Chương 27: Con trai ảnh đế (5)
Edit: Aya Shinta
Phương Cửu bị anh kéo rất không thoải mái, tuy rằng anh ta không dùng nhiều lực, nhưng vẫn phải trở tay lôi tóc mình về, Tại sao em lại muốn gõ cửa phòng người khác, anh không cho em lại đây thì cứ nói thẳng đi, em đi là được rồi!
Nói, cô hừ lạnh một tiếng đứng lên, Sau này không tìm đến anh nữa!
Thấy cô phải đi, Cố Tích vẫn bất đắc dĩ kéo cánh tay cô, Tôi giảng kịch bản cho em.
Phương Cửu nhíu mày lại, sau đó đắc ý, rồi lại nằm nhoài trên ghế salông mềm mại.
Người kia bất đắc dĩ đi vào nhà bếp, lấy một chai sữa bò từ trong tủ lạnh ném cho cô.
Ngồi ở một bên, anh cầm qua kịch bản cô mang đến nhìn mấy lần, phát hiện trên tuy rằng rải rác có đánh dấu cùng ghi chú, thế nhưng có nhiều chỗ còn chưa đủ lão luyện và chuẩn xác.
Chỗ này cũng không phải yêu thích, mà là kính ngưỡng, ban đầu nữ số 2 cũng chỉ có kính ngưỡng với nam chủ mà thôi. Nàng cho rằng không có nữ nhân có thể xứng với anh hùng mà nàng kính ngưỡng, nhưng đại đa số nhìn qua sẽ cho rằng đó là yêu thương. Chúng ta phải đưa ra loại ảo giác như thế, để khán giả đi bàn luận cùng lý giải, mà không phải cho bọn họ một cái đáp án. Cố Tích nói xong, liền nhìn thấy Phương Cửu sáp đầu lại lẳng lặng nhìn mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng thuần đang ngẩng lên mang theo một tia. . . Kính ngưỡng?
Có phải là loại ánh mắt này? Cô nháy mắt mấy cái, lập tức lại nở nụ cười.
Cố Tích liếc cô, sau đó ném kịch bản cho cô, Trở về đi.
Anh sốt ruột đuổi em đi như vậy để làm cái gì? Lẽ nào tí nữa còn có người khác gõ cửa? Con ngươi cô hơi chuyển động, ý tứ sâu xa liếc nhìn cửa.
Hiện tại nữ nghệ sĩ vì muốn leo lên thì chuyện gì cũng có thể làm ra, ai biết phía sau có người khác lại đây gõ cửa hay không?
Tuổi còn nhỏ, mà trong đầu toàn là mấy thứ linh ta linh tinh. Cố Tích kéo cánh tay cô, làm bộ muốn mang cô ra bên ngoài.
Phương Cửu không muốn đi, chỉ đành gắt gao nắm lấy sô pha, Anh kích động như thế làm cái gì? Bị em nói trúng rồi đúng không?
Ngao ~ hóa ra anh là người như thế, nhìn dáng vẻ là em quấy rối chuyện tốt của anh? Phương Cửu bĩu môi, không cần anh kéo, hừ lạnh một tiếng liền đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng giận dỗi của cô, Cố Tích thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn bước nhanh kéo cánh tay cô. Thế nhưng Phương Cửu lại hung hăng đi về phía trước, tựa hồ thực sự tức giận.
Em làm cái gì đó? Anh năm chặt năm đấm cửa, ngăn cảnđộng tác mở cửa của cô.
Phương Cửu lui về phía sau hai bước, trợn to mắt, Em về phòng của mình a!
Nhìn dáng vẻ giận dỗi này, Cố Tích chỉ đành vỗ vỗ cánh tay cô, Đừng có như trẻ con thế nữa, lát nữa tôi còn phải xem biên tập bên hậu kỳ, trở về ngủ sớm một chút, ngủ trễ sẽ già đi đó.
Phương Cửu: . . . Thật sự coi mình là một đứa nhóc à?
