Mục Thần Ký

Chương 331: Chương 331: Nhìn Trộm




Ánh mắt Tần Mục rơi vào giọt sương trên đầu ngón tay kia, giọt sương này khiến hắn có chút ngỡ ngàng, kiếm pháp có thể đạt đến loại tầng thứ này sao?

Kiếm pháp lần này trưởng thôn bày ra không giống kiếm pháp mà ông triển khai khi dạy cho hắn, lúc trước khi trưởng thôn dạy Kiếm Lý Sơn Hà cho hắn, là biểu diễn cho hắn xem quá trình triển khai môn kiếm pháp này đến mức một hạt cát không lọt, cho hắn biết kiếm pháp là làm sao triển khai ra.

Mà Kiếm Lý Sơn Hà lần này trưởng thôn sử dụng tới, tuy rằng cũng là một chiêu Kiếm Lý Sơn Hà truyền thụ cho hắn kia, thế nhưng bên trong lại có thêm vài thứ khác.

Cứ như là thiên địa tạo hóa triển khai, sáng tạo ra vạn vật vậy.

Đạo kiếm của Đạo môn dùng phương pháp thuật số đi phân tích vạn vật tự nhiên đến mức tận cùng, Đạo Kiếm Thập Tứ Thiên dùng thuật số để tái hiện vạn vật tự nhiên, nắm giữ uy lực lớn lao.

Mà kiếm pháp của trưởng thôn lại tựa như đi con đường ngược lại, ông là đang sáng tạo vạn vật trong trời đất, dùng kiếm pháp của mình để giải thích thiên địa vạn vật.

Rất khó nói hai loại biện pháp cái nào cao minh hơn, tuy nhiên nhìn trên dàn ý thì Đạo kiếm là giải thích đạo pháp tự nhiên, mà kiếm đồ của trưởng thôn là sáng tạo tự nhiên, hẳn là dàn ý của kiếm đồ cao minh hơn.

Bởi vì giải thích tự nhiên cũng là một loại học tập, là hướng về tự nhiên học tập, mà sáng tạo, lại là từ không biến có, cho dù dùng giáo lý tổng cương của Đạo môn là đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật đến xem thì kiếm đồ của trưởng thôn cũng là nắm giữ đạo, đạo sinh vạn vật. Đạo kiếm của Đạo môn lại là giải thích tận cùng tất cả khả năng của vạn vật.

Tần Mục nhìn chăm chú giọt sương này, giọt sương óng ánh long lanh, cực kỳ bóng loáng, hắn từ mặt ngoài của giọt sương vậy mà nhìn thấy thế giới rộng lớn bao la mà giọt sương khúc xạ ra, hiện rõ từng đường nét.

”Bích Tiêu Thiên Nhãn, mở!”

Bên trong tròng mắt Tần Mục tầng từng tầng trận văn xoay tròn, lấy Bích Tiêu Thiên Nhãn nhìn lại, hắn nỗ lực nhìn thấu kiếm quang nhỏ nhất tạo thành giọt sương, tuy nhiên để hắn thất vọng chính là Bích Tiêu Thiên Nhãn cũng nhìn không ra.

Thế nhưng hắn lại nhìn thấy một chỗ kỳ diệu khác, giọt sương khúc xạ ngoại vật, cẩn thận nhìn thật kỹ, vậy mà có thể từ mặt khúc xạ nhìn thấy càng nhiều chi tiết nhỏ.

Hắn thông qua sự khúc xạ của giọt sương này để nhìn quốc sư Duyên Khang, quốc sư Duyên Khang tiến vào trong một cảnh giới diệu kỳ, hai mắt nhìn như vô thần, nhưng thông qua giọt sương nhìn vào mắt ông, Tần Mục lại thấy trong mắt quốc sư Duyên Khang vậy mà có hàng loạt biến hóa đếm không hết.

Hắn lại cẩn thận nhìn thì thấy bên trong hàng loạt biến hóa này tựa hồ có một thế giới hình thành.

Tần Mục phấn chấn tinh thần, duy trì vận chuyển Bích Tiêu Thiên Nhãn, cẩn thận nhìn thật kỹ, càng thấy rõ ràng, bên trong hàng loạt biến hóa trong mắt quốc sư Duyên Khang phảng phất như đang khai thiên tích địa, biểu thị tạo hóa thần kỳ!

Hắn có một loại cảm giác như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, tựa hồ bản thân đang ở trong thế giới sinh ra trong mắt quốc sư Duyên Khang, hắn đang trải qua quá trình ngộ đạo của quốc sư Duyên Khang.

