Mục Thần Ký

Chương 219: Chương 219: Thế Lực Độc Đoán Sẽ Không Bao Giờ Biến Mất




“Đám mây này rất lớn, nhưng vẫn chưa đủ lớn. Đám mây này, trận tuyết này đổ xuống Duyên Khang quốc giống như một lời cảnh cáo.”

Nằm ở núi Tu Di ở phía tây, Kim Đỉnh Đại Lôi Âm Tự, núi non trùng trùng điệp điệp, tại Kim Đỉnh nằm trên tầng mây, Lão Như Lai nhìn về phía lãnh thổ Duyên Khang quốc, chỉ thấy mặt trời sáng lạn, chiếu rọi vào biển mây rực rỡ.

“Trước đây trong lịch sử lâu dài của Đại Lôi Âm Tự, cũng từng chứng kiến loại hiện tượng thiên nhiên này.”

Bên dưới chỗ ngồi của Lão Như Lai, các vị bồ tát, tôn giả, la hán đứng san sát, chỉ nghe Lão Như Lai nói:

“Trận thiên tai lần đó lớn hơn lần này rất nhiều, cũng là đại tuyết, cũng là mây đen, khiến dân chúng lầm than, gây ra thiên tai liên tục, chết không biết bao nhiêu người. Khổ Tôn Giả, ngươi hãy đi lấy Không Kỷ Ai Hoàng Kinh Quyển ở Tàng Kinh Các ra, lật tới trang một nghìn ba trăm sáu mươi bảy.”

Một vị tăng nhân gương mặt khổ hạnh đứng dậy, một lát sau vị Khổ Tôn Giả này tay đỡ một cuốn kinh dầy bước tới, lật tới trang Lão Như Lai nói, niệm đọc:

“Không Kỷ, Ai Hoàng năm 6420, thiên tượng biến đổi, tuyết rơi ba mươi ngày, mây che tám mươi vạn dặm, không thấy mặt trời. Người chết đói khắp nơi, cướp bóc đâu đâu cũng có, Ai Hoàng hạ lệnh cho chư thần, long vương diệt trừ nó. Ai Hoàng năm 6430, sao chổi rớt xuống, mưa sao băng liên tục, hàng nghìn hàng vạn núi lửa đồng loạt phun trào, động đất diễn ra, đất sạt nở thành hàng vạn rãnh sâu nghìn trượng, sông khô tới đáy, nước biển khô cạn. Tới năm sau, mặt trời biến mất, nhật nguyệt không có ánh sáng…”

Phía sau Lão Như Lai, Cùng phu tử cùng những người khác đều bàng hoàng, thất thanh nói: “Như Lai, đây là…”

“Đại Khư.”

Lão Như Lai quay đầu, nhìn vùng đất hoang vu bao la rộng lớn sau núi Tu Di, nói:

“Quyển kinh văn này ghi lại thời khắc lịch sử cuối cùng của thần quốc trong Đại Khư. Tuyết lớn và mây đen, chỉ là lời cảnh cáo ban đầu. Tuy nhiên, lời cảnh cáo này tới sớm hơn ta tưởng tượng, sớm hơn rất nhiều năm, cũng nhẹ hơn rất nhiều. Xem ra việc làm của Duyên Khang quốc đã khiến bề trên có cảnh giác.”

Cùng phu tử, Điền chân quân cùng mọi người đầu óc choáng váng, lẩm bẩm:

“Đại Khư…”

“Hoàng đế nếu muốn dập tắt tai họa này, cách duy nhất là lập tức chấm dứt cải cách, viết chiếu thỉnh tội, tạ lỗi với trời, tạ tội với lê dân bá tánh.”

Lão Như Lai ánh mắt sâu sắc, nói:

“Nếu không nạn tuyết này mới chỉ là bắt đầu, sau này còn nhiều hiện tượng thiên tai khủng khiếp hơn nữa. Thiên tai đó không chỉ là tuyết và mây, mà là mưa sao băng, núi lửa, sông hồ khô cạn, nước biển bốc hơi, mặt trời mặt trăng đồng loạt biến mất. Đây là thiên phạt, trời xanh nổi giận, nhưng lại bắt lê dân bá tánh hứng chịu, có chút tàn nhẫn…”

“Khởi bẩm Như Lai, thái tử Duyên Khang sai người tới cầu kiến.”

Lão Như Lai hơi sững người, cười nói:

“Vị điện hạ này vẫn cứ tới tìm lão tăng. Mời hắn vào.”

“Xin tuân theo pháp chỉ.”