Nháy mắt mấy cái, cô bỗng nhiên tiến lên một bước, ngước đầu, đưa tay vòng lấy hông anh, cảm nhận được thân thể người trước mặt cứng đờ, lập tức cô liền đắc ý lui về phía sau hai bước phất tay một cái, Vậy em trở về đây, ngủ ngon ~
Nói xong, cô liền lấy cái tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mở cửa đi ra ngoài, mày ở lầu trên cùng không có ai, cô đi thang máy cũng sẽ không có người biết cô từ lầu nào đi xuống.
Nhìn bóng lưng cô vội vã rời đi, Cố Tích thở dài, bất đắc dĩ khép cửa lại, không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên vào trong phòng, cầm điện thoại di động lên bấm một cú điện thoại.
Sửa phân cảnh của Chu Tuyền lại một chút, lúc sau không cần nam chủ cứu, trực tiếp chết trong hầm rắn.
Ngữ khí lạnh nhạt làm biên tập bên kia mơ hồ, ở trong ấn tượng của cô, xưa nay vị Cố đạo diễn này sẽ không lấy việc công trả thù tư xóa giảm phân cảnh của người khác, lẽ nào Chu Tuyền này đắc tội anh ta?
Nhưng. . . Kịch bản vốn đã phát ra, hiện tại sửa lại. . .sẽ khó giải thích với Chu Tuyền được. Biên kịch liếc nhìn máy tính, cảm giác đêm nay mình lại phải tăng ca.
Cố Tích đi vào nhà bếp rót cho mình cốc nước, ngữ khí lạnh lùng, Không cần giải thích.
Biên kịch: . . . Được rồi.
Ngày thứ hai, lúc Phương Cửu đi đến đoàn làm phim liền nhìn thấy một ít công nhân viên nghị luận sôi nổi ớ đó, thật giống như lại phát sinh đại sự gì đó. Cô sợ đến nỗi vội vã đưa sữa đậu nành trong tay cho Tiểu Kỳ, sau đó lấy ra di động tự mình tìm tìm kiếm kiếm, sau khi phát hiện không có tin của mình mới thở phào nhẹ nhõm.
Có điều cô nhìn thấy một cái tin tức, là liên quan với Chu Tuyền. Nói rằng trước kia cô ta đóng một bộ phim đã lấy việc công trả thù tư cho một tiểu hoa đán một cái tát. Hiện tại bị người lôi ra ngoài ánh sáng, hai phe xâu xé lợi hại, những Weibo v kia cũng toàn đứng bên phía vị tiểu hoa đán kia, không biết Chu Tuyền bị mắng thảm đến bao nhiêu.
Cầm sữa đậu nành hút một cái, cô chợt thấy Chu Tuyền đi ra từ trong phòng nghỉ của cô ta, trợ lý còn xách theo một cái túi, giống như phim đã đóng máy vậy.
Dường như nhìn thấy Phương Cửu, cô ta lập tức biến sắc mặt, nhanh chân bước tới trước mặt cô, do dự một chút, cuối cùng vẫn cúi đầu, Xin lỗi.
Phương Cửu: . . . Xảy ra chuyện gì vậy?
Tôi. . . Tôi thật sự không phải cố ý. Chu Tuyền kéo tay cô, gấp đến mức nước mắt đều muốn trào ra.
Là mình đánh giá thấp hậu trường của Phương Cửu, nếu như chỉ là một hai việc còn ngờ được, nhưng là hôm nay người đại diện nói rằng mình đã chọc phải người không nên chọc, hiện công ty muốn bỏ mình.
Càng đáng sợ hơn chính là, công ty trước muốn chiêu mộ mình bây giờ cũng không có tin tức gì nữa, thật như sợ chọc phải phiền phức.
Cô. . . Cô đừng vội, không có chuyện gì, tất cả rồi sẽ qua thôi. Phương Cửu không biết phải an ủi cô ấy như thế nào, nghĩ thầm lẽ nào là uy lực của nữ chủ?
Càng nghĩ càng có thể, chỉ là không có nghĩ đến người chụp hình lại là Chu Tuyền, có điều phải cần khoan dung mà độ lượng, phải có điểm dừng. Nhìn cô ta như vậy, sau này Chu Tuyền khẳng định cũng không dám gây phiền phức với mình nữa.
Phương Cửu.
