Mục Thần Ký

Chương 57: Chương 57: Đường Chủ Thanh Lâu




Tần Mục rụt đầu về, bước đến phòng kế tiếp, trong phòng là một cô gái xinh đẹp, đang nhìn đường chủ Kiếm đường ở lầu đối diện, nghe được tiếng bước chân của Tần Mục thì vội vã quay đầu lại, hơi thở thơm tho, ôn nhu nói: “Kiếm pháp của công tử trác tuyệt, khiến cho Kiếm Si của Kiếm đường tổn thương, thiếp thân rất bội phục. Thân thể thiếp thân yếu đuôi, không thể như kiếm si, kính xin công tử thương xót một chút.”

Tần Mục hấp háy mắt: “Tỷ tỷ, ta mới mười một tuổi, mùa thu năm nay mới tròn mười hai, ngươi nói cái gì ta nghe không hiểu.”

Sắc mặt cô gái kia cứng đờ, cười khì nói: “Ta còn tưởng ngươi là những nam nhân xấu xa bên ngoài kia, vì lẽ đó còn dự định mê hoặc ngươi, nhưng lại quên ngươi còn nhỏ, không hiểu chuyện nam nữ. Ta là đường chủ Thanh lâu của Thánh giáo, bình thường đều ở nơi yên hoa, quen chuyện gió trăng, vốn là muốn dùng thuật quyến rũ để công tử xấu mặt. Công tử tuổi nhỏ, lại có thể đánh bại nhiều đường chủ như vậy, thiếp thân bội phục. Thiếp thân không so kiếm pháp quyền pháp với ngươi, thiếp thân so thân pháp với ngươi.” Nàng lấy ra hộp son, nhẹ nhàng mở ra, hương thơm thấm đẫm phế phủ truyền đến, cười nói: “Đây là son Đậu Khấu thiếp thân yêu nhất, ngươi và ta dùng son nhuộm đỏ ngón tay, sau đó tỷ thí thân pháp trong phòng này, chỉ cho phép bôi lên mặt đối phương, trên mặt của ai nhiều vết son nhất thì người đó thua. Thế nào?”

Tần Mục gật đầu, cười ngọt ngào nói: “Được, tỷ tỷ phải nhường ta nha.”

“Dẻo mồm!”

Đường chủ Thanh lâu mở cờ trong bụng, lườm cậu một cái, dùng son nhuộm đỏ mười ngón tay ngọc ngà, sau đó giao hộp son cho Tần Mục, Tần Mục cũng nhuộm đỏ mười ngón. Đột nhiên đường chủ Thanh lâu chuyển động bước chân, thân như rắn trườn, nguyên khí hóa thành đuôi rắn, vèo một tiếng cuốn lấy hai chân Tần Mục. Tần Mục ngẩn ngơ, cậu đã gặp loại thân pháp này, chính là trên võ đài ở miếu Nãi Nãi, cậu đã từng quyết đấu cùng một thiếu nữ dùng loại thân pháp này, nguyên khí cô gái kia hóa thành đại xà, quấn lên người cậu, thiếu nữ trườn khắp người cậu, sau đó bị cậu dùng Thiên Thủ Phật Đà đánh đối phương sưng mặt sưng mũi.

“Lẽ nào cô gái kia là đệ tử của vị đường chủ này?”

Tần Mục đạp mạnh hai chân, đường chủ Thanh lâu còn chưa kịp quấn lấy cậu liền rơi xuống, cô gái này khẽ cười một tiếng, đột nhiên trườn khắp tường, đuôi rắn quấn lên xà nhà, chỉ pháp cực kỳ tinh tế tấn công Tần Mục. Cánh tay của nàng cũng tựa như là linh xà, có thể tùy ý uốn lượn, mười ngón tay cũng như mười con linh xà, hơn nữa kỳ lạ chính là những ngón tay ngọc ngà của nàng có thể biến dài biến ngắn, cánh tay cũng có thể biến dài biến ngắn! Sau đó những gì Tần Mục nhìn thấy càng quái quỷ, thân thể của đường chủ Thanh lâu đường cũng biến thành vừa mảnh vừa dài, mềm mại không xương, treo ở đỉnh như là một xà nữ treo ở nơi đó! Cước pháp Tần Mục biến ảo, đi loạn trên mặt đất, vừa như rồng đi, vừa như rắn bò, đường chủ Thanh lâu ở trên nóc nhà cũng đi khắp nơi như bình thường, đầu dưới chân trên, liên tục tấn công về phía cậu.

