Tần Mục tựa như biết trước, một tay nắm lấy thiền trượng Khích Khí La, dùng sức vung cả Ma Viên lẫn thiền trượng lên, mạnh mẽ đập xuống đất, năm ngón tay của bàn tay còn lại lần lượt bắn ra, liên tục sáu tiếng keng keng keng nổ vang, bắn nát loan đao hình thành từ nguyên khí của Hồ Linh Nhi.
“Ngang!”
Đột nhiên bốn chân Long Tượng phát lực, thừa lúc Tần Mục đang đối kháng với Ma Viên và Hồ Linh Nhi nên lơi lỏng, nó cúi đầu vọt tới, một tiếng vang ầm ầm đánh bay Tần Mục! Lúc con Long Tượng kia đánh bay Tần Mục thì cái mũi biến dài, quấn lấy thân thể đang bay giữa không trung của Tần Mục lôi lại, mũi vung lên, cắm đầu Tần Mục vào trong mặt đất. Long Tượng kia lôi Tần Mục từ trong đất ra, chuẩn bị nện một lần nữa thì đột nhiên cước pháp của Tần Mục biến hóa, đá văng vòi voi, liên tục đá trăm cước vào mặt Long Tượng, đá con quái vật khổng lồ này bay ra ngoài.
“Nhóc con, nằm!” Thanh Long quấn quanh thân thể cực kỳ hùng tráng của Ma Viên, một chưởng đập Tần Mục vừa đá bay Long Tượng vào trong lòng đất, Ma Viên rít gào, chân ngắn vừa to vừa khỏe giơ lên, hung tợn giẫm xuống người Tần Mục!
Thâu Thiên cước pháp của người què, Đạp Phá Tu Di sơn!
Lập tức Tần Mục bị nện đến ngã sấp trên đất. Vươn mình, một chân đứng thẳng lên mặt đất, chân còn lại đỡ lấy bàn chân to lớn của Ma Viên. Chiêu thức cậu sử dụng cũng là Đạp Phá Tu Di sơn, chỉ là chiêu pháp biến hóa tùy ý, không theo bài bản, thế nhưng uy lực lại rất lớn! Ma Viên rên lên một tiếng, lảo đảo lùi về sau, lập tức nắm đuôi Long Tượng lên, xoay tròn con cự thú này rồi nện về phía Tần Mục. Cùng lúc đó đuôi Hồ Linh Nhi rung động, tiếng gió rít gào, từng thanh loan đao phá không lao đến, loan đao như bánh xe điên cuồng chuyển động trên không trung, bổ về phía Tần Mục!
Đột nhiên, tiếng xé gió vèo vèo truyền đến, lòng Tần Mục khẽ động, vội vàng tách công kích của Hồ Linh Nhi và Ma Viên ra, nhìn theo hướng phát ra tiếng động, chỉ thấy hơn trăm nam nữ mặc giáp trụ nhảy vọt như bay giữa núi rừng, chạy về phía thượng du Dũng Giang. Trong đó có một vài người chú ý tới Tần Mục, lập tức dừng lại, một vị nam tử nhìn ngó xung quanh, sau đó lại nhìn Tần Mục, Ma Viên và bạch hồ kinh ngạc nói: “Thợ săn?”
“Không cần nhiều chuyện, chúng ta đi mau!” Tên còn lại thấp giọng nói: “Thuyền sắp đến rồi! Chúng ta chỉ cần kết trận trên sông trước khi thuyền đến!”
“Không ổn đâu? Chúng ta đã bị người khác nhìn thấy tung tích, chỉ sợ lỡ như truyền đi thì rất bất lợi cho chúng ta...”
“Trong Đại Khư có nhiều cao thủ tránh đời ẩn thế, đừng gây thêm rắc rối. Chúng ta đi mau, thuyền của bọn chúng đi rất nhanh, nếu như để lỡ sẽ hối hận không kịp!”
