Trên long trụ, Tần Mục ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phạm vi bao phủ của lôi vân càng lúc càng rộng,không ngừng lanra phía ngoài, tựa như một vòng xoáy khổng lồ, cho dù vô số sấm chớp không ngừng đánh xuống, nhưng vẫn quay xung quanh vòng xoáy này. Lôi vân đang di chuyển về hướng quân tiên phong của Duyên Khang quốc, đột nhiên một tia chớp bổ xuống mặt đất, lập tức nơi đó cóánh lửa điện quang văng tứ tán, tựa như từng con rắn vàng, đồng thời bùng phát ra một tiếng vang thật lớn, kinh thiên động địa. Sau đóvô số lôi điện như tìm được mục tiêu, từ trên trời điên cuồng đánh xuống, hình ảnh này chẳngkhác nào từng lưỡi cày từ trên trời hạ xuống xới tung mặt đất,phía trước cày đến đại quân của Duyên Khang quốc!
Ầm ầm!
Vô số lôi đình đánh vàoquân tiên phong của Duyên Khang quốc, thời gian không tới một hơi thở, từng con mãnh thú to lớn bị bổ đến ngoài khét trong chín rục, đùng đùng, lôi điện bổ trúng cự thú, có cự thú như bị kiếm sắc bổ trúng, bị mổ bụng phá ruột. Cự thú gào thét, chạy tứ tán, thậm chí phóng lùi về phía sau, trên đường bọn chúng lao qua, giẫm chết không biết bao nhiêu binh sĩ. Lôi đình chuyển động theo sát phía sau đi vào trong quân đội, trong lúc nhất thời binh mã đại loạn, không biết bao nhiêu tướng sĩ bị lôi điện bổ trúng, chết ngay tại chỗ. Một chiếcthuyền bị mấy luồng lôi đình bắn trúng, lập tức bốc lên lửa lớn rừng rực, từng lò luyện đan ở giữa thuyền nổ tung, ngọn lửa đốt cháy những dược sư và đồng tử kia thành người lửa. Dược lực từ lò luyện đan điên cuồng lao ra, nhảy vào lò lớn ở giữa, lò lớn không kịp chuyển hóa những dược lực mạnhnày, ầm ầm nổ tung, lập tức chiếc cự hạm này chia năm xẻ bảy, xác thuyền bay tán loạn giữa trời! Có lâu thuyền bị nổ lò lớn ở giữa thuyền, không có động lực, kéo theo khói đặc cuồn cuộn từ bầu trời chênh chếch rơi xuống, ép chết không biết bao nhiêu binh lính không kịp đào tẩu.
Vốn dĩlàkhí thế của đại quân Duyên Khang quốc đè ép cả tòa thành, nhưng hiện tại thì khí thế lại hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một mảnh hỗn loạn. “Lộ tướng quân, đám lôi vân này rất kỳ lạ, phảng phất như nhắm vào quân đội Duyên Khang chúng ta!” Một đội thám báo vội vàng đến báo, một chân quỳ xuống giữa trung quân, chắp tay nói: “Lôi vân bao phủ trong phạm vi tám mươi dặm, ngoài tám mươi dặm không có một đám mây nào nữa!”
Vị Lộ tướng quân kia khôi ngô hùng tráng, trong mắt lóe lên tinh quang, trầm giọng nói: “Điều động Phong Hầu quân, thổi tan lôi vân!”
“Dạ! Truyền lệnh tướng quân, Phong Hầu quân làm phép, thổi tan lôi vân!”
