Mục Thần Ký

Chương 467: Chương 467: Lão Âm Hàng




Tám ngàn thanh phi kiếm đâm vào Ngũ Lôi ấm, đột nhiên thiên địa yên tĩnh, cũng không nghe thấy bất cứ tiếng động nào. Ngay cả phi kiếm đâm vào Ngũ Lôi ấm cũng không phát ra âm thanh.

Sau đó, không gian phía trên Ngũ Lôi ấm nổ tung, nổ ra một vệt lôi điện.

Vệt lôi điện màu đen khuếch trương, nổ tung không gian càng sâu, càng lao thẳng lên bầu trời cao.

Chân Thiên cung chủ đứng trước cửa cung, nhìn thấy lôi điện màu đen hóa thành cự long giương nanh múa vuốt. Sau đó, lôi đình màu đen phân tách ra, vô số lôi quang sáng rực bầu trời.

Chỉ trong tích tắc ngắn ngủi, lôi đình màu đen chia ra thành vạn đạo, chúng như giao long phóng thẳng lên trời. Ngay sau đó hàng vạn con giao long hóa thành trăm triệu con giao long.

Một đám mây do lôi điện tạo thành xuất hiện phía trước Chân Thiên cung, Ngũ Lôi ấm lơ lửng, có càng nhiều lôi đình không ngừng hướng thoát ra và tiến vào trong đám mây.

Phía sau đám mây, hàng vạn nữ thần thông giả Phúc gia do Phúc Vân Hi dẫn đầu thi triển thần thông, các nàng kích thích lôi điện tấn công Chân Thiên cung!

Sắc mặt của nàng thay đổi, vội vàng vươn tay cầm lấy Huyền Vũ châu do trưởng lão Ngọc gia thúc giục.

Bàn tay của nàng chưa chạm vào Huyền Vũ châu, lôi điện đáng sợ đã tới trước Chân Thiên cung. Những nơi lôi điện đi qua, Bạch Hổ châu, Chu Tước châu, Huyền Vũ châu hình thành dị tượng đều sụp đổ. Biển cả bốc hơi, biển lửa biến mất, kim sơn sụp đổ.

Ầm ầm!

Tia chớp đầu tiên đánh xuống, đánh thẳng vào Chân Thiên cung, lôi điện đánh thẳng vào một tượng thần.

Lôi điện như ném một viên đá nóng vào trong dầu sôi. Hai bên vừa chạm vào liền bốc lửa, ngay sau đó lại có hàng vạn lôi đình nhấn chìm Chân Thiên cung.

- Huyền Vũ Thần thuẫn!

Chân Thiên cung chủ quát lớn, liều mạng thôi thúc Huyền Vũ châu. Huyền Vũ Thần thuẫn cực lớn căng phồng lên và hóa thành một quy thuẫn to lớn bao phủ phía trước Chân Thiên cung.

Ầm ầm!

Vô số lôi đình nổ vang và bổ vào Huyền Vũ Thần thuẫn, thần thuẫn bị áp súc không ngừng thu nhỏ. Khóe miệng Chân Thiên cung chủ chảy máu, nàng ra sức ngăn cản.

Huyền Vũ Thần thuẫn đã không thể bảo vệ các đệ tử Chân Thiên cung, sấm chớp mưa bão và biển lớn mênh mông tấn công Huyền Vũ Thần thuẫn và lao vào Chân Thiên cung, nữ tử Chân Thiên cung bị lôi điện đánh thành tro bụi.

Cho dù là tám pho tượng thần cường đại cũng không chịu nổi sấm sét, từng pho tượng thần phóng vào trong biển mây. Những tượng thần này bị lôi điện oanh kích và không ngừng nóng chảy, thân thể hóa thành chất lỏng màu vàng.

Hùng Kỳ Nhi đứng xa nhìn Chân Thiên cung, nơi đó đã biến thành biển lôi điện. Vô số lôi điện đồng thời bộc phát, nơi đó sáng như tuyết.

Lúc trước, nàng vẫn thúc giục Thanh Long châu chống lại ba linh bảo khác. Hiện tại uy lực lôi đình hủy diệt làm giảm áp lực của nàng rất nhiều, nàng cũng có thể thở ra một hơi.