Lão Như Lai nhìn tăng nhân xung quanh cười nói:

“Thái tử điện hạ rất bất phàm (*), có lẽ sẽ là đấng cứu thế, hoàng đế một mực hành động theo ý mình, thái tử không như vậy. Sứ thần của hắn đáng để gặp mặt một lần.”

Đạo môn, Côn Lôn Ngọc Hư Sơn.

Nơi này được gọi là Ngọc Hư Động Thiên, giống như một thế giới riêng biệt, trong núi bốn mùa đều như mùa xuân, như thể thánh địa thần tiên, không hề thua kém núi Tu Di.

“Mây đen che phủ Duyên Khang, chỉ là một lời cảnh cáo nhẹ nhàng. Nhẹ hơn nhiều so với cảnh cáo diệt vong của Đại Khư.”

Lão Đạo Chủ chậm rãi nói với những người tu đạo của Đạo môn:

“Quốc sư Duyên Khang làm cải cách, Đạo môn ta phản đối hắn không phải vì tư lợi mà là vì đạo. Lần cải cách này đã làm hỏng nhiều quy tắc, tổn hại nhiều đạo lý, chắc chắn sẽ không thành công. Đáng tiếc quốc sư Duyên Khang kiến thức nông cạn, không biết những điều khủng khiếp giáng xuống sau này sẽ có kết quả thế nào.”

Ánh mắt ông ta thâm trầm, nhưng thần thái vô cùng bình tĩnh, từ từ nói:

“Năm xưa, khi quốc sư Duyên Khang còn nhỏ tuổi, tới Đạo môn gặp ta, ta nhìn thấy sự bất phàm của hắn nên rất kì vọng vào hắn, vì thế cho hắn xem trấn giáo kinh điển của Đạo môn ta, hi vọng tương lai hắn sẽ có thành tựu. Thành kiến môn phái đã bị ta vứt ra khỏi đầu, nhân tài như vậy đương nhiên nên vứt bỏ hết các thành kiến môn hộ, cẩn trọng bồi dưỡng. Sau này hắn trở thành quốc sư, sự kì vọng của ta dành cho hắn trở thành thất vọng, tại sao vậy? Là đạo pháp tự nhiên.”

Các cao nhân của Đạo môn lặng im lắng nghe.

“Đạo pháp tự nhiên là chỉ đạo pháp xuất phát từ tự nhiên, người tu đạo chúng ta có thể hô mưa gọi gió, nhưng không thể thay đổi mưa gió, chính là không thể thay đổi tự nhiên, không thể thay đổi đại đạo. Ta không hề có ý kiến phiến diện gì đối với Thiên Ma giáo, ngược lại ta rất ngưỡng mộ, khâm phục một số phong cách, thành tích của Thiên Ma giáo. Nhưng đường đi của hai bên khác nhau. Tại sao vậy?”

Đạo Chủ lắc đầu nói:

“Đạo pháp xuất pháp từ tự nhiên, Thiên Ma giáo muốn dùng đạo pháp để thay đổi tự nhiên, điểm này chính là điểm khác biệt giữa Đạo môn và Thiên Ma giáo, cũng chỉ là nguyên nhân khiến Thiên Ma giáo bị gọi là ma đạo.”

Các đạo nhân của Đạo môn trong lòng chấn động, Đan Dương Tử nói:

“Ta quan sát đệ tử Thiên Ma giáo, có người dùng phép tạo mây phân bố mưa, khi trời hạn hán sẽ làm mưa, thu tiền của nông dân. Còn có người dùng pháp thuật khoan dò, khoan đất làm giếng, giải quyết vấn đề nước uống. Cũng có người dùng chân hỏa luyện khoáng vật, chiết xuất huyền kim, chế tạo thành nông cụ để bán. Còn có đệ tử ma giáo bắt nông dân chi tiền để họ đi săn bắt yêu thú, Thiên Ma giáo đích thực đã làm trái lại đạo pháp tự nhiênlà thay đổi tự nhiên.”

Đạo Chủ nói:

“Dùng đạo pháp thần thông trong việc thường ngày của bá tánh chính là thay đổi tự nhiên, phá hoại tự nhiên. Thay đổi tự nhiên, phá hoại tự nhiên chính là thay đổi đại đạo, phá hoại đại đạo. Giáo lý của Thiên Ma giáo là sai, chỉ có thể phát triển thành ma đạo, cộng thêm trong cương lĩnh giáo lý của họ có một câu, hành động theo bản năng, để mặc tự nhiên, đây chính là buông thả dục vọng của bản thân, làm việc theo ý mình, muốn làm gì thì làm. Đây không phải là ma đạo thì là gì?”

