Mục Thần Ký

Chương 62: Chương 62: Phá Công Đức Của Ngươi




“Phá công sức tu hành của ngươi, phá công đức của ngươi?” Tần Mục cười gằn, chém những xiềng xích khác: “Ngươi chẳng qua chỉ là tượng Phật đúc bằng đồng, công đức ở đâu? Công đức của ngươi chính là trấn áp Ngô nữ, Ngô nữ ăn thịt người ngay trước mặt ngươi, ngươi cũng ngồi yên không để ý đến, nếu ngươi có công đức, cũng đã sớm bị tổn hại hết rồi!”

Thân thể vị Đại Phật này rung động, huyết văn trên đồng thau bắn ra một vệt sáng, bị giấy thếp vàng bên ngoài chiếu rọi, biến thành một vị Đại Phật vàng chóe, giọng ồm ồm nói: “Ngươi có biết, ngươi thả nó ra ngoài, nó sẽ ăn bao nhiêu người, hủy diệt bao nhiêu sinh linh?”

“Ta chỉ biết, nó giấu vô số hài cốt sau lưng ngươi, mượn ngươi làm ác, ta không nhìn thấy ngươi đã làm gì.” Tần Mục chặt đứt xiềng xích thứ hai, cười lạnh nói: “Bên ngoài chính là băng triều, hàng năm đều sẽ bùng phát mấy lần, ngươi đã làm gì? Đó mới là công đức, không phải ngươi ngồi ở trong miếu trấn áp một con yêu quái mới là công đức, huống chi ngươi còn dung túng yêu quái ăn thịt người. Nếu ngươi đánh nát băng triều, đi lại cứu lê dân bách tính thì đó mới là công đức lớn!”

Tượng Phật vàng lóe sáng lên, hai tay chuyển động, cứ như tượng đang sống lại vậy, Ngô nữ cực kỳ sợ hãi, vội vàng kêu lên: “Lão lừa trọc này là một vị tà Phật, sắp hành chết ta rồi, ngươi nhanh lên một chút!”

Tần Mục bước chân như bay, lắc mình ra khỏi miếu, khống chế Thiếu Bảo kiếm chém xiềng xích ngoài miếu.

“Ác nghiệp của chúng sinh cần đại hồng thủy gột rửa, mới có thể lột đi tà ác, đây là nghiệp quả của bọn họ.”

Ầm ầm!

Bỗng nhiên xuất hiện một trận rung động, Phật đồng đứng lên, đầu chạm nóc ngôi miếu cổ, âm thanh kinh thiên động địa: “Ngươi là tà ma ngoại đạo, dám phá hỏng Phật pháp, nghiệp chướng ngu xuẩn không thể độ hóa!” Lập tức xiềng xích đang khóa tượng Phật mở ra và Ngô nữ như được sống lại, vù vù phá không, bay về hướng Tần Mục.

“Phật pháp của các ngươi đều là vì cứu mình mới cứu người, không phải là vì cứu người mà cứu người, dối trá.” Tần Mục tung người, thoát khỏi xiềng xích quấn quanh, khống chế Thiếu Bảo kiếm chém xuống sợi xích cuối cùng, nói: “Năm đó, ngươi trấn áp Ngô nữ, nếu giết chết nó thì còn có thể xem như là công đức, nhưng ngươi lại giữ mạng nó, trấn áp nó, để nó đi hại người, nó ăn thịt người là tội nghiệt của nó, tội nghiệt của nó càng sâu, ngươi trấn áp nó thì công đức càng lớn sao? Phi! Những người bị Ngô nữ ăn thịt, tội nghiệt đều nên tính lên trên người ngươi!”

Keng!

Thiếu Bảo kiếm va vào xiềng xích, bên trong xiềng xích truyền đến một luồng sức mạnh lớn, đánh bay thanh bảo kiếm. Tần Mục rên lên một tiếng, dịch bước lùi về sau, tránh thoát hai sợi xích như hai con rắn đen ở phía sau, cười lạnh nói: “Ngươi ngồi ở trong miếu, ngoài miếu hồng thủy mấy ngày liền, ngươi không những không cứu, ngược lại ngăn cản ta cứu người, còn ảo tưởng muốn có công đức? Nói cho ngươi biết, lão nhân trong thôn ta hàng năm đều đi đối kháng băng triều, cứu vớt lê dân bách tính cùng chim bay cá nhảy, cứu vô số tính mạng! Nếu dựa vào công đức mà có thể thành Phật thì mỗi một người trong bọn họ đều đã thành Kim thân đại Phật từ lâu mà không phải là đồng thau đất nặn!”

“Hoang đường!”

