Vương Mộc Nhiên ôm lấy xác ông lão câu cá, đặt lên lưng hươu đực, điều khiển nó đuổi theo bọn người Tần Mục và quốc sư Duyên Khang, cao giọng nói: “Quốc sư, ta sẽ báo thù cho sư phụ ta!”
Quốc sư Duyên Khang quay đầu lại, nhìn hắn chằm chằm, nói: “Công phu của sư phụ ngươi không tồi, sau khi ngươi học xong, trước khi tìm ta báo thù thì hãy truyền thụ bản lĩnh lại cho đệ tử của mình trước đã, không nên để cho bản lĩnh của hắn tuyệt hậu.”
Vương Mộc Nhiên quát lên một tiếng, dưới chân hươu đực sinh ra một đám mây, lao lên không trung, dần dần biến mất.
“Có người dám mời người ở Tiểu Ngọc Kinh đến đây khảo nghiệm chúng ta, thực sự là chết cũng không hết tội.”
Quốc sư Duyên Khang thu ánh mắt lại, nói với bọn người Tần Mục: “Tiểu Ngọc Kinh là một nơi thần bí, không tranh với đời, có lịch sử rất lâu đời, ta cũng chỉ được nghe qua lời đồn, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy cao thủ của Tiểu Ngọc Kinh. Quả thực là rất giỏi, chỉ là công phu của bọn họ đã lạc hậu so với thời đại. Bọn họ không thường ra ngoài, không thấy được sự phát triển công pháp của những môn phái khác, bế quan tu luyện rất dễ bị lạc hậu. Các ngươi phải nhớ, bế quan là tu luyện không thể thành cao thủ.”
Bọn người Tần Mục gật đầu tán thành, lại nghiêm túc suy nghĩ về chuyện của ông lão câu cá.
Ông lão câu cá này thế mà nhưng lại là người được người khác mời đến để khảo nghiệm thôi sao?
Lẽ nào muốn mạng sống của ông lão này để thử xem cái “hồ nước” quốc sư Duyên Khang này còn sâu bao nhiêu?
“Trận tranh đấu này đã bắt đầu rồi.” Ánh mắt Tần Mục lóe lên, nghĩ thầm.
Ly thành.
Đại quân của Duyên Khang quốc đã tấn công đến đây, lúc bọn họ đến đây thì trận chiến đã kết thúc.
Trận đấu hẳn là không lớn lắm, Tần Mục nhìn xung quanh, chỉ thấy tường thành nơi này vẫn còn hoàn chỉnh, đại quân Duyên Khang trực tiếp đánh tới, gặp bọn phản quân bên ngoài thành, lập tức tiêu diệt đối phương.
“Trong Thái học viện có Trận Nguyên điện, Quân Cơ lâu, đó là những nơi chuyên dùng để truyền thụ trận pháp, binh pháp, những môn phái chính diệntrêngiang hồ chống lại đại quân Duyên Khang đã có kết cục rất rõ ràng.” Hắn nghĩ thầm trong lòng.
Ly thành không bị chiến tranh phá hủy, người dân nơi này vẫn bình an, Tần Mục đi tới hiệu thuốc mua thuốc, mỗi một hiệu thuốc trong thành đều đến mua một vài loại thuốc.
Đi hết nửa ngày trời, đi qua mười mấy hiệu thuốc, đến buổi tối, bọn người Tần Mục vào trong huyện nha Ly thành ở lại, huyện lệnh của huyện nha Ly thành đã bị áp giải về triều đình.
Không lâu sau, từ bên trong huyện nha tỏa ra mùi thuốc, ước chừng sau nửa canh giờ, một nha hoàn bưng chậu đi ra, đổ cặn thuốc xuống phiến đá trên đường.
Nửa canh giờ sau, nha hoàn đấy lại bưng thêm một chậu cặn thuốc, đổ lên phiến đá đó rồi cho người dẫm lên.
Cứ như thế, một đêm đổ bảy chậu cặn thuốc.
Sau hừng đông, đám người Tần Mục nghỉ ngơi thêm nửa ngày, mới tiếp tục đi về hướng nam.
Hiệu thuốc Ly thành.
Một vị nho sĩ trung niên mặc áo xanh, bên trong khoác áo lót trắng, đứng ở sau quầy, lật xem những toa thuốc, trên những toa thuốc này là những dược liệu Tần Mục đã mua ở những tiệm thuốc kia.