Ông ta than dài, nói:

“Quốc sư bị Thiên Ma giáo ảnh hưởng sâu sắc, bởi vậy lấy lí luận của Thiên Ma giáo để trị thế trị nước, vì thế tai họa trước đây Đại Khư phải chịu sẽ tái hiện ở Duyên Khang quốc. Đây là thiên phạt, là thiên kiếp, kiếp số trời giáng. Tuy nói như vậy nhưng bá tánh là vô tội.”

Giọng Đạo Chủ chậm lại, nói:

“Các ngươi xuống núi đi. Hoàng đế và quốc sư gây ra thiên phạt, không nên để người dân phải gánh chịu, hãy đi giúp đỡ lê dân bá tánh trong khổ nạn, có thể cứu được bao nhiêu người thì cứu bấy nhiêu người. Các ngươi đi cứu người, đồng thời tìm kiếm những thiếu niên có căn cơ tốt, tiếp nối hương hỏa cho Đạo môn ta.”

“Xin tuân theo pháp chỉ.”

Cao nhân Đạo môn lũ lượt xuống núi.

Đạo Chủ nhìn hơi mây bao trùm trên bầu trời Duyên Khang quốc, thở dài một tiếng:

“Không nên để bá tánh nơi này hứng chịu… Nếu như quốc sư và hoàng đế vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ, Đạo môn ta cũng không thể không nhập thế.”

Tần Mục liên lạc với tả hữu hộ pháp sứ, truyền giáo chủ pháp chỉ, nói:

“Các ngươi giúp hoàng đế cứu tế thiên tai, thu đám mây đen trên trời lại, sau đó để đệ tử trong giáo tới phương nam giúp người dân loại bỏ hoa màu bị chết rét, trồng thêm hoa màu. Trận tuyết nạn này chết không ít người, các ngươi hãy cố gắng hết sức, cứu được bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu. Còn nữa, bảo đệ tử trong giáo cẩn thận, năm hạn chắc chắn sẽ có tình trạng hỗn loạn, thế đạo không thái bình.”

“Lĩnh pháp chỉ.”

Tả hộ pháp sứ Ninh Đạo Trì chần chừ một lúc, nói:

“Thánh giáo chủ, chúng ta dùng thân phận gì để giúp hoàng đế? Nếu như hoàng đế ban cho chức quan chúng ta có nhận hay không?”

Tần Mục suy nghĩ một lát, nói:

“Dùng thân phận cá nhân, dốc toàn bộ sức lực của Thánh giáo, tận tâm tận lực. Hoàng đế nếu ban chức quan, các ngươi cứ nhận. Hoàng đế có thể chấp nhận quốc sư, cũng có thể chấp nhận chúng ta. Duyên Khang quốc chính là Thiên Thánh giáo, không cần đa nghi.”

Hắn ngừng lại rồi tiếp tục nói:

“Hiện giờ thế đạo không thái bình, các đấng thần thông đã quen với việc ngồi tít trên cao chỉ tay năm ngón, bắt họ giống như Thiên Thánh giáo chúng ta, phục vụ người phàm, thay người phàm làm việc, họ chắc chắn không hài lòng. Quốc sư từng nói hắn giết chết một đám người tự cho là thanh cao, nhưng không thể đuổi cùng giết tận, giết hết đám này lại có đám khác. Ta còn tưởng rằng quốc sư nói đùa, bây giờ xem ra là thật rồi.”

Tần Mục ngẩng đầu nhìn mây đen trên trời, nửa cười nửa không nói:

“Nạn tuyết này và đám mây kia gây ra tai họa diệt quốc, bọn họ lại vẫn còn băn khoăn ma đạo với không ma đạo, không dốc sức giúp bá tánh, chắc đã quen với việc ngồi tít trên cao, cho rằng giúp đỡ những người bình thường hạ đẳng tức là sỉ nhục bọn họ, là ma đạo.”

Hắn lắc đầu nói:

“Loại người như vậy không ít, cũng là những kẻ cực đoan, e rằng sẽ nhân cơ hội này để tạo phản gây rối loạn, hoặc sẽ nhằm vào Thiên Thánh giáo chúng ta. Các ngươi nhất định phải cẩn thận!”

“Giáo chủ yên tâm. Thánh giáo có thể đứng vững tới ngày nay, không bị thứ gọi là chính đạo đánh gục, hoàn toàn không phải chỉ là hư danh.”

Hai vị hộ pháp sứ cúi người rồi rời đi.

