Mục Thần Ký

Chương 193: Chương 193: Lời Không Hợp Ý




“Đây không phải yêu tinh mà là một loại Thần hóa, hóa thành hình thái của Thần.” Quốc sư Duyên Khang cảm thấy kinh ngạc chút nào, giải thích cho Hồ Linh Nhi hiểu.

Hắn đương nhiên biết Tần Mục không phải hiện nguyên hình, mà đó là một loại công pháp kỳ lạ, là kết quả của vài loại công pháp Thiên Ma giáo hợp lại tạo thành.

“Giống như là Tạo Hóa công cộng thêm công pháp Hỏa diệu bên trong Ngũ Diệu...”

Hắn biết không nhiều về Đại Dục Thiên Ma kinh nên không chắc chắn lắm.

Biến hóa hình dạng của thân thể Tần Mục thuộc về Thần hóa, có vài công pháp cũng có thể làm được, không hiếm thấy, là một loại thần thông thân thể.

Công pháp của một vài môn phái thường dựa vào Thần hóa, Ma hóa để tăng sức mạnh lên cơ thể chính mình.

Tuy nhiên Thần hóa của Tần Mục khiến quốc sư Duyên Khang nghi hoặc, hình như đây không chỉ là thần thông thân thể.

Thần thông thân thể đương nhiên là dùng để tăng sức mạnh lên thân thể, thân thể mạnh lên sẽ tăng năng lực chiến đấu của bản thân.

Mà Thần hóa của Tần Mục, chính là Thần hóa thật sự.

Trong mắt quốc sư, Tần Mục dựa vào công pháp biến mình thành dáng vẻ của Huỳnh Hoặc Tinh Quân, thân thể thay đổi, nguyên khí cũng thay đổi, thậm chí ngay cả khí thế tỏa ra cũng thay đổi!

Nói cách khác, hắn đang duy trì cả thân thể lẫn thần thông ở trạng thái Thần hóa!

Điều này vô cùng kỳ lạ.

Biến hóa trên người Tần Mục vẫn chưa dừng lại, đám mây lửa dưới chân hắn bốc lên, dần dần hóa thành hai con rồng lửa, rồng lửa càng lúc càng dài, càng lúc càng lớn, nâng thân thể của hắn lên khỏi mặt đất.

Chân Tần Mục đạp lên rồng lửa, đôi giày nổ tung, biến thành hai cái móng bò đỏ rực.

Hắn bây giờ chính là một vị Huỳnh Hoặc Tinh Quân chân đạp hai con rồng lửa!

Tần Mục giơ tay, bốn phía trở nên cực kỳ khô hanh, những quả cầu lửa to bằng trứng ngỗng bay lượn trên dưới không trung.

Quốc sư Duyên Khang lộ vẻ mặt rất hứng thú, nhìn những quả cầu lửa không lớn không nhỏ này, bên trong những quả cầu lửa đột nhiên tung ra những luồng kiếm quang, do ngọn lửa nhỏ bé tạo thành, mỗi một luồng kiếm quang đều đang sử dụng kiếm pháp, chúng đang triển khai kiếm pháp Tà Dương, bên trong kiếm pháp kia lại chứa đựng uy năng của pháp thuật hệ Hỏa, uy lực mỗi một kiếm đều rất mạnh!

“Kiếm pháp Tà Dương của Ngu Uyên quốc, vô cùng chính thống, cộng thêm tác dụng kỳ diệu của kiếm hoàn, thêm cả uy lực của pháp thuật, thực lực của ngươi trên căn bản đã có thể tính là một thần thông giả.”

Quốc sư Duyên Khang thở dài nói: “Nếu ngươi đánh nhau chính diện với thần thông giả cảnh giới Lục Hợp thì có thể sẽ không chết. Nếu như có thể phát huy ra thần thông của thân thể Thần hóa này thì có thể đối đầu thần thông giả cảnh giới Lục Hợp.”

Kiếm pháp của Tần Mục đột nhiên thu lại, bay trở lại bên trong những quả cầu lửa, quả cầu lửa va chạm lẫn nhau, hóa thành một vầng mặt trời đỏ rực to bằng chậu rửa mặt, sau đó há mồm hút một cái, nuốt vầng mặt trời đỏ kia vào trong miệng, trong mũi trâu phun ra hai ngọn lửa.

