Mục Thần Ký

Chương 53: Chương 53: Ra Oai




“Nói như vậy, ngươi phải truyền thụ bảo điển trấn giáo của ma giáo, Đại Dục Thiên Ma kinh cho Mục nhi?”

Người què hỏi. Tư bà bà nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Nó giỏi hơn ta. Tạo Hóa Thiên Ma công là một môn thần thông trong Đại Dục Thiên Ma kinh, ta dùng để lột da làm y phục, ít nhiều cũng có vẻ hơi tà tính, thế nhưng ta chưa bao giờ từng nghĩ dùng Tạo Hóa Thiên Ma công đối kháng Nhật Chiếu Dương Hồn Không Trung Luyện trong Lôi Âm Bát thức. Nó lại nghĩ đến.”

Dược sư gật đầu nói: “Dùng Tạo Hóa Thiên Ma công tự phong hồn phách, đối kháng Nhật Chiếu Dương Hồn Không Trung Luyện, xác thực là bút tích của Thần.”

Tư bà bà cười nói: “Vì thế khi nó học được Đại Dục Thiên Ma kinh, nói không chừng sẽ làm cho ma điển phát dương quang đại, luyện được một số thứ mà từ trước tời giờ chúng ta không ngờ tới.” Người câm a a khoa tay, người điếc lắc đầu nói: “Đừng nói cho nó biết. Nói cho nó, sẽ không còn là chuyện vui.”

Một đám ông lão, bà lão hiểu ý nở nụ cười, rất hài lòng.

Bên trong Tàn Lão thôn, từng tiếng lôi âm truyền đến, thân hình Tần Mục và Mã gia đan xen, cả hai đều triển khai cùng một chiêu Cửu Long Ngự Phong Lôi để tấn công đối phương.

Ầm ầm...

Lôi âm cuồn cuộn, đinh tai nhức óc, nắm đấm của Tần Mục và Mã gia va chạm, cậu rên lên một tiếng, xê dịch bước chân lùi về sau, bộ pháp của cậu như Thần Long uốn lượn, nhìn như lùi về sau nhưng kì thực là đang tích góp sức mạnh. Chỉ vài bước, sức mạnh của Tần Mục đã tích trữ đến cực điểm, thân thể như nộ long ra vực sâu tấn công Mã gia!

“Tiểu tử thúi, ngay cả Thâu Thiên bộ pháp ta truyền thụ nó cũng sửa lại.” Người què kinh ngạc nói. Hắn nhìn ra được bộ pháp Tần Mục vừa mới vận dụng, giống như con rồng co rút lại thân thể, thủ thế chờ đợi, tuy là lùi về sau, nhưng kỳ thực ra là lùi một bước để tiến hai bước, dị thường hiểm ác. Thâu Thiên bộ pháp của hắn tinh diệu tuyệt luân, chẳng qua người què sử dụng thành thục, từ trước đến giờ yêu thích chuyện cướp gà trộm chó, làm sao để tăng lên uy lực của Thâu Thiên bộ pháp thì ông không thèm để ý. Bộ pháp của người què thường là dùng để chạy trốn, đánh lén sau khi trộm đồ, việc tấn công cũng không phải là sở trưởng của Thâu Thiên cước pháp. Tần Mục chỉ sửa chữa lại bộ pháp của ông một chút, vô thức vận dụng ý vị Thần Long, bên trong thân pháp có uy thế của rồng, như rồng uốn lượn.

Oành oành oành!

Tiếng tấn công dữ dội liên tiếp truyền đến, Tần Mục và Mã gia chỉ đối đầu một quyền, thế nhưng lại truyền đến bốn mươi lăm tiếng nổ, rất là quái lạ. Tần Mục ngã xuống bay ra, người ở giữa không trung, thân thể như rồng bơi lội, xóa tan sức mạnh của Mã gia, lúc rơi xuống đất thân thể vững vững vàng vàng.

“Mã gia vẫn là Mã gia.” Người què than thở một tiếng.

Mã gia nói: “Mục nhi, tinh túy của chiêu này con lĩnh ngộ được không?”

Tần Mục lộ ra kinh sợ, thất thanh nói: “Quyền kình của gia gia không giống của con, bên trong quyền kình của con có bốn mươi lăm con rồng đều cùng một loại, mà bên trong quyền kình của gia gia lại là bốn mươi lăm loại Thần Long, mỗi một loại Long kình đều không giống nhau!”

“Con đã có thể ngộ được.” Mã gia lộ ra vẻ vui mừng, nói: “Trong Đại Lôi Âm tự, có trăm bức điêu khắc Thiên Long, gọi là Bách Long đồ. Đó là vị Như Lai đầu tiên điêu khắc trăm loại Thiên Long mà mình nhìn thấy, cung cấp cho hậu bối con cháu tu luyện quyền kình của Cửu Long Ngự Phong Lôi. Lúc ta tu luyện Cửu Long Ngự Phong Lôi thì thấy rõ không phải Chân Long mà là những bức tượng này. Bên trong Cửu Long Ngự Phong Lôi bao hàm bốn mươi lăm loại long kình, cần dùng đến bốn mươi lăm loại long đồ, nhưng mà Long đồ của Đại Lôi Âm tự có trăm loại, con có biết ý vị như thế nào không?”