Quốc sư Duyên Khang đang tìm hiểu kiếm đạo, người này quả thực tài hoa hơn người, chẳng trách khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn, Thiên Ma Tổ sư, lão Đạo Chủ cùng lão Như Lai liền động lòng yêu tài, dốc túi dạy dỗ tuyệt học của Thánh địa từng nhà.

Trên ngộ tính và tư chất thì Tần Mục không bằng ông ta, lần đầu tiên ông ta nhìn thấy kiếm đạo của trưởng thôn liền suy luận, lĩnh ngộ ra kiếm đạo của chính mình, loại tài hoa và tư chất nghịch thiên này, Tần Mục tự nhận thúc ngựa cũng không theo kịp.

Nhưng mà hiện tại, Tần Mục lại mượn giọt sương này tiến vào trạng thái ngộ đạo của quốc sư Duyên Khang, mượn sự ngộ đạo của ông ta để tăng lên chính mình.

”Thực sự là kỳ diệu mà.”

Trưởng thôn nhìn thấy tình cảnh này, cảm khái nói với người què: “Tuy tư chất, ngộ tính của Mục nhi không bằng Thánh Nhân năm trăm năm mới xuất hiện, thế nhưng sự cơ trí và mưu mô thì Thánh Nhân cũng không có khả năng so sánh.”

Người què dương dương tự đắc: “Ta dạy dỗ mà lại!”

Trưởng thôn nói bổ sung: “Là chúng ta dạy dỗ ra!”

Người què nói: “Ngươi thấy quốc sư thế nào? Có thể làm Nhân Hoàng hay không?”

Trưởng thôn trầm mặc chốc lát, nhẹ giọng nói: “Hắn không kém ta, tương lai có thể xuất sắc hơn ta.”

Người què nghi hoặc nhìn ông: “Ta biết ngươi xưa nay nói chuyện hay bỏ lửng, sao không đưa lời ngươi muốn nói nói một lần cho xong?”

Thôn trưởng than thở: “Ta đã rất mạnh, đạt đến cực hạn của kiếm pháp, thế nhưng ngươi xem tay và chân của ta vì sao mà đứt? Vì kiếm chặt đứt.”

Người què im lặng. Trưởng thôn tiếp tục nói: “Tay chân của ta bị đứt, bị người dùng kiếm chặt đứt, tương lai, vị quốc sư Duyên Khang năm trăm năm mới gặp này có thể mạnh hơn ta, thế nhưng nếu hắn không có kỳ ngộ khác mà nói thì cũng sẽ bị vây ở cảnh giới Thần Kiều như ta vậy, không có có cách nào lên cảnh giới khác trên cảnh giới Thần Kiều, hắn sẽ gặp kết cục giống ta thôi.”

Thân thể người què hơi chấn động, nhìn về phía quốc sư Duyên Khang, ánh mắt lại rơi lên người Tần Mục, lộ ra vẻ hỏi thăm, thấp giọng nói: “Sau khi ngươi ta mất đi, nếu quốc sư Duyên Khang cũng chết thì Mục nhi sao đây?”

Trưởng thôn ngơ ngác nói: “Vốn ta chỉ hi vọng nó làm một phàm nhân, một người bình thường, sống một đời bình thường. Nhưng mà nó lại nhiều lần ra ngoài dự liệu của ta, một lần lại một lần đánh vỡ sự kỳ vọng của ta. Ta không dám khẳng định về tương của nó, ta vốn cho nó là người bình thường, nhưng khi đi tìm Vô Ưu Hương lại làm cho ta thấy có lẽ nó có chỗ không bình thường.”

Người què nhếch miệng cười nói: “Bình thường? Trưởng thôn, ngươi già nên hồ đồ rồi, có Bá thể bình thường sao? Mục nhi là Bá thể, bình thường chỗ nào?”

Biểu hiện trên mặt trưởng thôn cứng đờ, gượng cười hai tiếng, tiếp tục nói: “Đúng rồi, ta quên nó là Bá thể, đương nhiên sẽ làm ra chuyện không giống bình thường. Lần này cũng ngoài dự liệu của ta, ta vốn cho là nó không cách nào tìm hiểu được thứ gì cao thâm từ trong kiếm đạo của ta, thế nhưng nó lại từ giọt sương kia nhìn thấy quá trình ngộ đạo của quốc sư Duyên Khang, chuyện này quá... quá...”

Ông không biết nói sao cho phải, người què cười nói: “Quá khó mà tin nổi!”