Phía sau, trong một nhánh quân đội có tướng sĩ mặc trang phục kỳ dị, từng người mang theo một cái hồ lô lớn trên lưng, đám tướng sĩ này cùng nhaumở miệng hồ lô ra, lập tức từng luồng gió đen từ trong hồ lô bay thẳnglên trời. Từng tướng sĩ trong nhánh quân đội này khống chế nguyên khí, chỉ tay một cái, hắc phong gào thét phồng lên, hóa thành cuồng phong, biếnthành một mảnh thổi về lôi vân trên bầu trời! Nhưng vào lúc này, tại hiệu sách trong thành, người điếc đã vẽ xong bức tranh thứ hai, là bức Long Quyển Sậu Vũ đồ (1), ngòi bút vẩy một cái, Long Quyển Sậu Vũ đồ bay lên trên không trung,biến mất sau đámmây. Phong Hầu quân vừa mới làm phép, gió đen thổi tới lôi vân thì đột nhiên kịch biến nổi lên, trong lôi vân kia, từng luồng từng luồng lốc xoáy to lớn tựa như Thần Long từ trong lôi vân vẫy đuôi, xen vào vô số tướng sĩ bên trong đại quân. Không chỉ một luồng lốc xoáy mà là mấy chục luồng, cuốn gió đen của Phong Hầu quân lên, hòa vào bên trong lốc xoáy,làm cho uy lực của lốc xoáy tăng thêm, vô số tướng sĩ bị cuốn vào không trung, khua tay múa chân.
Đáng sợ hơn chính là những tướng sĩ này vừa bị cuốn bay đến giữa không trung, liền có vô số tia chớp lôi đình bổ xuống, biến họ thành than cốc giữa không trung! Dù bọn họ là võ giả hay là thần thông giả thì đối mặt với sức mạnh đất trời bực này cũng không thể làm gì! Giữa bầu trời, giông tố mãnh liệt, mưa to tầm tã như trút nước từ trên trời giáng xuống, quân đội Duyên Khang cảm thấy lạnh xuyên cảtim,từng luồng tia chớp lôi đình giángxuốngngười của những tướng sĩ đangướt nhẹp, càng tăng thêm uy lực của lôi đình! Thân thể vô số người run rẩy trong sấm sét, vặn vẹo, biến thành than cốc.
“Yêu ma quỷ quái, dám to gan làm càn! Huyền Vũ quân, xuất thuẫn!” Vị Lộ tướng quân kia giận tím mặt, hai tay vỗ mạnh xuống phía dưới, thân hình bay lên không, đánh vào lôi vân giữa không trung, thân hình ngang dọc tới lui, miễn cưỡng đánh tan từng luồng lốc xoáy. Từng địalôi đình bổ về phía hắn, thế nhưng chưa tới bên cạnh liền bị ánh sáng tỏa ra từ áo giáp của hắn hất văng, không cách nào bổ trúng thân thể. Ởphía dưới, các tướng sĩ Huyền Vũ quân cùng quát lớn, nguyên khí hóa thành một mặt thuẫn lớn bay lên không trung, thuẫn nguyên khí trôi nổi cách đỉnh đầu quân đội hơn mười trượng, ngăn trở mưa rào tầm tã. Những lôi đình kia giángxuống liềnbị Huyền Vũ thuẫn ngăn cản, lòng quân an tĩnh lại, tướng lĩnh các nhánh quân vội vã chỉnh đốn, chém giết đào binh, tập hợp lại.
Trong Tương Long thành, lại có một bức tranh lớn phá không bay vào bầu trời, là một bức Bách Ma đồ. Bách Ma đồ dần dần biến mất trên không trung, không còn tăm hơi. Sau đótrong lôi vân từng vị Ma thần khuôn mặt dữ tợn hung ác bayra, vây quanh Lộ tướng quân chém giết, Lộ tướng quân tê cả da đầu, liều mạng chống cự, nhưng đúng vào lúc này lại có một bức tranh lớn từ Tương Long thành bay lên nữa, Lộ tướng quân liếc nhìn lại, không khỏi bị dọa đến hồn phi phách tán. Đó là một bức Thiên Thạch đồ, trong tranh có vô số thiên thạch từ trên trời giáng xuống!
“Lui binh!” Lộ tướng quân vừa hống ra câu nói này thì thiên tượng giữa bầu trời đột ngột biến đổi, từng khối thiênthạch khổng lồ mang theongọn lửa thật dài từ trên trời giáng xuống, cắt ngang bầu trời, đánh về đại quân Duyên Khang quốc phía dưới.
