Mục Thần Ký

Chương 59: Chương 59: Ba Lần Thức Tỉnh




Trước cổng Tàn Lão thôn, trưởng thôn, đám người Mã gia, người điếc, người mù kinh ngạc nhìn đại điển của thôn bên cạnh này, cảm xúc không khỏi dâng trào, ai có thể nghĩ đến, đại giáo đệ nhất Ma đạo, Thiên Ma giáo thanh danh hiển hách, lại nghênh đón Giáo chủ tương lai của bọn họ ở thâm sơn cùng cốc này? Một Thiếu giáo chủ chưa đầy mười hai tuổi? Bọn họ chứng kiến chuyện này, có cảm giác như là đang xem một câu chuyện cổ truyền kỳ, ngay cả ánh mặt trời chiếu sáng cũng trở nên lạ lùng.

Đột nhiên Tư bà bà rơi lệ, nức nở nói: “Nó sẽ rời xa chúng ta...”

“Đây là chuyện tốt mà bà bà.” Dược sư ôn hòa cười nói: “Chim non sẽ có một ngày lớn lên, phải bay ra ngoài học hỏi kiến thức đất trời rộng lớn, cuối cùng cũng phải đi vật lộn với sóng gió, phải rời khỏi nhà đi chứng kiến hiểm ác ở bên ngoài. Chúng ta không thể giữ nó ở lại bên cạnh người những lão già tàn phế này cả đời.”

Sắc mặt người mù bình tĩnh, thản nhiên nói: “Truyền kỳ sẽ bắt đầu từ bước đầu tiên nó bước ra khỏi thôn.”

Trên mặt người câm mang theo nụ cười, a a khoa tay hai lần, người điếc cười nói: “Ngươi nói đúng. Tương lai của Mục nhi, nhất định sẽ vẻ vang hơn so với chúng ta.” Bên bờ sông Dũng Giang, từng chiếc thuyền mỹ lệ xa hoa đang chèo tới, ngừng ở một bên bờ sông, rất nhiều thôn dân của Thiên Ma thôn lục đục rời đi, có người trực tiếp đạp không mà đi, có người thì lên thuyền rời đi, còn có người hóa thành dị thú, đi vào trong rừng núi, có người hóa thành ánh lửa mà đi, cũng có người lặn xuống nước rời khỏi. Bọn họ mỗi người đều có bản lĩnh độc đáo riêng, Tần Mục nhìn hoa cả mắt, tuy rằng trên cảnh giới Linh Thai cậu chiến thắng bọn họ, thế nhưng lại không có những kỹ năng kỳ lạ cổ quái như những người này.

“Thiếu giáo chủ, hẹn gặp lại!” Một cô gái vẫy tay với cậu, sau đó thân thể ngã người vào dòng sông ở phía sau, biến thành một mảnh bọt nước xuôi dòng mà đi.

Tần Mục hướng về bọn họ phất tay, cậu không biết bọn họ là người tốt hay là người xấu, chỉ biết mình cứ như vậy mà trở thành Thiếu giáo chủ của bọn họ, đợi đến lúc bản thân đi ra Đại Khư, có còn gặp lại bọn họ chứ?

“Thánh giáo ta bốn mươi năm lẻn vào Đại Khư tìm kiếm tung tích Giáo chủ phu nhân, hiện giờ cuối cùng cũng coi như công đức viên mãn. Đạo huynh, Giáo chủ phu nhân, các ngươi nên biết Thánh giáo ta bốn mươi năm nay chưa từng ở ẩn, chưa từng có cảnh Giáo chủ tọa trấn, không có người tâm phúc, hiện nay Thánh giáo đã tràn ngập nguy cơ.” Thiếu niên tổ sư cũng đứng dậy cáo từ, nói với trưởng thôn và đám người Tư bà bà: “Trước mắt đã tuyển được Thiếu giáo chủ, tuy nhiên chỉ là tạm thời ổn định lòng người, nhưng không được bao lâu. Quốc sư Duyên Khang nhìn chằm chằm vào Thánh giáo ta, muốn hàng phục giáo ta biến thành của mình, ta còn sống thì còn có thể kéo dài được mấy năm. Vì thế sau khi Thiếu giáo chủ trưởng thành, nhất định phải để cậu rời khỏi Đại Khư, chính thức trở thành Giáo chủ Thánh giáo.”