- Kỳ Nhi, Thanh Long thuộc lôi.

Đột nhiên Hùng Tích Vũ xuất hiện sau lưng nàng, ôn nhu nói:

- Mẫu tử chúng ta dùng Thanh Long châu đưa tang kẻ thù.

- Mẫu thân!

Hùng Kỳ Nhi vừa mừng vừa sợ. Hùng Tích Vũ tươi cười, xòe bàn tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, cùng đặt lên Thanh Long châu, thấp giọng nói:

- Nợ máu Hùng gia cũng nên lấy máu trả lại!

Thanh Long châu bộc phát ánh sáng màu xanh rất mạnh, hóa thành một con Thanh Long phóng vào trong lôi điện, uy thế lôi điện tăng lên rất lớn.

Chân Thiên cung chủ nhìn thấy cảnh này, nàng tuyệt vọng lẩm bẩm:

- Ngọc gia, xong...

Huyền Vũ Thần thuẫn sụp đổ, lôi điện đáng sợ nhấn chìm đệ tử Ngọc gia.

Nhưng vào lúc này, một đạo kiếm quang xuyên qua lôi điện vô biên, Bá Cẩu phá vỡ sấm chớp mưa bão. Một kiếm nhắm thẳng vào mẫu tử Hùng Tích Vũ, kiếm quang như dải lụa, cho dù là lôi điện cũng bị cắt ra làm hai.

Kiếm pháp và kiếm đạo của hắn xuất thần nhập hóa, cho dù hắn giết ra giết vào trong sấm sét cũng không có việc gì.

Kiếm quang cực nhanh, giống như sao băng lao tới, kiếm quang chấn động đánh nát vô số lôi đình. Cho dù lôi đình sáng rực cũng không thể lấn át ánh sáng của kiếm quang.

Lúc một kiếm kia sắp đánh tới trước mặt mẫu tử Hùng Tích Vũ, đột nhiên có một đạo kiếm quang khác xuất hiện ngăn cản kiếm quang của Bá Cẩu.

- Duyên Khang quốc sư?

Bá Cẩu lộ ra nụ cười:

- Ta đã sớm biết ngươi tới Tây Thổ nhưng tính cách của ngươi bỉ ổi, từ đầu đến cuối đều núp trong bóng tối. Ngươi không muốn cho ta cơ hội xuất thủ ngay từ đầu sao? Lần này, ta vẫn có thể ép ngươi xuất hiện.

Duyên Khang quốc sư cất bước đi tới, chân đạp hư không như giẫm trên đất bằng, sắc mặt nam tử trung niên không hề bận tâm. Trên người mặc bộ áo xanh, một cây kiếm, tay trái đặt sau lưng, ngón tay kết kiếm quyết, cầm kiếm chặn đánh Bá Cẩu.

Bá Cẩu mặc áo trắng, hắn cũng đặt một tay sau lưng, ngón tay kết kiếm quyết.

Hai bóng người xuyên qua bóng lôi đình, cho dù tiếng sấm kinh thiên động địa cũng không thể lấn át tiếng kiếm của bọn họ va chạm, âm thanh đinh đinh đinh vang lên không dứt bên tai.

Phía dưới Ngũ Lôi ấm, Tần Mục bị uy năng lôi điện hút lấy, lực hút kia như kéo hắn và Long Kỳ Lân vào trong lôi đình. Cho dù mập mạp như Long Kỳ Lân cũng biến thành trang giấy không có sức nặng, bị dòng điện đáng sợ thu hút. Tứ chi vô lực, cũng không thể tìm được nơi bám víu.

Tần Mục có cảm giác bản thân nhẹ hơn rất nhiều, tóc hắn dựng đứng. Giữa sợi tóc có vô số lôi điện đan xen, ngay cả sợi tóc cũng nổ lốp bốp.

Thậm chí hắn cảm giác lông tơ của mình đang dẫn điện, dòng điện kinh khủng cũng bao phủ toàn thân hắn.

Hắn như bị ngân châm của Bạch Tiên đâm vào các nơi trong thân thể, toàn thân đau đớn khó chịu.