“Không đúng, không đúng, có vài dược liệu vốn dĩ vô dụng, có vài dược liệu vốn dĩ không phải là thuốc chữa thương, tiểu tử này rất tinh khôn...”
Nho sĩ trung niên này ngẩng đầu, cười nói: “Không hổ là tiểu thần y nổi tiếng khắp kinh thành, không muốn để cho ta nhìn ra thương thế của quốc sư nặng thế nào, thực sự rất là láu cá. Tuy nhiên hắn cũng thật khinh thường Đạo Tuyền chân nhân ta.”
“Chân nhân, cặn thuốc đã được đưa đến rồi!”
Bên ngoài có mấy vị dược sư trẻ tuổi đi tới, mỗi người ôm một cái chậu thuốc, bên trong đều là bã thuốc.
Đạo Tuyền chân nhân kiểm tra từng chậu, không ngừng cười gằn, sau một lúc, tính toán nói: “Vị tiểu thần y này quả nhiên khôn khéo, cố ý trộn lẫn vài loại cặn thuốc khác, khiến cho ta không thể nhìn ra hắn đã trị liệu cho quốc sư đến đâu. Tuy nhiên ở trước mặt ta mà giở thủ đoạn này thì ngươi vẫn còn non lắm. Các con, bốc thuốc!
Hắn đọc tên từng loại thuốc, mấy dược sư trẻ tuổi lập tức mang những loại thuốc quý kia tới, Đạo Tuyền chân nhân trầm ngâm chốc lát, phân loại thuốc, lại đổi mấy lần, sau khi cảm thấy không còn sai lệch, lúc này mới ra lệnh cho đệ tử mở lò luyện thuốc.
Sau mấy canh giờ, Đạo Tuyền chân nhân nhìn những loại thuốc mình luyện ra, trong đó, loại thuốc thứ nhất là nước thuốc, dược tính rất mạnh, loại thuốc thứ hai là thuốc mỡ, thoa ngoài da có tác dụng khử độc, loại thuốc thứ ba là linh đan, to khoảng đầu ngón út, màu trắng bạc như mọc đầy gai, đưa ngón tay chạm thử sẽ bị kim khí bên trong linh đan đâm bị thương.
Loại thuốc thứ tư là một luồng khí màu trắng đục, đọng lại bên trong lò, loại thuốc thứ năm là một chén nhỏ chất lỏng màu đỏ sậm, tốc độ bốc hơi rất nhanh, loại thuốc thứ sáu và thứ bảy lại là linh đan, thế nhưng dược tính lại không giống nhau.
Đạo Tuyền chân nhân kiểm tra xong bảy loại thuốc, sắc mặt hơi thay đổi, khen: “Vị tiểu thần y này không tầm thường, thật sự không tầm thường. Chiếu theo biện pháp trị liệu này của hắn, nhanh thì hai mươi ngày, lâu thì nửa năm, bất kể quốc sư Duyên Khang có thương thế gì cũng sẽ khỏi hẳn thôi!”
Hắn mang theo bảy loại thuốc, giậm chân xuống nhún người nhảy lên không trung, đạp lướt đi trên không trung, hóa thành một vệt sáng lao đi.
Vệt ánh sáng này hướng về Nam Cương, đi được hai, ba ngàn dặm rồi hạ xuống thành Đại Lý ở Nam Cương.
Thành Đại Lý là thành thị lớn nhất Nam Cương, nơi này cũng từng là một quốc gia, người dân nơi đây tôn sùng Phật pháp, có ba ngàn sáu trăm chùa miếu lớn nhỏ ở đây, nên nơi này còn có tên gọi khác là Tiểu Tây Thiên phương Nam, sau này thì bị Duyên Khang chiếm đoạt.
Đạo Tuyền chân nhân rơi đáp xuống trước cửa chùa La Quang khí thế huy hoàng nhất trong thành, bước nhanh đi vào trong chùa, mười mấy vị thuộc cấp Giáo chủ trong chùa đồng loạt đứng dậy.
“Đạo Tuyền chân nhân đến rồi!”
Một vị mang mặt nạ đồng xanh dẫn đầu ra nghênh đón, cười nói: “Lần này Đạo Tuyền chân nhân đến đây nhất định là mang tin tốt tới!”
“Không sai.”
