Mục Thần Ký

Chương 61: Chương 61: Băng Triều




“Lời này vừa đúng lại vừa không đúng.” Tần tướng quân cười nói: “Đại Khư hình thành ra sao đã không thể nào khảo chứng, tuy nhiên năm đó, khi Duyên Khang quốc ta kiến quốc thì đạt được Thần dụ, trong Thần dụ nói Đại Khư là địa phương bị Thần vứt bỏ, để những thổ dân bị Thần vứt bỏ kia ở lại Đại Khư không được ra ngoài, nếu như có người dân nào bị vứt bỏ dám đi ra thì giết chết không cần luận tội. Nghe nói, ngoại trừ Duyên Khang quốc thì các quốc gia khác đều có Thần dụ tương tự. Chỉ có điều, ở đây cũng không phải chỉ có thổ dân của Đại Khư sinh sống, còn có một số người cùng hung cực ác, cùng đường mạt lộ cũng sẽ lựa chọn vào Đại Khư tị nạn. Theo ta thấy, những người này còn nguy hiểm hơn cả những người bị vứt bỏ của Đại Khư nữa!”

Thất công tử hiếu kỳ nói: “Ta ở biên quan nhìn thấy có đội buôn ra vào Đại Khư, vì sao Duyên Khang quốc ta còn muốn làm ăn cùng với những người bị vứt bỏ ở Đại Khư này?”

“Công tử không biết rồi, tuy rằng Đại Khư cằn cỗi thế nhưng sản vật phong phú, thiên tài địa bảo đếm không xuể, chúng ta chỉ cần dùng dầu muối tương dấm, những thứ không đáng tiền, liền có thể đổi lấy thiên tài địa bảo, da thú quý giá, sao lại không làm?” Tần tướng quân nói: “Những năm gần đây biên quan và Đại Khư trao đổi vật phẩm cho nhau, đã kiếm được không biết bao nhiêu tiền tài, trợ giúp quân dụng, mới có thể khiến cho Duyên Khang quốc ta binh cường mã tráng, hơn xa những quốc gia khác.”

Thất công tử hỏi: “Lỡ như có những người dân bị vứt bỏ của Đại Khư lẫn vào biên quan, há không phải là khéo quá hóa vụng sao?”

“Năm đó còn có vài món bảo vật được truyền xuống cùng Thần dụ, gọi là Thị Kính, treo lơ lửng trên mấy tòa hùng quan tiến về Duyên Khang, chỉ cần là những người dân bị vứt bỏ của Đại Khư đều sẽ bị Thị Kính soi ra. Quốc sư suy đoán, có thể những người dân bị vứt bỏ có huyết thống không giống chúng ta, nhưng ông ấy đã kiểm tra những người dân bị vứt bỏ kia, vẫn chưa phát hiện có điều gì không giống chúng ta.” Tần tướng quân cười nói: “Hàng năm, mấy tòa hùng quan kia đều bắt được rất nhiều ma dân muốn trốn vào Duyên Khang ta, có một số bị xử tử ngay tại chỗ, cũng có một ít bị đưa tới vùng mỏ đào mỏ, có thể sống một hai năm đã là tốt lắm rồi.”

Chiếc thuyền dần đi xa, Tần Mục đứng ở trên vách núi, khen: “Người kia thật là lợi hại, thị lực cực mạnh, chẳng trách tuổi không lớn lắm liền có thể làm tướng quân! Hắn vẽ bản đồ địa lý Dũng Giang, lẽ nào Duyên Khang quốc định dụng binh với Đại Khư sao?”