Hắn ngừng khống chế Bá Thể Tam Đan công, hai sừng trâu trên đầu chậm rãi thu về, thân thể cũng từ từ khôi phục lại như thường, hai con rồng lửa dưới chân cũng từ từ tản đi.

Tần Mục sờ sờ cái mông, lộ ra vẻ nghi hoặc, cái mông đau rát như bị ai quất mấy roi.

“Lẽ nào ta chăn bò từ nhỏ nên dưỡng thành thói quen, luôn thích đánh mông bò?” Đứa bé chăn bò đến từ Tàn Lão thôn nghi ngờ nói thầm trong bụng.

Phía trước là một ngọn núi hùng vĩ, thác nước từ trên trời giáng xuống tựa như một dải ngân hà chảy ngược, thác nước màu trắng và vách núi cheo leo màu đen, ngọn núi xanh tươi, mặt trời tỏa ra ánh nắng gay gắt trên đầu, tạo thành một bức tranh sơn thủy hữu tình.

Tiếng nước đinh tai nhức óc, xa xa có hơi nước dày đặc bay đến, không trung là hơi nước nhỏ li ti, rơi xuống trên người bọn họ, không lâu sau xiêm y của bọn họ đều bị ẩm ướt.

Nơi này khiến tinh thần của mọi người đều rất sảng khoái.

Quốc sư Duyên Khang dẫn bọn họ đến Nam Cương, không đi đường lớn nào, cứ nhắm về một hướng mà tiến thẳng về trước, lúc này ông đang dẫn bọn họ đi vào trong núi.

Thác nước kia trút xuống hình thành một cái hồ sâu, hồ nước trong suốt, một con hươu đực trên đầu mọc đầy sừng nhọn như chạc cây đang ở bờ hồ, ve vẩy cái đuôi ngắn nhỏ, ăn cỏ mọc bên bờ hồ, trên người mọc ra vằn trắng hình hoa mai.

Thoáng thấy bọn họ đến đây, con hươu đực vội vàng ngẩng lên, nghiêng đầu đánh giá bọn họ, lại đi hai bước.

Mọi người thầm khen một tiếng thần tuấn, cái đầu của con hươu đực này có thể so với Long Kỳ Lân, rất là hùng tráng.

Con hươu đực kia khịt khịt mũi, đi tới bên rìa hồ nước, bên bờ hồ có một ông già mặc áo tơi, cắm cần câu trên bờ, ông đang câu cá.

Bên cạnh ông lão này còn có một đứa trẻ choai choai, đang buồn bực ngán ngẩm lấy đá ném vào chỗ ông lão đang thả câu, đứa nhỏ này không chỉ ném một cục hai cục, nó đang ném không ngừng tay.

Thác nước này to lớn như thế, dòng nước chảy xiết như vậy, mặc dù có cá cũng sẽ không ăn mồi, hơn nữa đứa trẻ choai choai này không ngừng ném đá, ngày hôm nay ông lão này đừng hòng câu được bất cứ thứ gì.

Việt Thanh Hồng lắc đầu nói: “Đứa nhỏ này chắc là con ruột, không phải con ruột thì chắc chắn đã bị đánh chết từ lâu rồi. Ai mà có thể nhịn được chứ?”

Tần Mục nghi ngờ, nhìn chung quanh một chút, nơi này căn bản không phải là chỗ câu cá, khi không lại có một ông lão đến đây buông cần, còn có đứa bé không biết có phải là con hay không đang không ngừng ném đá vào chỗ thả câu, nhìn thế nào cũng không giống như đang câu cá một cách đàng hoàng.

Đây là một vùng rừng núi hoang vu, ít dấu chân người, nếu không phải câu cá, vậy chỉ có thể là đang chặn đường thôi!

Lại thêm con hươu đực hoa mai hùng tráng không kém Long Kỳ Lân kia, ông lão này chỉ sợ là người cùng thời đại với bọn người như thiếu niên Tổ sư!

Thẩm Vạn Vân cùng Tư Vân Hương cũng nhìn ra, cả hai nhìn về phía quốc sư Duyên Khang, hòa thượng Vân Khuyết lại không nghĩ nhiều như vậy, tiến lên cười hỏi: “Trưởng lão, nơi này làm sao có thể có cá? Đây là cháu ruột ông à? Cháu ông còn không ngừng ném đá, mặc dù có cá cũng bị doạ chạy mất.”

Ông lão kia xốc mũ tơi, lộ ra khuôn mặt đầy nếp nhăn, cười nói: “Sao không có cá? Không phải cá đã tới sao?”

