Đám người trưởng thôn, dược sư dồn dập nhìn về phía hắn, trong lòng buồn bực, dược sư hiếu kỳ nói: “Mục nhi, con đã thấy chiếc thuyền này?”
“Thấy trên bản đồ Đại Khư.” Tần Mục cũng chấn động cả người, thoạt nhìn như một con thuyền to xác, hẳn đây chính là Thái Dương thuyền hắn nhìn thấy trong bản đồ ở Trấn Ương Cung! Vốn lúc nhìn thấy cái từ thuyền Thái Dương này hắn có chút buồn bực, không biết vì sao gọi là thuyền Thái Dương, nhưng mà hiện giờ thì hắn đã biết. Thuyền Thái Dương, chính là thuyền kéo theo mặt trời! Mà mặt trời, hẳn là cái quả cầu đen kịt to lớn bị chiếc thuyền Thái Dương này dùng xiềng xích lôi kéo. Quả cầu đen kịt to lớn này chắc là mặt trời đã tắt. Hẳn là trước khi bóng tối giáng lâm xuống Đại Khư, nơi này nhất định có một chiếc thuyền Thái Dương lôi kéo một vầng mặt trờithiêu đốt rong ruổi trong Đại Khư! Tần Mục ngơ ngác, vì sao vầng mặt trời bịthuyền Thái Dương kéo lê kia lại bịtắt nắng? Nếu thuyền Thái Dương dùng để lôi kéo mặt trời, như vậy Nguyệt Lượng thuyền ghi chép trên bản đồ thì sao? Có phải là một chiếc thuyền lớn kéo theo mặt trăng hay không? Còn có, Thái Dương tỉnh(2)ở nơi nào? Nguyệt Lượng tỉnh ở đâu?
Ầm ầm, ầm ầm!
Chiếc thuyền Thái Dương kia đi về hướng bên này, chiếc thuyền lớn đến mức vô cùng khó tin này vậy mà mọc ra chân to như ngọn núi lớn, là do dung nham tạo thành, thậm chí có thể nhìn thấy ánh lửa từ trong vết nứt giữa hai lớp dung nham. Những ánh lửa kia là dung nham,như dòng máu của thuyền Thái Dương. Chiếc thuyền lớn này mọc ra hai mươi bốn chân, tương ứng hai mươi bốn tiết khí. Chân của nó rất to lớn, thế nhưng bước ra một bước lại có thể di chuyển khoảng sáu, bảy dặm. Thứ khổng lồ này xuất hiện ở trước mắt, cực kỳ rung động. Người điếc nhìn người câm, ánh mắt người câm cuồng nhiệt, ở nơi đó khoa tay, người điếc nói: “Kia không phải là mặt trời thật sự, mà là bảo vật mà nhữngngười của thời đại trước khi bóng tối giáng lâm luyện chế ra, người câm, ta cảm thấy ngươi nói đúng...”
Thuyền Thái Dương to lớn kia càng lúc càng đến gần Tương Long thành, không khí cũng càng lúc càng khô nóng, Tần Mục ngẩng đầu nhìn lên, hầu như không nhìn thấy đỉnh của chiếc thuyền này. Thuyền quá lớn. Cung điện xanh vàng rực rỡ bên trên rơi vào trong tầm mắt của hắn, nhìn thì rất bình thường, thế nhưng khoảng cách xa như vậy mà còn có thể cảm thấy bình thường thì lại rất không bình thường, nghĩ đến nếu như đi tới trước mặt thì nhất định những cung điện này cũng vô cùng khổng lồ, người trưởng thành đứng ở bên trong nhất định rất là nhỏ bé.
“Nơi đó là chỗ ở của Thần tộc.” Trưởng thôn nhẹ giọng nói: “Ta nghe nói bọn họ là Mục Nhật giả, Thần của bọn họ gọi là Thái Dương thủ(3).”
