Cậu chỉ ăn một con, ngược lại Hồ Linh Nhi nhảy nhót, ăn như vũ bão.

Càng đi xuống, không khí càng mát, đi không biết bao lâu thì có tiếng nước róc rách truyền đến, trên vách núi có dòng suối trong veo, vài con cá lớn không có mắt sinh sống trong đầm nước cuối dòng suối, mấy con cá lớn kia cũng phát ra ánh huỳnh quang. Nhất định phải đi qua hồ nước mới có thể đến thông đạo đối diện.

“Những con cá lớn này vô cùng hung mãnh, nghe được âm thanh thì sẽ vồ tới, lợi hại lắm!” Hồ Linh Nhi nói nhỏ: “Ta ném tảng đá qua, dụ cá lớn đi, chúng ta nhân cơ hội xông tới!”

Dứt lời, móng vuốt nắm lên một tảng đá, dùng sức ném ra ngoài. Tảng đá chạm vách núi, vài con cá lớn không có mắt trong đầm nước kia rầm một tiếng phá tan mặt nước, đuôi đong đưa giữa không trung, bốn cái vây cá bung ra tựa như bốn cái cánh rộng lớn, gào thét nhào về phía phát ra tiếng vang!

“Đi mau!” Hồ Linh Nhi dẫn đường, Tần Mục vội vã dọc theo hồ nước hướng về phía đối diện chạy như điên, trong lúc vội vàng thiếu niên chỉ nghe mấy tiếng nổ ầm ầm, những con quái ngư kia đập mạnh vào trên vách đá, mở cái miệng lớn như chậu máu cắn vách đá, làm thủng mấy cái lỗ to! Núi đá cực kỳ cứng rắn kia vào trong miệng chúng lại như đậu hũ, nếu như cắn vào thân thể của người thì hậu quả khó mà lường trước được!

Một người một cáo vừa chạy đến bờ bên kia, đột nhiên vài con quái ngư trong bầy nghe được tiếng bước chân, chấn động vây cá thay đổi phương hướng, bay về phía bọn họ!

“Công tử theo ta!” Hồ Linh Nhi như một làn khói chui vào thông đạo đối diện, Tần Mục cũng vội vã chui vào, thông đạo không rộng, những con cá lớn sau lưng kia đến trước thông đạo thì không cách nào bay vào được, lại lấy bốn vi cá làm chân, lao nhanh vào trong đường hầm, đuổi theo Tần Mục và tiểu hồ ly!

“Đây là cá sao?” Tần Mục tê cả da đầu, theo sát Hồ Linh Nhi, mấy con quái ngư phía sau kia đuổi theo một đoạn đường, nhưng không đuổi kịp bọn họ, sau đó từng con một lại từ từ lui ra thông đạo, lặn vào trong đầm nước. Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, đường phía trước dần dần rộng rãi hơn, đến lúc đi ra hang động thì tựa như một cái kèn, đột nhiên thấy ánh mặt trời chiếu qua sóng nước lấp lánh. Tần Mục ngẩng đầu nhìn lại, không khỏi ngây người. Trên đỉnh đầu của cậu, dòng nước cuồn cuộn lao qua, bầy cá bơi trên đỉnh đầu của cậu, cậu còn nhìn thấy kim quy to lớn, cá lớn như thuyền nhỏ, cùng những con vật trên sông hình thể khổng lồ. Một con cá lớn nhìn thấy Tần Mục và tiểu hồ ly, không khỏi trở nên hưng phấn, mở cái miệng lớn như chậu máu đớp về bên này, nhưng lại va vào vách nước vô hình, bị bật trở lại. Cá lớn quơ quơ đầu, tựa hồ hơi buồn bực, đung đưa đuôi bơi đi xa.

“Dũng Giang, nơi này là đáy nước của Dũng Giang!” Sắc mặt Tần Mục quái lạ: “Dũng Giang ngay trên đỉnh đầu chúng ta mà nước lại không tràn xuống nhấn chìm nơi này...”