“Một người vẽ tranh, có thể kháng cự trăm vạn hùng binh. Điều này khiến cho ta nhớ tới một người.” Biên giới Duyên Khang quốc và Đại Khư, Duyên Biên quan, trên lâu thành, một người đàn ông trung niên mày liễu đỏ như son đứng ở nơi đó, phía sau là từng vị đại tướng, nam tử trung niên này chính là quốc sư Duyên Khang, nhìn thấy quân đội Duyên Khang quốc rơi vào hiểm cảnh, nhưng mặt không chút biến sắc, không nhanh không chậm nói:
“Năm đó khi Thiên Đồ quốc vẫn còn thì Thái tử Thiên Đồ quốc phong hoa tuyệt đại, tư chất tuyệt luân, là đệ nhất mỹ nam tử Thiên đồ quốc, cũng là người có tư chất tốt nhất, chỉ là say mê thư họa, từng nói hai tai mình không nghe chuyện thiên hạ, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền. Nhung Lang quốc xâm lấn, muốn tiêu diệt Thiên Đồ quốc, Thiên Đồ quốc không thể chống cự, vậymà vị Thái tử này vẫn say mê họa đạo như cũ, đến khi cậu tỉnh lại từ trong đạo thư họa của mình thì Nhung Lang quốc đã công phá hoàng cung, đang tàn sát bách tính của cậu. Cha của cậu, Hoàng đế Thiên đồ quốc cũng bị giết chết, có binh sĩ mang đầu của Hoàng đế khoe khoang xung quanh.”
Phía sau hắn, từng vị tướng quân của Duyên Khang quốc yên lặng lắng nghe, không nói một lời. Trong đó, bội kiếm bên hông một vị tướng quân bay lên trời, hóa thành một tia sáng lao đi thật xa, lao thẳng về phíatrăm vị Ma Thần trong đám mây sấm sét dày đặc kia!
“Sau đó Thái tử Thiên đồ quốc phát điên.” Ánh mắt của quốc sư Duyên Khang mày liễu đỏ au kia sâu thẳm, tiếp tục nói:
“Hai tai cậu không nghe chuyện thiên hạ, dẫn đến quốc gia mình bị diệt, còn cần đôi tai này đểlàm gì? Cậu là người cực đoan, bên đường khóc lớn, cắt đứt lỗ tai của mình, đâm thủng cả màng tai. Cậu dùng máu của dân chúng trên đất vẽ tranh, cậu vẽ mười tám tầng Địa ngục. Sau đó, thủ đô Thiên Đồ quốc biến mất, biến thành một vực sâu không đáy, trăm vạn đại quân của Nhung Lang quốc cũng rơi vào vực sâu, trở thành một phần của địa ngục, bị quỷ thần địa ngục ăn mất. Có một số cường giả muốn chạy trốn, bị Ma thần trong địa ngục lùng bắt, kéo vào địa ngục.
Sau trận chiếnkia, Thiên Đồ quốc và Nhung Lang quốc đều biến mất, cảhai quốc gia đều bị hủy diệt, vị Thái tử Thiên Đồ cũng biến mất. Ta đi qua di tích hoàng cung của Thiên Đồ quốc, nhảy vào vực sâu đen ngòm nơi đó, đi qua mười tám tầng địa ngục một lượt, nhìn thấy mười tám bức Địa Ngục đồ của cậu, biết rõ bi ai và tuyệt vọng trong nội tâm vị Thái tử này, đồng thời cũng thương tiếc tài năng của cậu. Vì lẽ đó ta mới dâng thư cho bệ hạ, xin bệ hạ thành lập Họa Thánh các, kỳ thực Thái tử Thiên Đồ làm Họa Thánh của Họa Thánh các này rất thích hợp. Ta cho rằng có thể sẽmãi mãi không thấy được Họa Thánh, không nghĩ tới ở nơi biên thùy Đại Khư có thể nhìn thấy cậu. Chỉ tiếc là, cậu lại trở thành kẻ địch của Duyên Khang ta.”