Triệu Thích từ bên kia bỗng nhiên đi tới, nhìn hai người một chút, bỗng nhiên quay về Phương Cửu giơ giơ kịch bản trong tay lên, Chúng ta bàn thử một chút?
Ách. Phương Cửu tránh thoát tay Chu Tuyền, sau đó liền uống ngụm sữa đậu nành cùng Triệu Thích qua bên kia.
Giới giải trí lại lớn như vậy, một ngọn gió thổi cỏ lay mọi người đều biết, Triệu Thích cũng nghe được chút phong thanh. Ahh ta vốn cho rằng Phương Cửu chỉ là một người mới bình thường mà thôi, không nghĩ tới mình lại nhìn lầm.
Cô không cần phải để ý đến Chu Tuyền, là bản thân cô ấy tự làm tự chịu, không trách người khác được. Anh nói xong đưa cô một cái túi nhỏ, Hương vị không tồi, thử xem?
Xem ra rất thơm, Phương Cửu không nhịn được cười nhận lấy nói câu cảm ơn, sau đó an vị ở trên một cái ghế trong phim trường bắt đầu ăn.
Lúc Cố Tích đến liền nhìn thấy cô ngồi cùng một chỗ với Triệu Thích vừa nói vừa cười, con mắt đều muốn híp lại đến không còn.
Biến sắc mặt, anh nhấc theo ấm trà nhanh chân đi tới, từ trên cao nhìn xuống nhìn hai người nói: Hiện tại còn không đi hoá trang, không biết tràng cảnh ngày hôm nay chỉ thuê một ngày à!
Công nhân viên xung quanh vẻ mặt bất thường yên lặng đi ngang qua, mặc dù biết Cố đạo diễn của bọn họ ác miệng, nhưng lúc nào đã quản việc không đâu đến cái trình độ này?
Phương Cửu ngẩng đầu lên, yên lặng nuốt xuống miếng bánh bao trong miệng, sau đó trực tiếp đi về phòng hóa trang.
Hoá trang thì cô mới nghe thấy chuyên gia trang điểm đề cập, hóa ra phân cảnh của Chu Tuyền đã hết rồi. Vốn là sau này phân cảnh của cô ta còn rất nhiều, nếu như tính theo như hiện tại, nữ số 3 cũng chẳng phải nữa.
Không biết tại sao phân cảnh của cô ta bị sửa lại, sau khi đổi y phục, Phương Cửu lấy cớ giảng kịch bản đi về phía Cố Tích bên kia.
Vào lúc này chính là phân cảnh giữa nam chủ cùng nam số 2, hai người rất có năng lực, Phương Cửu nhìn rất lâu, mãi đến khi xong cảnh này, mới đến bên người Cố Tích. Có điều cô không có tìm được ghế, chỉ có thể đứng ở phía sau anh nói rằng: Cái kia. . . Làm sao Chu Tuyền hết phân cảnh nhanh như vậy?
Nhìn thấy cô lại đây, công nhân viên xung quanh Cố Tích lập tức yên lặng đi ra.
Hết liền hết đi, nào có cái tại sao nhiều như vậy. Anh lạnh lùng nói xong, lại ngẩng đầu nhìn cô, Nếu cô muốn, ngày hôm nay cũng có thể xong việc rồi.
Phương Cửu: . . .
Cô cầm kịch bản cũng yên lặng trở lại.
Sau khi mấy ngày không còn Chu Tuyền, trong đoàn làm phim cũng không xảy ra chuyện gì, có điều việc của Chu Tuyền ở trên internet càng lúc càng kịch liệt, nghe nói đã ở cùng công giải ước hợp đồng, có điều sau khi giải trừ khả năng cô ta phải bồi thường một số tiền lớn.
Phân cảnh của Phương Cửu cũng đóng gần đủ rồi, phân cảnh cuối cùng tồn lại đã lâu, là một phân cảnh trên giường. Điện ảnh mà, bình thường bên trong sẽ xuất hiện mấy cái mánh lới như vậy. Cố Tích rất bảo thủ, màn ảnh chỉ có hai, ba giây, có điều đóng có thể sẽ khoảng một phút.