Tần Mục kiệt lực thôi thúc Cửu Trọng Thiên Khai Nhãn pháp, trong đồng tử của hắn trải rộng hoa văn sấm sét.

Hắn miễn cưỡng có thể nhìn thấy Long Kỳ Lân, lông bờm trên người Long Kỳ Lân dựng thẳng, thậm chí ngay cả vẩy cũng dựng lên. Từng chiếc vảy bị lôi điện đánh vào.

Tần Mục lấy Chân Long sào ra, trọng lượng Chân Long sào đè xuống, hắn rên rỉ nhưng cũng có thể ngăn cản hấp lực của lôi điện. Thân thể từ trên cao áp xuống, hắn đè lên người Long Kỳ Lân, Long Kỳ Lân cũng bị ép rơi xuống đất.

Hai tay hắn ôm Long sào, mượn dùng trọng lượng Long sào thoát khỏi bị hút vào trong tầng mây, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Ngũ Lôi ấm vẫn phiêu phù tại đó, càng bay càng cao, tám ngàn thanh phi kiếm của hắn như dừng lại và phiêu phù chung quanh Ngũ Lôi ấm. Từng đạo lôi đình xuyên qua phi kiếm, phi kiếm như vật kíp nổ lôi điện.

Những thanh phi kiếm kia bị uy năng đáng sợ của lôi điện đốt nóng đỏ bừng, hắn đang lo lắng phi kiếm của mình có thể chịu nổi lực lượng đánh của lôi điện hay không.

Tần Mục thoát khỏi lực hút lôi đình, đột nhiên ánh sáng xanh chiếu lên người hắn. Hắn ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng Thanh Long châu dẫn nổ lôi vân.

- Ngọc gia, xong...

Hắn lẩm bẩm.

Chẳng qua tiếng sấm quá vang dội, hắn không thể nghe thấy tiếng nói của mình.

Tiếp theo, hắn nhìn thấy một kiếm của Bá Cẩu bay tới, sau đó lại thấy Duyên Khang quốc sư chặn đánh Bá Cẩu, hai bóng người xung đột trong tầng mây.

- Lão âm hàng!

Tần Mục hừ một cái, hắn quan sát hai cao thủ quyết đấu. Nhìn thấy hai người không phải dùng kiếm quyết thần thông mà là từng người cầm kiếm, tay trái bấm kiếm quyết.

Thân pháp bọn họ cực nhanh, thân pháp mờ ảo, chợt tĩnh chợt động. Tay trái không ngừng biến hóa kiếm quyết, giống như đang không ngừng tính toán cái gì đó.

Tần Mục hơi ngẩn ra, kiếm quyết hai người này biến hóa quá nhanh, hắn hầu như không thể thấy cái gì cả. Hắn chỉ có thể liều mạng ghi nhớ động tác tay nhanh chóng của hai người, trong lòng mơ hồ cảm giác động tác tay thi triển kiếm quyết của bọn họ cực kỳ quan trọng.

Duyên Khang quốc sư và Bá Cẩu quyết đấu kiếm pháp với nhau giống như đại đạo tối giản, hầu như không có kiếm pháp biến hóa, chỉ có mười mấy chiêu kiếm thức cơ sở. Nhưng mà mỗi một kiếm đâm tới, thân kiếm lại làm không gian chấn động, mơ hồ có thể nhìn thấy thần thông ẩn nấp trong chấn động, trong đó ẩn chứa kiếm đạo không phải hắn có khả năng lĩnh ngộ.

- Không hổ là đại biến thái năm trăm năm mới xuất hiện một lần, trình độ kiếm đạo tăng lên thật lớn.

Tần Mục miễn cưỡng ghi nhớ mấy kiếm quyết, đột nhiên từng pho tượng thần bị lôi điện oanh kích nhưng vẫn xông vào lôi tầng. Chúng bộc phát thần uy kinh khủng, tám pho thần tượng liên thủ đánh ra một đòn, cũng đánh tan lôi vân. Vô số lôi đình trút xuống bốn phía, lôi đình đánh xuống khắp bốn phía.