Cậu nhìn về phía trước, trong lòng chấn động, từng cây long trụ xuất hiện trước mặt của cậu, long trụ thô to, như kỷ trà cao mười trượng, đứng vững ở đáy sông, đỉnh long trụ tiếp xúc với đáy sông ở phía trên, mặt đất dưới chân bọn họ dùng cẩm thạch lát thành, một con đường kéo dài tới trước, hai bên long trụ san sát, tiến lên trăm trượng thì xuất hiện quần thể cung điện liên miên. Từng cột long trụ bao quanh quần thể cung điện này, chắc hẳn những long trụ này được dùng để chống đỡ nước sông, không để hồng thuỷ ngấm vào. Tuy nhiên có rất nhiều cung điện cũng đã sụp đổ, nơi này hẳn đã từng trải qua một trận kịch biến, khiến nó bị biến thành phế tích.

Hồ Linh Nhi nhảy nhót, đi tới trước di tích trong cung điện, Tần Mục nhìn thấy trên vách tường sụp xuống một nửa có một bức tranh loang lổ, đó là tranh vẽ một lão giả đầu rồng đang đãi tiệc tân khách, tân khách của vị lão giả đầu rồng này đều là sinh linh kỳ kỳ quái quái, có lão nhân lưng rùa, có nữ tử đuôi rắn, có hòa thượng, cũng có nhân loại.

Rầm!

Một cây cột ngã xuống, suýt nữa đè bẹp Tần Mục và tiểu hồ ly. Hồ Linh Nhi đi vào trong cung điện đã sụp xuống một nửa kia, nói: “Đây chính là nơi ta phát hiện ra những cuốn sách cổ kia.”

Tần Mục đến gần, bên trong cung điện rách nát này có một cái nhà đá bí mật, xây bên trong vách tường, cửa đá ngã xuống, vì vậy mà bị Hồ Linh Nhi mới phát hiện ra nhà đá. Trong thạch thất trống rỗng, đồ vật bên trong hẳn là đều là bị Hồ Linh Nhi mang đi.

“Đi về phía trước sẽ có nhiều thứ nguy hiểm!” Hồ Linh Nhi chỉ về phía một cánh cửa cao vút ở đằng trước, cuống cuồng lên, nói: “Phi thường đáng sợ!”

Tần Mục nhìn về phía cánh cửa kia, chỉ thấy phía sau cánh cửa tựa hồ có một cung điện lúc ẩn lúc hiện, vẫn còn hoàn chỉnh, chưa sụp xuống, tuy nhiên kỳ lạ chính là ở trong đó lại tựa hồ như bịt kín bởi một lớp hơi nước, không thể thấy rõ bên trong có những gì, chỉ cảm thấy cung điện như lượn lờ, tung bay trong hơi nước, như ẩn như hiện.

“Bên trong có có một kẻ rất khủng bố...” Âm thanh Hồ Linh Nhi có chút run rẩy, nói: “Ngươi đến bên cánh cửa liền có thể cảm thụ được hơi thở của cậu, sau đó ngươi sẽ cảm thấy cả người mềm nhũn, bò dậy không nổi...”

Tần Mục đi về phía trước, Hồ Linh Nhi đánh bạo đi theo sau cậu, chờ tới khi đến gần cánh cửa, Tần Mục đột nhiên cảm giác được một luồng sát khí cực kỳ mãnh liệt phả vào mặt, khiến người khác vô cùng hồi hộp, run rẩy, chẳng khác nào giữa ban ngày nhưng nửa bầu trời đột nhiên lại có mây đen kéo đến rợp cả bầu trời ngay trước mặt mình, bên trong mây đen tăm tối có một con cự thú cực kỳ to lớn khủng bố đang nhìn chằm chằm vào mình!

Thần thánh, trang nghiêm, uy không thể phạm nhưng cũng là cự thú hung tàn, dữ tợn, đây chính là vật đáng sợ mà Hồ Linh Nhi nói tới!

Tần Mục hít vào một hơi thật dài, đứng vững, tâm linh tự khôi phục như thường.

“Thần Tiêu Thiên Nhãn, mở!”

Trong tròng mắt cậu, nguyên khí đan dệt thành trận văn hình thành một tầng đồng văn khác, nhìn về sương mù sau cánh cửa. Bên cạnh cậu, thân thể bạch hồ đã mềm nhũn, nằm trên mặt đất, cái bụng áp sát mặt đất, gian nan thay đổi phương hướng chậm rì rì bò theo con đường lúc trước đi vào. Tần Mục nhấc nó lên, con bạch hồ này mềm oặt nói: “Đừng bắt ta, ta sắp chết rồi, tim đập mạnh dồn dập cả lên...”