Vân Khuyết nhìn về chỗ ông thả câu, không nhìn thấy cá, chỉ nhìn thấy đứa trẻ nghịch ngợm kia đang ném đá.

Quốc sư Duyên Khang đi lên phía trước, không mặn không nhạt nói: “Hồ nước này tuy rằng không lớn nhưng cá lại không nhỏ, muốn câu được có chút khó khăn. Không biết trưởng lão có thực lực hay

không?”

Nếp nhăn trên mặt ông lão kia chồng lên, cười nói: “Thiên hạ này vốn là một ao nước trong, thế nhưng có một con cá lớn đến đây muốn quấy đục hồ nước này, con cá lớn này lẽ ra nên nhảy Long Môn, nhảy qua Long Môn là thành Chân Long, thế nhưng không những quấy đục nước lại còn muốn ăn cá nhỏ, ăn sạch những con cá nhỏ khác. Quốc sư ngươi nói, ta có nên câu con cá lớn đang quấy đục nước này không?”

Ánh mắt quốc sư Duyên Khang lóe lên, hai tay luồn vào trong ống tay áo, không nhanh không chậm nói: “Trưởng lão ví von môn phái với cá nhỏ có ổn không? Môn phái hẳn là đỉa, đỉa nằm nhoài trên mình cá hút máu. Nước nhìn tuy trong, nhưng cá trong nước đều bị đỉa hút, nếu đã như vậy thì không nên câu cá, mà hẳn là dùng thuốc mạnh diệt trừ đỉa!”

Ông lão kia không nói gì.

Quốc sư Duyên Khang cũng không nói nữa.

Lời không hợp ý, nửa câu cũng nhiều, bọn họ đã nói vài câu, cũng cảm thấy mình không cách nào có thể thuyết phục đối phương, tiếp tục tranh luận chỉ uổng phí miệng lưỡi.

Nếu suy nghĩ không giống, lại không thuyết phục được đối phương, vậy chỉ còn cách đánh chết đối phương, loại bỏ suy nghĩ của đối phương một cách dứt khoát sảng khoái.

Ông lão kia đứng dậy, thu cần câu và dây câu lại, đặt cần câu bên cạnh một cây cổ thụ, bỏ mũ, cởi áo tơi, phất phất tay, ra hiệu cho đứa bé nghịch ngợm bên cạnh lui ra, nói: “Ngươi qua bên kia núi.”

Quốc sư Duyên Khang nói với đám người Tần Mục: “Các ngươi leo qua núi chờ ta. Trưởng lão, bản lãnh của ngươi đều truyền xuống rồi chứ?”

Ông lão kia gật đầu nói: “Đều đã truyền. Quốc sư thì sao?”

Quốc sư Duyên Khang lạnh nhạt nói: “Ta không cần. Thời trẻ ta rất nóng tính, giết quá nhiều người, khiến rất nhiều môn phái bị diệt môn, đến nỗi rất nhiều công pháp độc môn của môn phái bị thất truyền, sau khi xây dựng Thiên Lục lâu ta thường hối hận về việc này. Từ đó về sau khi ta giết người thì sẽ luôn hỏi một câu quen thuộc.”

Mặc dù Tần Mục muốn ở lại quan sát trận chiến khó gặp này, tuy nhiên va chạm của những người cấp độ cỡ quốc sư Duyên Khang, chỉ sợ gợn sóng có thể kịch liệt hơn Đô Thiên Ma Vương, quan sát ở khoảng cách gần như thế chỉ có một con đường chết.

“Chúng ta leo qua bên kia núi thôi!” Tần Mục trầm giọng nói.

Hắn dẫn mọi người vượt qua ngọn núi cao này, cúi đầu nhìn xuống, hai người bên dưới thác nước đã bị hơi nước che khuất không thấy rõ.

Tên nhóc nghịch ngợm ném đá kia cưỡi con hươu lớn, đứng cách bọn hắn không xa, hấp háy mắt nói: “Các ngươi là người của Thái học viện hả?”

Thẩm Vạn Vân gật đầu, nói: “Vị huynh đài này xưng hô thế nào?”

“Mộc Nhiên, Vương Mộc Nhiên!”