Trong lòng Tần Mục chấn động, thất thanh nói: “Mỗi lần gia gia triển khai Cửu Long Ngự Phong Lôi thì long kình chất chứa trong quyền đều không giống nhau!”

Mã gia gật đầu: “Một chiêu Cửu Long Ngự Phong Lôi này, nhìn đơn giản như chỉ có một quyền, nhưng kỳ thực bên trong ẩn chứa vô số biến hóa, chỉ có điều loại biến hóa này giấu ở sức mạnh nội hàm bên trong nắm đấm, khiến người ta không thấy được. Mục nhi, con nhìn cho kỹ!”

Mã gia cụt một tay đấm ra một quyền, chỉ nghe tiếng rồng ngâm truyền đến, tiếp theo tiếng sấm nổ vang, nguyên khí hình rồng lao ra, nộ long xung kích, như phá tan vực sâu mà ra, ra khỏi vực sâu liền muốn ăn thịt người!

Sau đó lại là có hai tiếng rồng gầm, Song Long lao ra từ trong quả đấm của ông, đan xen qua lại, hai thân thể rồng to lớn quấn quanh, không ngừng lao về phía trước!

Ba tiếng rồng gầm truyền đến, ba loại long kình cương mãnh bá đạo, vỡ bia nứt đá!

Sau đó là Tứ Long Phác Sát, Ngũ Long Luyện Ma, Lục Long Luân Hồi, Thất Long Đảo Hải, Bát Bộ Thiên Long, Cửu Long Phong Lôi!

Một quyền này Mã gia đấm ra bốn mươi lăm quyền kình hình rồng, quyền kình tựa như Chân Long rất sống động. Một quyền này của ông là đấm lên trời, lập tức giữa bầu trời Tàn Lão thôn xuất hiện bốn mươi lăm con Thanh Long, mang theo lôi âm, lôi điện, phích lịch đan xen, bốn mươi lăm Thanh Long xông lên mây xanh. Tần Mục ngẩng đầu, chỉ thấy giữa bầu trời một đám mây đột nhiên tan đi, biến mất không còn tăm hơi. Đám mây này bị phá nát, đột nhiên một cái đầu người từ trong đám mây rơi xuống, nện dưới chân Tần Mục. Tần Mục sợ hết hồn, chăm chú nhìn lại, thi thấy đây là một cái đầu hòa thượng, chẳng biết vì sao lại ở trên đám mây.

“Lẽ nào là có yêu ma giết hòa thượng này, mang theo đầu của hắn bay vào trong mây?” Trong lúc Tần Mục suy đoán, lại là oành oành vài tiếng, từ không trung rơi xuống hai cánh tay và hai chân, còn có một cái thân thể rơi bên ngoài thôn.

“Không phải là do yêu ma gây nên!” Trong lòng Tần Mục chấn động: “Mà là hòa thượng này trốn trong mây!”

Đám người câm, người điếc, đồ tể trong thôn tựa hồ không cảm thấy kinh ngạc, đối với chuyện này không chút để ý.

Mã gia tựa hồ cũng không cho là chính mình đánh giết một tên hòa thượng, ngẩng đầu nhìn tổ sư Ma giáo ngoài thôn một cái, ông ta đang thị uy. Hướng về tổ sư Ma giáo thị uy, gây kinh sợ cho rất nhiều cường giả Ma giáo!

Ở thôn bên cạnh, sắc mặt thiếu niên tổ sư kia có chút thay đổi, nói: “Quyền pháp thần thông của Đại Lôi Âm tự xác thực tuyệt vời, chỉ là còn kém chút hỏa hầu so với lão Như Lai. Ta biết cụt một tay là ai, kẻ bị ruồng bỏ của Đại Lôi Âm tự, Mã Vương Thần Mã Tôn giả, năm đó đánh ra Đại Lôi Âm tự, một trận chiến thành danh, không nghĩ tới lại ở ẩn ở đây. Cái thôn nhỏ này, không thể khinh thường mà.”

Chấp pháp trưởng lão nhìn thân thể từ không trung rơi xuống đất kia, nói: “Đây là hòa thượng Đại Lôi Âm tự, bị Mã Vương Thần đánh giết. Kỳ quái, sao hòa thượng của Đại Lôi Âm tự lại xuất hiện ở đây?”

Thiếu niên tổ sư kia cười nói: “Phỏng chừng là đến giám thị Mã Vương Thần. Đây là việc nhỏ, lão Như Lai đã không còn xuống núi đi lại. Ngược lại quyền pháp của thiếu niên kia rất thú vị, trình độ rất cao. Rõ ràng chưa từng học qua Như Lai Đại Thừa kinh, nhưng lại có thể hoàn toàn phát huy được uy lực của Lôi Âm Bát thức...”

Trong thôn, Mã gia thu hồi ánh mắt, tiếp tục nói: “Mục nhi, con thấy gì trong cú đấm vừa rồi của ta?”

