Ma Viên nổi giận, tung người nhảy lên đuổi theo Tần Mục, chạy được vài bước thì vì thân thể quá nặng, tốc độ dần kém xa Tần Mục, con Ma Viên này tức giận đến cực điểm, lấy tay nhổ lên từng cây đại thụ, vuốt dọc theo thân cây, cành cây lá cây đều bị vuốt sạch trơn, tựa như một cây giáo dài vô cùng to lớn, Ma Viên vung tay phóng ra!
“Nhóc con, đi chết đi!”
Đòn đánh này vô cùng mạnh mẽ, vô cùng bá đạo, tốc độ kinh người, nhưng độ chính xác lại chẳng ra làm sao, bắn tới chỗ cách Tần Mục hơn mười trượng. Ma Viên càng thêm tức giận, lại vuốt một cây đại thụ, muốn đánh một đòn nữa, tiếc rằng Tần Mục đã chạy xa khiến nó không ngừng nện vào ngực.
Khúc sư huynh thấp giọng nói: “Thực lực, tu vi của tiểu ma đầu kia kém xa chúng ta, thương thế của cậu nhất định là bị nặng hơn ta, cậu sẽ không chạy xa được đâu.”
Cậu mạnh mẽ đứng dậy, nhưng lại rên lên một tiếng, ngực của cậu thực sự quá đau, chỉ sợ xương sườn bị Ma Viên đập gãy không ít cái, tuy nhiên ngay cả tiểu ma đầu như Tần Mục cũng có thể chịu được đòn tấn công mạnh mẽ đó của Ma Viên thì chính mình tất nhiên cũng có thể kiên trì.
Có điều cậu không nghĩ tới chính là, không phải tu vi của Tần Mục yếu, tu vi của cậu không hề yếu chút nào, chỉ là vì nguyên khí của cậu không có thuộc tính, không phát huy ra được uy lực mà thôi. Nếu chỉ nói về tu vi thì mặc dù Tần Mục nhỏ tuổi hơn, nhưng tu vi không yếu hơn bất cứ ai trong bọn họ, bao gồm cả Khúc sư huynh!
Năm người vòng qua lãnh địa của Ma Viên, lần thứ hai tìm được dấu vết của Tần Mục, đúng như Khúc sư huynh đã nói, Tần Mục bị Ma Viên gây thương tích, thương thế cũng là rất nặng, sau khi chạy ra khỏi lãnh địa của Ma Viên thì tốc độ cậu chậm lại, khiến bọn họ có cơ hội đuổi kịp Tần Mục.
Nhưng khi bọn họ tiếp tục đuổi theo thì phát hiện ra tốc độ của Tần Mục không ngừng tăng lên, tựa hồ thương thế của cậu cũng đang nhanh chóng hồi phục. “Tiểu ma đầu này nhất định là có loại thuốc trị thương tốt!”
Trong lòng năm người hơi trầm xuống, Khúc sư huynh cũng đã uống vào thuốc trị thương của chính sư môn, thế nhưng hiệu quả lại không tốt bằng “thuốc trị thương” của Tần Mục, theo mức độ tăng tốc của Tần Mục thì thương thế của cậu khẳng định đang khép lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhận thấy được!
Loại thuốc trị thương này khiến cho cả năm người đều thấy thèm muốn.
“Thuốc trị thương của bản môn cũng không phải loại tốt nhất, nếu có thể đạt được phương thuốc trị thương thượng thừa từ tay tiểu ma đầu này thì mấy vị sư phụ nhất định sẽ vui mừng, thưởng lớn cho chúng ta!”
Giờ phút này, Tần Mục không phải dùng thuốc trị thương như bọn họ đoán, mà là vừa chạy trốn vừa nhập thiền, vận chuyển Bá thể Tam Đan công mà trưởng thôn đã dạy, kỳ thực nó cũng chính là Đạo Dẫn công bình thường nhất, chỉ là cậu không biết mà thôi.
Lần này, trong lúc vừa chạy trối chết vừa thúc giục “Bá thể Tam Đan công” Tần Mục liền có phát hiện mới, trong khi chạy nguyên khí của cậu càng thêm linh hoạt, tốc độ vận chuyển cũng nhanh hơn!
Thế nhưng điều này lại không giống như những gì trưởng thôn đã dạy, khi trưởng thôn dạy cho cậu “Bá thể Tam Đan công”, người yêu cầu cậu phải ngồi xếp bằng ngay ngắn, điều chỉnh hơi thở, từ từ thở vào, ôn dưỡng nguyên khí, vận chuyển nguyên khí đi khắp người, dùng nguyên khí tẩm bổ thân thể.
Tần Mục tu luyện chừng mười năm, đều y theo biện pháp trưởng thôn đã dạy để tu luyện “Bá thể Tam Đan công”, mãi đến tận lúc này mới phát hiện vừa chạy vừa tu luyện Bá thể Tam Đan công thì hiệu quả càng tốt hơn.