Tuổi của hắn và Tần Mục không chênh lệch lắm, nhưng hắn không trầm ổn như Tần Mục, Vương Mộc Nhiên này cực kỳ hiếu động, ngồi không yên, chỉ cần hơi yên tĩnh là lại cảm thấy buồn tẻ. Hắn cưỡi con hươu lớn cũng không an phận, vỗ mông hươu chạy tới.

Tần Mục hỏi: “Vương huynh đến từ môn phái nào?”

“Tiểu Ngọc kinh.”

“Tiểu Ngọc kinh?”

Bọn người Thẩm Vạn Vân, Vân Khuyết không biết gì cả, chưa từng nghe nói tới môn phái này. Duyên Khang quốc có ba Thánh địa lớn, tuy rằng còn cũng có những môn phái quy mô khổng lồ không kém ba Thánh địa lớn, nhưng Tiểu Ngọc kinh không nằm trong số đó.

Tần Mục giật mình, hai chữ Ngọc Kinh này không phải ai cũng có thể dùng, ý nghĩa của Ngọc Kinh là kinh thành nơi Thiên Đế ở, mà Thiên Đế này, không phải Thần, mà là Tiên, Thiên Đế của Tiên.

Môn phái nào gan to bằng trời như vậy, lại dám lấy tên gọi Tiểu Ngọc kinh này?

“Chúng ta ở tại Thánh địa Tiểu Ngọc kinh, người nơi này rất ít, đều là những ông lão bà lão, không có mấy người bằng tuổi ta.”

Vương Mộc Nhiên nói: “Lần này có người đến đó thăm hỏi, tìm sư phụ ta, nhờ sư phụ ta đến đây gặp gỡ quốc sư một lần, nói đến chuyện quốc sư làm việc Ma đạo, muốn tiêu diệt các giáo trong thiên hạ. Vốn sư phụ ta không tình nguyện, tuy nhiên ân tình không thể chối từ, nên vẫn dẫn ta đi ra đây một chuyến, nhìn chung quanh một chút. Các giáo trong thiên hạ đã bị quốc sư diệt gần hết rồi, hành vi của quốc sư quả thực không khác gì Ma đạo.”

Hồ Linh Nhi buồn bực nói: “Chúng ta không phải một phương chính nghĩa sao? Ta cảm thấy việc làm của quốc sư rất chính nghĩa đấy!”

Vương Mộc Nhiên lắc đầu nói: “Các ngươi đều là tay sai của triều đình, nanh vuốt của quốc sư, danh tiếng cực kỳ thối nát.”

Tần Mục không rõ, hắn cảm thấy hành vi của quốc sư còn có thể được cho là chính đạo đấy, hơn nữa quốc sư cũng có phong độ quang minh lẫm liệt, trong mắt Tần Mục, những việc ông làm đều rất bình thường, đều là chính đạo.

Nhưng sao trong mắt người khác lại biến thành Ma đạo chứ?

Hơn nữa, những sĩ tử thái học như bọn họ đây, sao lại biến thành tay sai của triều đình, nanh vuốt của quốc sư, mất hết tên tuổi?

“Chính và phản, có lẽ chỉ là vấn đề góc nhìn.” Tần Mục thầm nghĩ.

Hồ Linh Nhi nói: “Mộc Nhiên, nếu sư phụ ngươi chết rồi thì ngươi làm sao bây giờ?”

Vương Mộc Nhiên tràn đầy tự tin, lắc đầu nói: “Ai cũng không giết được sư phụ ta, bản lĩnh của lão nhân gia người...”

Nhưng đúng vào lúc này, quốc sư Duyên Khang đi tới, nói với Vương Mộc Nhiên nói: “Ngươi đi nhặt xác hắn đi, khi còn sống hắn có nói, bản lãnh của hắn đều truyền hết cho ngươi, rất hay, luyện tốt vào.”

Vương Mộc Nhiên ngẩn ngươi, từ trên lưng hươu nhảy xuống, chạy nhanh xuống về thác nước, một lúc sau từ bên dưới truyền đến tiếng gào khóc của hắn.

“Tiểu Ngọc kinh rất đáng gờm. Ta đã từng nghe nói qua môn phái này, có chút liên hệ với trên trời.”

Quốc sư Duyên Khang nhìn về phía Tần Mục, nói: “Phía trước chính là Ly thành, ta đã bị thương, ngươi phải bốc thuốc luyện đan chữa thương cho ta.”

Tần Mục gật đầu nói: “Thương thế của quốc sư rất khó chữa trị, toa thuốc ta kê đương nhiên rất phức tạp.”