“Mục Nhật giả?” Tất cả mọi người hơi run run, trong thôn, người ở lại Đại Khư lâu nhất là trưởng thôn, ông đã tới nơi này mấy trăm năm, biết được nhiều chuyện nhất. Đương nhiên ông đã nghe nói qua thuyền Thái Dương, cũng biết một ít chuyệnbí ẩn đằng sau nó.
“Không biết trên chiếc thuyền này còn con cháu của Mục Nhật giả hay không? Trên thuyền còn Thái Dương thủ hay không?” Trưởng thôn thấp giọng nói.
Thuyền Thái Dương lướt qua Tương Long thành, đón lấy thiên quân vạn mã của Duyên Khang quốc đi tới, hình ảnh này quá lớn lao, quá đồ sộ, khiến cho quân đội quên đi tới, vô số binh sĩ ngây ngốc ngước nhìn thứ khổng lồ này. Thật đáng sợ, quá chấn động.
Phập!
Một chân của thuyềnThái Dương hạ xuống, cái chân hùng tráng tựa như ngọn núi ép không biết bao nhiêu binh sĩ thành bùn nhão, cái chân của chiếc thuyền này lần thứ hai nhấc lên, phía dưới nơibị đạp biến thành một cái hồ nước nhỏ.
“Trốn nhanh lên!” Lúc này mới có người phản ứng, gào lên bỏ chạy về phía sau, binh lính phía sau còn chưa kịp phản ứng, người chen người, người ép người, đạp lên nhau, đến khi người phía sau phản ứng lại,chạy tứ tán, đã không kịp rồi. Chiếc thuyềnThái Dương vô cùng to lớn này dọc theo con đường hành quân tiến về biên cảnh Duyên Khang quốc, trên đường đi giẫm chết không biết bao nhiêu binh sĩ, mặc cho thần thông, phi kiếm của những tướng lãnh kia rơi vào trên người nó, cũng khôngmảy may lay động chiếc thuyền lớn này. Hai nhánh đại quân của Duyên Khang quốc cũng hợp thành một đường, nhân số rất nhiều, lúcnày muốn chạy trốn cũng không còn đường đểtrốn, mặc dù có thần thông giả bay lên trời, nhưng cũng bị cái chân của thuyềnThái Dương giơ lên va vào trên người, đơn giản như va chết một con ruồi bình thường.
Thuyền Thái Dương to lớn không ngừng di chuyển, ven đường giẫm chết, đâm chết không biết bao nhiêu tướng sĩ, vị Lộ tướng quân kia dốc hết toàn lực tấn công thuyền Thái Dương, tuy nhiên cũng chỉ nhưlà lấy trứng chọi đá, không cách nào lay động chiếc thuyền lớn này. Duyên Biên hùng quan, từng luồng ánh kiếm bay ra, chém về phía chiếc thuyền nguy nga như núi kia, ánh lửa tung toé, nhưng cũng không cách nào thương tổn được chiếc thuyền Thái Dương này. Sau khi bảo kiếm được thu hồi lạithì sắc mặt cường giả trong Duyên Biên hùng quan không khỏi kịch biến, kiếm của bọn họ bị nung đến đỏ đậm, thậm chí bắt đầu nóng chảy! Bên trong Duyên Biên hùng quan, mấy vạn thần thông giả làm phép, tạo nênmưa to gió lớn, lôi vân cuồn cuộn, nhưng còn chưa đến cạnh thuyền đã bị nhiệt độ cao làm tản mát.