Những người kia chạy như bay, vội vàng biến mất trong núi rừng.
Trong lòng Tần Mục buồn bực, thấp giọng nói: “Những người này dường như không phải người trong Đại Khư, bọn họ chạy tới thượng du, tựa hồ là định mai phục người nào đó. Vừa nãy người kia tựa hồ còn muốn giết chúng ta diệt khẩu, không giống như người tốt... Linh Nhi, to con, các ngươi xem, trung hậu thành thật giống chúng ta vậy rất thiệt thòi, động một chút là sẽ bị người giết để diệt khẩu.”
Tiểu bạch hồ liên tục gật đầu, rất tán thành, Ma Viên bĩu môi: “Tin? Quỷ!”
Tần Mục tính nói gì đó, đột nhiên Long Tượng chạy vội tới, húc bay cậu. Ma Viên giận dữ, đập con Long Tượng này lên mặt đất rồi hành hung, cả giận nói: “Nghỉ, hiểu?”
Long Tượng bị đánh cho hét thảm không ngớt, Tần Mục vốn cũng muốn đánh cho nó một trận nhưng thấy Ma Viên đánh cho tên ngốc này rồi, nên đành thôi. Con Long Tượng này là dị thú sát vách hẻm núi Trấn Ương Cung, cũng thống trị một vùng lãnh địa, một thân man lực rất bất phàm. Long Tượng và Ma Viên không hợp nhau, hai con dị thú thường thường đấu võ, Long Tượng thường xuyên chạy đến chỗ Ma Viên cướp giật dã thú, nhưng từ khi Tần Mục trở thành lãnh chúa của sơn cốc Trấn Ương Cung, dạy Ma Viên tu hành thì Long Tượng không còn là đối thủ của Ma Viên nữa. Ma Viên thường tới cửa trả thù, đánh nó mười mấy lần, sau đó Long Tượng không chịu nổi, dứt khoát đầu hàng, bị Ma Viên xem là vật cưỡi, rất uy phong. Chỉ là Long Tượng có chút ngốc, không thông minh như Ma Viên và tiểu hồ ly.
Ánh mắt Tần Mục sáng lên, đột nhiên nhún người nhảy lên thác nước, đi lên trên dãy núi, bên kia dãy núi chính là Dũng Giang, đối diện vách núi cheo leo. Nước sông mang theo khối băng đổ xuống, trên mặt sông rất nhiều băng trôi, bình thường trong thời tiết này trên sông không có thuyền. Nhưng lúc này, Tần Mục lại nhìn thấy dưới sông có một chiếc thuyền đang đi tới, phá băng tiến lên, tốc độ rất nhanh. Đi ngược dòng nước, lại đẩy băng trôi, thế mà vẫn giữ tốc độ nhanh như vậy, thật không thể tưởng tượng nổi. Ma Viên, Hồ Linh Nhi và Long Tượng cũng bò lên, ngồi xuống bên cạnh cậu.
Ma Viên nhổ một cây thông, vuốt sạch lá thông, đưa đến trước mặt tiểu hồ ly. Hồ Linh Nhi vội vàng lắc đầu, Ma Viên nói: “Ăn, khỏe!”
Hồ Linh Nhi cười nói: “Ta không ăn cái này.”
Ma Viên đưa lá thông đến trước mặt Long Tượng, nói: “Ăn, khỏe!”
Long Tượng lắc đầu, Ma Viên ghìm đầu nó, lại là một trận hành hung, cả giận nói: “Ăn!” Hai mắt Long Tượng rưng rưng, yên lặng mà ăn lá thông, lúc này Ma Viên mới thoả mãn, đặt mông ngồi xuống, ung dung thong thả ăn lá thông.
Hồ Linh Nhi không nhịn được nói: “To con, ngươi biết không? Long Tượng không ăn chay, nó ăn thịt, nó có tính rồng, không mang tính voi.” Long Tượng cảm động không thôi, gật đầu liên tục.