“Đây không phải yêu tinh mà là một loại Thần hóa, hóa thành hình thái của Thần.” Quốc sư Duyên Khang cảm thấy kinh ngạc chút nào, giải thích cho Hồ Linh Nhi hiểu.

Hắn đương nhiên biết Tần Mục không phải hiện ra nguyên hình, mà đó là một loại công pháp kỳ lạ, là kết quả của vài loại công pháp Thiên Ma giáo hợp lại tạo thành.

“Giống như là Tạo Hóa công cộng thêm công pháp Hỏa diệu bên trong Ngũ Diệu...”

Hắn biết không nhiều về Đại Dục Thiên Ma kinh nên không chắc chắn lắm.

Biến hóa hình dạng của thân thể Tần Mục thuộc về Thần hóa, có vài công pháp cũng có thể làm được, không hiếm thấy, là một loại thần thông thân thể.

Công pháp của một vài môn phái thường dựa vào Thần hóa, Ma hóa để tăng sức mạnh lên cơ thể chính mình.

Tuy nhiên Thần hóa của Tần Mục khiến quốc sư Duyên Khang nghi hoặc, hình như đây không chỉ là thần thông thân thể.

Thần thông thân thể đương nhiên là dùng để tăng sức mạnh lên thân thể, thân thể mạnh lên sẽ tăng năng lực chiến đấu của bản thân.

Mà Thần hóa của Tần Mục, chính là Thần hóa thật sự.

Trong mắt quốc sư, Tần Mục dựa vào công pháp biến mình thành dáng vẻ của Huỳnh Hoặc Tinh Quân, thân thể thay đổi, nguyên khí cũng thay đổi, thậm chí ngay cả khí thế tỏa ra cũng thay đổi!

Nói cách khác, hắn đang duy trì cả thân thể lẫn thần thông ở trạng thái Thần hóa!

Điều này vô cùng kỳ lạ.

Biến hóa trên người Tần Mục vẫn chưa dừng lại, đám mây lửa dưới chân hắn bốc lên, dần dần hóa thành hai con rồng lửa, rồng lửa càng lúc càng dài, càng lúc càng lớn, nâng thân thể của hắn lên khỏi mặt đất.

Chân Tần Mục đạp lên rồng lửa, đôi giày nổ tung, biến thành hai cái móng bò đỏ rực.

Hắn bây giờ chính là một vị Huỳnh Hoặc Tinh Quân chân đạp hai con rồng lửa!

Tần Mục giơ tay, bốn phía trở nên cực kỳ khô hanh, những quả cầu lửa to bằng trứng ngỗng bay lượn trên dưới không trung.

Quốc sư Duyên Khang lộ vẻ mặt rất hứng thú, nhìn những quả cầu lửa không lớn không nhỏ này, bên trong những quả cầu lửa đột nhiên tung ra những luồng kiếm quang, do ngọn lửa nhỏ bé tạo thành, mỗi một luồng kiếm quang đều đang sử dụng kiếm pháp, chúng đang triển khai kiếm pháp Tà Dương, bên trong kiếm pháp kia lại chứa đựng uy năng của pháp thuật hệ Hỏa, uy lực mỗi một kiếm đều rất mạnh!

“Kiếm pháp Tà Dương của Ngu Uyên quốc, vô cùng chính thống, cộng thêm tác dụng kỳ diệu của kiếm hoàn, thêm cả uy lực của pháp thuật, thực lực của ngươi trên căn bản đã có thể tính là một thần thông giả.”

Quốc sư Duyên Khang thở dài nói: “Nếu ngươi đánh nhau chính diện với thần thông giả cảnh giới Lục Hợp thì có thể sẽ không chết. Nếu như có thể phát huy ra thần thông của thân thể Thần hóa này thì có thể đối đầu thần thông giả cảnh giới Lục Hợp.”

Kiếm pháp của Tần Mục đột nhiên thu lại, bay trở lại bên trong những quả cầu lửa, quả cầu lửa va chạm lẫn nhau, hóa thành một vầng mặt trời đỏ rực to bằng chậu rửa mặt, sau đó há mồm hút một cái, nuốt vầng mặt trời đỏ kia vào trong miệng, trong mũi trâu phun ra hai ngọn lửa.

Hắn ngừng khống chế Bá Thể Tam Đan công, hai sừng trâu trên đầu chậm rãi thu về, thân thể cũng từ từ khôi phục lại như thường, hai con rồng lửa dưới chân cũng từ từ tản đi.