Hắn nói tới đây, toàn bộ lôi vân, tia chớp, trăm vị Ma Thần, lốc xoáy, mưa xối xả ở bầu trời phía trên quân đội Duyên Khang đều biến mất, giữa bầu trời chỉ còn một mảnh mực nước chảy xuống. Cảnh tượng này khiến trong lòng binh sĩ Duyên Khang phía dưới phát lạnh, những dị tượng khi nãy khiến không biết bao nhiêu người trong bọn họ chết đi dù chỉ là một ít mực nước!
“Thành chủ, trong thành có yêu nhân làm loạn!” Trong Tương Long thành, Tần Phi Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng giữa không trung, lập tức xông vào phủ thành chủ, tìm Tư bà bà, nói: “Tên yêu nhân làm phép ngăn cản đại quân Duyên Khang ta này thực lực siêu quần, ẩn trốn tronghiệu sách trong thành, kính xin thành chủ chém chết yêu nhân!”
Sắc mặt Tư bà bà âm trầm, lạnh lùng nói: “Còn có loạiyêu nhân như thếnày sao? Dám làm loạn trong lãnh địa của ta, thật là to gan! Tần tiểu tướng quân yên tâm, bản tọa liền đi chém chếthắn!” Dứt lời, khí thế hùng hổ đi thẳng đến hiệu sách. Tần Phi Nguyệt theo sát phía sau, đến hiệu sách, người đã đi khỏi, tronglầu trống trơn.
***
(1) Long Quyển Sậu Vũ: Rồng cuốn mưa rào
Chương 78:Thuyền Thái Dương
Tư bà bà cau chặt mày, lập tức truyền lệnh xuống, lạnh lùng nói: “Toàn thành giới nghiêm, lùng bắt yêu nhân! Lệnh tất cả mọi người trong thành chạy tới quảng trường trung tâm, ta ngược lại muốn xem xem ai dám quấy phá dưới mí mắt ta!”
Thần thông giả phủ thành chủ tuân lệnh, lập tức lui xuống, kêu gọi tất cả mọi người trong thành, gồm cả thương gia, chạy tới quảng trường trung tâm. Tần Phi Nguyệt cũng cau chặt mày, không thể lục soát yêu nhân làm loạn khiến trong lòng hắn rất bất an.
“Tần tiểu tướng quân không cần phải lo lắng, tòa thành này là thành của Phó mỗ, bất kỳ yêu ma quỷ quái nào cũng không được làm loạn!” Tư bà bà khoác túi da Phó Vân Địch cười nói: “Kêu tất cả mọi người cùng đi bắt, dù cho yêu nhân kia thần thông quảng đại, giỏi về ẩn náu, khôngtrốn thoát khỏilòng bàn tay của ta! Ngươi cứ việc mời Vương sư tới, bên trong Đại Khư phần nhiều đều là những kẻ coi trời bằng vung, thiếu quản lý! Còn nữa, tuy Phó mỗ nghe danh tiếng quốc sư đã lâu, thật là quý mến, hận không thể ngay lập tức sẽ có thể nhìn thấy quốc sư, lắng nghe lời dạy dỗ!”
Tần Phi Nguyệt đè bất an trong lòng xuống, mỉm cười nói: “Kính xin thành chủ yên tâm, quốc sư luôn luôn thưởng phạt phân minh, thành chủ vì Duyên Khang quốc lập được đại công, tự nhiên thăng quan tiến tước, thăng chức rất nhanh, không cần khổ sở phòng thủ nơi lạnh lẽo này.”
Tư bà bà cười to, đắc ý, đột nhiên hung ác nói: “Yêu nhân làm loạn không biết thời cuộc, bắt được cậu, lăng trì xử tử, treo đầu trên cửa thành để răn đe! Đúng rồi, kính xin Tần tiểu tướng quân nói thêm vài câu tốt lành trước mặt quốc sư, vừa nãy là yêu nhân làm loạn chứ không phải Phó mỗ ta làm loạn, chuyện này...”