Là một yêu phi, cảnh cô lộ lưng cùng cảnh hôn trên căn bản đã được xóa, cái này lại xóa đi thì chẳng còn gì để xem nữa. Hơn nữa phân cảnh này chỉ là làm dáng một chút mà thôi, cũng không phải rất thân mật, cho nên cô không nói với Cố Tích sửa lại.
Phân cảnh này quay trong một tràng cảnh trong nhà, bên trong đã bố trí xong, lụa mỏng phất phơ, xa xỉ đến tột độ, đặc biệt kiều diễm.
Bởi vì xong phân cảnh cuối cùng là cô là có thể xong việc, vì vậy Lưu tỷ sớm tới đón cô. Sau khi thay xong quần áo, cô liền khoác áo khoác ngồi trong phim trường mà uống nước, nghĩ đến việc của Chu Tuyền, cô liền không nhịn được hỏi Lưu tỷ: Chu Tuyền thế nào?
Lưu tỷ đang nhắn tin cho ai đó, nghe được cô hỏi đến cũng chỉ nhẹ nhàng trả lời: Chuyện không liên quan tới mình thì cũng đừng hỏi, nếu như cô cảnh giác, thì sẽ không bị người đâm dao găm ở sau lưng.
Phương Cửu: . . .
Nghiêng đầu đi, cô không tiếp tục nói nữa, tiếp tục chiến đấu với ly trà sữa trong tay.
Chờ Cố Tích đến, Triệu Thích liền qua đó nghe giảng kịch bản, Phương Cửu cũng theo đi tới.
Cùng dĩ vãng không giống nhau, hôm nay Cố Tích đặc biệt chậm rãi, sau khi rót ấm trà, còn cẩn thận xem kịch bản, sau đó hỏi dò phó đạo diễn những chuyện khác, tiếp theo lại uống mấy ngụm trà. Phương Cửu cùng Triệu Thích hai người ở một bên không biết ngồi chờ bao lâu, hình như anh mới nhớ tới rồi quay đầu lại nhìn về phía hai người.
Ừm. . . Phân cảnh này xong xuôi chỉ có vài giây, vì thế diễn qua một lần là được. Anh thật lòng nhìn chằm chằm kịch bảnlâu lắm rồi mới nói được một câu như vậy.
Triệu Thích ở một bên nhíu nhíu mày, Nhưng bên trong không phải còn có hai câu lời kịch sao?
A. . . Hoàng thượng. . . Ngài tới bắt nô tì a. . . Ha ha ha. . . Phương Cửu đọc kịch bản xong liền nhìn về phía Cố Tích, Cái này nên làm cái tư thế gì?
Triệu Thích: . . . Tại sao tim mình đập có chút nhanh?
Mặt Cố Tích biến sắc, đoạt lấy kịch bản trong tay cô, trầm giọng nói: Cô muốn cái tư thế gì!
Phó đạo diễn đang ăn bữa sáng yên lặng đi ra. . .
Phương Cửu bĩu môi không nói gì, cô có thể lấy cái tư thế gì?
Đột nhiên đứng dậy, Cố Tích cất bước đi tới tràng cảnh, Đi theo tôi.
Thấy vậy, Phương Cửu cùng Triệu Thích đều đi theo, sau khi đi vào trong cung điện, Cố Tích chỉ vào cái cái giường lớn nói với Phương Cửu: Cô nằm trên đó.
Không có cởi áo khoác, Phương Cửu trực tiếp nằm lên, liền nhìn thấy Cố Tích ngoắc ngoắc tay với người quay phim, sau đó chỉ một vị trí, Lát nữa quay ở vị trí này, không cần di động.
Người quay phim đã hiểu đưa tay làm cái dấu ok, coi như cho anh ta quay ám muội một chút, đạo diễn cũng sẽ không tha nha!
Triệu Thích, anh nhìn động tác của tôi. Cố Tích nói xong, liền cúi người nằm nhoài trên người Phương Cửu, hai tay chống bên cạnh người cô, sau đó cúi đầu sượt qua cổ cô hai lần, tiếp theo liền ôm eo cô lăn một cái.
Gần như vậy, xem hiểu chưa? Anh nói đàng hoàng trịnh trọng đứng lên, Phương Cửu cũng lập tức ngồi dậy.
