Tân Nhân Hoàng!
Ánh mắt quốc sư Duyên Khang có chút phức tạp,
trong lòng thậm chí sinh ra một tia sát niệm, trưởng thôn làm lão Nhân
Hoàng đời trước, không màng danh lợi, không muốn quyền lực, mục tiêu của ông rộng lớn, ánh mắt vẫn chưa để trên quyền lực của thế tục nên được
mọi người tôn sùng.
Thế nhưng Nhân Hoàng mới là Tần Mục này sẽ giống thôn trưởng sao?
Nhân Hoàng có năng lượng rất lớn, nguồn năng lượng này thậm chí còn lớn hơn
Duyên Phong Đế, lực hiệu triệu còn trên cả quốc sư Duyên Khang!
Quốc sư Duyên Khang đã đến Tiểu Ngọc Kinh, biết một ít bí ẩn, biết rõ năng
lực lớn lao của Nhân Hoàng, Duyên Phong Đế và ông luôn luôn muốn thống
trị Thánh địa, tông phái thiên hạ, thế nhưng không có mấy cái chịu thần
phục Duyên Khang quốc.
Nhưng Nhân Hoàng có thể.
Nhân Hoàng có thể khiến cho những môn phái này thần phục, quyền lực của Nhân Hoàng không phải đánh giết có được, mà là được các tông phái, Thánh địa đồng
tâm suy tôn!
Mặc dù là Tiểu Ngọc Kinh, nếu biết Tần Mục là Nhân Hoàng mới, chỉ sợ cũng sẽ ủng hộ hắn.
Nếu Tần Mục say mê quyền thế, hắn hoàn toàn có thể đoạt quyền lực của Duyên Phong Đế, hủy hoại đại nghiệp cải cách của quốc sư Duyên Khang và Duyên Phong Đế trong một ngày!
”Nếu ngươi và Duyên Phong Đế thất bại,
khi đó còn có Nhân Hoàng, còn có hi vọng đông sơn tái khởi.” Âm thanh
trưởng thôn truyền vào trong tai của hắn.
Quốc sư Duyên Khang giật mình, thu hồi ánh mắt, nói: “Ta sẽ không thất bại.”
Trưởng thôn khẽ mỉm cười, nói: “Ta hi vọng ngươi không thất bại, ta không muốn Mục nhi chịu khổ.”
Tần Mục đi tới, hai người ngậm miệng, không nói nữa.
Ánh mắt quốc sư Duyên Khang lại rơi lên người hắn, trong lòng có một loại
cảm giác quái dị, thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi trước mắt này có thể nói là nhân vật quyền thế nhất trên đời này, thế mà bản thân hắn lại
không biết chuyện này.
Tần Mục, Giáo chủ Thiên Ma giáo hiện nay,
tiến sĩ thái học của Thái học viện, lại là truyền nhân của thôn Tàn Lão, nhưng thân phận lớn nhất vẫn là đương kim Nhân Hoàng.
Quyền thế
của hắn còn lớn hơn cả Hoàng Đế và quốc sư, nhưng Tần Mục căn bản không
biết năng lượng của Nhân Hoàng lớn bao nhiêu, cũng thật là kỳ quặc quái
gở.
Người què thấy rõ vẻ mặt của quốc sư Duyên Khang, trong lòng
cũng âm thầm đắc ý: “Chỉ sợ quốc sư còn không biết, Mục nhi còn có bảo
bối tượng trưng cho Hoàng quyền Linh gia. Nếu hắn biết Đế Điệp đeo trên
người Mục nhi thì chỉ sợ sẽ tức giận đến giậm chân!”
Ông giao Đế
Điệp cho Tần Mục chỉ vì đùa vui, ông đã nghiên cứu Đế Điệp mấy chục năm
nhưng vẫn không tìm hiểu được huyền bí bên trong, giữ lại cũng là vô
dụng.
Tuy nhiên ông lại biết Đế Điệp tượng trưng cho cái gì, khối ngọc điệp này là Thần ban cho Linh gia, đại diện cho Thần trao Hoàng
quyền, có người nói Cửu Long đế vương công của Linh gia là tìm hiểu được từ trong Đế Điệp.
Vào lúc đó, Đế Điệp mất trộm là một chuyện lớn, thế nhưng bị Duyên Phong Đế giấu kín, người ngoài không biết.
Ai cũng không nghĩ ra, khối Đế Điệp này vậy mà ở trong tay Tần Mục!