Đột nhiên, nguyên khí Tần Mục bùng phát, Thanh Long quấn quanh, Thanh Long giương trảo, trói tường gỗ lại, Tần Mục triển khai thân pháp, như bay trên tường gỗ và đỉnh lầu, bỏ thủ chỉ công, sử dụng tới Thiên Thủ Phật Đà điên cuồng tấn công đường chủ Thanh lâu. Gian phòng không lớn, hai người lui tới như gió như điện, trên dưới phải trái, bất luận mặt tường hay là nóc đều như giẫm đi trên đất bằng, cứ như một long một xà đang chém giết lẫn nhau, đang quấn quanh, đang nhảy múa, rất kỳ lạ. Đột nhiên, trên mặt đường chủ Thanh lâu bị Tần Mục sờ một cái, lập tức thêm bốn dấu tay, trong lòng không khỏi nôn nóng, đột nhiên bàn tay Tần Mục mở ra, Chưởng Tâm lôi bùng phát, một tiếng vang ầm ầm, nổ đến nỗi khiến nàng thất điên bát đảo, hồn vía lên mây. Đợi đến khi nàng tỉnh lại, trên mặt đã bị thoa đầy son.

“Không đánh không đánh!” Đường chủ Thanh lâu từ đỉnh lướt xuống, khoát tay nói: “Không đánh, ta thua, khuôn mặt trang điểm của ta đều bị ngươi làm hư hết rồi. Thân pháp của ngươi thật quái lạ, bước chân kỳ lạ, không thể đuổi kịp ngươi, không quấn được ngươi.”

Tần Mục cũng thả người rơi xuống, cười nói: “Đa tạ tỷ tỷ.”

Đường chủ Thanh lâu thấy cậu thiếu niên môi hồng răng trắng, đột nhiên không nhịn được hôn lên tai cậu một cái, cười nói: “Thoa cho ngươi hai vết son, tỷ tỷ cũng không tính là thua quá thảm.” Lập tức khuôn mặt Tần Mục đỏ ửng, trong lòng nai vàng ngơ ngác, say khướt đi ra khỏi phòng.

Đường chủ Thanh lâu cười hì hì nói: “Nếu ta biết làm như vậy liền có thể đánh bại ngươi thì đã sớm hôn ngươi rồi! Sau này nếu ngươi gặp khó xử thì tùy tiện tìm một thanh lâu, nói với những cô gái nơi đó là ngươi tìm Phó Khánh Duẫn, liền có thể tìm được ta!”

Tần Mục dừng trước cửa phòng tiếp theo trong chốc lát để lấy lại bình tĩnh, lúc này tâm tình mới khôi phục như thường, thiếu niên lau dấu môi son trên mặt, đi vào trong phòng, thầm nghĩ: “Chẳng trách gia gia mù nói phụ nữ đều là yêu tinh biến thành, hôn ta một cái, suýt chút nữa hút cả trái tim của mình ra...”

Trong phòng này là một nữ buôn thịt, tướng mạo hung ác hơn đồ tể mấy phần, trong tay mang theo một con đao mổ heo, đang mài đao xèo xèo, trong miệng ngậm một cây gai xương xỉa răng. Tần Mục mới vừa đi vào trong phòng, nữ bán thịt kia không nói một lời, trực tiếp cầm đao đánh tới, đao quang trút xuống, gian phòng nho nhỏ nhấc lên cuồng phong, mỗi một đao đều là chiêu thức tàn nhẫn như mổ bụng tách dạ dày, không chút lưu tình! Tần Mục vội vàng rút đao chặn lại, leng keng leng keng, âm thanh tấn công dữ dội như ngọc trai rơi vào mâm ngọc truyền đến! Hai người đan chéo nhau rồi tách ra, từng người xoay người, hai con đao trong tay nữ bán thịt kia xoay nửa vòng, cầm ngược đao, trong ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn, khen: “Đao pháp tốt!”

Đao mổ heo trong tay Tần Mục thay đổi, cũng cầm đao ngược, cẩn thận nói: “Đại tỷ, ngươi và ta đều cầm ngược đao, chiêu tiếp theo hẳn là tuyệt chiêu tất sát, dù sao đao cũng vô tình, không bằng như vậy, ngươi và ta lấy tay làm đao, chạm đến thì thôi.”

Cô gái bán thịt kia ném đao mổ heo trong tay ra, đi trên vách tường, cười nói: “Cũng tốt, trở tay cầm đao chính là lúc giết người, ta giết ngươi, giáo chủ phu nhân khẳng định nổi giận, tất sẽ giết ta. Ngươi và ta tay không đối đao!”

Nguyên khí Tần Mục xoay tròn, cuốn đao mổ heo lên quăng vào đao nang sau lưng, hai tay chấn động, ngọn lửa bùng lên, hiện ra hai con dao bằng lửa. Bàn tay nữ bán thịt kia chấn động, mép bàn tay hiện ra lưỡi đao, là Bạch Hổ nguyên khí cực kỳ sắc bén, hai tay tung bay, cắt không khí vút vút, nhào về phía Tần Mục: “Công tử, hỏa đao của ngươi sẽ chịu thiệt, không sắc bén bằng Bạch Hổ nguyên khí!”

