Người trong sân càng lúc càng nhiều, hình thù kỳ quái, các ngành các nghề, đều đang ngẩng đầu quan sát lầu gỗ, chỉ thấy căn lầu gỗ này đã thủng trăm ngàn lỗ, rách tả tơi. Cuối cùng, đường chủ Mộc đường tầng cao nhất cũng bị đánh bay xuống, lầu gỗ ầm ầm đổ nát. Gỗ vụn bay tán loạn, Thanh Long vòng quanh thân thể Tần Mục, bắn bay từng khối từng khối gỗ đang bay về phía mình, đi đến căn lầu gỗ thứ hai.
Oành, oành, oành!
Căn lầu gỗ kia không ngừng chấn động, cứ như có cự thú đang va vào vách tường trong lầu, kết cục của căn lầu này cũng không hề tốt hơn bao nhiêu so căn lầu gỗ thứ nhất, vách tường không ngừng bị đập bể, từng bóng người bị đá bay ra ngoài. Tốc độ của Tần Mục càng lúc càng nhanh, rõ ràng là cậu đang không ngừng hấp thu kinh nghiệm chiến đấu, tăng lên ý thức chiến đấu của chính mình, hoặc là ngự kiếm, hoặc là quyền cước, hoặc là đao pháp, hoặc là chùy pháp, hoặc là thương pháp, đánh bại đường chủ đang canh giữ từng phòng!
Ầm ầm!
Căn lầu gỗ thứ hai sụp xuống, khói bụi bốc lên bốn phía. Sau đó Tần Mục đi đến căn lầu thứ ba.
Màn đêm buông xuống, bên trong thôn của Thiên Ma giá từng cái bồn trên trụ đá được đổ đầy dầu hỏa, sau đó nhen lửa, trong thôn ánh lên như ban ngày, ngoài thôn là một màu đen kịt, tia sáng trong thôn tiếp xúc với bóng tối liền bị bóng tối nuốt chửng, trong thôn ngoài thôn là hai thế giới. Trong ánh lửa, hơn ba trăm vị đường chủ Thiên Ma giáo đang đứng, dồn dập ngẩng đầu, nhìn căn lầu gỗ cuối cùng kia. Thôn Thiên Ma tổng cộng xây chín căn lầu gỗ, trong mỗi một căn có bốn mươi vị đường chủ, bảo vệ bốn mươi gian phòng, nhưng hiện tại, Tần Mục đã đánh tới căn lầu gỗ thứ chín, sắp xong rồi.
“Mục công tử một ngày một đêm không nghỉ ngơi sao?” Đường chủ Thanh lâu thấp giọng nói: “Từ sáng sớm cậu liền tiến vào lầu đấu võ, mãi cho đến bây giờ, ngoại trừ ăn cơm trưa cơm tối, còn lại chỉ toàn đi đánh nhau.”
Đường chủ Ngự Phong gật đầu, nói: “Trời sắp sáng rồi, cậu cũng sắp sửa đi tới tầng cao nhất của lầu thứ chín. Tinh lực và nguyên khí của cậu thật là dồi dào, cứ giống như là không bị tiêu hao vậy, hơn nữa thể năng này cũng mạnh đến đáng sợ! Tuy nhiên, mấy tên trong đỉnh tầng lầu thứ chín kia cũng rất khó đối phó.” Bốn người trên tầng cao nhất chính là bốn nòng cốt trong ba trăm sáu mươi đường chủ, Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ, Bạch Hổ, bởi vì bốn đường này tương ứng với bốn đại linh thể nên đảm nhiệm chức đường chủ đều là những nhân tài tài năng xuất chúng trải qua tuyển chọn tỉ mỉ. Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ, Bạch Hổ là bốn đường có võ lực cao nhất trong ba trăm sáu mươi đường, các đường chủ khác đều có sở trường riêng, mỗi người phụ trách một nghề, còn bốn đường này chỉ phụ trách sức chiến đấu.