Tần Phi Nguyệt hiểu ý, cười nói: “Xin thành chủ yên tâm, ta nhất định sẽ đề bạtthành chủ với quốc sư.”
Tư bà bà thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lóe lên, thấp giọng nói: “Thực không dám giấu giếm, ta ở đây kinh doanh rất nhiều năm, cũng đạt được vài món bảo bối không tầm thường, sau khi quốc sư vào thành, không bằng Tần tiểu tướng quân theo ta đi thưởng thức, nếu vừa ý cái nào xin Tần tiểu tướng quân cứ việc cầm đi.”
Tần Phi Nguyệtđộng lòng, có thể nói khắp Đại Khư đều là bảo vật, thậm chí không thiếu bảo vật, trước khi bóng tối tập kích, Phó Vân Địch kinh doanh nhiều năm trong Đại Khư, đương nhiên là thu được vô số kỳ trân dị bảo. Nếu như có thể tiến vào bảo khố của hắn lựa chọn vài món, đương nhiên là kiếm đượcmón hời!
Trên long trụ, Tần Mục nhìn thấy người điếc vẽ tranh, dùng nét vẽ làm thần thông, không khỏi hoa mắt rung động, trong lòng bội phục không thôi. Cậu theo người điếc học tập thư họa từ nhỏ, đọc đủ thứ thi thư, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thấy người điếc trổ hết tài năng. Dùng sức một người trì hoãn bước chân hơn mười vạn đại quân Duyên Khang, bản lãnh này thực quá kinh người! Nếu như không có cao thủ của Duyên Khang quốc phá giải thần thông của người điếc, chỉ sợ hơn mười vạn đại quân này đều sẽ chết dưới thần thông của người điếc.
“Trên cột là Mục nhi phải không?” Đột nhiên, phía dưới truyền đến âm thanh của đồ tể, Tần Mục ló đầu nhìn lại, thấy đồ tể dùng dao mổ lợn bổ vào long trụ, thế nhưng lại không có đao nào rơi vào long trụ, trong lòng khó hiểu. Đồ tể từng đao lại từng đao bổ ra, thân hình cũngtừ từ bay lên, không bao lâu liền rơi vào đỉnh long trụ.
“Đồ gia gia làm gì vậy?” Tần Mục hiếu kỳ nói.
“Chôn thần thông, phá hủy long trụ.” Đồ tể cắm dao mổ lợn vào túi đao sau lưng, hai tay chống đất đi lên đầu rồng, nhìn hướng đại quân đang tiến về thành, nói: “Chờ khi đại quân của Duyên Khang quốc vào thành, giờ tý đêm khuya, thần thông của ta sẽ bùng phát, long trụ này sẽ bị chia năm xẻ bảy, bị đao quang của ta hủy đến không còn một mảnh.” Quân tiên phong của Duyên Khang quốc bị người điếc tập kích, tử thương vô số, giờ phút này cánh quân thứ hai ở Duyên Biên hùng quan đangtới, hai quân sẽ hội hợp, chạy tới Tương Long thành. Tuy rằng vừa mới gặp phải sự tập kích của người điếc, thế nhưng hiện tại hai nhánh đại quân hội hợp, thanh thế lại càng thêm hùng vĩ.”
Tần Mục sợ hết hồn, thất thanh nói: “Đồ gia gia định dùng bóng tối để tiêu diệt đại quân của Duyên Khang quốc?”
Đồ tể gật đầu, nói: “Ba long trụ khác đã được ta chôn thần thông, chỉ còn lại trụ này.” Tần Mục sởn cả tóc gáy, nếu bốn cái long trụ bị hủy lúc nửa đêm, như vậy nghênh đón đại quân Duyên Khang quốc sẽ là tai ương ngập đầu! Khi đó sẽ có không biết bao nhiêu người chôn thây trong bóng tối, chết oan chết uổng!
Tần Mục chần chờ nói: “Đồ gia gia, bách tính trong thành này...”
