Mục Thần Ký

Chương 8: Chương 8: Túi Da Của Bà Bà




“Bà bà đã từng nói, nếu lạc đường trong Đại Khư và không có cách nào để trở lại thôn trước lúc trời tối thì cũng không nên hoảng hốt.”

Tần Mục lấy lại bình tĩnh, thầm nghĩ: “Bên trong Đại Khư có rất nhiều di tích, những di tích kia có nhiều chỗ thần dị, nói không chừng trốn vào di tích có thể giữ được mạng. Di tích có thể cứu mạng hay không, phải xem hai điểm. Một, có hay không có tượng đá tương tự trong thôn, hai, bên trong di tích có nhiều dị thú hay không. Những dị thú này thông linh, biết nơi nào có thể tránh né bóng đêm...”

Trong Đại Khư có không ít di tích, vừa nãy trên đường chạy trốn Tần Mục đã nhìn thấy một ít di chỉ thành quách và thôn xóm, đổ nát thê lương, rất cổ xưa, chỉ là không có thời gian dừng lại kiểm tra bên trong có tượng đá hay không.

Tà dương đã lặn một nửa xuống chân núi, trời đất đột nhiên hoàn toàn tĩnh lặng, tĩnh lặng đến độ khiến người ta phát điên.

Tiếp đó một loạt âm thanh phần phật truyền đến, Tần Mục ngẩng đầu, chỉ thấy từng đàn chim lớn gào thét lao qua giữa không trung, đông nghẹt che khuất bầu trời.

Sau đó mặt đất rung chuyển, rừng cây ngã rạp, từng đàn dị thú không biết từ chỗ nào chui ra, ba chân bốn cẳng chạy nhanh.

Thậm chí Tần Mục còn nghe thấy tiếng nước vang lên trong một cái hồ bạc, mấy con cá đỏ đậm dài mấy trượng vậy mà nhảy khỏi mặt nước, lấy vây làm chân, lao nhanh trên mặt đất!

Tần Mục có chút mờ mịt, cá chạy trên mặt đất, chúng vẫn còn là cá sao?

“Những dị thú này đều chạy về cùng một hướng, nơi đó nhất định có thể tránh né bóng đêm!”

Cậu phấn khởi, theo những dị thú này cùng xông về phía trước.

Sắc trời càng lúc càng tối tăm, bóng đêm đằng xa giống như là thuỷ triều ập đến, bóng tối kia không giống như đêm đen mà như là đại hồng thủy tràn qua ngọn núi, tràn qua khe núi, tràn qua vùng hoang dã, nhấn chìm tất cả.

Mặc dù không phải lần đầu tiên Tần Mục nhìn thấy bóng đêm tấn công, nhưng vẫn cảm thấy hoảng loạn không gì có thể sánh nổi.

Bóng tối hung hăng lao tới, bầy thú vừa thấy bóng tối thì liền chạy như điên, Tần Mục chần chờ một thoáng, phương hướng bầy thú chạy trốn chính là nơi bóng tối lao tới, phía trước đó có chắc là địa phương an toàn để tránh bóng tối tấn công hay không đây? Lỡ như không đúng, chẳng phải là chết không có chỗ chôn hay sao?

“Mặc kệ đi, bóng tối phủ xuống quá nhanh, cho dù mình quay lại cũng đã không kịp, căn bản chạy không thoát bóng đêm, lúc này chỉ có thể chạy theo đàn thú!”

Cậu nghiến răng, điên cuồng xông về phía trước.

Tại con sông cách Tàn Lão thôn hơn mười dặm, cuộc chiến giữa Tư bà bà và Ly Giang Ngũ lão cũng đã đến lúc gay cấn nhất, vốn chỉ có Ly Giang Tứ lão vây công Tư bà bà, thế nhưng đánh lâu không xong nên Tề Nhạn Băng đứng đầu ngũ lão đang ở trên vách núi quan chiến lập tức gia nhập chiến cuộc, Ngũ lão vây công, kết làm Ngũ Hành luyện ma trận.

Không ngờ, dưới sự vây công của bốn ông lão Tư bà bà chỉ gắng gượng chống đỡ, nhưng khi Tề Nhạn Băng xuất trận thì ngược lại thực lực của Tư bà bà tăng vọt, thậm chí Ngũ Hành luyện ma trận của ngũ lão cũng không thể nhốt lại lão thái bà này.

Ngũ lão vừa giận vừa sợ, giờ mới biết lão thái bà này vì muốn một mẻ bắt hết bọn họ nên cố ý yếu thế, dụ Tề Nhạn Băng vào bẫy, tránh việc cậu chạy trốn.

Tư bà bà nhón bàn chân nhỏ, quỷ mị lấp loé đi tới, châm bạc và sợi chỉ bên trong rổ phảng phất như sống lại, chỉ trong một thời gian ngắn đã đâm Ly Giang Ngũ lão bị thương khắp người, từng sợi tơ xuyên qua năm lão già này, khóa lại hồn phách thân thể khiến bọn họ không cách nào nhúc nhích.