Tần Mục sờ sờ cái mông, lộ ra vẻ nghi hoặc, cái mông đau rát như bị ai quất mấy roi.

“Lẽ nào ta chăn bò từ nhỏ nên dưỡng thành thói quen, luôn thích đánh mông bò?” Đứa bé chăn bò đến từ Tàn Lão thôn nghi ngờ nói thầm trong bụng.

Phía trước là một ngọn núi hùng vĩ, thác nước từ trên trời giáng xuống tựa như một dải ngân hà chảy ngược, thác nước màu trắng và vách núi cheo leo màu đen, ngọn núi xanh tươi, mặt trời tỏa ra ánh nắng gay gắt trên đầu, tạo thành một bức tranh sơn thủy hữu tình.

Tiếng nước đinh tai nhức óc, xa xa có hơi nước dày đặc bay đến, không trung là hơi nước nhỏ li ti, rơi xuống trên người bọn họ, không lâu sau xiêm y của bọn họ đều bị ẩm ướt.

Nơi này khiến tinh thần của mọi người đều rất sảng khoái.

Quốc sư Duyên Khang dẫn bọn họ đến Nam Cương, không đi đường lớn nào, cứ nhắm về một hướng mà tiến thẳng về trước, lúc này ông đang dẫn bọn họ đi vào trong núi.

Thác nước kia trút xuống hình thành một cái hồ sâu, hồ nước trong suốt, một con hươu đực trên đầu mọc đầy sừng nhọn như chạc cây đang ở bờ hồ, ve vẩy cái đuôi ngắn nhỏ, ăn cỏ mọc bên bờ hồ, trên người mọc ra vằn trắng hình hoa mai.

Thoáng thấy bọn họ đến đây, con hươu đực vội vàng ngẩng lên, nghiêng đầu đánh giá bọn họ, lại đi hai bước.

Mọi người thầm khen một tiếng thần tuấn, cái đầu của con hươu đực này có thể so với Long Kỳ Lân, rất là hùng tráng.

Con hươu đực kia khịt khịt mũi, đi tới bên rìa hồ nước, bên bờ hồ có một ông già mặc áo tơi, cắm cần câu trên bờ, ông đang câu cá.

Bên cạnh ông lão này còn có một đứa trẻ choai choai, đang buồn bực ngán ngẩm lấy đá ném vào chỗ ông lão đang thả câu, đứa nhỏ này không chỉ ném một cục hai cục, nó đang ném không ngừng tay.

Thác nước này to lớn như thế, dòng nước chảy xiết như vậy, mặc dù có cá cũng sẽ không ăn mồi, hơn nữa đứa trẻ choai choai này không ngừng ném đá, ngày hôm nay ông lão này đừng hòng câu được bất cứ thứ gì.

Việt Thanh Hồng lắc đầu nói: “Đứa nhỏ này chắc là con ruột, không phải con ruột thì chắc chắn đã bị đánh chết từ lâu rồi. Ai mà có thể nhịn được chứ?”

Tần Mục nghi ngờ, nhìn chung quanh một chút, nơi này căn bản không phải là chỗ câu cá, khi không lại có một ông lão đến đây buông cần, còn có đứa bé không biết có phải là con hay không đang không ngừng ném đá vào chỗ thả câu, nhìn thế nào cũng không giống như đang câu cá một cách đàng hoàng.

Đây là một vùng rừng núi hoang vu, ít dấu chân người, nếu không phải câu cá, vậy chỉ có thể là đang chặn đường thôi!

Lại thêm con hươu đực hoa mai hùng tráng không kém Long Kỳ Lân kia, ông lão này chỉ sợ là người cùng thời đại với bọn người như thiếu niên Tổ sư!

Thẩm Vạn Vân cùng Tư Vân Hương cũng nhìn ra, cả hai nhìn về phía quốc sư Duyên Khang, hòa thượng Vân Khuyết lại không nghĩ nhiều như vậy, tiến lên cười hỏi: “Trưởng lão, nơi này làm sao có thể có cá? Đây là cháu ruột ông à? Cháu ông còn không ngừng ném đá, mặc dù có cá cũng bị doạ chạy mất.”

Ông lão kia xốc mũ tơi, lộ ra khuôn mặt đầy nếp nhăn, cười nói: “Sao không có cá? Không phải cá đã tới sao?”