Ma Viên cười gằn, nói: “Chay, khỏe! Ta, chay, khỏe!” Nước mắt Long Tượng chảy dài, tiếp tục ăn lá thông.
Khi chiếc thuyền kia tới gần, Tần Mục lập tức nhìn thấy trên thuyền đâu đâu cũng có người mặc giáp trụ của tướng sĩ, còn có lọng che bay bay, dưới lọng che là một vị tướng quân trẻ tuổi, ngồi bệ vệ trên đó. Trên boong thuyền rộng lớn còn có vài họa sĩ đang vẽ tranh, trước mặt mỗi họa sĩ đều dựng một mặt gương đồng cao hơn một trượng. Bên cạnh có vài tướng sĩ trang phục như là người chăn nuôi, không ngừng mở lồng sắt, thả từng con kim điêu trong lồng bay đi. Tần Mục lặng lẽ mở ra Thần Tiêu Thiên Nhãn, chỉ thấy trên mấy tấm gương đồng kia hiện ra một vài hình ảnh, non xanh nước biếc, hình ảnh lại không ngừng biến hóa. Đột nhiên tiếng ưng hót truyền đến, Tần Mục ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một con đại bàng màu vàng bay trên đỉnh đầu của bọn họ. Cậu lập tức tỉnh ngộ: “Hình ảnh trong gương đồng là những hình ảnh trong mắt kim điêu này! Đây là pháp thuật gì chứ? Có thể để hình ảnh kim điêu nhìn thấy biến thành hình ảnh trong gương... Đúng rồi, những họa sĩ kia đang vẽ bản đồ địa lý Dũng Giang!”
Thả kim điêu bay lên không trung quan sát địa lý gần Dũng Giang, ánh xạ vào trong gương đồng, còn họa sĩ thì vẽ những núi non sông suối hiện trên những chiếc gương đồng này. Cứ như vậy từ hạ du chạy đi lên thượng du, sẽ có thể vẽ hết địa hình của Dũng Giang.
“Những người này là ai? Vì sao phải vẽ bản đồ địa lý Dũng Giang? Bọn họ định dùng bản đồ này làm cái gì?” Tần Mục hấp háy mắt, có chút không rõ.
Lúc này, trên thuyền, một tướng sĩ bước nhanh về phía người đang ngồi dưới lọng che, một chân quỳ xuống, ôm song quyền nói: “Tần tướng quân, có người ở trên bờ dò xét!”
Vị tướng quân trẻ tuổi dưới lọng che kia nhướng nhướng mày, quay đầu nhìn về phía Tần Mục bên này, Tần Mục giật mình, lúc ánh mắt của vị tướng quân dưới lọng che kia nhìn sang đây thì như có hai luồng ánh sáng cực kỳ chói lọi soi đến đây, khiến trước mắt cậu trắng lóa như tuyết, cái gì cũng không thể nhìn thấy!
Hồ Linh Nhi, Ma Viên cũng kinh ngạc kêu lên, vội vàng che mắt của mình, chỉ có Long Tượng đang vùi đầu ăn lá thông không nhận ra được dị dạng.
“Chỉ là thôn dân bình thường bên bờ sông.” Vị Tần tướng quân kia nhắm mắt lại, nói: “Ngay cả ánh mắt của ta cũng thể chịu không nổi, không có uy hiếp, không cần để ý tới bọn họ.”
“Vâng, tướng quân!” Tướng sĩ kia chần chờ một lát, nói: “Bảy tháng trước tướng quân phụng lệnh Hoàng Đế, xét nhà Thượng thư bộ Lễ Nghiêm Chính, Nghiêm Chính tại triều đình có danh tiếng tốt, thường bênh vực những môn phái nhỏ kia, bản thân cũng xuất thân từ kiếm phái Hoa Thanh, trong triều chính địa vị rất cao. Tướng quân xét nhà cậu, đưa cậu vào Thiên Lao, Hoàng Đế hạ lệnh chém đầu cậu cũng do tướng quân giám sát. Dọc theo con đường này, chỉ sợ dư đảng của Nghiêm Chính sẽ ra tay với chúng ta, chúng ta có thể sẽ gặp chuyện không may.”