Kỳ thực Cố Tích thật sự rất lịch sự, vừa nãy không có sàm sở cô.
Ừm, tôi biết rồi. Triệu Thích gật gù, dáng vẻ hoàn toàn hiểu.
Thấy vậy, Cố Tích bỗng nhiên ngoắc tay với phó đạo diễn, Có thể, gọi thế thân đi.
Triệu Thích: . . .
Vẻ mặt anh ta mơ hồ nhìn phó đạo diễn dẫn ra một cô gái có thân hình gần giống với Phương Cửu, ngay cả trang phục cũng đổi xong!
Được rồi, bắt đầu quay đi, nếu chưa quen thuộc hai người có thể luyện tập thêm mấy lần. Cố Tích nói xong, lại nhìn Phương Cửu nói: Còn ngốc ở đây làm cái gì, cô còn không đi mau!
Phương Cửu sững sờ nhìn thế thân kia đã nằm trên giường, tựa hồ thật sự muốn cùng Triệu Thích luyện tập mấy lần. Lúc này Lưu tỷ cũng đi tới, nhìn bóng lưng lạnh nhạt của Cố Tích nói: Được rồi, thay quần áo đi thôi, buổi tối cô còn có cái hoạt động.
Phương Cửu: . . . Tại sao Lưu tỷ cũng yên lặng như vậy?
Vốn tưởng rằng còn phải đóng xong phân cảnh này, không nghĩ tới cuối cùng không cần đóng nữa. Sau khi Phương Cửu thay quần áo xong, liền chạy tới nói với Cố Tích một tiếng, thuận tiện lấy tiền lì xì.
Bình thường sau khi vai diễn của một người kết thúc thì đoàn làm phim sẽ tượng trưng cho tiền lì xì, tuy rằng không nhiều, khả năng chỉ có một hai trăm khối, nhưng cũng tượng trưng may mắn. Như cô là nữ số 2 sau khi kết thúc vai diễn sẽ có cái tiệc, có điều tối hôm nay cô có hoạt động, do vậy liền không tổ chức.
Ừm, đúng, chính là như vậy, cúi đầu, lộ vai, không cần lộ mặt. Cố Tích quay về máy theo dõi chỉ đạo động tác của thế thân kia, xem ra vô cùng chăm chú.
Phương Cửu cầm theo túi xách ngồi xuống cạnh anh, liếc nhìn máy theo dõi, sau đó chầm chậm nói: Anh tìm thế thân lúc nào vậy? Làm sao em không biết?
Nhìn thấy cô lại đây, phó đạo diễn lại yên lặng đi ra. Cho hắn gan to bằng trời cũng không dám quấy nhiễu đạo diễn cùng bạn gái nói chuyện yêu đương nha.
Cái gì cũng đều nói cho em, tôi còn làm đạo diễn làm cái gì? Cố Tích nghiêng đầu liếc cô, sau đó lại tiếp tục nhìn chằm chằm máy theo dõi.
Phương Cửu nhíu nhíu mày, tiếp theo sau đó nhìn anh nói: Trước kia anh còn nợ em một điều kiện, còn nhớ sao?
Cố Tích không quay đầu lại, chỉ là nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Nhìn bên mặt góc cạnh tuấn dật của anh, Phương Cửu không nhịn được đến gần ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nói: Em muốn ngày mai anh đi xem đi với em~
Cố Tích sững sờ, sắc mặt tựa hồ có hơi cứng ngắc, con ngươi thật lâu không có chuyển động.
Làm sao, không được a? Cô nâng cằm, chăm chú theo dõi anh.
Người sau nửa ngày mới quay đầu lại nhìn cô, Tôi không có thời gian.
Phương Cửu: . . . Người như vậy, cô làm sao công lược?
Đạo diễn, có thể bắt đầu rồi! Dường như Triệu Thích không ưa hai người họ ở nơi đó kề tai nói nhỏ, lớn tiếng hô một câu.
Trong giây lát đó, tất cả mọi người đều nhìn tới máy theo dõi bên này, Phương Cửu có chút quẫn bách, xách theo túi liền chuẩn bị đi.
Cố Tích kéo cánh tay cô lại, Đêm nay tôi có thời gian.