Trong lòng cậu có chút thắc mắc, rõ ràng Đại Khư là địa phương cằn cỗi, đâu đâu cũng có nguy hiểm, hơn nữa mỗi khi mặt trời xuống núi thì sẽ có bóng tối tập kích, cậu cũng không coi trọng chuyện Duyên Khang quốc dụng binh với Đại Khư. Nếu quân đội của Duyên Khang quốc đến ít quá thì chưa đủ nhét kẽ răng dị thú của Đại Khư, nếu đến nhiều, vậy thì khi màn đêm buông xuống, những binh sĩ này có thể núp ở chỗ nào? Bởi vì sự nguy hiểm của Đại Khư thực sự quá nhiều, dẫn đến không có người nào có thể thống trị Đại Khư. Duyên Khang quốc cũng không thể. Nếu Duyên Khang quốc xâm lấn, chỉ có thể ngã lộn nhào mà thôi!

Đột nhiên, Tần Mục nhớ tới một chuyện, vội vàng nói: “To con, ngươi lập tức trở về Trấn Ương Cung, hủy diệt địa đồ Đại Khư trên vách tường!”

Ma Viên đứng dậy, nắm Long Tượng lên, cao giọng rống, nhảy lên lưng Long Tượng, Long Tượng lập tức chạy như điên.

“Duyên Khang quốc đã bắt đầu đo đạc bản đồ địa lý Dũng Giang, lỡ như tìm được bản đồ trong Trấn Ương Cung, điều này đối với bọn họ mà nói chính là như hổ thêm cánh.” Sắc mặt Tần Mục âm trầm bất định, thầm nghĩ. Tuy rằng hủy diệt địa đồ rất đáng tiếc, thế nhưng cậu đã khắc sâu bản đồ Đại Khư vào trong đầu, sẽ không quên được đâu. Không lâu sau, mặt sông đột nhiên trở nên đỏ lòm, Tần Mục hơi run run nhìn về hướng thượng du, chỉ thấy nước sông phía trước đỏ hơn nhiều so với hạ du!

“Công tử, trên sông có thi thể!” Đột nhiên Hồ Linh Nhi cả kinh kêu lên.

Tần Mục cũng nhìn thấy thi thể kia nhưng cậu không nói gì, cậu nhìn về hướng thượng du thì thấy có nhiều thi thể hơn nữa đang trôi xuống. Dưới nước có cá lớn, thú sông, giờ phút này nổi lên mặt nước, từng mảng bọt nước nhào lên, nhân cơ hội ăn những thi thể này, rất là náo nhiệt. Tần Mục mở Thần Tiêu Thiên Nhãn ra, nhìn thấy một khuôn mặt chìm nổi bất định trong nước, thân thể hơi chấn động, những thi thể này chính là những người lúc nãy chạy ngang qua Thúy Vân cốc! Nước sông cuồn cuộn, màu nước càng đỏ, thậm chí ngay cả băng trôi cũng bị nhuộm đỏ.

Điều này không phải chỉ trăm bộ thi thể là có thể làm được! Dũng Giang rất lớn, rộng chừng hơn mười dặm, thế nước chảy xiết, máu tươi trăm người không thể nhuộm đỏ Dũng Giang. Vẻ mặt của Tần Mục cứng đờ, cậu nhìn thấy thi triều từ thượng du vọt xuống! Không chỉ là thi triều, hơn ngàn bộ thi thể lẫn vào từng khối từng khối băng trôi hình thành băng thi triều! Nghĩ đến những người này đều là cường giả đến phục kích vị tướng quân kia, số lượng rất nhiều, từng nhóm đi tới thượng du Dũng Giang, dự định bày trận mai phục, thế nhưng lại bị vị tướng quân kia chém giết! Hình thành băng thi triều, điều này nói rõ những người này tử vong hầu như là cùng một lúc! Bọn họ đều bị vị tướng quân kia hoặc là những cường giả trên thuyền chém giết!