Trưởng thôn gật đầu, có chút dở khóc dở cười, nói: “Quả thực là quá khó mà tin nổi! Tên tiểu tử Mục nhi này, ta vốn cho là nó sẽ không thức tỉnh Linh Thai, nó lại cứ thức tỉnh được, ta vốn cho là tới cảnh giới Linh Thai thì tu vi của nó sẽ không tiến triển, nó lại tìm được Bá thể... ồ, công pháp tiếp theo của Bá Thể Tam Đan công. Ta vốn cho là nó sẽ mờ nhạt trước mọi người, nhưng nó lại một mạch chiến thắng ba trăm sáu mươi đường chủ Thiên Thánh Giáo, trở thành Giáo chủ nhỏ tuổi. Ta vốn cho là nó không học được những thứ chúng ta dạy cho nó, nó lại học rất khá, rất có tư thế trò giỏi hơn thầy.”

Ông cười khổ nói: “Ta vốn tưởng rằng ta sẽ không thừa nhận nó, sẽ không truyền thụ y bát cho nó, vậy mà ta lại chấp nhận nó, không những truyền thụ y bát cho nó còn truyền cả gánh nặng và trách nhiệm của ta cho nó.”

Ông nhớ lại năm xưa, có một loại cảm giác không biết nên khóc hay cười: “Ta vốn không tín nhiệm nó, không cho là nó có thể làm được thành tựu phi phàm gì, thế nhưng kết quả nó lại từng lần từng lần một làm ta có mong đợi cao hơn, cuối cùng phát hiện ta tín nhiệm nhất vẫn là nó. Không sai, nó là được chúng ta nuôi lớn, thế nhưng nó đang trưởng thành, chúng ta cũng đang trưởng thành từ quá trình nuôi lớn nó.”

Người què cười hỏi: “Ý của ngươi là?”

Nếp nhăn trên mặt trưởng thôn áp sát lại, nở nụ cười hài lòng xuất phát từ nội tâm: “Ý của ta là, so với quốc sư, ta càng xem trọng Mục nhi chúng ta nuôi lớn. Mười lăm năm trước trong bóng tối Đại Khư, đứa bé theo dòng Dũng Giang lưu lại, trời sinh bất phàm! Tư chất của nó không kinh tài tuyệt diễm như quốc sư, ngộ tính của nó cũng không nghịch thiên như quốc sư, thế nhưng trên người nó có một thứ ta nhìn không thấu...”

”Là Bá thể!” Người què hưng phấn nói.

Nụ cười trên mặt trưởng thôn cứng đờ, trong lòng vạn ngàn cảm khái, lẩm bẩm nói: “Chắc là do Bá thể. Một người bình thường, làm ra một lần kỳ tích là ngẫu nhiên, hai lần kỳ tích là vận may, nhưng ba lần, bốn lần kỳ tích xảy ra trên người hắn, vậy thì không phải vận may ngẫu nhiên, mà hắn quả thực khác với tất cả mọi người, quả thực hoàn toàn xứng đáng là Bá thể. Mục nhi của chúng ta kế thừa ưu điểm của những kẻ thất bại trốn vào Đại Khư như chúng ta, hấp thu sự dạy dỗ của chúng ta, nhất định nó có thể đi xa hơn chúng ta!”

Quốc sư Duyên Khang ngộ đạo, tìm hiểu về kiếm đạo càng lúc càng sâu, mà Tần Mục dựa vào một giọt sương kia nhìn trộm ông ngộ đạo cũng nhìn thấy toàn bộ quá trình ông ta ngộ đạo.

Quốc sư Duyên Khang tìm hiểu cảnh giới kiếm đạo càng cao, chỗ tốt mang lại cho hắn càng lớn.

Tuy rằng Tần Mục còn ở vào giai đoạn sơ cấp của pháp trong ba giai đoạn thuật, pháp, đạo, thế nhưng dựa vào quốc sư Duyên Khang ngộ đạo, hắn lại có thể dò đến giai đoạn kiếm đạo, mang đến cho hắn kích thích to lớn cỡ nào, mang đến cho hắn chỗ tốt càng là không thể tưởng tượng!

So với người khổng lồ như quốc sư Duyên Khang mà nói thì Tần Mục chỉ là một đứa bé, nhưng mà đứa bé này lại đứng trên bả vai người khổng lồ, từ đây có tầm nhìn càng cao hơn, rộng lớn hơn.

