Vừa dứt lời, khắp triều đường đều là tiếng bàn luận xôn xao, một đám mây bao phủ toàn bộ lãnh thổ Duyên Khang quốc, đây dường như là một việc không thể xảy ra, nhưng nó đã xảy ra!
Lãnh thổ quốc gia của Duyên Khang quốc bao la, rộng lớn, từ nam tới bắc là chín vạn dặm, từ đông sang tây là tám vạn dặm, bây giờ toàn bộ lãnh thổ đều có tuyết rơi, hơn nữa trận tuyết lớn này lại kéo dài sáu, bảy ngày, đây tưởng chừng là việc không thể nào xảy ra!
Các đấng thần thông có năng lực hô mưa gọi giói, nhưng hô mưa gọi gió cũng chỉ làm mưa trong phạm vi nhỏ, gọi gió trong phạm vi nhỏ, không có pháp thuật nào có thể bao phủ toàn bộ lãnh thổ Duyên Khang quốc được.
Cả nước tuyết rơi, không thể tưởng tượng được!
Duyên Phong Đế hắng giọng để triều thần yên lặng, nói:
“Tư nông (*), chắc có nhiều ái khanh không hiểu sự đáng sợ của trận tuyết này, khanh hãy giải thích cho các vị ái khanh nghe!”
Một vị đại thần đứng ra khỏi hàng, chính là tư nông của triều đình Duyên Khang, cai quản nông nghiệp cả nước, cúi người, nói:
“Bệ hạ, các vị đại nhân, nạn tuyết lần này, hoa màu phương Bắc vốn dĩ có thể chịu lạnh chịu đông, không ảnh hưởng tới thu hoạch của năm sau. Quan trọng là phương Nam, rau màu của phương Nam trải qua một trận tuyết lớn, chỉ e rằng đã bị chết rét hết. Sang năm, phương Nam chỉ sợ không thu hoạch được chút nào!”
Hộ bộ thượng thư vội vàng nói:
“Phương Nam mà tư nông đại nhân nói là?”
“Phía Nam Kim Giang!”
Quần thần trong triều đều hít một hơi khí lạnh, Tần Mục cũng giật nảy mình.
Hắn có một tấm bản đồ địa lý Sơn Xuyên, Kim Giang cũng bắt nguồn từ Đại Khư, chạy dọc mấy vạn dặm theo hướng đông, sau đó đổ ra biển.
Vùng đất phía nam Kim Giang chiếm cứ hai phần ba lĩnh thổ Duyên Khang quốc! Cũng tức là, hai phần ba lãnh thổ sẽ không thu hoạch được gì.
“Việc này… bệ hạ, thần cho rằng cần điều động lương thực các nơi vận chuyển về phương Nam, chuẩn bị cứu tế thiên tai!”
Thái phó đại thần đứng ra khỏi hàng, cúi người nói:
“Phương Nam vừa trải qua chiến loạn, rất nhiều quận huyện đều cần cứu tế, kho lương các quận huyện chỉ e rằng đã trống trơn, mong bệ hạ điều động kho lương phương Bắc, cứu tế cho nhân dân bá tánh khỏi nước sôi lửa bỏng!”
Tư nông đại thần thở dài, nói:
“Hiện tại không thể điều động. Các vị đại nhân không biết, đại chiến tiêu hao lương thực, lương thực vốn dĩ không còn là bao, hiện giờ trích lương thực tới phương Nam, chỉ sợ sẽ bị dân đói ăn hết. Sau khi ăn hết, tới hạt giống cho sang năm cũng không còn, không trồng được lương thực, tới mùa xuân càng không có gì để ăn. Thái phó đại nhân, dân đói không có đồ ăn sẽ ăn thịt người.”
“Lẽ nào để mặc cho bá tính phương Nam chết đói sao?”
Tư nông đại thần nói:
“Lương thực cần vận chuyển tới phương Nam, nhưng cần giới hạn lượng cung cấp, chỉ cấp đủ lương thực cho dân gặp nạn phương Nam giữ tính mạng. Thực ra phương Nam vẫn có kho lương, chỉ có điều tập trung cả trong tay các thế gia đại phiệt và địa chủ, nếu như động tới lương thực của họ, chỉ sợ họ sẽ cổ vũ nạn dân tạo phản. Bệ hạ…”
Duyên Phong đế sa sầm sắc mặt, nói:
“Lương thự của thế gia đại phiệt và địa chủ, trẫm sẽ nghĩ cách. Khanh tiếp tục nói đi.”
“Vâng. Ngoài phương Nam ra, Nam Bắc cũng có một trận đại họa.”