Tần Mục lấy lại bình tĩnh, đây vẫn là lần đầu tiên cậu nhìn thấy tình cảnh khốc liệt như vậy, khốc liệt hơn cảnh tàn sát khi còn nhỏ cậu chứng kiến được vào hôm theo Tư bà bà đi đỡ đẻ ở thôn lân cận! Năm đó, cậu bị dọa đến hồn phách vọt ra khỏi cơ thể, được Tư bà bà phải bắt trở lại, hiện tại dù rằng cậu đã là võ giả, nhưng nhìn thấy loại tình cảnh này hồn phách vẫn cứ dao động. Quá thảm. Tiểu tướng quân của Duyên Khang mạnh mẽ như thế, tàn nhẫn như thế, nếu kỵ binh của Duyên Khang đi tới Đại Khư, sẽ tạo thành xung kích lớn đến mức nào đối với vùng đất man hoang này?

Tần Mục lắc lắc đầu, xua tan cảm giác bất an ra ngoài, nói với Hồ Linh Nhi: “Mấy ngày nay ngươi không nên ra ngoài uống rượu, nói với tỷ muội kia của cũng an phận một chút, không nên đi ra ngoài.”

Hồ Linh Nhi gật đầu liên tục. Mặc dù nó là yêu tinh, nhưng cảnh trước mắt này vẫn làm cho nó khiếp sợ.

“Linh Nhi, ngươi đi về tìm tỷ muội trước đi, ta đi xuống dưới xem một chút, miễn cho những thi thể này chồng chất, hình thành nên cái đập ngàn thi lấp kín dòng sông!”

Dứt lời, Tần Mục tung người nhảy xuống, dọc theo vách đá chạy xuống mặt sông phía dưới, sau đó đạp sông mà đi. Những thi thể chồng chất trên băng trôi này, chỗ chúng đi qua đều cuốn theo nhiều băng trôi hơn, không ngừng tuôn về phía hạ du. Rất nhanh, Tần Mục đuổi kịp băng thi triều, chỉ thấy băng thi triều càng lúc càng lớn, khối băng cùng khối băng va chạm, vang lên những tiếng răng rắc, những thi thể này bị khối băng đè ép thành cụt chân cụt tay, văng trên khối băng. Cậu men theo sông, chạy nhanh hơn mấy chục dặm, băng trôi trên mặt sông đã hình thành núi băng, mang theo từng bộ tàn thi, trông rất là khủng bố.

Băng triều và băng sơn càng ngày càng nặng, càng ngày càng cao, di động chầm chậm, ngay cả nước sông không ngừng chảy tới cũng bị ngăn chặn, mặt sông phía sau càng lúc càng cao. Tần Mục cau mày, lúc này Dũng Giang vẫn đang chảy thẳng, đợi đến vị trí ốc đảo của Ngô nữ, nơi đó Dũng Giang chuyển hướng, băng trôi không qua được sẽ chắn ở nơi đó, biến thành đập sông, nước sông càng để lâu sẽ càng nhiều, băng trôi cũng thế, cuối cùng sẽ cao tới trăm trượng, chồng chất ở nơi đó! Đến khi băng triều băng sơn chịu không nổi thì sẽ sụp đổ, đại hồng thủy sẽ tràn ra bao phủ tất cả, nuốt hết mọi thứ trên đường nó đi qua, bất luận là người hay súc vật đều sẽ bị đại hồng thủy cuốn đi! Rất nhiều thôn trong Đại Khư đều xây dựng ở bờ sông để thuận tiện đi lại, nếu hồng thủy bùng phát, không biết có bao nhiêu thôn trang gặp nạn!

“Bọn người Tư bà bà còn đang ở hạ du khơi thông nước sông, e rằng chưa biết nơi này sắp hình thành nút sông, trong thôn chỉ còn lại một mình trưởng thôn, hành động bất tiện, còn ai có thể giúp mình giải quyết băng triều?” Tần Mục khổ sở suy nghĩ, băng triều đã tràn qua bên cạnh Tàn Lão thôn, khối băng va chạm phát ra tiếng răng rắc. Lấy thực lực của cậu, căn bản là không có cách nào giải quyết băng triều.