Có Đế Điệp cùng Nhân Hoàng ấn, Tần Mục chính là người quyền thế cao nhất
trên đời này, thế nhưng Tần Mục lại không biết gì về chuyện này cả.
”Khi tiểu tử ngốc biết chuyện này, nhất định sẽ bị chấn kinh đến không ngậm mồm được!” Người què dương dương tự đắc.
Công bộ thị lang Thiện Do Tín đi lên phía trước, chào quốc sư Duyên Khang
rồi lập tức thấp giọng nói với Tần Mục: “Giáo chủ, hỏa pháo lâu thuyền
trong quân trải qua đại chiến cần phải tu sửa, nhờ Giáo chủ xem trước
một chút.”
Tần Mục buồn bực nói: “Bản lĩnh rèn của ngươi cũng không kém ta bao nhiêu, còn cần ta đi làm cái gì?”
”Trận pháp khắc trong nòng pháo có vấn đề, sau khi pháo trên thuyền khởi động tám, chín lần liền bị nung đến đỏ rực, sau đó hoa văn trận pháp khắc
bên trong nòng pháo bị nhiệt độ cao làm hỏng, uy lực của trận pháp giảm
mạnh, hơn nữa còn sẽ nổ nòng.”
Thiện Do Tín là đường chủ Thiên
Công đường, bước nhanh lên trước dẫn đường, nói: “Lần này cùng Man Địch
quốc khai chiến, đã có hơn mười khẩu pháo nổ nòng, chết mất trăm vị thần thông giả. Trận văn của pháo này là Thiên công điện liên thủ với Trận
nguyên điện của Thái học viện thiết kế, ta cho rằng có thể là do huyền
kim rệu rã. Loại cường độ pháo quang này hẳn là khiến huyền kim rèn đúc
nòng pháo chịu không nổi...”
Tần Mục lắc đầu nói: “Không phải huyền kim rệu rã, chắc là trận pháp có vấn đề nên khiến nhiệt độ suy giảm. Ta đi xem xem.”
”Nhiệt độ suy giảm?”
Ánh mắt Thiện Do Tín sáng lên, khen: “Có thể! Tuy nhiên thiết kế của Trận nguyên điện đã rất hoàn thiện, e khó có thể cải tiến.”
Lông mày quốc sư Duyên Khang nhíu nhíu, nhìn theo hai người đi xa, kinh ngạc nói: “Giáo chủ lại còn hiểu được đạo luyện bảo, ngay cả Thiện thị lang
đều muốn thỉnh giáo hắn!”
Người què cười nói: “Mục nhi học qua nghề rèn.”
Quốc sư Duyên Khang liếc hắn một cái, lại nghĩ tới chuyện lão trộm không
biết xấu hổ này đại tiểu tiện trên giường mình, còn tiểu vào trong ấm
trà của mình, sắc mặt không khỏi có chút đen. Hơn nữa, bức tranh Kiếm
thần mang kiếm bản thân thu gom cũng bị lão trộm đi!
Tần Mục
cùng Thiện Do Tín đi lên một chiếc lâu thuyền, rất nhiều quan công bộ
đều đang bận rộn tu sửa vị trí thuyền bị hao tổn, có mấy đại pháo bị nổ, nòng pháo chia năm xẻ bảy loe ra ngoài, thân pháo còn có chút vết máu.
Loại pháo này gọi là Chân Nguyên pháo, trên thương thuyền không có, Phạm Vân Tiêu rất muốn làm mấy cái Chân Nguyên pháo nhưng trên thị trường căn
bản không mua được.
Tần Mục trước tiên kiểm tra vị trí nổ tung
một chút, cẩn thận xem là do sức mạnh nào gây nên, sau đó kiểm tra bề
mặt kim loại, lại nhìn pháo đài hoàn hảo không chút tổn hại, trầm ngâm
chốc lát, nói: “Ngoại trừ vấn đề về luyện chế, quả thực là trận pháp
cũng có vấn đề. Tuy nhiên trận pháp của những pháo đài này rất khó sửa
đổi, hiện giờ chiến sự căng thẳng, không có thời gian luyện chế pháo đài mới rồi lại khắc trận pháp, như vậy chỉ còn cách cải tạo thân pháo. Ta
cho rằng, phải đặt thêm bảo vật dạng tròn ở họng pháo và nơi sâu trong
nòng pháo, để hội tụ tia sáng.”
Hắn tháo một khối kim loại lớn từ trên thân pháo, trực tiếp dùng nguyên khí của mình nung chảy khối huyền kim này, luyện chế trước mặt mọi người.