Trưởng thôn nhìn Tư bà bà một cái, Tư bà bà gật đầu, nói: “Tổ sư yên tâm, ta giết một vị Thánh giáo chủ thì sẽ trả lại cho các ngươi một vị Thánh giáo chủ khác. Lúc nó thành niên sẽ đưa nó đến Thánh giáo, nắm giữ quyền hành như ngươi mong muốn!”

Thiếu niên tổ sư gọi Chấp pháp trưởng lão, cúi chào mọi người, xoay người đi về hướng ngã ba sông, một già một trẻ này áo vải giày rơm, chống gậy đạp sông, nhẹ nhàng đi. Hai tay người mù chống trúc trượng, lên tiếng hát vang, âm thanh thương liêu dâng lên vang dội hai bờ sông. “Áo tơi, nón lá với thuyền con, một trượng dây câu một tấc cần, một khúc hát vang một bầu rượu, đơn chiếc kéo cần trên sông thu! Ma giáo tổ sư, ngươi và ta đều đã già, không biết còn có cơ hội gặp lại hay không, tạm biệt nhé!”

Trong lòng sông, thiếu niên tổ sư dừng bước, xoay người lại, phất tay với mọi người: “Chư vị, tạm biệt! Ha ha!” Hắn cất giọng ca: “Tám trăm ông lão sầu nhàn rỗi, đời này chí thoả nghỉ ngơi thôi; chết rồi đắc ý lên cao vợi, mây tự bay cao nước tự trôi!”

Người mù khen: “Không hổ là tổ sư của Ma giáo, coi nhẹ sinh tử, cảm giác cuộc đời này của mình đã viên mãn, chết rồi còn muốn lên trên trời cười xem nhân gian mây gió biến ảo!”

Trưởng thôn thản nhiên nói: “Đây chính là đại tông sư. Người mù, ngươi cách loại tâm tình này không xa.”

“Vẫn là tao tình.” Người điếc cười nói: “Người mù chính là mù tịt thơ từ, rắm chó không kêu, không hợp tình cũng không nên cảnh. Ngược lại thơ của tổ sư Ma giáo hợp tình hợp cảnh, lại không mất hào khí.”

Người mù lắp bắp nói: “Ngươi không hiểu thơ, chỉ biết những thứ vớ vẩn!”

Mọi người cười to. Trên mặt Tần Mục cũng mang theo nụ cười, nhìn mặt họ lạc quan, tuy rằng bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều bị tàn tật, thế nhưng tinh thần lại cực kỳ mạnh mẽ và vững vàng.

“Đây chính là thân nhân của mình...”

Đột nhiên, cậu cảm giác được mi tâm của mình có một luồng sức mạnh dâng trào, trong lòng Tần Mục khẽ động, vội vàng quan sát Linh Thai thần tàng bên trong thân thể, không khỏi hơi run run: “Linh Thai của mình lại thức tỉnh rồi!”

Linh Thai của cậu đã thức tỉnh ba lần rồi, lần thứ nhất là dung hợp cùng ý thức, Linh Thai thức tỉnh lần thứ hai là khi rèn phôi sắt nhìn lửa nhìn nước, Linh Thai rơi vào yên lặng, sau đó thức tỉnh lần thứ ba. Lần này chính là trải qua mài giũa của ba trăm sáu mươi phòng, Linh Thai lần nữa hấp thu kim quang trong Thần Tàng, lần thứ hai yên lặng. Chỉ là thời gian của lần rơi vào trạng thái yên tĩnh này tương đối dài, mãi đến tận bây giờ mới thức tỉnh! Lần này thức tỉnh, sẽ mang đến cho cơ thể của mình những thay đổi gì đây?

“Lại thức tỉnh rồi?” Sắc mặt mọi người quái lạ, Tần Mục nói cho bọn họ chuyện Linh Thai của mình thức tỉnh lần thứ ba, sắc mặt trưởng thôn, dược sư, Mã gia bọn họ đều thay đổi.

Linh Thai của người khác chỉ cần thức tỉnh một lần, vì sao Linh Thai của Tần Mục động một chút là lại rơi vào trạng thái yên lặng rồi lại thức tỉnh?