Đạo Tuyền chân nhân lấy ra bảy loại thuốc kia, bày thành hàng ngang, nói: “Lần này quốc sư Duyên Khang quyết đấu với Chân tán nhân của Tiểu Ngọc Kinh, tuy hắn giết chết Chân tán nhân, thế nhưng hắn cũng bị thương, chuyến này hắn lại có tiểu thần y bên cạnh, bởi vậy đạo nhân ta cho rằng, tiểu thần y sẽ trị liệu cho hắn, thuốc được sử dụng đương nhiên sẽ tiết lộ ra tình hình thương thế của quốc sư Duyên Khang. Bảy loại thuốc này chính là thuốc tối qua tiểu thần y luyện cho hắn, mời các vị xem xem.”
Thượng thư Đại Hành Đài Mã Liên Sơn kinh ngạc nói: “Đạo Tuyền chân nhân luôn luôn không phục trời không phục đất, tự nhận dược thuật chỉ ta là đệ nhất thiên hạ, Tiểu Độc Vương cũng thúc ngựa không kịp, vì sao hôm nay lại gọi một tên nhóc chưa ráo máu đầu là thần y?”
Đạo Tuyền chân nhân nghiêm nghị nói: “Trước giờ ta đều tự cho mình là nhất, là vì sự hiểu biết về dược lý của những người khác không thể sánh bằng ta, chỉ là lang băm biết chút ít toa thuốc mà thôi. Ngay cả Tiểu Độc Vương, tuy cũng kế thừa bãn lĩnh của Ngọc Diện Độc Vương nhưng bản thân lại không có bao nhiêu chiến tích, chỉ là kẻ tầm thường thôi. Hơn nữa ta coi thường cách làm người của hắn, ngay cả sư phụ cũng có thể bán đi, thật khiến ta khinh miệt. Thế nhưng vị tiểu thần y này quả thực xứng đáng với cái tên thần y.”
Hắn chỉ vào loại thuốc thứ nhất, nói: “Đây là nước thuốc mà vị tiểu thần y kia dùng mấy chục loại thuốc luyện thành, trong đó chỉ tính riêng vật kịch độc đã chiếm một nửa toa thuốc. Thang thuốc này có thể kích phát hoạt tính hồn phách, trị liệu vết thương hồn phách. Hồn phách của quốc sư Duyên Khang có bị thương hay không?”
Một ông lão thở hồng hộc nói: “Hắn quả thực bị thương, ta dùng Thuần Dương Tam Thập Lục Thiên Cương Tinh Sát thương tổn được hồn phách của hắn, thế nhưng hắn cũng đánh ta bị thương.”
Đạo Tuyền chân nhân nói: “Một chén thuốc này, chính là trị liệu vết thương hồn phách của hắn, rất là đúng bệnh. Vị thuốc thứ hai là thuốc mỡ, trên người quốc sư Duyên Khang có ngoại thương hay không, hơn nữa còn mang theo hỏa độc?”
Lại có một bà lão nhếch miệng cười nói: “Chân nhân nhìn rất chuẩn, bên trong công pháp của ta có chứa hỏa độc. Hôm đó, lúc đánh lén quốc sư Duyên Khang ta đã đánh một đòn vào hậu tâm của hắn .”
“Thuốc mỡ của tiểu thần y có thể loại bỏ hỏa độc.”
Đạo Tuyền chân nhân chỉ vào vị thuốc thứ ba, nói: “Bên trong linh đan này chứa kim khí, cực kỳ sắc bén, hẳn là quốc sư Duyên Khang đã trúng cổ độc hoặc là mộc độc. Ngày đó là ai dùng đến mộc độc hoặc là cổ độc?”
Một ông lão cười ha ha nói: “Khi ba người chúng ta phục kích quốc sư Duyên Khang thì ta dùng cổ độc.”
“Vậy thì đúng rồi.”
Đạo Tuyền chân nhân tiếp tục nói: “Vị thuốc thứ tư chính là phương pháp hấp cách thủy, quốc sư Duyên Khang có thương tích ẩn trong bảy Thần Tàng lớn, dược tính khó có thể tiến vào, vị tiểu thần y này liền biến dược lực thành một luồng khí, đặt quốc sư Duyên Khang lên lồng hấp rồi chưng.”
Mấy vị Giáo chủ trong chùa La Quang đều nở nụ cười: “Sao không chưng rục tên này luôn chứ?”