“Ngươi không có chết, thứ trong long cung mới là vật đã chết rồi.” Tần Mục cười nói: “Ngươi đoán xem ta đã nhìn thấy gì?”

Hồ Linh Nhi không hề trả lời, tứ chi chậm rì rì vùng vẫy trong không khí, đuôi cũng lắc qua lắc lại, giống như là muốn bò đi vậy, một khắc cũng không muốn ở lại nơi này.

Tần Mục cười nói: “Ta thấy Dũng Giang Long Vương!”

“A...”

Tiểu bạch hồ than nhẹ một tiếng, ngất đi, bốn cái chân thẳng tắp. Tần Mục chờ trong giây lát, con tiểu bạch hồ này lặng lẽ mở một con mắt, lén lút đảo mắt hai vòng. Tần Mục thử dò xét nói: “Dũng Giang Long Vương.” Bốn chân Hồ Linh Nhi lại duỗi thẳng, con mắt lại nhắm lại.

“Dũng Giang Long Vương đã chết.” Tần Mục dở khóc dở cười, nói: “Chỉ còn lại bộ xương. Vị Long Vương này chết không biết đã bao nhiêu năm rồi, ta thấy long cốt của hắn trong sương mù.”

Hồ Linh Nhi vội vàng mở mắt: “Chết rồi hả?”

Tần Mục gật đầu, nói: “Lần này ngươi có thể yên tâm, theo ta cùng vào trong thôi?”

Hồ Linh Nhi vội vàng lắc đầu, Tần Mục bất đắc dĩ, chỉ đành thả nó xuống, thấy con bạch hồ này vẫn ép cái bụng sát xuống mặt đất, uể oải bò ra ngoài. Tần Mục lại nhấc nó lên, đặt ở đầu vai của mình, cất bước đi vào trong cánh cửa, con bạch hồ này căng thẳng vạn phần, lông trắng toàn thân nổi lên, móng vuốt gắt gao bám lấy bả vai của Tần Mục, cặp mắt trợn tròn nhìn về phía trước, cực kỳ sợ hãi, không dám động đậy một chút. Tần Mục đi vào bên trong sương mù, Hồ Linh Nhi bấu vai cậu càng chặt hơn, lông đuôi dựng đến thẳng tắp.

Sương mù dày đặc, quanh năm không tiêu tan, nhưng kỳ quái nhất chính là đi vào trong lại không cảm thấy được chút hơi ẩm nào. Tần Mục đi vào trong, chỉ thấy bên trong sương mù có từng viên thủy châu trôi nổi, lẳng lặng lơ lửng, không nhúc nhích. Sau đó, cậu nhìn thấy trong sương mù có rất nhiều ngọc thạch vỡ nát cũng nổi bồng bềnh giữa không trung, ngoài ra còn có mảnh vỡ của linh binh, xương cốt không trọn vẹn, tất cả đều lẳng lặng trôi nổi, tựa hồ như không có một chút trọng lượng nào.

Lúc nãy khi ở ngoài nhìn vào, cậu chỉ thấy long cốt, chứ không thấy những thứ này.

“Nơi này nhất định từng có một trận chiến khốc liệt, thậm chí ngay cả hài cốt và linh binh của cao thủ đều bị đánh nát! Đến cùng là nơi này xảy ra chuyện gì? Là xảy ra trước lúc Đại Khư gặp nạn, hay là sau đó?” Đột nhiên da đầu của Tần Mục tê rần, vì một cái xương sọ bay tới trước mặt nên Hồ Linh Nhi sợ gần chết, nhảy lên trên đầu cậu, gắt gao bám lấy da đầu của cậu, phần lưng cong lên rất cao. Bạch hồ run lẩy bẩy, chấn động đến mức da đầu của Tần Mục cũng run rẩy theo.

“Rồng kìa!” Bạch Hồ hét ầm lên, từ trên đầu Tần Mục nhanh chóng bò ra nằm nhoài sau lưng cậu, bốn cái móng vuốt gắt gao ôm chặt hai bên vòng eo của cậu, cứ như Tần Mục đang mang một cái ba lô màu trắng.

***

(1) Khiếu: Lỗ tai, mắt, mũi, miệng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.