Tư nông đại thần tiếp tục nói:
“Phương bắc mùa đông vốn rất rét, năm nay lại rét đậm rét hại, đi qua ở một số quận huyện phương Bắc phát hiện đã có hộ nông chặt cây đốn củi, đốt sưởi ấm. Trong rừng núi đã rất nhiều cây cối bị chặt bỏ, đồi trơ núi trọc. Dân phương Bắc đã quen chịu rét mà còn như vậy, huống hồ dân phương Nam. Nếu như cây cối phương Nam bị chặt hết, lũ quét, sạt lở đá, đại hồng thủy sẽ xảy ra liên miên không ngớt. Thiên tai sẽ gây ra nhân họa, nhân họa sẽ gây ra càng nhiều thiên tai. Nếu như không để nạn dân chặt cây sưởi ấm, không biết sẽ có bao nhiêu người chết rét. Tới lúc đó chỉ e rằng dân chúng phần lớn chết hết…”
Duyên Phong Đế thở một hơi thở đục, quần thần trong triều cũng yên lặng, yên tĩnh tới mức tiếng thở cũng trở lê nặng nề có thể nghe rõ mồn một. Không chặt cây đốt lửa, người dân sẽ bị chết rét, chặt cây đốt lửa thiên tai sẽ càng nhiều.
Một trận tuyết khiến cả đế quốc to lớn Duyên Khang quốc rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Tư nông đại thần tiếp tục nói:
“Quan trọng là vẫn không biết đám mây này sẽ kéo dài bao lâu. Nếu như mấy ngày nữa mây đen tan đi thì còn có thể giảm tổn thất xuống mức thấp nhất, nếu như không tan, quốc gia sẽ lâm nguy, xã tắc sẽ lâm nguy!”
“Trẫm… biết rồi.”
Duyên Phong Đế ngồi xuống, có chút mệt mỏi, nói:
“Các vị ái khanh giờ đã biết tình hình nguy ngập đến thế nào rồi chứ? Mấy ngày trước, đối với đám nghịch tặc tạo phản, trẫm vẫn bình tĩnh tự đắc, không coi ra gì. Trẫm biết chúng không thể thành đại sự, sớm muộn gì cũng bị quốc sư và các vị ái khanh tiêu diệt. Nhưng nạn tuyết này và đám mây kia muốn cắt đứt quốc vận của Duyên Khang ta! Các vị ái khanh có cách giải quyết gì không?”
Khắp triều văn võ bá quan đều im lặng.
Cho dù họ có thần thông quảng đại tới đâu cũng không thể thổi tan mây, đánh tan tuyết.
Duyên Phong Đế nhìn quần thần dưới triều, trong lòng vừa giận vừa lo lắng, một trận tuyết, một đám mây sẽ khiến đế quốc sụp đổ tan rã, sự nỗ lực mấy trăm năm sẽ tan thành mây khói sao?
Một vị quan văn nói:
“Thần cho rằng, đây là do quốc sư cải cách chính trị, khiến ông trời nổi giận…”
Duyên Phong Đế nổi giận đùng đùng:
“Lôi ra chém đầu!”
Vị quan văn kia vội vàng quỳ sụp xuống, khóc lóc thê thảm:
“Bệ hạ, trời có đạo trời, quốc sư cải cách chính trị tức là muốn thay đổi thiên đạo, vì thế ông trời nổi giận, trời nổi giận thì dân oán thán, dân không còn đường sống, bệ hạ!”
“Người đâu!”
Duyên Phong Đế không kìm chế được cơn giận, quát:
“Trong lúc đất nước lâm nguy mà vẫn nói những lời mị dân, không chém đầu hắn, lẽ nào đề trẫm đích thân giết hắn sao?”
Thị vệ trong Kim Loan Điện vội vàng bước tới, lôi vị quan văn kia đi, chỉ nghe thấy tiếng khóc của vị quan văn đó mỗi lúc một xa dần.
Duyên Phong Đế lo lắng đi lại vài bước, kìm nén cơn giận:
“Trẫm cần những đại thần tài giỏi có thể làm việc, chứ không cần những nịnh thần mở miệng ra là gièm pha, phỉ báng! Cải cách chính trị là do trẫm yêu cầu làm, không phải quốc sư muốn làm! Ông trời nổi giận người dân oán thán là giận trẫm, oán trẫm! Quốc sư là đại thần tài giỏi, đừng nói năm trăm năm, cho dù một nghìn năm, hai nghìn năm cũng khó gặp được một người! Các khanh nghĩ cách cho trẫm, nghĩ không ra thì đừng mong về nhà, đừng mong đón tết!”