Tám pho tượng thần rách nát tung tóe, không có mấy con là hoàn hảo nhưng chúng vẫn tỏa ra chiến lực ngập trời, hợp lực đánh thẳng vào người Duyên Khang quốc sư.

Duyên Khang quốc sư không hề hay biết, tiếp tục chém giết với Bá Cẩu. Hùng Tích Vũ lại mang theo Hùng Kỳ Nhi tiến lên phía trước một bước, giơ cao Thanh Long châu. Ánh sáng màu xanh bay ra khỏi Thanh Long châu, thân thể tám pho tượng thần mộc hóa, bị định trụ trên không trung.

Đột nhiên, một pho tượng thần mộc hóa quay đầu lại, tượng thần nở nụ cười quỷ dị, vẫy tay. Thanh Long châu trong tay Hùng Kỳ Nhi không tự chủ bay lên, bay vào trong tay tượng thần:

- Tiểu nha đầu, cám ơn ngươi!

Hùng Kỳ Nhi ngẩn ngơ, nàng đã mất đi năng lực khống chế Thanh Long châu, Hùng Tích Vũ rùng mình, vội vàng hét lớn:

- Cẩn thận! Là thần linh trong Chân Thiên cung.

Nàng còn chưa nói ra, hào quang bao phủ đỉnh đầu Duyên Khang quốc sư, một đạo phi kiếm phá không bay lên. Cây cầu này hoàn hảo vô khuyết, thần quang vô biên giống như không có điểm tận cùng. Thần quang tràn ngập tầng mây, nơi cuối cùng của cây cầu chính là Thiên Cung mờ ảo.

Nguyên thần Duyên Khang quốc sư lao ra khỏi Thiên Cung mờ mịt, chân đạp Thần Kiều. Một kiếm bay đi, kiếm quang xuyên qua thời gian, bỏ qua không gian ngăn cách. Trong nháy mắt tượng thần nắm lấy Thanh Long châu, một kiếm từ nguyên thần của quốc sư đâm xuyên qua mi tâm tượng thần.

Mi tâm pho tượng thần chảy máu. Máu và óc chảy ra khỏi đầu, không giống như tượng thần, ngược lại càng giống sinh mệnh sống sờ sờ.

Duyên Khang quốc sư không hề bận tâm, hắn tươi cười, nguyên thần bay lên trời. Một tay chắp sau lưng, một tay cầm kiếm liên thủ vây quét Bá Cẩu, mỉm cười nói:

- Mục tiêu của ta, từ đầu đến cuối không phải ngươi.

Xùy, xùy, xùy!

Hắn và nguyên thần giáp công, kiếm quang lấp lánh cũng chém đứt tứ chi Bá Cẩu, lại bồi thêm một kiếm chém đầu Bá Cẩu.

- Thần Kiều!

Tần Mục la thất thanh, rốt cuộc lo lắng cũng lắng xuống.

Duyên Khang quốc sư không hổ là Thánh Nhân năm trăm năm xuất thế một lần. Từ khi đám người Tần Mục thành lập mô hình không gian thuật số Thần Kiều đến nay, chẳng qua chỉ hơn nửa năm, hắn lại có thể luyện thành Thần Kiều.

- Lão âm hàng, đã bù đắp Thần Kiều, đi vào Thiên Cung, hắn chính là thần linh. Không nghĩ tới hắn vẫn nấp trong góc âm u hãm hại người khác.

Tần Mục oán thầm, phía sau hắn có tiếng la hét của vô số nữ tử, thần thông giả các đại thế gia đã xông thẳng vào trong Chân Thiên cung.

Mộc Ánh Tuyết đi qua người hắn, thấp giọng nói:

- Tiểu nam nhân, thời điểm Duyên Khang quốc sư còn sống, ngươi tuyệt đối không nên tạo phản. Ngươi âm không lại hắn!

Hòa Y Y cung xông tới bên cạnh, nói nhỏ:

- Ngươi tạo phản, ngươi chết vô cùng nhanh chóng! Duyên Khang quốc sư quá âm hiểm!

Tần Mục dở khóc dở cười, thầm nghĩ:

- Ta chưa bao giờ từng nghĩ tạo phản. Nhưng gia hỏa quốc sư quá âm hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.