Rất nhiều quan công bộ xông tới quan sát hắn luyện bảo, đều là than thở liên tục, vội vã dồn
dập lấy giấy bút ra ghi lại thủ pháp luyện chế của Tần Mục.
Cũng không lâu lắm, Tần Mục liền luyện thành hai cái vòng tròn, rồi khắc trận văn lên vòng tròn.
Trận văn hắn khắc trên vòng tròn là trận văn Thần Tiêu thiên trong Cửu Trọng Thiên Khai Nhãn pháp mà người mù truyền thụ, hai vòng tròn này giống
như là tròng đen của con mắt, chỉ là không có con ngươi.
Hai vòng tròn, một cái được hắn đặt ở sâu trong nòng pháo, một cái thì gắn vào họng pháo.
Tần Mục dùng Chu Tước nguyên khí hóa thành ngọn lửa hừng hực, nối liền trận văn của Chân Nguyên pháo với trận văn của hai vòng tròn, nói: “Thiện
đường chủ, ngươi khởi động Chân Nguyên pháo thử xem.”
Uy năng của Chân Nguyên pháo là do lò luyện đan trên lâu thuyền cung cấp, Tần Mục
thay đổi lò luyện đan của lâu thuyền, đủ để cung cấp cho Chân Nguyên
pháo hỏa lực mạnh mẽ nhất.
Lúc này Thiện Do Tín hạ lệnh cho
tướng sĩ mở lò lên không trung, lâu thuyền trôi nổi giữa trời, sau đó hạ lệnh nã pháo về phía đầu lưỡi vịt.
Trong pháo đài kia bắn ra một trụ sáng thẳng tắp, sáng hơn lúc trước, sau một khắc, trụ sáng này bắn
trúng một tên tướng sĩ Man Địch quốc đang dọn dẹp chiến trường trong khu vực đầu lưỡi vịt.
Mấy tên tướng sĩ Man Địch quốc kia ỷ vào tốc
độ nhanh nên tiến vào chiến trường cướp sạch bảo vật trên thi thể, không ngờ một trụ sáng phóng tới, lập tức một tên tướng sĩ trong đó bị bắn
thủng, thi thể ngã nhào xuống đất.
Quan công bộ trên lâu thuyền
ngẩn ngơ, từng người liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ khiếp sợ của
đối phương. Vốn pháo quang của Chân Nguyên pháo trên lâu thuyền chỉ có
thể bắn ra ba mươi dặm, mà bây giờ lại đạt đến hơn một trăm dặm!
Thiện Do Tín tự mình tiến lên điều chỉnh pháo đài, lần thứ hai nã pháo, lại
là một trụ pháo quang bắn ra, lại có một tên tướng sĩ Man Địch quốc ngã
xuống đất, chết oan chết uổng.
Mấy tên tướng sĩ Man Địch quốc
khác vội vàng bỏ chạy, Thiện Do Tín liên tục nã pháo, bắn chết từng tên
từng tên tướng sĩ Man Địch quốc, không có tên nào sống sót chạy thoát,
chỉ còn sót lại tọa kỵ chạy về hùng quan phía đối diện.
Thiện Do
Tín sờ soạng họng pháo một chút, kinh ngạc nói: “Bắn mười bảy phát, họng pháo vẫn còn mát! Quốc sư, quốc sư! Nhanh, nhanh đi mời quốc sư đến
đây!”
Sau một lát, quốc sư Duyên Khang lên thuyền, lộ ra vẻ hỏi thăm.
Thiện Do Tín khó nén vẻ kích động, khom người nói: “Quốc sư, có thể phá Man Địch quốc rồi!”
Quốc sư Duyên Khang giật mình, sắc mặt nghiêm nghị: Thiện thị lang, trong quân không được nói đùa!”
Thiện Do Tín cười nói: “Quốc sư, tuyệt đối không nói đùa! Tầm bắn Chân Nguyên pháo trên lâu thuyền chúng ta vốn chỉ ba mươi dặm, trên chiến trường,
cao thủ đông đảo, cường giả cảnh giới Thất Tinh liền có thể khống chế
kiếm hoàn, ngoài ba mươi dặm phóng phi kiếm lấy mạng người, bởi vậy Chân Nguyên pháo trên lâu thuyền chỉ có thể ở vị trí trung quân, hơn nữa
bình thường một Chân Nguyên pháo chỉ có thể bắn được tám, chín lần. Hiện tại tầm bắn của Chân Nguyên pháo là một trăm sáu mươi dặm, tăng lên năm lần!”