Đồ tể cười nói: “Vừa nãy người điếc làm phép tập kích quân đội Duyên Khang, Tư lão thái bà đã hạ lệnh toàn thành giới nghiêm, dồn tất cả mọi người chạy tới trung tâm thành rồi.” Tần Mục lập tức yên lòng, trung tâm tòa thành này có rất nhiều miếu thờ cổ xưa, thờ phụng đủ loại tượng đá, miếu thờ nơi đó sẽ ngăn cản bóng tối tập kích. Hiển nhiên, bọn người Tư bà bà và người điếc đã sớm bàn bạc,định ra mưu kế này. Đợi khi long trụ sụp xuống, bóng tối tập kích, trung tâm thành được miếu thờ bao quanh sẽ biến thành khu vực an toàn, bách tính trong thành đều tập trung ở nơi đó, tất nhiên sẽ bình an vô sự.
“Buổi tối, đại quân Duyên Khang quốc sẽbiến thành tro bụi, có thể chạy thoát chỉ có rất ít mấy cường giả cỡ như quốc sư Duyên Khang, khi đó sẽ là thời điểm quyết chiến của chúng ta.” Đồ tể cười nói: “Vì thế, trưởng thôn cũng sẽtới.”
Tần Mục buồn bực, trưởng thôn đã không có tay chân, đến đây thì có thể làm gì? Đồ tể có chút hưng phấn, cười nói: “Tối hôm nay có thể nhìn thấy kiếm phápmạnh nhất năm đó chạm trán cùng kiếm phápmạnh nhất hiện nay rồi! Mẹ kiếp, lão tử hận bây giờ không mau chóng trở thànhbuổi tối... Đó là cái gì?”
Đột nhiên vẻ mặt ông cứng đờ, ngơ ngác nhìn về phương xa, như là gặp ma, la thất thanh nói: “Mụ nội nó, đó là món đồ quỷ quái gì vậy?”
Tần Mục cũng nhìn theo ánh mắt của ông, hơi run run, chỉ có thể nhìn thấy không trung có một điểm đen nhỏ, không biết vì sao đồ tể lại kinh ngạc. Tuy nhiên, phương hướng của điểm đen nhỏ kia, hẳn là phương hướng Tinh hải ngoài Tương Long thành hai trăm dặm.
“Mụ nội nó, mụ nội nó... “ Đồ tể chửi rủa không ngừng, đột nhiên bay lên trời rồi rơi xuống, kêu lên: “Con ở lại đây đừng nhúc nhích, ta đi tìm bọn người trưởng thôn và dược sư. Chuyện như vậy, lão tử ở Đại Khư lâu như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy... Mụ nội nó... “
Tần Mục buồn bực, đây vẫn là lần đầu tiên cậu nhìn thấy đồ tể bối rối như thế, thời điểm đồ tể phát điên cũng không mắng người nhiều như vậy, lời mắng nhiều nhất của ông vẫn là ông trờikhốn kiếp. Cậu lại nhìn về điểm đen nhỏ kia, đột nhiên ngẩn ra, điểm đen nhỏ kia càng ngày càng lớn. Điểm đen nhỏ nàycàng lúc càng trở nên lớn hơn, vốn dĩ lúc đầu chỉ như là đường kẽ trên tờ giấy trắng, vậymà bây giờđã to như là một chấm đen, hơn nữa, cái chấmđen này vẫnđang lớn lên. Đột nhiên, từng bóng người thình lình xuất hiện, bên người Tần Mục lập tức xuất hiện thêm mấy người, chính là trưởng thôn không còn tay chân và đám người dược sư, người câm, họđều đã ở đây. Ngược lại người mù lại không có mặt, hẳn là bị ngườitrong sòng bạc bắt vào trung tâm thành rồi.
“Trời ơi!” Dược sư nhìn về phía chấm đen kia, mặt lộ ra vẻ khiếp sợ không gì sánh nổi, lẩm bẩm nói: “Một chiếc thuyền thật lớn...”