Vân Khuyết nhìn về chỗ ông thả câu, không nhìn thấy cá, chỉ nhìn thấy đứa trẻ nghịch ngợm kia đang ném đá.

Quốc sư Duyên Khang đi lên phía trước, không mặn không nhạt nói: “Hồ nước này tuy rằng không lớn nhưng cá lại không nhỏ, muốn câu được có chút khó khăn. Không biết trưởng lão có thực lực hay

không?”

Nếp nhăn trên mặt ông lão kia chồng lên, cười nói: “Thiên hạ này vốn là một ao nước trong, thế nhưng có một con cá lớn đến đây muốn quấy đục hồ nước này, con cá lớn này lẽ ra nên nhảy Long Môn, nhảy qua Long Môn là thành Chân Long, thế nhưng không những quấy đục nước lại còn muốn ăn cá nhỏ, ăn sạch những con cá nhỏ khác. Quốc sư ngươi nói, ta có nên câu con cá lớn đang quấy đục nước này không?”

Ánh mắt quốc sư Duyên Khang lóe lên, hai tay luồn vào trong ống tay áo, không nhanh không chậm nói: “Trưởng lão ví von môn phái với cá nhỏ có ổn không? Môn phái hẳn là đỉa, đỉa nằm nhoài trên mình cá hút máu. Nước nhìn tuy trong, nhưng cá trong nước đều bị đỉa hút, nếu đã như vậy thì không nên câu cá, mà hẳn là dùng thuốc mạnh diệt trừ đỉa!”

Ông lão kia không nói gì.

Quốc sư Duyên Khang cũng không nói nữa.

Lời không hợp ý, nửa câu cũng nhiều, bọn họ đã nói vài câu, cũng cảm thấy mình không cách nào có thể thuyết phục đối phương, tiếp tục tranh luận chỉ uổng phí miệng lưỡi.

Nếu suy nghĩ không giống, lại không thuyết phục được đối phương, vậy chỉ còn cách đánh chết đối phương, loại bỏ suy nghĩ của đối phương một cách dứt khoát sảng khoái.

Ông lão kia đứng dậy, thu cần câu và dây câu lại, đặt cần câu bên cạnh một cây cổ thụ, bỏ mũ, cởi áo tơi, phất phất tay, ra hiệu cho đứa bé nghịch ngợm bên cạnh lui ra, nói: “Ngươi qua bên kia núi.”

Quốc sư Duyên Khang nói với đám người Tần Mục: “Các ngươi leo qua núi chờ ta. Trưởng lão, bản lãnh của ngươi đều truyền xuống rồi chứ?”

Ông lão kia gật đầu nói: “Đều đã truyền. Quốc sư thì sao?”

Quốc sư Duyên Khang lạnh nhạt nói: “Ta không cần. Thời trẻ ta rất nóng tính, giết quá nhiều người, khiến rất nhiều môn phái bị diệt môn, đến nỗi rất nhiều công pháp độc môn của môn phái bị thất truyền, sau khi xây dựng Thiên Lục lâu ta thường hối hận về việc này. Từ đó về sau khi ta giết người thì sẽ luôn hỏi một câu quen thuộc.”

Mặc dù Tần Mục muốn ở lại quan sát trận chiến khó gặp này, tuy nhiên va chạm của những người cấp độ cỡ quốc sư Duyên Khang, chỉ sợ gợn sóng có thể kịch liệt hơn Đô Thiên Ma Vương, quan sát ở khoảng cách gần như thế chỉ có một con đường chết.

“Chúng ta leo qua bên kia núi thôi!” Tần Mục trầm giọng nói.

Hắn dẫn mọi người vượt qua ngọn núi cao này, cúi đầu nhìn xuống, hai người bên dưới thác nước đã bị hơi nước che khuất không thấy rõ.

Tên nhóc nghịch ngợm ném đá kia cưỡi con hươu lớn, đứng cách bọn hắn không xa, hấp háy mắt nói: “Các ngươi là người của Thái học viện hả?”

Thẩm Vạn Vân gật đầu, nói: “Vị huynh đài này xưng hô thế nào?”

“Mộc Nhiên, Vương Mộc Nhiên!”