Vị Phật đồng cực kỳ cao to này giơ chân lên nện ầm ầm xuống đất, đi ra ngôi miếu đổ nát, bàn tay tạo thành chữ thập, âm thanh sắt thép va chạm truyền đến, lập tức Phật quang mãnh liệt, bắn bay Tần Mục! Toàn thân Tần Mục rung mạnh, bay giữa không trung, xiềng xích được tung về phía cậu, xích chặt cậu lại! Bước chân Tần Mục liên tục đạp trên xiềng xích, chạy dọc theo xiềng xích, nguyên khí điều khiển Thiếu Bảo kiếm như bay, hướng về xiềng xích cuối cùng đang xích Ngô nữ. Từng cái xiềng xích tựa như mãng xà cực kỳ thô to đan xen, xen kẽ giữa không trung, liên tục tấn công Tần Mục, khiến người ta hoa cả mắt. Rõ ràng vị này Phật được đúc từ đồng thau, thế nhưng lại cực kỳ linh hoạt, thực sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Lúc trước tượng Phật vẫn chưa thể nhận biết Tần Mục và Ngô nữ, chỉ cần Tần Mục nói ra ma ngữ, tượng Phật liền phát ra chân ngôn Phật môn để trấn áp Ngô nữ, thế nhưng lúc này, khi mà Tần Mục đang cố gắng thả Ngô nữ ra thì tượng Phật lại có dáng vẻ khác, chủ động công kích cậu.

Xiềng xích to lớn liên tục xen kẽ, Tần Mục giẫm lên một cái xiềng xích trong số đó, thoát khỏi công kích của xiềng xích khác. Sức mạnh của vị Phật kia cũng thông qua xiềng xích truyền đến dần dần tăng cường, xiềng xích ma sát với xiềng xích, chấn Phật đồng ra khiến hai chân cậu đứng không vững, hai chân bị chấn động đến mức tê dại, cậu điều khiển Thiếu Bảo kiếm độ chính xác cũng kém xa trước. Sức mạnh của vị Phật này càng lúc càng lớn, cứ như là trong cơ thể của tượng có sức lực vô tận, lúc này những sức mạnh này đang thức tỉnh từng chút, từng chút một. Bọn người Tư bà bà và người què đã từng nói về vị Phật đồng này, nói Phật đồng có gì đó rất kì lạ, Tư bà bà nói bà đã từng muốn diệt trừ Ngô nữ, nhưng lại bị Phật đồng ngăn cản, không thể thành công. Tư bà bà cực kỳ mạnh mẽ, nhưng không thể diệt trừ Ngô nữ, điều đó cho thấy khi sức mạnh của vị Phật này hoàn toàn giải phóng thì sẽ cực kỳ kinh khủng!

Hiện tại, sức mạnh của Phật đồng đã thức tỉnh được một chút ít! Dù chỉ thức tỉnh một phần thì Tần Mục cũng không thể chống lại. Nhưng chính vào lúc này, tiếng núi lở đất nứt truyền đến, băng triều từ thượng du vọt xuống cuối cùng cũng tràn tới nơi này, băng sơn ngập trời ở trên mặt sông bị dòng nước xiết mãnh liệt kéo đến, cao tới mười mấy trượng, xuất hiện phía trước ốc đảo, sau lưng Tần Mục! Ngay lập tức Tần Mục bị bóng tối bao phủ, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vô số khối băng bị chèn ép, xông lên đỉnh băng sơn, sau đó từ đỉnh núi lăn đùng xuống, nghiền ép xuống đáy nước, khối băng mới lại bị đưa lên đỉnh, lần thứ hai rơi xuống. Băng triều này nghiền ép mọi thứ trên đường mà nó đi qua, thi thể trên băng đã bị ép đến nát tan, hoàn toàn không nhìn thấy được gì nữa, chỉ còn lại băng sơn đang lăn về phía trước, cứ như muốn nghiền nát tất cả!

“Đốt!” Vị Phật đồng này tựa hồ cũng cảm giác được nguy hiểm sắp tới, không quan tâm Tần Mục, hai tay mở ra, đón lấy băng triều đang mạnh mẽ lăn đến.

Cạch!

Bên ngoài ốc đảo hình thành một cái chuông vàng to lớn do ánh sáng tạo thành, bao phủ ốc đảo! Vô số khối băng phía trước băng triều va chạm vào chuông vàng, cạch cạch vang vọng, bị chấn động đến mức nát tan, mỗi khối băng trôi va chạm trên chuông vàng, liền thấy kim quang hình gợn sóng tản ra bốn phía, nhìn từ góc độ của Tần Mục thì thực sự rất là đồ sộ và xa hoa. Tiếp theo, băng triều lao đến, tiếng nổ vang rền tựa như vô số lôi đình bùng phát, ầm ầm không dứt bên tai, trong đó lại có tiếng chuông vàng vang lên liên miên! Lực lượng của đất trời và thần thông Phật môn của Phật đồng va chạm, kinh thiên động địa, ốc đảo cũng bị chấn động đến mức lắc lư không ngừng, tựa hồ lúc nào cũng có thể chìm vào trong nước. Băng triều bên ngoài bị ốc đảo giữa sông và chuông vàng chặn lại, càng lúc càng cao, băng triều hai bên đã xuôi dòng xuống, từ bên cạnh ốc đảo hướng về hạ du, chỉ có chỗ bị ốc đảo lấp kín này thì băng trôi càng lúc càng nhiều, dần dần có xu thế tràn qua ốc đảo.