Mặc dù mặt trời được thuyền Thái Dương lôi kéo đã tắt, nhưng dù sao cũng là mặt trời, sức lửa thực sự rất mạnh mẽ. Chiếc thuyền này dùng cả mười hai đôi chân, tốc độ tiến lên phía trướrất nhanh, không bao lâu liền đến phía trước Duyên Biên hùng quan, kẽo kẹt, kẽo kẹt, âm thanh chói tai truyền đến, thuyền Thái Dương dần dần dừng lại. Sau đó trên không trung truyền đến tiếng vang ong ong, vầng mặt trời màu đen kia theo quán tính trôi đi, suýt nữa bay vào lãnh thổ Duyên Khang quốc. Vô số tướng sĩ bên trong Duyên Biên hùng quan ngơ ngác ngước nhìn quái vật khổng lồ nằm ngang trước hùng quan, Duyên Biên hùng quan nguy nga đồ sộ, thế nhưng lại có vẻ vô cùng nhỏ bé so với cái thứ to lớn khó có thể tưởng tượng trước mắt này. Một số tướng lĩnh sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy, hầu như không cách nào đứng vững, những binh sĩ bên trong biên quan, dù là võ giả hay thần thông giả, đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ vỡ mật.
“Sinh linh trước khi bóng tối giáng lâm, sáng tạo ra thuyền Thái Dương xác thực không phải người thường.” Quốc sư Duyên Khang đứng trên ban công, ngước nhìn Thái Dương thuyền, chiếc thuyền lớn mỹ lệ này tạo cho người ta cảm giác ngột ngạt không gì sánh được, cho dù là hắn, cũng có chút khiếp đảm. Trên đỉnh thuyền Thái Dương, phía trước cung điện hoa lệ, hắn thấy có bóng người đứng ở đó. Hắn ngước đầu nhìn lên, nhìn về phía vầng Thái Dương màu đen kia. Tuy rằng vầng Thái Dương màu đen này không to lớn bằng vầng Thái Dương thực sự, nhưng vẫn là chấn động lòng người. Có thể tưởng tượng được nếu vầng mặt trời này một lần nữa nhen lửa, sẽ là cảnh tượng đồ sộ đếncỡ nào! Tuy rằng mặt trời này đã tắt, thế nhưng để quân đội Duyên Khang quốc đánh nhaucùng quái vật khổng lồ như vậy thì không khác nào châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình. Hắn cảm giác được khí tức của Thần từ trên Thái Dương thuyền truyền đến.
“Vẫn còn có Thiên Thần sống sót, Đại Khư thần bí, không thể dễ dàng đặt chân tới rồi.” Quốc sư Duyên Khang giơ tay, hạ lệnh: “Truyền lệnh, lui binh, trong vòng năm mươi năm không được đặt chân vào Đại Khư!”
Phía sau hắn, các tướng lĩnh hơi chấn động trong lòng, lập tức truyền mệnh lệnh xuống. Quốc sư Duyên Khang ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào những cung điện trên kia, thấp giọng nói: “Thuyền Thái Dương không thể vĩnh viễn bảo vệ Đại Khư, Thiên Thần cũng sẽ chết, Mục Nhật giả cũng chỉ là một chủng tộc sa sút mà thôi. Năm mươi năm sau, Duyên Khang quốc ta hẳn là có thể có được sức mạnh to lớn, nhất thống Đại Khư, hiện tại không thể lấy cứng chọi cứng.”
Hắn xoay người đi xuống thành lầu. Trong thành truyền đến tiếng chiêng gấp gáp, tướng sĩ bên ngoài Duyên Biên quan nghe tiếng chiêng kia,từng người một như trút được gánh nặng, dồn dập chạy về hướng Duyên Biên thành quan. Thuyền Thái Dương to lớn kia cũng từ từ nhấc chân lên, thay đổi phương hướng, ầm ầm, ầm ầm, đi về phía Tương Long thành. Không lâu sau, tàn quân Duyên Khang quốc trở về biên quan,chiếc thuyềnThái Dương này cũng đitới biên giới Tương Long thành, Tần Mục ngước đầu nhìn lên, thuyền lớn sừng sững, vươn thẳng vào trời xanh, kéo theo một mặt trời màu đen. Dù trong mơ hắn cũng chưa từng gặp qualoại tình cảnh này. ThuyềnThái Dương dừng lại, hai mươi bốn chân chậm rãi uốn lượn, chậm rãi ngồi xổm xuống. Trên long trụ, sắc mặt mọi người trở nên kì lạ, chiếc thuyền Thái Dương này không giống như một chiếc thuyền, mà cứnhư một sinh linh mọc ra hai mươi bốn chân! Chiếc thuyền này cách Tương Long thành gần như vậy, khiến cho trong thành sóng nhiệt cuồn cuộn, ngay cả tường thành cũng bị nung đến đỏ chót, tựa hồ muốn nóng chảy. Nó không có rời đi ngay, chắc là chờ đợi đại quân Duyên Khang quốc hoàn toàn rút đi.