“Tứ đại linh thể cũng sẽ thức tỉnh ba lần sao?” Tần Mục hỏi.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, lần lượt lắc đầu, sau đó đồng loạt nhìn về phía trưởng thôn. Trưởng thôn không khỏi đau đầu, tự nhủ trong lòng, Tần Mục thức tỉnh một lần thì thôi đi, sao lại cứ thức tỉnh hết lần này tới lần khác, hiện giờ thức tỉnh ba lần, khiến ông cảm thấy rất khó hiểu.

“Là do cậu là Bá thể.” Trưởng thôn tằng hắng một cái, lập tức đẩy chuyện bản thân cũng không hiểu không biết lên trên cái danh Bá thể, thản nhiên nói: “Các ngươi không có kiến thức. Công pháp của Bá thể tên gì? Bá thể Tam Đan công! Cái gì gọi là tam đan? Lần thứ nhất thức tỉnh chính là đan thứ nhất, lần thứ hai thức tỉnh chính là đan thứ hai, lần thứ ba thức tỉnh thì là đan thứ ba. Hiện tại Mục nhi thức tỉnh ba lần, cho thấy Bá thể Tam đan công của nó đã có thành tựu nhỏ. Mục nhi, không nên kiêu ngạo!”

Tần Mục vội vàng gật đầu nói: “Con nhất định sẽ không kiêu ngạo.”

Dược sư như cười như không nói: “Nếu Mục nhi thức tỉnh lần thứ tư thì sao? Có phải là Tứ đan hay không?”

Trưởng thôn thẹn quá hóa giận, hận không thể nhào lên người ông ta, đâm vào sườn ông hai đao. Nhưng dược sư cũng không có nói sai, lỡ như Linh Thai của tiểu tử này thật sự thức tỉnh lần thứ tư thì sao? Đến lúc đó bản thân nên làm thế nào khỏa lấp lời nói dối vòng vo này?

“Khặc khặc, Mục nhi, Linh Thai của con thức tỉnh lần thứ ba, có chỗ nào khác thường không?” Trưởng thôn đổi chủ đề, hỏi. Tần Mục tinh tế lĩnh hội Linh Thai, tựa hồ không hề có sự khác biệt nào, khác biệt duy nhất chính là hải dương kim quang bên trong Linh Thai thần tàng bây giờ đã trở nên rất thưa thớt. Hiện tại kim hải rất mỏng manh, kim quang trong biển vàng tựa hồ không thể tự động sản sinh, bị Linh Thai hấp thu một chút sẽ ít đi một chút. Tần Mục khống chế nguyên khí, Linh Thai của cậu cũng đang điều động nguyên khí, khi thì Thanh Long quấn thân, khi thì chân đạp Huyền quy người khoác đại xà, khi thì lưng mọc hai cánh, nguyên khí của cậu biến hóa theo tâm ý của cậu, không cần phải nhìn nước nhìn lửa nhìn rồng! Tần Mục kể điều này cho mọi người nghe, bọn người trưởng thôn nhìn nhau, không biết tại sao lại có những biến hóa như thế này.

“Đây là chuyện tốt.” Trưởng thôn thở dài, nói: “Linh Thai Bá thể thức tỉnh ba lần, các loại thuộc tính hoán đổi như ý, lúc chiến đấu có thể ung dung phát huy ra uy lực của các loại chiêu thức, đây chính là diệu dụng của Bá thể Tam Đan công.”

Mọi người thay nhau gật đầu, dược sư muốn lên tiếng thì bị trưởng thôn trừng một cái, chỉ đành nuốt lời vào trong bụng, oán thầm nói: “Đợi Mục nhi thức tỉnh lần thứ tư, ta xem ngươi làm sao để lừa dối mọi người tiếp!”

“Tị trung khí xuất nhập như yên, thân tâm nội minh, viên động thế giới, biến thành hư tịnh, do như lưu ly...”

Dưới thác nước Thúy Vân cốc, một âm thanh diễn cảm mang theo ngây ngô từ trong nhà lá truyền ra, nhìn qua ô cửa sổ, chỉ thấy một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi một tay cầm cuốn sách, đi qua đi lại trong phòng, một con hồ ly lông trắng như tuyết nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt. Thiếu niên kia chính là Tần Mục, bạch hồ là Hồ Linh Nhi, đại yêu của Thúy Vân cốc. Không lâu sau, hơi thở Hồ Linh Nhi dần dần dài hơn, hai luồng khí trắng như khói đi ra đi trong mỗi lần hít thở của tiểu hồ ly. Nguyên khí của Hồ Linh Nhi càng lúc càng tinh khiết, chất lượng của nguyên khí đã đạt đến đỉnh cao, hơi thở tựa như khói.