Tuổi của hắn và Tần Mục không chênh lệch lắm, nhưng hắn không trầm ổn như Tần Mục, Vương Mộc Nhiên này cực kỳ hiếu động, ngồi không yên, chỉ cần hơi yên tĩnh là lại cảm thấy buồn tẻ. Hắn cưỡi con hươu lớn cũng không an phận, vỗ mông hươu chạy tới.

Tần Mục hỏi: “Vương huynh đến từ môn phái nào?”

“Tiểu Ngọc kinh.”

“Tiểu Ngọc kinh?”

Bọn người Thẩm Vạn Vân, Vân Khuyết không biết gì cả, chưa từng nghe nói tới môn phái này. Duyên Khang quốc có ba Thánh địa lớn, tuy rằng còn cũng có những môn phái quy mô khổng lồ không kém ba Thánh địa lớn, nhưng Tiểu Ngọc kinh không nằm trong số đó.

Tần Mục giật mình, hai chữ Ngọc Kinh này không phải ai cũng có thể dùng, ý nghĩa của Ngọc Kinh là kinh thành nơi Thiên Đế ở, mà Thiên Đế này, không phải Thần, mà là Tiên, Thiên Đế của Tiên.

Môn phái nào gan to bằng trời như vậy, lại dám lấy tên gọi Tiểu Ngọc kinh này?

“Chúng ta ở tại Thánh địa Tiểu Ngọc kinh, người nơi này rất ít, đều là những ông lão bà lão, không có mấy người bằng tuổi ta.”

Vương Mộc Nhiên nói: “Lần này có người đến đó thăm hỏi, tìm sư phụ ta, nhờ sư phụ ta đến đây gặp gỡ quốc sư một lần, nói đến chuyện quốc sư làm việc Ma đạo, muốn tiêu diệt các giáo trong thiên hạ. Vốn sư phụ ta không tình nguyện, tuy nhiên ân tình không thể chối từ, nên vẫn dẫn ta đi ra đây một chuyến, nhìn chung quanh một chút. Các giáo trong thiên hạ đã bị quốc sư diệt gần hết rồi, hành vi của quốc sư quả thực không khác gì Ma đạo.”

Hồ Linh Nhi buồn bực nói: “Chúng ta không phải một phương chính nghĩa sao? Ta cảm thấy việc làm của quốc sư rất chính nghĩa đấy!”

Vương Mộc Nhiên lắc đầu nói: “Các ngươi đều là tay sai của triều đình, nanh vuốt của quốc sư, danh tiếng cực kỳ thối nát.”

Tần Mục không rõ, hắn cảm thấy hành vi của quốc sư còn có thể được cho là chính đạo đấy, hơn nữa quốc sư cũng có phong độ quang minh lẫm liệt, trong mắt Tần Mục, những việc ông làm đều rất bình thường, đều là chính đạo.

Nhưng sao trong mắt người khác lại biến thành Ma đạo chứ?

Hơn nữa, những sĩ tử thái học như bọn họ đây, sao lại biến thành tay sai của triều đình, nanh vuốt của quốc sư, mất hết tên tuổi?

“Chính và phản, có lẽ chỉ là vấn đề góc nhìn.” Tần Mục thầm nghĩ.

Hồ Linh Nhi nói: “Mộc Nhiên, nếu sư phụ ngươi chết rồi thì ngươi làm sao bây giờ?”

Vương Mộc Nhiên tràn đầy tự tin, lắc đầu nói: “Ai cũng không giết được sư phụ ta, bản lĩnh của lão nhân gia người...”

Nhưng đúng vào lúc này, quốc sư Duyên Khang đi tới, nói với Vương Mộc Nhiên nói: “Ngươi đi nhặt xác hắn đi, khi còn sống hắn có nói, bản lãnh của hắn đều truyền hết cho ngươi, rất hay, luyện tốt vào.”

Vương Mộc Nhiên ngẩn ngươi, từ trên lưng hươu nhảy xuống, chạy nhanh xuống về thác nước, một lúc sau từ bên dưới truyền đến tiếng gào khóc của hắn.

“Tiểu Ngọc kinh rất đáng gờm. Ta đã từng nghe nói qua môn phái này, có chút liên hệ với trên trời.”

Quốc sư Duyên Khang nhìn về phía Tần Mục, nói: “Phía trước chính là Ly thành, ta đã bị thương, ngươi phải bốc thuốc luyện đan chữa thương cho ta.”

Tần Mục gật đầu nói: “Thương thế của quốc sư rất khó chữa trị, toa thuốc ta kê đương nhiên rất phức tạp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.