Phương Cửu: . . . Cô không có thời gian!
Được, vậy hôm nay em không trở về, em ở khách sạn chờ anh. Phương Cửu nói xong liền xách túi đi về phía Lưu tỷ.
Nhìn thấy cô lại đây, Lưu tỷ không nhịn được nhíu nhíu mày, Nói cái gì mà lâu như vậy.
Phương Cửu đi ở phía trước, cười nói: Không có gì, có điều đêm nay tôi có việc, chị giúp tôi hoãn hoạt động kia đi.
Lưu tỷ biến sắc mặt, một cái kéo lại cánh tay cô, Cô nói hoãn liền hoãn, muốn phải bồi thường tiền à?
Tôi. . .
Phương tỷ!
Phương Cửu quay đầu lại, liền nhìn thấy phó đạo diễn cầm trong tay một bao tiền lì xì chạy tới, còn cười híp mắt đem tiền lì xì đưa cho cô, Cố đạo diễn cho.
Bình thường tiền lì xì đều là nhà sản xuất cho, có điều Cố Tích cũng tham dự đầu tư bộ này, anh ta cho thì cũng giống vậy.
Mỏng vậy? Phương Cửu cầm phong tiền lì xì mỏng tang không nhịn được nhíu nhíu mày, Quá hẹp hòi.
Ha hả, quan trọng là tấm lòng mà. Phó đạo diễn nói xong cũng xoay người rời đi.
Phương Cửu vừa đi về phía trước, vừa rút ra một tấm. . . Màu trắng. . . Chi phiếu?
Mắt liếc thấy con số trên phiếu, Phương Cửu lập tức nhét phiếu vào trong hồng bao, còn không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn về phía phim trường.
Bao nhiêu tiền? Lưu tỷ không nhịn được hỏi một câu.
Không nói cho chị! Phương Cửu đem tiền lì xì bỏ vào trong bao, sau đó lại nói tiếp: Tiền bồi thường chắc không quá nghiêm trọng, bất quá lần sau tham gia hoạt động của họ thì không lấy tiền là được.
Cô từng ký một hợp đồng phát ngôn, ngày hôm nay phải đi dự họp một hoạt động tuyên truyền, có điều hợp đồng đã đến kỳ mà chưa được gia hạn. Hoạt động lần này vốn nể tình lúc trước mà tham dự, coi như không đi tham gia khẳng định cũng sẽ không phải bồi thường tiền, chính là gia hạn thì khó nói.
Tùy cô vậy! Lưu tỷ tựa hồ cũng rất bất đắc dĩ, lắc đầu một cái liền không nói gì nữa.
Trở lại khách sạn, Phương Cửu liền ở trong phòng ngủ một giấc, khi tỉnh lại nhờ Tiểu Kỳ đặtc ho cô một phần thức ăn ngoài, lại lên internet tìm vé xem phim vào tối này.
Cô thích xem phim ma, có điều trong nước cơ bản không có phim ma gì hay cả, gần nhất cũng chỉ có một bộ xem ra không tồi. Diễn viên chính là một nam diễn viên đã qua thời, đã từng hồng, tướng mạo cùng diễn xuất cũng không tệ, có điều giới giải trí đổi mới quá nhanh, không cẩn thận liền tụt lại. Nữ diễn viên chính lại là một người mới, xem ra diễn xuất còn được, bộ gần nhất cũng được như vậy .
Đêm nay không cần quay cảnh đem, vì vậy Cố Tích rất nhanh sẽ có thể trở về, Phương Cửu lập tức mua hai vé điện ảnh lúc chín giờ, xem vào lúc đó mới có không khí.
Bảy giờ rưỡi, cô liền thay xong quần áo lên lầu gõ cửa. Rạp chiếu bóng tối, cô lại không phải đặc biệt nổi tiếng, sẽ không có người nhận ra cô.
Nhấn chuông cửa, không đến hai giây đồng hồ cửa phòng liền mở ra, có điều đi ra cũng không phải Cố Tích, mà là nam chủ!
Cố Hạo liếc nhìn cô bé trẻ tuổi mỹ lệ bên ngoài, sau đó quay đầu nói vọng vào bên trong: Đừng bắt nạt tiểu cô nương người ta, đều là người quen.