Quốc sư Duyên Khang sợ hết hồn, thất thanh nói: “Một trăm sáu mươi dặm? Ngươi xác nhận một trăm sáu mươi dặm?”
Thiện Do Tín gật mạnh đầu, nói: “Là một trăm sáu mươi dặm! Hơn nữa được Tần
Giáo chủ cải tạo, họng pháo không nóng, điểm này mới quan trọng nhất,
muốn bắn bao nhiêu pháo liền bắn bấy nhiêu pháo! Trước đây lâu thuyền là ở trung quân, mà hiện tại, lâu thuyền hoàn toàn có thể xếp hàng ngang,
dùng để mở đường! Quân đội chúng ta có hơn hai trăm lâu thuyền, trên mỗi lâu thuyền này có hai hàng Chân Nguyên pháo, trái phải hai mặt, một
hàng tám khẩu, trước thuyền sau thuyền lại có tám khẩu, tổng cộng bốn mươi khẩu Chân Nguyên pháo. Hơn hai trăm chiếc thuyền, tám, chín ngàn
khẩu pháo, giết địch ngoài một trăm dặm, một làn sóng quét sạch, có thể
trực tiếp đẩy tới trong thành quan phía đối diện!”
Quốc sư Duyên
Khang hít vào một ngụm khí lạnh, lẩm bẩm nói: “Thiện đường chủ, khẩu
pháo này của ngươi, tiết kiệm được bao nhiêu lương thảo quân lương, cứu
bao nhiêu quân sĩ tính mạng đó... “
Thiện Do Tín khom người nói: “Đây là Giáo chủ làm ra, Thiện mỗ không dám tham công.”
Tần Mục đang vẽ bản vẽ trận văn Thần Tiêu Thiên Nhãn, giờ phút này đã vẽ xong trận văn, giao cho quan công bộ.
Quốc sư Duyên Khang áp sát tới, nhìn một lần, nghi ngờ nói: “Đây là một loại đồng pháp thần thông* nào đó! Ngươi dùng đồng pháp thần thông trên Chân Nguyên pháo?”
* đồng pháp thần thông: thần thông tu luyện con mắt.
Tần Mục rửa sạch bút lông, gật đầu nói: “Nòng pháo chính là tròng mắt, pháo quang chính là ánh mắt, hoàn toàn có thể sử dụng rộng rãi.”
Quốc sư Duyên Khang run lên, vội vàng nói: “Trong Thiên Lục lâu của Thái học viện ghi chép hơn trăm loại đồng pháp, trong đó có một loại đồng pháp
thần thông mạnh nhất, gọi là Xạ Nhật, ta cũng không thể luyện thành.
Tuy nhiên, ta đã thuộc làu trận văn của Xạ Nhật Thần nhãn, ngươi có thể
chế tạo được một đại pháo như vậy không?”
Ông bắn ra nguyên khí, tầng tầng lớp lớp trận văn nổi lên, hóa thành một tròng mắt cực kỳ phức tạp.
Tần Mục cẩn thận kiểm tra, đột nhiên thân hình thu nhỏ lại, bước đi trong
những trận văn này, sau đó rơi xuống đất, thân thể khôi phục như cũ,
nói: “Muốn luyện ra khẩu pháo này cần vận dụng rất nhiều người, cần hai, ba cái xưởng chế tạo liên thủ, đoán chừng phải hai tháng mới có thể chế tạo được một cái. Hơn nữa loại này pháo rất lớn, chỉ sợ nặng hơn bất
kỳ linh binh nào! Thần nhãn phức tạp như vậy, quốc sư chiếm được từ
nơi nào thế?”
”Đại Khư.”
Quốc sư Duyên Khang trầm giọng
nói: “Lúc thấy loại đồng pháp này ta cũng bị chấn động mạnh, ngươi có
thể nhìn ra loại đồng pháp này là dùng để làm gì không?”
Tần Mục lắc đầu.
”Diệt Thần.”
Sắc mặt quốc sư Duyên Khang bình tĩnh nói: “Nếu ngươi có thể chế tạo ra thì ngươi chính là đệ nhất Thiên Công trên đời này, pháo ngươi tạo ra, có
thể bắn giết Thần linh!”
Tần Mục vội vã khoát tay một cái, vô cùng chân thành nói: “Ta không dám xưng đệ nhất Thiên Công, ta chỉ là đệ nhị.”