Những người khác bên trong Khánh Môn quan tuy rằng cũng đang tìm hiểu một chiêu Kiếm Lý Sơn Hà này của trưởng thôn, thế nhưng người có thể có được ảo diệu chí cao trong đó đã ít lại càng ít, đa số chỉ là tìm hiểu ra một hai chiêu kiếm pháp, lĩnh ngộ đạt được tuy rằng bất phàm, đủ để bọn họ được lợi cả đời, thế nhưng đạt được chỗ tốt như Tần Mục lại gần như không tồn tại!

Hắn tương đương với đồng thời đạt được lĩnh ngộ chí cao về kiếm từ trên người hai đại Kiếm Thần là trưởng thôn và quốc sư!

Qua một lúc lâu, quốc sư Duyên Khang từ trong ngộ đạo tỉnh lại, trên người thêm ra một loại khí độ không tên.

Khi lên đến đỉnh cao nhất, tầm mắt bao quát non sông.

Hiện tại ông ta đã đứng ở đỉnh cao nhất về kiếm pháp, nhìn lại tất cả thần thông kiếm pháp thế gian, lập tức có một loại cảm giác thất vọng, thiên hạ kiếm pháp, thiên hạ thần thông đã không còn thứ gì có thể làm cho ông ta sáng mắt lên nữa.

Quốc sư Duyên Khang lộ ra vẻ buồn bã ủ rũ, thế nhưng lập tức cảm giác được một tia khác thường, ông vậy mà cảm giác được có người đang rình coi, dò xét đạo tâm của ông, dò xét ông ngộ đạo!

Quốc sư Duyên Khang kinh ngạc, theo cái tia cảm ứng kia nhìn lại, ánh mắt rơi vào trên ngón tay của Tần Mục.

Quốc sư Duyên Khang ngạc nhiên, lập tức bật cười, lắc đầu nói: “Thì ra là như vậy. Thiên Thánh Giáo chủ quá mưu mô.”

Tần Mục lập tức cảm giác được, khi ánh mắt của ông ta nhìn sang thì con mắt có chút đau nhói, lập tức dời ánh mắt. Ánh mắt hai người đụng vào nhau, Tần Mục nở nụ cười xán lạn như ánh mặt trời: “Thiên Vương, quấy rầy.”

Quốc sư Duyên Khang mỉm cười ra hiệu: “Không tính quấy rầy.”

Đột nhiên, sơn hà tản đi, tất cả kiếm quang biến mất, trưởng thôn lấy đi kiếm quang của chính mình, nhìn về phía quốc sư Duyên Khang nói: “Ngươi đã đắc đạo.”

Quốc sư Duyên Khang khom người cảm ơn, nói: “Nếu không có đạo huynh chỉ điểm, ta còn không biết đến khi nào mới có thể đi vào cảnh giới của đạo.”

Nguyên khí tạo thành hai tay hai chân của trưởng thôn cũng tản đi, ông nói: “Ngươi đến đây, xem chỗ cụt tay và cụt chân của ta, ta vẫn giữ lại những vết kiếm này, chưa từng xóa đi. Tương lai có lẽ ngươi sẽ gặp vị Thần gây ra cho ta những vết thương này.”

Quốc sư Duyên Khang nghiêm nghị, tiến lên phía trước, ngồi xổm người xuống cẩn thận kiểm tra.

Đây là vết kiếm, kiếm thương trên người lão Nhân Hoàng là bị kiếm càng mạnh hơn lưu lại, người giỏi kiếm bị thương bởi kiếm, dưới cái nhìn của hắn, kiếm pháp của trưởng thôn đã ở cảnh giới của đạo, hiện giờ kiếm đạo của trưởng thôn vẫn trên hắn, chỉ là khí huyết thiếu hụt không dồi dào bằng khí huyết của hắn, nhưng mà từ trong những vết thương này hắn lại nhìn thấy kiếm pháp càng mạnh hơn, kiếm đạo càng mạnh hơn!

”Ngươi có chắc đánh bại hắn không?” Trưởng thôn hỏi.

Sắc mặt quốc sư Duyên Khang nghiêm nghị: “Hiện tại không có. Tương lai có lẽ sẽ có! Ông truyền cho ta kiếm đạo, lại khai sáng kiếm pháp cho ta, chính là thầy ta, gánh nặng trên người ông, có thể giao cho ta không?”

Trưởng thôn lắc đầu cười nói: “Không cần giao cho ngươi, ta đã giao người khác.”

Quốc sư Duyên Khang giật mình trong lòng, đột nhiên tỉnh ngộ, nhìn về phía Tần Mục, thấp giọng nói: “Nhân Hoàng mới hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.