Lúc chạy hết tốc lực thì tốc độ vận chuyển của “Bá thể Tam Đan công” càng nhanh, tốc độ ôn dưỡng nguyên khí cũng nhanh hơn, tốc độ tẩm bổ thân thể cũng tăng lên rất nhiều!
Không chỉ có vậy, từng luồng nguyên khí gột rửa ngũ tạng lục phủ của mình, giội rửa toàn thân, thậm chí trong lúc đó còn gột rửa cả màng gân dọc theo xương cốt và bắp thịt, từng lượt từng lượt một.
Cậu bị bàn tay của Ma Viên quất cho nội tạng và xương cốt đều bị thương, song dưới sự gột rửa của nguyên khí thì vết thương trong nội tạng và xương cốt không ngừng phục hồi như cũ.
Đám người Khúc sư huynh cho rằng cậu dựa vào chính là thuốc trị thương thượng thừa, nhưng lại không nghĩ rằng cậu dựa vào “Bá thể Tam Đan công” cùi bắp kia.
Dần dần, Tần Mục phát hiện trong thân thể mình có một chỗ màng gân giữa xương cốt và da dẻ mà nguyên khí không cách nào đến được, nơi này chính là mi tâm. Giữa hai lông mày, nơi chỉ rộng khoảng một lóng tay. Vị trí này, nguyên khí không cách nào đi đến, nguyên khí của cậu có thể giội rửa dưới da đầu, làm cho đầu càng thêm cứng cỏi, thế nhưng mỗi khi nguyên khí đi tới mi tâm liền bị lực cản cực lớn, phảng phất có một bức tường vô hình nằm ở nơi đó, ngăn cản đường đi của nguyên khí.
Mà khi cậu khống chế nguyên khí tấn công bức tường vô hình kia thì có chuyện kỳ lạ xảy ra, cậu nghe được một âm thanh thần bí.
Âm thanh này phảng phất như truyền từ chín tầng trời tới, vừa cao vừa xa, âm thanh cao thấp nhấp nhô, du dương mà thần thánh, như thần linh ở trên cao đang truyền ý chỉ.
Mà mỗi khi âm thanh này vang lên thì nguyên khí của cậu liền không bị khống chế, như thủy triều lui xuống, đi vòng qua mi tâm.
“Cái này chẳng lẽ chính là Linh Thai bích?”
Tần Mục không hiểu, bọn người trưởng thôn và Tư bà bà đều nói cho cậu biết về “bích” và “phá bích”, bích là bức tường phong ấn từng cái bảo khố bên trong thân thể, mà phá bích chính là phá tường, mở ra phong ấn, đạt được bảo tàng.
Chỉ là trưởng thôn và mấy người Tư bà bà cũng chưa từng nói cho cậu Linh Thai bích ở vị trí nào trên cơ thể, cũng không có nói cách mở ra Linh Thai bích.
Chính Tần Mục cũng từng nghĩ, không phải trưởng thôn và đám người Tư bà bà không muốn nói cho cậu, mà là thế gian này căn bản không có biện pháp phá vỡ Linh Thai bích!
Người bình thường cùng linh thể, vốn là người của hai tầng lớp, hai cấp bậc.
Là linh thể thì bẩm sinh đã mở ra Linh Thai bích, trời sinh đã hơn người một bậc.
Mà người bình thường thì Linh Thai bích lại đóng kín, kém người một bậc, linh thể cao cao tại thượng rất ít quan tâm đến nhu cầu của người bình thường.
Trong lớp người bình thường lại ít có võ giả, mà người bình thường mở ra được Linh Thai bích thì ngay cả trưởng thôn và mấy người Tư bà bà cũng chưa từng nghe nói, nên tất nhiên cũng không biết phải làm thế nào để phá Linh Thai bích.
Tần Mục vừa lao nhanh, vừa thúc giục nguyên khí một lần lại một lần nhằm vào phía bức tường vô hình ở mi tâm kia, âm thanh thần bí cũng vang lên không ngừng làm cho nguyên khí phải tự động lui bước, tuy rằng lần nào cũng không thể phá bích, nhưng cậu cứ kiên trì, tin chắc sớm muộn gì mình cũng có thể phá bích thành công.
Cậu không dự định nói phát hiện ngày hôm nay của bản thân đối với “Bá thể Tam Đan công” cho bọn người trưởng thôn, cậu định đợi sau khi mình phá bích thành công thì mới cho mấy người trưởng thôn một niềm vui bất ngờ.
Chẳng qua đối với bọn người trưởng thôn mà nói thì điều đến cùng là khiến họ vui mừng nhiều hơn hay là sợ hãi nhiều hơn thì rất khó nói rồi.
Đám người Khúc sư huynh càng đuổi càng nóng lòng, “tiểu ma đầu” phía trước không chỉ đơn giản là hồi phục thương thế như vậy, tốc độ của cậu thế nhưng lại nhanh hơn trước!