Ánh mắt Tần Mục lấp lóe, ánh lửa lưu động chảy xuống bàn tay, kéo dài trên cánh tay nhỏ, tựa như cầm ngược đao. Thức thứ ba trong đao pháp giết heo, Đề Đao Xuất Cấm Lai! Thân thể hai người hầu như là dán sát vào nhau, bước chân không ngừng di động, tới gần đối phương xuất đao, hầu như không cần mắt, chỉ dùng sức mạnh truyền đến từ thân thể đối phương để cảm nhận động tác của đối phương, sau đó phản ứng, hoặc là đón đỡ, hoặc là xuất kích. Cầm đao ngược chính là muốn cận chiến, áp sát mà đánh, phạm vi xuất đao nhỏ, tốc độ nhanh, góc độ xảo quyệt! Đây là phương thức quyết chiến cao cấp nhất của chiến kỹ, dù là lưu phái pháp thuật hay lưu phái thần thông, chỉ cần bị cao thủ lưu phái chiến kỹ kề sát đến loại trình độ như thế này, chắc chắn phải chết!

Bắp thịt trên người Tần Mục không ngừng run run, sáu trăm khối bắp thịt nhảy nhót dưới da, cung cấp cho cậu lực bộc phát lớn nhất trong khoảng cách ngắn nhất! Trong phút chốc, trên người cậu và cô gái kia đều mồ hôi tràn trề, trong thời gian ngắn như vậy điều động nhiều bắp thịt như thế, tính toán quỹ tích vận động của bắp thịt đối phương, phòng bị công kích hung hiểm nhất của đối phương, đồng thời chém giết đối thủ, đối với bọn họ mà nói, chỉ trong chốc lát thôi đã không thua gì kịch đấu một trận, tiêu hao cực lớn!

Đột nhiên, Tần Mục lấy tay làm đao, bàn tay len qua sơ hở của cô gái, cong chân nâng đao, cắt phăng tạp dề bóng mỡ trước ngực nàng. Nữ bán thịt rút lui một bước, Bạch Hổ nguyên khí trên hai tay tản đi, lấy tạp dề đã biến thành hai mảnh xuống, vứt qua một bên, cười sang sảng nói: “Ta thua, ngươi thắng rồi. Đao pháp của ngươi không tồi, nếu như đi không hết ba trăm sáu mươi phòng, không bằng theo ta ra ngoài, giết lợn cũng có thể nuôi gia đình sống tạm.”

Tần Mục rất có thiện cảm với đại tỷ mập này, cười nói: “Ta còn có thể chế thuốc, không nhất định phải đi giết heo, cũng có thể làm y sư hành y giúp đời.”

Cô gái bán thịt phun gai xương xỉa răng ra, cười lạnh nói: “Làm y sư? Nếu lỡ chữa bệnh làm chết người, khổ chủ nháo lên bắt đền ngươi táng gia bại sản! Vẫn là giết lợn tốt hơn, kiếm bộn không lỗ. Theo ta giết lợn, bao ngươi ăn ngon uống ngon!”

Tần Mục đau đầu, vội vàng đi ra ngoài, lúng túng nói: “Dễ bàn, dễ bàn, ta bây giờ còn nhỏ...”

“Công tử!” Cô gái bán thịt giơ tay, nhổ hai con đao mổ heo từ trên tường xuống, gọi cậu lại, nghiêm túc cẩn thận nói: “Ngươi trở lại thì nói cho giáo chủ phu nhân rằng Bích Dao rất nhớ nàng, nhớ kỹ lòng tốt của nàng.”

Tần Mục gật đầu. Cô gái bán thịt tên Bích Dao đi xuống lầu, đi vào trong thôn, đột nhiên chỉ nghe một một tiếng oành thật lớn, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một mặt vách tường của lầu gỗ nổ tung, đường chủ Bộ Xà đầu dưới chân trên ngã xuống, đầu chạm đất, bị trồng vào trong đất, những phiến đã lát trong sân bị va chạm, vỡ nát tan. Bích Dao vội vàng tiến lên, đang định kéo đường chủ Bộ Xà từ trong đất ra thì đột nhiên lại oành một tiếng, một người khua tay múa chân từ trong vách tường phá nát của bay ra, dán sát trên vách tường đối diện.

Oành!

Lại là một tiếng vang lớn, đường chủ Quái Bốc phá tường bay ra, đường chủ Quái Bốc còn chưa rơi xuống đất đã nghe bên trong lầu truyền đến Ma âm: “Bàn nhược bàn nhược tát ma đa!” Rung động kịch liệt truyền đến, đường chủ Hành Cổ theo sát bay ra. Bích Dao kéo đường chủ Bộ Xà ra, ngẩng đầu nhìn xung quanh, lẩm bẩm nói: “Mục công tử đã khởi động xong, bắt đầu hành sự nghiêm túc rồi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.