Tần tướng quân cười lạnh nói: “Hạ lệnh xét nhà chính là Hoàng Đế, hạ lệnh xử trảm Nghiêm Chính cũng là Hoàng Đế, với ta có quan hệ gì? Nghiêm Chính mua danh chuộc tiếng, vậy mà cáo trạng ngự hình, nói quốc sư có ý đồ mưu phản, muốn Hoàng Đế tức khắc tru diệt quốc sư, thực sự là muốn lật trời rồi! Hắn vì một chút xíu danh dự dám ly gián tình nghĩa quân thần của Hoàng Đế và quốc sư, mưu đồ gây rối, chết chưa hết tội, không giết hắn thì giết ai?”
Hắn xoa xoa huyệt Thái dương của mình, thở dài, nói: “Hoàng Đế lệnh ta xét nhà của hắn, lệnh ta giám sát chém đầu hắn, cũng bởi vì ta là đệ tử của quốc sư, là tự tay quốc sư đề bạt ta, để ta xét nhà, giám sát việc chém đầu, chính là muốn nói cho triều chính biết, tình cảm của Hoàng Đế với quốc sư là thân thuộc, thiêng liêng, thắm thiết và chính trực, để những gian thần nịnh thần kia bỏ tâm tư này! Đáng tiếc vẫn có những người không thấy rõ tình hình chính trị, không lĩnh hội được ý tứ bề trên, chính mình tìm đường chết.”
Tướng sĩ kia nói: “Nhưng lần này hạ quan chỉ sợ sẽ có kẻ mua danh chuộc tiếng đến phục kích chúng ta...”
Tần tướng quân xua tay, lạnh nhạt nói: “Ta đang muốn dụ dỗ dư đảng Nghiêm Chính ra, nhân cơ hội một mẻ bắt hết những loạn thần tặc tử này!”
Hắn đứng dậy, đi tới mũi thuyền, nhìn nước sông cuồn cuộn mang theo băng trôi tuôn trào xuống, nhìn vách núi cheo leo hai bên bờ sông, lạnh nhạt nói: “Quốc sư lệnh ta tiến vào Đại Khư, vẽ bản đồ địa lý Dũng Giang, chính là vì giang sơn xã tắc, tương lai mang Đại Khư đưa vào bản đồ triều ta. Vậy mà những loạn thần tặc tử này không lĩnh hội dụng tâm lương khổ của quốc sư, còn muốn giết ta, hỗn loạn giang sơn xã tắc Duyên Khang quốc ta, chẳng phải là chết cũng chưa hết tội?”
Lúc này, một thiếu niên công tử từ trong khoang thuyền đi ra, hắn không mập, nhưng khuôn mặt có vẻ hơi mũm mĩm, mi tâm có một dấu son, trong tay cầm quạt giấy, cười nói: “Những người như vậy, lại mang tiếng công minh liêm chính, trung thần nghĩa sĩ, thật khiến người ta dở khóc dở cười! Trung thần và công minh liêm chính như thế, chết sạch là tốt nhất!”
Tần tướng quân liền vội vàng xoay người vái chào, nói: “Thất công tử.”
Thất công tử ngẩng đầu nhìn lên núi, bóng dáng của Tần Mục và Ma Viên trên núi vừa vặn bao phủ chiếc thuyền đang chạy.
“Tần tướng quân, ta nghe nói thổ dân trong Đại Khư đều là những người dân bị Thần vứt bỏ, câu nói này có đúng hay không?” Thất công tử hỏi.