Tần Mục định thần lại, rồi lại ngẩng đầu nhìn đám mây đen bao phủ khắp Duyên Khang quốc, lắc đầu đi về lại Thái Học Viện. Hồ Linh Nhi, Long Kỳ Lân và ma vương Đô Thiên đều đang đợi ở trên tàu.

Tần Mục nói:

“Lần này chúng ta về thôn, trên đường đi cần mua chút đồ tết, Tương Long thành chỉ sợ đã hết hàng tết rồi, năm nay, cảnh ngộ của Duyên Khang quốc rất đáng lo ngại, chắc Tương Long thành sẽ không có nhiều thương nhân.”

Ma vương Đô Thiên ngẩng đầu quan sát bầu trời, cười hì hì nói:

“Thế giới này của các ngươi sắp gặp họa rồi, trận tuyết lớn và đám mây lớn này chỉ bao phủ toàn bộ lãnh thổ Duyên Khang quốc các ngươi có phải vậy không?”

Tần Mục khẽ giật mình, lễ phép hỏi:

“Ma vương Đô Thiên có cao kiến gì?”

“Quỳ xuống, liếm chân ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Ma vương Đô Thiên vô cùng đắc chí.

Tần Mục đưa mắt ra hiệu cho Hồ Linh Nhi, Hồ Linh Nhỉ mở công tắc trước ngực tượng thần tám tay, ngồi vào, điều khiển ma vương Đô Thiên ngồi xuồng, lè lưỡi liếm giày Tần Mục.

Ma vương Đô Thiên vội vàng nói:

“Ma có thể bị giết chứ không thể chịu nhục! Dừng lại, dừng… Ta nói, ta nói là được chứ gì.”

Tần Mục giơ tay ra hiệu.

Hồ Linh Nhi không điều khiển nữa, ma vương Đô Thiên vội vàng đứng dậy, nhổ phì phì vài tiếng, không dám càn rỡ nữa.

Mấy bữa nay, Hồ Linh Nhi thông minh, lanh lợi, chỉnh đốn hắn ta nghe lời răm rắp, ma vương Đô Thiên vốn giữ ý định ma khôn không quan tâm thua thiệt trước mắt, cũng phải phối hợp với con hồ ly này. Ma vương Đô Thiên đưa tay lau miệng, cười lạnh nói:

“Đây là thủ đoạn của thần, hơn nữa không phải là thần bình thường, chân thân của ta tới đây cũng có thể thi triển thủ đoạn này, dùng hiện tượng tự nhiên tấn công, tiêu diệt toàn bộ loài người, khiến các ngươi diệt vong, cải tạo thế giới này thành Đô Thiên mới. Tuy nhiên, vị thần dùng hiện tượng tự nhiên tấn công này xem ra vẫn khá ôn hòa, không có ý định hạ sát thủ. Chắc trận tuyết và đám mây này chỉ là lời cảnh cáo nhẹ.”

“Cảnh cáo?”

Tần Mục kinh ngạc, chỉ là một lần cảnh cáo nhẹ thôi sao?

Lần cảnh cáo nhẹ này sẽ có khiến hàng triệu lê dân bá tánh không sống sót nổi qua mùa đông.

Hắn bàng hoàng, nhớ tới Đại Khư. Đại Khư không phải cũng vậy sao? Vì chỉ ý của thần ma, người trong Đại Khư đều trở thành những kẻ bị xua đuổi, ai ai cũng có thể đánh giết.

“Thần ma không chết, các thế lực độc đoán sẽ không bao giờ biến mất!” Tần Mục đột nhiên lạnh lùng nói.

............

“Phu nhân, thần ma không chết, các thế lực độc đoán sẽ không bao giờ biến mất!” Quốc sư Duyên Khang đừng trên tầng mây cao, nhìn đám mây khổng lồ bao phủ bầu trời Duyên Khang quốc, thở dài nói với nữ tử đứng bên cạnh.

Nữ tử đứng bên cạnh hắn nhan sắc bình thường, không thể gọi là xinh đẹp, cũng không xấu, gương mặt ưa nhìn, là một cung nữ trong cung, hiện nay đã trở thành phu nhân của quốc sư.

Nữ tử suy nghĩ rất thấu đáo, nói:

“Phu quân không trở về là chắc rằng hoàng đế có thể giải quyết được thiên tai lần này ư?”

“Cho dù hoàng đế không giải quyết được cũng sẽ có người giúp hắn giải quyết, không cần ta trở về.”

Sau đó quốc sư Duyên Khang mỉm cười nói:

“Chúng ta tới Tiểu Ngọc Kinh trên trời thôi.”

***

(*)Bất phàm: khác người, hơn người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.