“Ngoài ra, còn có chút thương tích ẩn chưa khỏi, vì thế mà vị tiểu thần y này dùng phương pháp châm cứu, cây châm kia rỗng, bên trong châm chứa vị thuốc thứ năm, vị thuốc này bốc hơi rất nhanh, vừa tiến vào trong cơ thể hắn thì sẽ rót vào bên trong da tóc.”
Đạo Tuyền chân nhân chỉ về phía vị thuốc thứ sáu, nói: “Vị thuốc này lại có tác dụng bồi dưỡng thân thể, củng cố hiệu quả lần trị liệu này. Mà vị thuốc thứ bảy lại là một vị thuốc bổ, dùng để tẩm bổ thân thể của quốc sư Duyên Khang. Qua cuộc thăm dò này có thể tin chắc, thương thế của quốc sư Duyên Khang quả thực chưa lành.”
Hắn thở dài một tiếng, nói: “Tuy nhiên, nếu cho vị tiểu thần y này một tháng thì quốc sư Duyên Khang sẽ được hắn điều trị đến trạng thái tốt nhất, thương thế khỏi hẳn và cũng sẽ không để lại chút thương tích ẩn nào!”
Ly Tình cung chủ hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Mấy vị, thương thế của quốc sư Duyên Khang tựa hồ nặng hơn chúng ta dự đoán một chút.”
Người đeo mặt nạ đồng xanh kia cười nói: “ Là bởi vì hắn gặp phải Chân tán nhân của Tiểu Ngọc Kinh. Ta quen biết Chân tán nhân từ nhỏ, khá thân thiết, chỉ là sau này hắn đi tới Tiểu Ngọc Kinh nên mới ít qua lại. Chân tán nhân cũng thuộc cảnh giới Thần Kiều đỉnh cao, cách quốc sư Duyên Khang không xa.”
Đạo Tuyền chân nhân nói: “Chân tán nhân của Tiểu Ngọc Kinh đã chết rồi. Quốc sư Duyên Khang đã giết hắn, ta cảm giác được gợn sóng của cường giả đánh nhau từ trong núi truyền đến tại Ly thành.”
Ánh mắt Ly Tình cung chủ nhìn về phía người đeo mặt nạ bằng đồng xanh kia, tựa hồ muốn nhìn xem khuôn mặt phía dưới mặt nạ là ai: “Các hạ dựa vào ân tình lúc nhỏ để mời Chân tán nhân xuống núi chịu chết, tâm cơ thật sâu đấy. Mà từ khi gặp các hạ tới nay, ngươi vẫn luôn mang mặt nạ, không dám dùng bộ mặt thật gặp người. Ngươi bán đi bạn bè, lại giấu đầu lòi đuôi khiến ta rất lo lắng. Nếu như bị ngươi bán đứng, ta sợ ai bán đứng ta, ta cũng không biết.”
“Cừu cung chủ, ngươi có thể yên tâm, hắn tuyệt đối không có vấn đề.”
Ly Tình cung chủ Cừu Điệp Y nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy người nói chuyện là một trong Tam Kỳ của Tam Kỳ bảo, Đại Bảo chủ Xa Chính Lý, phụ thân của vị Xa quý phi trong kinh thành kia.
Sau khi hắn tạo phản, Xa quý phi cũng bị liên lụy, hiện nay ở trong lãnh cung không biết là sống hay chết.
Ly Tình cung chủ lạnh nhạt nói: “Ngươi nói không có vấn đề thì thật sự là sẽ không có vấn đề sao? Xa bảo chủ, đừng quên ngươi cũng là hoàng thân quốc thích.”
Xa Chính Lý hơi thay đổi sắc mặt, muốn nói gì đó thì đột nhiên một bà lão cười nói: “Cung chủ, thân phận người này không có vấn đề.”
Bà lão vừa lên tiếng này chính là một trong ba vị cường giả thời đại trước phục kích quốc sư Duyên Khang, bà đã nói không có vấn đề thì Ly Tình cung chủ cũng chỉ đành kiềm chế lại.
“Nếu thật sự quốc sư Duyên Khang bị thương chưa lành, như vậy chúng ta có cần cho hắn thời gian dưỡng thương hay không?”
Người đàn ông mang mặt nạ bằng đồng xanh nhìn quanh một vòng, nói: “Hắn ra lệnh Hà Tiêu Bằng tới đây cho chúng ta chọn hai con đường, hiện tại đã đến lúc nên quyết định chúng ta phải đi con đường nào rồi.”