“Bên trên vẫn còn có Thái Dương thủ sao?” Tần Mục lẩm bẩm nói.
“Có, ta cảm giác được khí tức của Thần.” Sắc mặt trưởng thôn nghiêm nghị, nói: “Quốc sư Duyên Khang biết khó mà lui, trong vòng mấy chục năm tới sẽ không dễ dàng đặt chân đến Đại Khư nữa. Đồ tể, ngươi lấy đao ý của ngươi ra đi, bằng không long trụ sụp xuống, nơi này sẽ bịphá huỷ mất.” Đồ tể gật đầu, ngước đầu nhìn lên thuyền Thái Dương, hưng phấn nói: “Chúng ta vì trận chiến này chuẩn bị đã lâu, quốc sư Duyên Khang lại bị Thái Dương thủ doạ lui, không thể cùng lão già này sống mái một trận! Không bằng chúng ta lên thuyền, đánh với Thần một trận!”
Sắc mặt mọi người thay đổi, mọingười đều lắc đầu, người điên này thực sự hồ đồ, nếu phía trên này thật sự còn có Thái Dương thủ, đồ tể chạy tới đánh nhau cùng Thái Dương thủ, bằng nửa người trên của hắn, chắc chắn sẽ bị đèchết. Bọn người trưởng thôn nhảyxuống long trụ, Tần Mục ngước đầu nhìn lên, ánh mắt lóe lên, rất muốn leo lên trên chiếc thuyềnThái Dương mỹ lệ này,xem một chút trên chiếc thuyền này đến cùng có cái gì.
“Đến cùng là thời đại thế nào lại có thể chế tạo ra mộtthứ lớn vô biên như vậy, còn có thể lôi kéo mặt trời đi lại?” Hắn vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên đầu thuyền Thái Dương kia chênh chếch buông xuống. Tần Mục dại ra, chỉ thấy đầu thuyền cực kỳ khổng lồ kia cùng Tương Long thành không xê xích bao nhiêu, cứ như vậy màchênh chếch buông xuống, cực kỳ nhẹ nhàng, cứ nhưkhông có chút trọng lượng nào. Lúc này, hắn nhìn thấy cảnh tượng trên thuyền, trên đó có núi có hồ, có hoa có cỏ, từng toà đại điện xanh vàng rực rỡ đứng sừng sững, tựa như thánh địa Thần Tiên vậy, ngoài còn có rất nhiều người thân hình cao lớn, dược sư đã xem như là rất khôi ngô, thế nhưng trước mặt những người này chỉ có thể coi là một đứa con nít. Tần Mục đánh giá một chút, thân thể những người này chỉ sợ cao từ mười trượng trở lên, không kém bao nhiêu những lực sĩ của Thiên Ma giáo. Kỳ quái chính là, cho dù đầu thuyền buông xuống, nhưng hồ nước trên thuyền vẫn cứ bằng phẳng, cũng không hề nghiêng đổ ra.
“Ngọc bội của ngươi rất kỳ quái, có khí tức thần thánh bất phàm!”
(1) Mục Nhật giả Đại Khư:Người chăn nuôi mặt trời trong Đại Khư.
(2) Tỉnh: Cái giếng.
(3) Thái Dương thủ: Người canh giữ mặt trời.