Trong lịch sử của Thiên Ma giáo phần lớn trưởng lão hộ giáo đều xuất thân từ bốn đường này, thậm chí có mấy vị giáo chủ cũng xuất thân từ bốn đường này. Lúc này vị trí Tần Mục đang tiến vào là gian phòng của đường chủ Bạch Hổ, Bạch Hổ nguyên khí lấy sắc bén làm chủ, không gì không thể xuyên thủng. Năm đó, sau khi Giáo chủ Lệ Thiên Hành chết thảm trong đêm tân hôn, Giáo chủ phu nhân mang theo ma điển trấn giáo của Ma giáo biến mất, bốn đại đường chủ được bồi dưỡng để thay mặt cho Giáo chủ, tổ sư Ma giáo tự mình chỉ điểm, hy vọng bọn họ có thể tiến bộ, đạt đến trình độ quản lý Thánh giáo, tuy không hy vọng bọn họ có thể làm cho Ma giáo lớn mạnh, nhưng cũng không đến nỗi bị Duyên Khang quốc chiếm đoạt.
Mặc dù bốn vị đường chủ đều chưa đạt được sự kỳ vọng của tổ sư Ma giáo, thế nhưng thực lực lại tiến bộ rất nhiều. Mặc dù lúc này đường chủ Bạch Hổ phong ấn những Thần Tàng khác của bản thân, chỉ mở ra Linh Thai thần tàng, nhưng đối với Tần Mục mà nói thì hắn vẫn là một đối thủ mạnh mà trước đây Tần Mục chưa từng gặp!
Cô gái này luyện tia nguyên khí đến mức độ cực kỳ cứng cỏi, thế nhưng lại không tu luyện cách dùng khí ngự kiếm, tia nguyên khí của nàng chính là kiếm của nàng. Hầu như không cách nào thấy rõ tia nguyên khí của nàng. Sau khi Tần Mục bước vào trong phòng, giữa mười ngón tay của đường chủ Bạch Hổ từng tia nguyên khí ngang dọc tứ tung, xen kẽ trong các góc của gian phòng khiến cho Tần Mục nửa bước cũng mà khó đi được. Thân thể nàng tựa như yêu mị trong Đại Khư, mềm mại không xương, di chuyển tới lui tự nhiên trong phòng, từng tia nguyên khí kiếm bắn ra từ đầu ngón tay, kéo dài ra, vừa như móng tay của nàng lại vừa như từng thanh nhuyễn kiếm dài ngắn, hướng về Tần Mục lạnh lùng hạ sát thủ! Gian phòng không lớn, bất kể là vách tường hay là trên nóc, nàng đều bước đi trên đó vô cùng nhanh nhẹn như giẫm trên đất bằng.
Trận chiến này cực kỳ vất vả, Tần Mục dùng đao mổ heo chặt đứt tia nguyên khí khó nhận ra trong phòng, nhưng những tia nguyên khí này đều vô cùng cứng cỏi, không dễ chặt đứt, hơn nữa đường chủ Bạch Hổ cứ tiện tay bày trận, từng tia nguyên khí nàng bày xuống đều khiến Tần Mục khó lòng phòng bị. Trong phòng, đường chủ Bạch Hổ di chuyển lui tới như bình thường, thậm chí sử dụng cả tay lẫn chân, đứng trên tia nguyên khí chính mình bày xuống, lướt qua lại như bay.
Nàng lấy nguyên khí làm kiếm, nhuyễn kiếm kỳ lạ, có thể ngoặt đến mọi góc độ, thậm chí có thể vặn vẹo thành mười tám khúc cong, trình độ kiếm pháp cũng không tệ!
Tần Mục liên tục bị thương, vừa phải cẩn thận tia nguyên khí vừa phải cẩn thận kiếm nguyên khí của nàng, trận đánh này cực kỳ vất vả, bất kể là quyền pháp của Mã gia hay cước pháp của người què đều không triển khai được, kể cả đao pháp của đồ tể cũng không thể dùng tới vì trở ngại quá nhiều, cậu bị đưa xuống thế hạ phong. Cuối cùng, Tần Mục đâm ra một chiêu kiếm, dù rằng kiếm gỗ bị tia nguyên khí của đường chủ Bạch Hổ chẻ ra làm hai, nhưng vẫn đâm vào ngực nàng, một chiêu kiếm đóng đinh cô gái này trên tường, tiếp theo vách tường nổ tung, đường chủ Bạch Hổ bay ra khỏi lầu gỗ!