Rầm!

Xiềng xích run run, lao về phía Tần Mục, vị Phật đồng này vẫn còn dư lực, từng sợi xiềng xích tựa như linh xà đại mãng cứ đuổi theo cậu không tha. Cùng lúc đó, thân thể Phật đồng di động, phát ra tiếng kim loại va chạm leng keng, bàn tay không ngừng đánh bốn vách chuông vàng, gia cố chuông vàng. Xiềng xích chính là quấn quanh trên người nó, theo sự chuyển động của nó không ngừng tung bay, tấn công về phía Tần Mục, Ngô nữ đã biến thành bé gái Tiên Thanh Nhi thì bức tượng bị giật kéo đến lảo đảo, đột nhiên vấp ngã xuống đất, bị kéo đến té sưng mặt sưng mũi, trông vô cùng đáng thương. Chân Tần Mục đạp lên xiềng xích, lập tức cảm giác được sức mạnh của đại Phật giảm bớt rất nhiều, không còn mạnh như trước, lúc này cậu nắm lấy cơ hội, Thiếu Bảo kiếm chém liên tục, leng keng một tiếng, chặt đứt sợi xích cuối cùng.

Ngô nữ ngẩn người, giơ cánh tay lên, chỉ thấy trên cổ tay còn có hai chiếc vòng kim loại, vòng bên dưới đã đứt rời theo sợi xích, không khỏi vừa mừng vừa sợ. Chỗ mắt cá chân của nó cũng có vòng kim loại, kéo theo hai sợi xiềng xích đứt rời.

“Đừng đờ ra đó, đi mau!” Tần Mục cao giọng quát lên, bay nhào tới.

Ngô nữ cười ha ha, tiếng cười thê thảm, đột nhiên thân thể kịch liệt bành trướng, lớp da người của Tiên Thanh Nhi bị căng đến mức rách vụn, bay tán loạn, hiện ra chân thân đầy ắp khớp xương, trăm chân bay lượn, lên tiếng: “Tiểu ca nhi, nhảy lên trên người ta, ta đưa ngươi ra ngoài!” Tần Mục nhảy lên trên người nó, con đại yêu này một thân xương xẩu, lượn ngang quẩy dọc, mang theo mắt xích gào thét phóng về phía sau ốc đảo, bước từng bước rất nhanh, tiếp theo bay lên trời, trăm cái chân dưới thân thể thật dài cùng chuyển động, phá không mà đi, đánh về phía vách chuông vàng!

“Nghiệp chướng, ngươi là công đức của ta, lại còn muốn chạy trốn?” Vị Phật đồng này xoay người, bàn tay đồng thau lớn khẽ quơ một cái, mắt xích trên người Ngô nữ ào ào ào vang vọng, lay động về phía sau, mà xiềng xích trên người vị Phật đồng cũng tự động bay lên, tựa hồ muốn nối liền cùng một chỗ với xiềng xích bị đứt rời kia. Ngô nữ sởn cả tóc gáy, bị xiềng xích trên người kéo rơi xuống, mắt xích trên người nó truyền đến sức mạnh rất lớn, vậy mà không ngừng kéo nó lui về phía sau. Ngô nữ dùng cả trăm chân, ra sức bò về phía trước, nhưng vẫn không ngừng bị kéo lùi về phía sau.

Tần Mục đang định dùng khí ngự kiếm chặt đứt kim hoàn trên tay chân Ngô nữ thì đột nhiên một luồng hào quang cực kỳ tinh tế loé lên, cắt đôi chuông vàng, vụt qua giữa hai mắt của Phật đồng. Phật đồng gào thét, bàn tay chộp tới trước mắt của mình, Ngô nữ chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, vội vàng nhanh chân lao đi, chỉ vài bước đã bay vọt lên, lao ra khỏi phạm vi bao phủ của chuông vàng, chân đạp mặt sông gào thét mà đi. Sau lưng bọn cậu, Phật đồng gào thét không ngừng, đột nhiên chuông vàng vỡ nát ra, băng triều như núi lao đến, nhấn chìm ốc đảo và Phật đồng, trong chớp mắt cổ miếu cũng nát tan, toàn bộ ốc đảo bị san bằng!

“Ta và ngươi, nước giếng không phạm nước sông... “ Phật đồng kia tức giận, chưa nói hết câu đã bị nhấn chìm xuống nước cùng ốc đảo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.