Lão thái bà này tỏ vẻ tươi cười, cầm kéo tiến lên: “Bà bà ta đã lâu chưa hề luyện qua da người rồi, không biết tay nghề còn thành thạo hay không...”

Bà đi tới trước mặt Tề Nhạn Băng, đột nhiên Tề Nhạn Băng há mồm, một cái ngân hoàn bay ra, đánh tới trước mặt Tư bà bà.

Ngân hoàn kia gặp gió liền duỗi dài ra, phách một tiếng, từ trong ngân hoàn bắn ra ngàn vạn kiếm khí, boong boong phình to lên, trong phút chốc hóa thành một hình cầu do kiếm quang tạo thành rộng hơn trăm trượng!

Tư bà bà trở tay không kịp, vội vàng lùi về sau, thân thể đột nhiên mềm nhũn ra, tựa như một con giun bơi loạn trên không trung, tránh né từng đợt kiếm, đồng thời cây kéo rời tay bay ra, tựa như hai con giao long màu bạc răng rắc răng rắc cắn xuống, cắt đứt từng đạo kiếm quang.

Mặc dù vậy nhưng bà cũng bị bất ngờ nên vẫn bị một luồng kiếm quang đâm trúng, đạo kiếm quang kia bay đến từ sau lưng bà, lưng bà còng nên phía sau lưng có điểm mù, luồng kiếm quang này chính là đâm vào trên cái lưng còng của bà.

Kiếm quang đầy trời biến mất, kiếm gãy leng keng rơi từ trên không xuống, cắm đầy trên phạm vi mấy mẫu đất. Mà ngân hoàn kia cũng lạch cạch một tiếng rơi xuống đất, không động đậy nữa.

Tư bà bà cũng rơi trên mặt đất, đưa tay ra sau lưng rút thanh kiếm kia, khẽ cau mày.

“Thế mà ngươi vẫn tránh thoát được...”

Ánh mắt của Tề Nhạn Băng, người đứng đầu ngũ lão, lộ ra vẻ tuyệt vọng, âm thanh khàn khàn: “Khoảng cách gần như thế, ta sử dụng kiếm hoàn đánh lén ngươi, trong kiếm hoàn ẩn giấu 6842 mũi kiếm, nhưng ngươi vẫn tránh được, ngươi nhất định không phải là hạng người vô danh không tiếng tăm gì trong ma đạo!

Bên trong ma đạo không có lão bà nào bộ dạng như ngươi, rốt cuộc thì ngươi là ai?”

Hắn đột nhiên chú ý tới sau lưng Tư bà bà, chỉ thấy chỗ lưng còng bị kiếm đâm thủng xuất hiện một vết thương, thế nhưng lại không có một chút máu nào chảy ra, trái lại có tia sáng bắn lên, bên trong hiển nhiên là không khí.

Tề Nhạn Băng sởn cả tóc gáy: “Đây không phải là dáng vẻ chân chính của ngươi, ngươi khoác da người khác...”

“Ngươi làm túi da của ta bị thương.”

Tư bà bà cau mày, âm thanh phát ra cũng không phải là giọng bà lão già nua thường ngày, trái lại rất dễ nghe, chỉ nghe âm thanh này không thôi thì nhất định sẽ cho rằng bà là một người phụ nữ xinh đẹp, phong nhã hào hoa, hoàn toàn không giống dáng vẻ chỉ còn nửa bước là bước vào quan tài như hiện giờ.

Tư bà bà ấn ấn cổ họng của mình, thở dài, thầm nói: “Thoát hơi rồi...”

Bà lấy trong rổ ra một sợi chỉ khâu lại vết kiếm thương trên lưng, thử cổ họng một chút, âm thanh lại khôi phục như thường.

Đột nhiên, Tề Nhạn Băng như là gặp ma, sắc mặt khẽ biến, thất thanh nói: “Ta đã nghe qua giọng của ngươi, ta biết ngươi là ai rồi! Thiên Ma giáo Giáo chủ phu...”

Sắc mặt Tư bà bà hơi thay đổi, ngón tay đặt lên sợi tơ đang xuyên qua năm người, Ly Giang Ngũ lão lập tức bị sợi tơ cắt vụn, máu thịt vung vãi khắp mặt đất!

Nói cũng lạ, sợi tơ kia thế nhưng lại không vương chút máu nào, trái lại như một vật sống tự động cuốn lại thành một cuộn chỉ, bay trở lại vào trong rổ.

Tư bà bà hừ một tiếng, cười khanh khách nói: “Tên què chết tiệt, ngươi đến bao lâu rồi hả?”

Sau lưng bà không xa, người què chống gậy, khập khễnh đi tới, lộ vẻ tươi cười nói: “Vừa tới, vừa tới. Tỷ, ta không thấy cũng không nghe gì cả.”

Tư bà bà liếc nhìn cậu, cười híp mắt nói: “Nhìn thấy cũng không sao, chỉ cần không nghe được là tốt rồi. Chúng ta về thôn đi.”