Tần Mục nâng đao, chặt đứt tia nguyên khí trong phòng, mang thuốc trị thương trong phòng thoa lên người rồi băng bó vết thương. Cậu ngồi xuống, điều hòa khí tức, từ từ ăn đồ ăn ở trong phòng, đợi đến khi đỡ đau hơn, thể năng khôi phục lại, sau đó cậu cạy mấy tấm ván gỗ, dùng đao mổ heo vót ván gỗ thành kiếm gỗ mang sau lưng, cuối cùng mới đứng dậy đi tới phòng tiếp theo.
Ba trăm sáu mươi phòng, cậu đã đánh ba trăm năm mươi bảy phòng, chỉ còn lại ba gian phòng cuối cùng.
Thể năng, ý chí của cậu cũng đã đạt đến mức cực hạn có thể chịu đựng của mình, chỉ cảm thấy trong đầu vang lên tiếng ong ong, tựa hồ có trăm nghìn người đang ồn ào không ngừng. Cậu chưa từng mệt mỏi đến như thế này, hận không thể lập tức nằm xuống rồi ngủ say như chết, ngay cả Linh Thai của cậu, lúc này cũng không có sức sống như cũ, mệt mỏi, uể oải, suy sụp. Hiện giờ cậu đã không dựa vào ý chí chống đỡ, mà là ý thức chiến đấu máy móc chống đỡ, dựa vào bản năng tiếp tục chiến đấu. Trong lòng cậu chỉ có một suy nghĩ, chính là không thể để cho những người này mang đi người đã nuôi nấng mình là Tư bà bà, cha mẹ cho cậu tính mạng, nhưng Tư bà bà là người cứu mạng của cậu, dùng hết tâm tư nuôi cậu lớn lên, Tư bà bà chính là mẹ của cậu, chính là người thân nhất của cậu!
Tại phòng tiếp theo, đường chủ Thanh Long nhìn thấy Tần Mục đi tới, khẽ cau mày, nói: “Mục công tử, trạng thái của ngươi có gì đó không đúng, ngươi không cần sốt ruột, trước tiên nghỉ ngơi trước đi...”
Lời nói của cậu còn chưa dứt thì Tần Mục đã giơ tay đâm ra một chiêu kiếm, kiếm gỗ nhanh như tia chớp bay tới ngực của Thanh Long, đánh bay nam tử này!
Tần Mục thẫn thờ xoay người, máy móc nhấc chân, chậm rãi đi đến phòng tiếp theo.
Oành!
Tường gỗ của gian phòng kia nổ tung, đường chủ Huyền Vũ dùng Huyền Vũ thuẫn ngăn cản kiếm gỗ của Tần Mục, nhưng không thể ngăn được sức mạnh mãnh liệt bên trong kiếm gỗ, bị Tần Mục đánh bay ra ngoài!
Tần Mục chậm rãi đi ra khỏi phòng, bước chân cực kỳ nặng nề, lê về gian phòng cuối cùng.
“Mục công tử, ta có thể chờ ngươi nghỉ ngơi thật tốt...”
Oành!
Tần Mục đâm tới một chiêu kiếm, Chu Tước đường chủ bay ngược ra.
“Kết thúc?” Tần Mục ngẩn người, đột nhiên cảm thấy thân thể vô lực, hai chân mềm nhũn phù phù ngã xuống đất, cậu nghe được con Kê Bà Long trong Tàn Lão thôn phát ra tiếng kêu cục tác, đó là tiếng kêu của con Kê Bà Long sau khi đẻ trứng. Nhưng thiếu niên này thực sự đã quá mệt mỏi, rất nhanh đã ngủ say, lúc này, Linh Thai của cậu điên cuồng rút lấy kim quang trong Linh Thai thần tàng, sau đó cũng rơi vào yên lặng. Tần Mục không biết mình ngủ được bao lâu, mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy trưởng thôn và dược sư, nghe được âm thanh của bọn họ rất là cao xa, cứ như từ nơi xa vô cùng truyền đến: “Không có vấn đề lớn gì, chỉ là quá mệt mỏi...”