“Bệ hạ, sao không thu đám mây đó lại?”
Đột nhiên một giọng nói vang lên giữa triều đường:
“Nếu đuổi không tan, vậy thì hãy thu đám mây đó lại là được.”
Văn võ quần thần đều đổ dồn mắt về phía tiếng nói, Duyên Phong Đế cũng đưa mắt nhìn qua, nói:
“Thì ra là trung tán đại phu. Trung tán đại phu có cao kiến gì, cứ nói ra!”
Tần Mục nói:
“Thần từng nhìn thấy bảo vật Hỏa Hồ Lô ở trong quân đội, thường ngày quân sỹ cất giữ chân hỏa của mình vào trong Hỏa Hồ Lô, đợi khi đại chiến sẽ phóng lửa trong Hỏa Hồ Lô ra. Thái Học Viện luyện dược thất bại, gây tê toàn bộ Thái Học Viện, chính là đại tế tửu tiền nhiệm dùng một chiếc hồ lô thu hết thuốc tê lại, giải cứu Thái Học Viện. Thần cho rằng, có khi nào cũng có thể thu đám mây đen này vào trong linh bảo loại hồ lô không?”
Duyên Phong Đế nhìn thiên sách thượng tướng, nói: “Tần tướng quân thấy có được không?”
Thiên sách thượng tướng họ Tần tên Giản, là người đứng đầu võ tướng, cũng là tông chủ thế gia đại phiệt Tần gia trong kinh thành, rời khỏi hàng nói:
“Bệ hạ, cách của trung tán đại phu có thể thực hiện. Nhưng trong quân không có nhiều Hỏa Hồ Lô như vậy. Hỏa Hồ Lô trong quân dùng là Tử Đằng Hồ Lô, giao cho Chu Tước Quân các nơi. Cả nước tổng cộng có một triệu Hỏa Hồ Lô. Một triệu Hỏa Hồ Lô có thể thu được mây đen của một tỉnh, nhưng cả nước có nhiều tỉnh như vậy, chỉ dựa vào Hỏa Hồ Lô của quân đội thì không thể được.”
Tần Mục nói:
“Hồ lô trong quân tuy ít, nhưng khắp nơi đều có quan viên tu luyện pháp thuật, thế gia, quan viên trong triều cao thủ nhiều vô số kể, bệ hạ hạ chỉ, lệnh cho các bậc thần thông các nơi chế tạo bảo vật, thu đám mây đen trên trời lại. Thần thông trong cả nước nhiều như vậy, huyện lệnh, thiếu doãn, phủ doãn các nơi đều là cao thủ, tự phụ trách địa phận mình cai quản, cao thủ trong quân đội sẽ đi các nơi ứng cứu, chắc có thể thu được bảy tám phần đám mây đen kia.”
Duyên Phong Đế nghĩ ngợi một lát, nói:
“Điều động các bậc thần thông cả nước tới dẹp bỏ đám mây, có phần khó khăn, có một số bậc thần thông phân tán trong giang hồ, không nghe theo triều đình…”
“Vì thế mới cần bệ hạ đích thân dốc sức, làm gương cho thiên hạ.”
Tần Mục nói:
“Bệ hạ rời kinh thành, đích thân tới các tỉnh thu mây đen, đương nhiên dân chúng cũng sẽ làm theo.”
Các văn võ đại thần đưa mắt nhìn nhau, hoàng đế rời kinh, đích thân tới các tỉnh thu mây đen? Đại loạn mới được bình định, chỉ e rằng dư đảng của các môn phái tông môn sẽ nhân cơ hội hành thích.
Quốc sư Duyên Khang xuất chinh Đại Khư thất bại trở về, trên đường cũng gặp phải mai phục, hoàng đế rời kinh, chỉ sợ sẽ gặp đủ các thể loại ám sát!
Mọi người định nói thì Duyên Phong Đế mắt lóe sáng, cười nói:
“Được. Tần ái khanh, có phải khanh có cách đối phó với trận tai họa do tuyết gây ra này không?”
“Tai họa tuyết đã hình thành, thần cũng không có cách nào cả.”