Ở cổng thôn, trưởng thôn bình chân như vại, đột nhiên trợn mắt lên nhìn Tần Mục và băng triều chạy ngang qua trước thôn, lắc đầu cười nói: “Tiểu tử thúi này, lại hồ đồ... “

Bởi vì băng triều gây bế tắc, nước sông đã sắp tràn đến chân của ông, nhưng vào lúc này, nguyên khí ở chỗ chân bị gãy của trưởng thôn tuôn ra, hóa thành hai cái chân thật, cất bước hướng tới không trung, ngồi xuống, ngóng nhìn Tần Mục. Chân này là nguyên khí biến thành, nhưng lại không khác gì chân thật, khi nguyên khí của ông tản đi thì chân cũng sẽ biến mất.

“Đúng rồi, đi tìm Ngô nữ!” Trên mặt sông, ánh mắt Tần Mục sáng lên, lập tức bước chân tăng nhanh, liên tục bay lượn trên mặt sông, nhảy lên một tòa băng sơn, sau đó ra sức nhảy lên, xông về phía trước, bỏ mặc băng triều ở phía sau nhanh chóng lao đi. Cậu lao nhanh, không lâu sau thì tới ốc đảo giữa dòng sông, ốc đảo tựa như một hòn đảo biệt lập, trên đảo có một miếu thờ, bên trong trấn áp lão yêu quái Ngô nữ. Chỉ vài bước Tần Mục đã leo lên ốc đảo, vọt tới trước miếu thờ rách nát, trực tiếp xông vào. Trong miếu, bé gái tóc tết ba bím đang buồn bực ngán ngẩm lắc chân, chờ đợi con mồi đưa tới cửa, nhìn thấy Tần Mục vọt vào, kẻ thù gặp mặt mắt lập tức đỏ lên, bé gái này lập tức nhảy xuống khỏi bàn tay Phật, chạy trốn ra sau lưng tượng Phật, trừng con mắt thù hận nhìn chòng chọc vào Tần Mục.

“Ngô nữ, ta không có ác ý!” Tần Mục nhanh chóng nói: “Băng triều sắp tới nơi này, ta cần ngươi hỗ trợ, đánh nát băng triều!”

Tiểu cô nương kia từ tượng Phật đi ra, lại nhảy lên tay Phật, không hào hứng lắm nói: “Không có hứng thú. Băng triều này hàng năm đều có, nơi này có tượng Phật bảo vệ, băng triều sẽ không ngập tới chỗ này.”

Ánh mắt Tần Mục lóe lên, nói: “Ta có thể chặt đứt xiềng xích của ngươi, cứu ngươi ra khỏi đây!”

Ánh mắt Ngô nữ sáng lên nhưng ngay lập tức lại ảm đạm đi, lắc đầu nói: “Đổi lại là một trưởng bối trong nhà của ngươi đến, còn có thể chặt đứt xiềng xích, ngươi thì không thể.”

Nguyên khí của Tần Mục lao ra, cuốn Thiếu Bảo kiếm sau lưng lên, chém mạnh xuống!

Keng!

Một tiếng vang thật lớn truyền đến, cái xiềng xích quấn quanh thân Đại Phật bị chém, để lại một vết xước sâu hoắm.

Nói đến cũng lạ, vết xước của xiềng xích kia đang tự động khép lại. Tần Mục không nói lời gì, thúc giục nguyên khí, vung kiếm chém tiếp!

Từng tiếng keng keng liên tiếp vang lên, rất nhanh xiềng xích bị Tần Mục miễn cưỡng chặt đứt!

Ngô nữ ngẩn người, trong lòng vừa mừng vừa sợ, nhưng vào lúc này, tượng Phật kia đột nhiên mở mắt, âm thanh như sấm, quát lên: “Nghiệp chướng, ngươi dám to gan quấy rối sự tu hành của ta, phá hỏng công đức của ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.