Sau đó cậu lại ngủ say. Cậu tỉnh lại mấy lần, có lúc nhìn thấy Tư bà bà, có lúc nhìn thấy vị thiếu niên tổ sư Ma giáo kia, rất nhiều gương mặt ở bên cạnh cậu lúc ẩn lúc hiện, cậu muốn nói chuyện nhưng không có tinh thần, lần thứ hai lại chìm vào giấc ngủ say. Đến khi Tần Mục tỉnh lại lần nữa thì cảm thấy bắp thịt toàn thân đau nhức, thế nhưng tinh thần lại rất tốt, vết thương trên người cũng kết vảy, bắt đầu tróc ra, nghĩ chắc là dược sư đã tới thay thuốc trị thương cho cậu lần nữa. Cậu ngồi dậy, quan sát xung quanh, phát hiện mình vẫn còn đang ở trong căn phòng đã đánh bại đường chủ Chu Tước, bốn phía yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh gì.
“Linh Thai của mình lại ngủ say.” Tần Mục kiểm tra bản thân mình, phát hiện ngoại trừ Linh Thai đang ngủ yên thì không có gì đáng lo, cố nén đau đớn trên người, đứng dậy, vịn cầu thang chậm rãi đi xuống lầu, mỗi một bước chân hạ xuống đều có cảm giác đau như xé thịt. Đến khi cậu vất vả lê ra khỏi lầu gỗ này, quay đầu nhìn lại, cậu liền ngẩn ra. Bên trong thôn Thiên Ma đầy ấp người, trong đó đại đa số đều là những khuôn mặt quen thuộc, đường chủ của ba trăm sáu mươi đường cậu đều gặp, giờ phút này bọn họ đều lẫn trong đám người. Ngoại trừ những đường chủ này, còn có một số khuôn mặt xa lạ, có lực sĩ cao tới hơn mười trượng, còn có trưởng lão tóc trắng xoá, Tả Hữu sứ hộ pháp nghiêm nghị, tứ đại Thiên Vương trấn giáo, bát đại Đốc Tra sứ. Bọn họ hoặc là ngồi hoặc là đứng, tất cả đều đang lẳng lặng chờ đợi, không phát ra bất kỳ tiếng động gì. Bọn họ nhìn thấy Tần Mục đi ra khỏi lầu gỗ, từng người lần lượt đứng dậy, ánh mắt đồng loạt rơi vào trên người Tần Mục, vẻ mặt nghiêm túc.
Thiếu niên tổ sư Ma giáo đứng ở cổng thôn, còn có trưởng thôn, dược sư, đám người Mã gia, Tư bà bà cũng đứng ở nơi đó, đồng loạt nhìn về phía Tần Mục, vẻ mặt có chút phức tạp.
Đột nhiên, bốn vị lão giả khom người, âm thanh vang dội, vang tận mây xanh: “Thánh giáo tứ đại Thiên Vương trấn giáo, tham kiến Thiếu giáo chủ!”
Tần Mục ngẩn ngơ, đang lúc tay chân luống cuống thì tiếp đó lại là thêm vài người lên tiếng: “Thánh giáo Tả Hữu sứ hộ pháp, tham kiến Thiếu giáo chủ!”
“Thánh giáo tám đại Đốc Tra sứ, tham kiến Thiếu giáo chủ!”
“Thánh giáo mười hai trưởng lão hộ giáo, tham kiến Thiếu giáo chủ!”
Sau đó là âm thanh của đường chủ ba trăm sáu mươi đường, trăm miệng một lời, đinh tai nhức óc.
“Thánh giáo đường chủ ba trăm sáu mươi đường, tham kiến Thiếu giáo chủ!”
Tần Mục chưa bao giờ gặp qua chuyện như thế này, trong lòng không khỏi hoảng loạn, cầu cứu nhìn về phía trưởng thôn, đám người Tư bà bà, thế nhưng trưởng thôn và đám người Tư bà bà lại không đến đây, mà đứng ở đằng xa quan sát. Đứa bé chăn bò của Tàn Lão thôn lấy lại bình tĩnh, khí độ ung dung, từ từ giơ hai tay lên, không nhanh không chậm nói: “Các ngươi, đứng dậy đi.”
“Tạ Thiếu giáo chủ!”