Tần Mục nói:
“Tuy nhiên thần có nghe được một câu nói, chỉ những học thuyết phù hợp với tư tưởng của dân chúng mới được coi là đạo của thánh nhân. Các bậc thần thông trong thiên hạ nhiều như vậy, sau khi mặt trời xuất hiện, tuyết tan đi, có thể để các bậc thần thông này đích thân xuống ruộng đồng, giúp bá tánh muôn nơi loại bỏ hoa màu bị chết rét, trồng thêm hoa màu, năm tới nói không chừng vẫn có chút thu hoạch. Thóc lúa trổ bông nếu không có gió vậy thì mời các bậc thần thông thổi gió. Cỏ dại mọc nhiều thì mời các bậc thần thông trừ cỏ, nạn sâu bọ bùng phát thì mời các bậc thần thông diệt sâu, trời đổ sương muối thì mời các bậc thần thông dùng lửa trừ sương.”
“Bệ hạ, đây là những lí lẽ ma đạo!”
Một vị quan văn giận dữ run rẩy, bước ra khỏi hàng, nói:
“Bệ hạ điều trung tán đại phu nói là những lí lẽ ma đạo, gây hại nước hại dân, nên giết!”
Duyên Phong Đế cười nói:
“Nói rất chính xác, tại sao lại nói là lí lẽ ma đạo? Đây không phải là lí lẽ hại nước hại dân, mà là lí lẽ cứu nước cứu dân. Ngươi đã bị cách chức quan, về nhà xem xét lại mình đi. Tần ái khanh, khanh còn kế sách hay nào không?”
Tần Mục suy nghĩ một lát nói:
“Bệ hạ có thể để Giám Thiên Tư giảm sát kiểm soát thời tiết các nơi, năm lũ quét thì thu mây mưa vào trong linh bảo hồ lô. Năm gió lốc hoành hành thì cũng thu gió lốc vào trong linh bảo, gió xoáy, mưa đá, sấm sét đều có thể thu vào để dùng dự phòng. Nếu như gặp năm hạn hán có thể thả ra làm mưa, nếu như khai chiến với nước khác có thể thả mưa đá, băng tuyết, sấm sét, gió lốc; kiểm soát hiện tượng thiên nhiên, tấn công nước địch. Năm nay nạn tuyết khiến vận mệnh quốc gia của nước lớn hùng mạnh như Duyên Khang suýt nữa bị hủy hoại, kiểu hiện tượng thiên nhiên này để các bậc thần thông đối phó nước địch, làm gì có nước nào chịu nổi?”
“Bệ hạ, kiểm soát hiện tượng thời tiết các nơi là làm trái với ý trời, đây là lí lẽ ma đạo!”
Lại một vị quan văn nữa bước ra khỏi hàng, liên tục khấu đầu, đập vỡ đầu khiến máu chảy dòng dòng, giọng nói đanh thép:
“Đúng là lí lẽ ma đạo, muốn nước ta diệt vong! Bệ hạ, hãy mau chóng giết chết tên yêu nhân ma đạo này!”
“Ngươi bị cách chức rồi.”
Diên Phong Đế xua tay, cười nói:
“Không có chủ ý gì, lại còn ăn nói linh tinh, công kích trung tán đại phu, hàng tháng trẫm đều phát cho các ngươi không ít bổng lộc, nuôi các ngươi có tác dụng gì? Nạn tuyết này, đám mây này, mới là khiến nước ta diệt vong! Người đâu, lôi hắn ra ngoài! Trung tán đại phu, nói thì dễ làm thì khó, lần đi cứu tế thiên tai này, ngươi hãy đi cùng trẫm!”
Tần Mục do dự một lát, khó xử, nói:
“Thần còn phải về quê ăn tết… Thần sẽ tiến cử mấy người, có lẽ có thể giúp bệ hạ.”
Duyên Phong Đế cười ha ha, chỉ thấy rằng đám mây đen bao phủ trong lòng cũng tan biến, xua tay nói:
“Chuẩn. Lúc này trẫm đang cần dùng người, người khanh tiến cử nếu có thực tài, trẫm sẽ không để khanh thiệt thòi.”
Vệ quốc công hơi giật mình:
“Thiên Ma giáo sắp vào triều đình rồi… Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, ta chính là trấn giáo thiên vương của Thiên Ma giáo, làm quan trong triều từ lâu. Vị tiểu giáo chủ này đúng là người biết len lỏi, mấy bữa nay quốc sư không có trong triều, hắn lập tức nhân cơ hội gài người vào, nếu quốc sư không xuất hiện mấy năm, e rằng tới hoàng đế cũng thành người của Thiên Ma giáo! Rốt cuộc quốc sư đi đâu rồi? Đi ngao du sơn thủy với phu nhân lâu vậy rồi, xảy ra chuyện lớn thế này cũng không về…”
***
(*) Tư nông: chức quan trong thời thượng cổ, phụ trách nông nghiệp.