Chuyện này thật đáng sợ, điều này nói rõ trong lúc chạy trốn thì tu vi của Tần Mục cũng đang tăng lên!
Tuy rằng tăng rất chậm, nhưng như thế này đã rất đáng sợ rồi!
Bất luận người tu luyện nào cũng đều phải làm từng bước, dù cho phá bích thành công thì sự tăng tiến tu vi cũng phải từ từ, không thể ăn một lần là mập. Ai lại không vất vả từng ngày, từng tháng, thậm chí là từng năm để nâng cao tu vi của mình lên.
Vậy mà “tiểu ma đầu” này tự nhiên trên đường chạy trốn lại có thể tăng tu vi lên, chuyện này tương đối đáng sợ!
Cũng may Tần Mục vốn đã không bằng bọn họ, hiện tại tuy rằng đang tăng lên, nhưng vẫn có chút chênh lệch cùng bọn họ. Thế nhưng bọn họ muốn đuổi kịp Tần Mục cũng là chuyện không dễ dàng gì, sau khi Tần Mục chịu thiệt một lần thì cẩn thận hơn rất nhiều, trong lúc chạy sẽ tránh xa lãnh địa của những dị thú kia.
Khi dược sư dẫn cậu ra ngoài hái thuốc thì đã từng nói với cậu là dị thú trong Đại Khư rất có linh tính, từng con đều có lãnh thổ riêng, những dị thú kia sẽ lưu lại vết tích, chẳng hạn như cây cối bị cắt vỏ, cắm xương trắng ở trên mặt đất, còn có treo đầu thú trên cọc gỗ, vết nước tiểu, vân vân. Chỉ cần thấy vết tích không bình thường là phải tránh ngay.
Lúc nãy trên vách núi trong lãnh địa của con Ma Viên kia có dấu tay, cho thấy nơi này là lãnh địa của nó, Tần Mục không nhìn thấy dấu tay này nên mới lỡ xông vào, nhưng bây giờ cậu cẩn thận hơn rất nhiều, cậu sẽ không đi nhầm vào lãnh địa của dị thú khác lần nữa.
Nhưng cho dù không đi nhầm vào thì rất nhiều dị thú cũng sẽ đi ra khỏi lãnh địa kiếm ăn khiến cho cả Đại Khư đều nguy hiểm.
Lúc Tần Mục chạy ngang qua một đầm lầy thì gặp hai con dị thú cấp lãnh chúa đang đánh nhau, đó là Kê Quan Xà Cảnh Tuyết Điêu (1) và Độc Long Mãng (2) trong đầm lầy, một con quái vật khổng lồ tấn công từ không trung, cánh chim tạo ra cuồng phong, một con khác thì ở trong đầm lầy, tạo ra sóng gió, đánh giết đến long trời lở đất.
Tần Mục còn chưa nhảy vào đầm lầy đã bị cơn lốc mà hai con quái vật khổng lồ tạo nên thổi bay, lúc rơi xuống đất đụng cho một đám trâu hoang, khiến chúng kinh hoảng, suýt chút nữa bị bầy trâu giẫm chết.
“Càng ngày càng cách xa thôn rồi...”
Trong lòng Tần Mục hơi trầm xuống, năm người phía sau vẫn đuổi mãi không buông, khiến cậu căn bản là không có cách nào trở về thôn, đáng sợ hơn chính là...
Mặt trời sắp xuống núi rồi!
Cậu và Tư bà bà ra ngoài sau giờ ngọ, bây giờ mặt trời đã ngã về tây, rất nhanh bóng tối sẽ kéo tới, trước lúc đó nếu như không trở về làng, chỉ sợ sẽ gặp phải nguy hiểm lớn!
“Khúc sư huynh, trời sắp tối!”
Phía sau Tần Mục, năm người Khúc sư huynh cũng chú ý tới ánh nắng chiều hạ xuống, thiếu niên bị Tần Mục đánh bị thương lộ ra vẻ bất an, nói: “Sư phụ đã từng nói, Đại Khư là nơi bị nguyền rủa, sau khi trời tối sẽ lập tức biến thành vùng cấm, nhất định phải trở lại những thôn có tượng đá bảo vệ, nếu không thì chỉ có con đường chết!”
Khúc sư huynh lắc đầu nói: “Bây giờ mới trở về thì không còn kịp nữa rồi. Chúng ta đã đi quá xa, không thể trở lại thôn trước lúc trời tối được. Bóng đêm đối với chúng ta mà nói rất nguy hiểm thì đối với tiểu ma đầu kia cũng thế thôi, bây giờ chỉ có một biện pháp, đó là xem thử tiểu ma đầu kia sẽ trốn ở nơi nào!”
(1) Kê Quan Xà Cảnh Tuyết Điêu: Dị thú trên đầu có mào gà, cổ dài như thân rắn và thân mình của chim có màu trắng như tuyết
(2) Độc Long Mãng: Con trăn có thân mình to, có độc