Người què chần chờ một thoáng, nói: “Thiên Ma Giáo chủ Lệ Thiên Hành cả đời anh minh thần võ, nhưng lại làm một chuyện ngu xuẩn, đó là, khi đã vào tuổi xế chiều lại xem trọng một ma nữ xinh đẹp nhất trong giáo, phế bỏ Giáo chủ phu nhân lúc đầu, kết hôn với nàng và đưa nàng lên làm tân Giáo chủ phu nhân, cả Ma giáo xôn xao. Ngay đêm động phòng hoa chúc, vị tân Giáo chủ phu nhân đã ám hại Lệ Thiên Hành, phá hỏng đạo hạnh mấy trăm năm của cậu, cướp đi ma điển trấn giáo của Ma giáo. Trưởng lão, tổ sư Ma giáo lập tức xuất quan đuổi giết, kết quả nàng vẫn chạy thoát, đến nay vẫn không rõ tung tích...”

“Còn có chuyện này sao?”

Tư bà bà cười ha ha nói:

“Từ nhỏ lão thái bà ta đã nghe nói, có người luyện hai chân của mình đến cấp độ Thần thánh, hai chân của cậu được khen là chân thần. Tốc độ của cậu thiên hạ vô song, chỉ là không học điều gì tốt lại đi học ăn trộm, thích trộm đồ vật, bởi vậy được gọi là Thần thâu đệ nhất thiên hạ. Tuy cậu không trở thành Thần, thế nhưng tên gọi lại mang theo một chữ Thần, bởi vậy bị Thần đố kỵ. Khi cậu đến Duyên Khang quốc trộm lấy Đế điệp, Thần thâu đệ nhất thiên hạ chưa bao giờ thất thủ lại bị Quốc sư phát hiện, chém xuống một cái chân thần của cậu. Nhưng cậu vẫn chạy thoát khỏi sự đuổi giết của Quốc sư, mang theo Đế điệp biến mất không còn tung tích. Quốc sư Duyên Khang được ca tụng là đệ nhất nhân dưới Thần cấp lại không thể bắt được Thần thâu, lão ta chắc là vẫn còn giữ cái chân thần kia của Thần thâu, chờ đợi vật quy nguyên chủ nhỉ?”

Nụ cười trên mặt người què càng đậm, cười nói: “Bà bà, chúng ta đều là phế nhân của một thôn, từng nói với nhau mỗi người đều có bí mật của riêng mình, không hỏi lai lịch của nhau. Từ giờ trở đi, ta chính là người câm, người điếc, miệng kín như bưng.”

Tư bà bà hừ một tiếng, cầm theo cái rổ đi về phía thôn, nói: “Là Mục nhi thông báo cho ngươi, để ngươi tới giúp đỡ ta hả?”

Người què lắc đầu: “Âm thanh đánh nhau của ngươi và năm lão già bỏ đi này quá lớn, chấn động quá mạnh, chúng ta ở trong thôn đều cảm thấy được, trưởng thôn liền kêu ta tới trước xem ngươi có cần giúp đỡ hay không.”

Sắc mặt Tư bà bà hơi thay đổi, vội vàng hỏi: “Mục nhi có trở lại thôn chưa?”

“Lúc ta tới thì không nhìn thấy nó.”

“Nguy rồi!”

Hai người vội vàng trở về Tàn Lão thôn, còn chưa tới thôn đã thấy mặt trời xuống núi, bóng đêm tràn về, phủ kín đường chân trời, như thủy triều phun trào, càng lên càng cao, nuốt chửng tất cả đường, hướng về bên này mà kéo tới!

Tư bà bà trở lại làng, nhanh chóng tìm kiếm trong thôn, sắc mặt không khỏi tái nhợt: “Mục nhi chưa trở về?”

Bóng đêm nuốt chửng Tàn Lão thôn.

“Bà bà không cần sốt ruột.”

Trưởng thôn được người què và dược sư mang tới, khuyên nhủ Tư bà bà đang muốn cõng tượng đá ra bên ngoài tìm kiếm Tần Mục, nói: “Những gì cần dạy, chúng ta đã dạy cho nó, chỉ cần học là đã học, thì nó chắc chắn có thể sống sót trong Đại Khư. Lúc này ngươi ra ngoài cũng chẳng giúp ích được gì, trời đã tối.”

Tư bà bà chán nản, biết rằng lời nói của trưởng thôn không hề sai.

Bóng đêm nhấn chìm Đại Khư, nếu Tần Mục còn sống như vậy liền có thể sống qua đêm nay, không cần bà tới cứu, nếu đã chết rồi, bà mang theo tượng đá đi tìm Tần Mục cũng chẳng có chút tác dụng gì.

“Nó còn có mảnh ngọc bội, mảnh ngọc có thể bảo vệ nó...”

Tuy nghĩ như thế, nhưng Tư bà bà biết ngọc bội trước ngực Tần Mục chỉ có thể dùng để bảo vệ trẻ con, phạm vi có thể bảo vệ là có hạn. Tần Mục đã lớn rồi, ánh sáng của ngọc bội chỉ có thể bảo vệ ngực của cậu.

“Mục nhi, con nhất định phải sống sót đó...” Tư bà bà thấp giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.