Từ lúc Thiên Ma giáo ghé thăm đến nay, đã qua hai năm tám tháng, bây giờ vừa qua mùa đông, vạn vật thức tỉnh, trước mắt là tiết trời mùa xuân se lạnh, mặt sông Dũng Giang vẫn chưa hoàn toàn tan băng, băng tan theo dòng nước xuôi xuống. Dưới hạ du, nơi dòng sông chuyển ngoặt thường thường có những khối băng chen chúc, sông băng chồng chất càng ngày càng cao, hình thành nên một đập ngăn nước bằng băng, càng để lâu nó càng cao, đến khi tường băng chịu không nổi lại bùng phát đại hồng thủy, bao phủ hạ du Dũng Giang, không biết đã có bao nhiêu người và dị thú chết đuối. Mấy hôm nay, người mù, Tư bà bà và người què xuống vùng ven sông, tìm kiếm những đập ngăn nước bằng băng, họ không ở trong thôn nên Tần Mục đi ra ngoài tìm Hồ Linh Nhi, giảng giải kinh thư cho nó.

Hơn hai năm qua, vóc người của cậu đã gần bằng người mù, chỉ thấp hơn một cái đầu so với vóc người khôi ngô của dược sư.

Đột nhiên, ngoài cửa sổ vang lên tiếng gầm gừ chấn động núi rừng, Tần Mục khép quyển sách lại, đặt lên giá sách, bạch hồ cũng bị tiếng gầm gừ thức tỉnh, một người một cáo ra ngoài nhìn lại, chỉ thấy một con cự thú dài đến hơn mười trượng phóng nhanh tới, lao thẳng đến nhà tranh! Trên người con cự thú kia mọc đầy gai xương, chạy chồm như sấm, đầu như rồng, chân như voi, sức lực vô cùng lớn, là một con Long Tượng, dị chủng của rồng và voi, trên lưng con Long Tượng này đang cõng một con Ma Viên cả người đen kịt, tráng kiện khôi ngô, trong tay mang theo một cây thiền trượng mười hai vòng vàng, khí thế hùng hổ điều khiển Long Tượng lao về phía nhà tranh!

Hồ Linh Nhi nhảy đến trước người Tần Mục, há mồm ra hít lấy không khí rồi chu miệng thổi về phía trước.

Phù...

Cuồng phong gào thét phóng thẳng về phía Long Tượng và Ma Viên, đuôi Hồ Linh Nhi lắc lắc, cuồng phong nhanh hơn, gào thét xoay tròn, biến thành một luồng lốc xoáy, cuốn Long Tượng và Ma Viên trên lưng lên, cuốn bay lên không trung. Ma Viên tung người nhảy lên một cái, từ trên lưng Long Tượng nhảy lên, hai tay nắm chặt thiền trượng, thiền trượng càng lúc càng lớn!

“Khích Khí La!”

Ma Viên rống to, như là một toà núi nhỏ từ giữa không trung đáp xuống, hai tay nắm chặt thiền trượng mạnh mẽ cắm vào mặt đất, lập tức khí lưu điên cuồng dâng trào về bốn phương tám hướng, phá tan pháp thuật lốc xoáy của tiểu hồ ly! Ma Viên rút thiền trượng lên, nhảy vọt như bay, vung thiền trượng ném về phía Hồ Linh Nhi, chỉ nghe một tiếng keng nổ vang, Tần Mục giơ tay lên, thay Hồ Linh Nhi đỡ đòn đánh này. Đúng vào lúc này, Hồ Linh Nhi nhún người vọt ra, há mồm phun một cái, gió như loan đao dài hơn cả trượng, sáu, bảy thanh loan đao tung bay trên dưới, không tấn công Ma Viên, ngược lại lại tấn công về phía Tần Mục!

***

(1) Trong mũi khí ra vào như khói, thân tâm sáng tỏ, thế giới vẹn toàn, biến thành hư tịnh, tựa như lưu ly...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.