“Truyền thuyết là thật, quả thực làcó chiếc thuyền này!” Trưởng thôn cũng giật mình trong lòng, lẩm bẩm nói: “Sao chiếc thuyền này lại xuất hiện vào lúc này?”
Ánh mắt người câm mê ly, ngơ ngác nhìn vềnơi đó. Người điếc cũng đứng hình.
“Mụ nội nó... “ Đồ tể vẫn đang chửi bới không ngừng.
Tần Mục khống chế Thần Tiêu Thiên Nhãn, cố gắng nhìn cho rõ chấm đen kia, nhưng trước sau vẫn không cách nào có thể nhìn rõ chấm đen đó là gì. Dần dần, chấm đen càng lúc càng lớn, biến thành một cái mâm tròn đen kịt, nó vẫnkhông ngừng lớn lên. Không lâu sau, mâm tròn đã lớn khoảng chừng hơn mộttrượng. Không lâu sau nữa, mâm tròn to ra khoảng chừng mấy mẫu.
Từng trậnchấn động không ngừng truyền đến từ lòng đất, chấn động càng lúc càng mãnh liệt, Tần Mục đứng trên long trụ cũng cảm giác được bước chân rung rinh, như làcó quái vật cực kỳ khổng lồ nào đó đang không ngừng chuyển động. Cậu cảm giác được không khí càng lúc càng nóng, nhiệt độ càng lúc càng cao, phảng phất như mặt trời tỏa ra ngọn lửa hừng hực nướng chín mặt đất vậy, nhưng bây giờ vẫn là mùa xuân, cách mùa hạ còn tậnhai tháng. Sau đó, Tần Mục nhìn thấy đồ vật mà bọnngười trưởng thôn đã thấy. Một chiếc thuyền đang tiến đến, từ hướng Tinh hải đi tới, càng lúc càng gần. Chính xác là có một chiếc thuyền đang đi tới, phía trên thuyền có một quả cầu màu đen càng lúc càng lớn đang bay lơ lửng. Sắc mặt Tần Mục trở nên kỳ quái, trong lòng chấn động tột đỉnh, sau một hồimới thở hắt ra một hơi, cắn răng nói: “Mụ nội nó... “
Đồ tể lườm cậu một cái: “Con nít không được nói tục! Mụ nội nó, đây là cái đồ chơi gì vậy chứ?”
Chiếc thuyền cực kỳ to lớn hướng bên này đi tới kia là do núi lửa tạo thành, dãy núi nguy nga cao lớn phun khói đặc và hỏa diễm thẳng vào mây trời, trong khói đặc đầy ắp sấm chớp, không ngừng có tia điện rọi sáng bầu trời. Hình dáng của ngọn núi này cũng rất kỳ quái, không có ngọn, nhìn xa xatương tự hình dạng một chiếc thuyền, thế nhưng bên trên không có lầu, chỉ có từng toà cung điện nguy nga, xanh vàng rực rỡ, dù rằng bị khói đặc bao phủ vẫn vàng chói lòe loẹt, vô cùng rực rỡ.
Trên ngọn núi kia còn có rất nhiều xiềng xích to lớn đến độmấy chục người mới có thể ôm hết, tựa như là dây diều lay động trên bầu trời, đầu củanhững xiềng xích này nối với quả cầu đen kịt kia, lúc di chuyên trên không trung thì xiềng xích va chạm, phát ra tiếng vang rào rào. Lúc quả cầu cực kỳ to lớn đen kịt kia đứng yên thì lại phát ra tiếng nổ vang, ngay cả không khí cũng bị chấn động đến mức vang lên ong ong, cực kỳ nặng nề. Lúc này, chiếc thuyền đang di chuyển đến hạ du Dũng Giang, khiến con sông lớn trong Đại Khư bị thiêu đốt,sôi sùng sục, cạn khô, quái ngư và thủy quái bên trong Dũng Giang dồn dập nhảy lên bờ, chạy bán sống bán chết!
“Cái này là...” Tần Mục ngẩn ngơ, thất thanh nói: “Thuyền Thái Dương!”