Tần Mục đè nghi hoặc trong lòng xuống, bốn mươi lăm con Thanh Long lúc nãy, không những hình thái khác nhau, thậm chí ngay cả chủng loại cũng hoàn toàn khác nhau, thực sự làm cậu chấn động. Đột nhiên, Mã gia lại triển khai một chiêu Cửu Long Ngự Phong Lôi lần nữa, lại là bốn mươi lăm loại Thanh Long không giống nhau xuất hiện trên không trung, lôi đình đan xen, mây gió xoay vần, xông lên trên không trung!

Mã gia đấm ra từng quyền một, quyền kình hình rồng giữa không trung càng ngày càng nhiều, lí nha lí nhí, trong khoảng phạm vi trăm dặm, Thanh Long bay lượn đầy trời!

Những con Thanh Long kia kết thành một trận pháp hoa lệ trên không trung, thân rồng quấn quýt vào nhau, biến thành một con rồng to lớn đang cuộn tròn, đầu rồng hướng ra phía ngoài, bỗng nhiên rống to!

Vạn long gào thét, kinh thiên động địa!

Đây đã không còn là biểu diễn thị phạm Cửu Long Ngự Phong Lôi cho Tần Mục xem nữa mà là thị uy, thị uy Đại Khư, thị uy Thiên Ma giáo, thị uy những kẻ có lòng dạ khó lường với Tàn Lão thôn!

Tần Mục nhìn mà trợn tròn mắt, những người trong thôn khác cũng khen không dứt, gật đầu liên tục. Giáo chúng Thiên Ma giáo ở thôn sát vách cũng thay đổi sắc mặt, than thở không ngớt.

Thiếu niên tổ sư hướng về giáo chúng bên người, nói: “Sau này, nếu như một mình gặp phải Mã Vương Thần thì phải lễ độ thêm ba phần.”

Chấp pháp trưởng lão thấp giọng nói: “Thiên Ma giáo ta mà phải sợ cái thôn nho nhỏ này sao?”

“Sợ, không đến nỗi.” Thiếu niên tổ sư mỉm cười nói: “Bọn họ đã tàn, phế bỏ, bản lĩnh không bằng lúc trước. Thế nhưng trình độ ngang ta lại có hai người, một là người không có tay chân, một người nữa là thợ rèn kia. Còn những người khác, chỉ mạnh hơn mười hai vị Trưởng lão, bốn đại Thiên Vương trấn giáo một chút. Chỉ sợ Thánh Nữ là người yếu nhất trong bọn họ. Nhìn thấy tên đồ tể chỉ còn nửa thân trên kia không? Nếu ngươi từng gặp hắn thì nhất định sẽ khắc sâu ấn tượng, bởi vì tên của hắn gọi là Thiên Đao!”

Trong lòng chấp pháp trưởng lão giật mình, khó có thể tin nhìn về phía đồ tể, lẩm bẩm nói: “Chính là Thiên Đao sao? Không phải hắn đã chết rồi sao?”

“Ta cũng từng nghe nói hắn chết rồi.” Một vị trưởng lão hộ giáo nói: “Ta nghe nói hắn phát điên, xuất đao đánh lên trời, có người nhìn thấy trên trời hiện ra cái bóng của chúng Thần, người điên này giết về chúng Thần. Có người nói, lúc đó giữa bầu trời mây đen giăng kín, ánh đao qua lại trong lôi vân, không lâu sau thi thể của Thiên Đao từ trên trời rớt xuống. Nếu như đồ tể này chính là Thiên Đao kia thì làm sao hắn có thể sống sót được chứ?”

Thiếu niên tổ sư nói: “Người như hắn, muốn chết cũng không dễ dàng.”

Chấp pháp trưởng lão nghi ngờ nói: “Tổ sư, vì sao phải đáp ứng giáo chủ phu nhân, để tiểu oa nhi này trở thành Thiếu giáo chủ của Thánh giáo ta? Ta thấy thực lực của hắn cũng không mạnh lắm.”

“Quả thực thực lực của thiếu niên này không quá mạnh, bây giờ cậu vẫn còn rất ngây ngô. Thế nhưng bên cạnh cậu là những ai?” Thiếu niên tổ sư cười híp mắt nói: “Cường giả bên cạnh cậu vô cùng đáng sợ, năm đó, những cường giả này đều là những kẻ quát tháo phong vân, có sở trường riêng! Thiếu niên này là hài tử của bọn họ, bọn họ truyền thụ cho cậu sở học suốt đời mình ngộ ra, thêm vào đó là Đại Dục Thiên Ma kinh của giáo ta, khà khà, cậu trở thành Thánh giáo chủ, Thánh giáo ta quá lời rồi!”

Chấp pháp trưởng lão thán phục: “Tổ sư thánh minh. Thế nhưng vì sao tổ sư còn muốn kiểm tra cậu?”

Tổ sư hỏi ngược lại: “Lỡ như cậu là người ngu ngốc thì sao? Vì thế nhất định phải kiểm tra một phen. Ngươi thông báo đường chủ ba trăm sáu mươi phòng, nói bọn họ chỉ được sử dụng bản lĩnh Linh Thai cảnh giới! Ngày mai, chờ cậu tiến vào phòng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.