Phương Cửu: . . .
Cố. . . Cố thúc thúc. Cô có chút quẫn bách lui về phía sau hai bước, tựa hồ không nghĩ tới sẽ ở chỗ này đụng phải ông.
Hiện tại Cố Hạo cơ bản đã không xuống núi, đạo diễn nổi danh cũng không mời nổi ông. Có điều càng là như vậy, địa vị của ông liền càng ngày càng cao, đương nhiên, nếu như con trai của ông xin ông xuống núi liền không nhất định.
Ừm, con vào đi thôi. Cố hạo nhìn cô, sau đó liền bước hướng về phía thang máy.
Nhìn bóng lưng cao to thành thục kia, Phương Cửu không nhịn được cảm thán một tiếng, nam chủ quả nhiên là nam chủ!
Nhìn cái gì! Cố Tích không thích kéo cửa, liếc nhìn khẩu trang bên tai cô, không nhịn được thấp giọng nói: Lấy tiếng tăm của em, em cho rằng muộn như vậy sẽ có người nào nhận thức em?
Phương Cửu: . . . Cô nhớ tới Cố Tích khi còn bé không phải dáng vẻ như vậy, anh ta đến cùng là trải qua cái gì vậy?
Em coi như lại không nổi danh, fans cũng nhiều hơn anh, không muốn một ít người cả ngày liền biết mắng người, kỳ thực cho chính anh ta diễn, anh ta còn không bằng người khác! Phương Cửu hừ lạnh một tiếng nghiêng đầu đi.
Cố Tích sâu sắc nhìn cô, không nói gì, liền xoay người vào trong nhà.
Thấy vậy, Phương Cửu vẫn đi vào theo, thuận tiện đóng cửa lại.
Cố Tích đã thay quần áo, vẫn là một cây đen, thả ở trong góc sẽ không có người chú ý tới, không giống Phương Cửu còn mặc vào một cái váy.
Từ trong phòng đi ra, anh liền nhìn thấy người nào đó đang đổi giày, đi tới trên bàn cầm lấy bóp tiền lạnh nhạt nói: Không cần thay đổi, đi thôi.
Cuối cùng, lại không nhịn được liếc nhìn trên người nàng, Em không lạnh?
Không phải nói người gầy đều sợ lạnh hay sao?
Em. . . Phương Cửu bĩu môi, cảm thấy người này thực sự là không rõ phong tình, cô chưa từng thấy một người như thế.
Đi đổi bộ quần áo, tôi chờ em. Anh lôi kéo cánh tay cô liền hướng ra bên ngoài.
Phương Cửu xoay người ngăn ở trước mặt anh, ngước đầu nói: Tại sao phải cho em nhiều tiền như vậy?
Nhiều số 0 như vậy, cát- xê của cô mới được có chừng đó nha!
Cố Tích nghiêng đầu đi không tự nhiên liếc những nơi khác, Xem như là bồi thường cho em.
Cô biết anh nói chính là lời đồn đãi sự tình lần này, có điều. . .
Em không muốn cái gì bồi thường, lẽ nào anh không biết ngày hôm nay tại sao em hẹn anh đi xem phim sao? Cô khẩn trương nhìn chằm chằm đôi mắt anh, ngữ khí tràn ngập nghiêm túc.
ÁNh mắt đụng nhau, Cố Tích ho nhẹ một tiếng, sau đó vỗ vỗ vai cô, Đi thay quần áo đi.
Phương Cửu: . . .
Nếu anh từ chối em, vậy thôi, coi như em tưởng bở! Cô hồng hồng viền mắt, cố nén không cho con ngươi hạ xuống, xoay người liền đi kéo cửa.
Cố Tích thở dài, kéo lại cánh tay ấn cô lên lưng cửa, cúi đầu nghiêm túc nói: Em chỉ có cảm giác ỷ lại với tôi thôi, cũng không phải tình yêu nam nữ.
Bốn mắt nhìn nhau, Phương Cửu trợn to mắt, bỗng nhiên nhón chân lên mạnh mẽ hôn một cái trên môi anh, sau đó đỏ mặt cúi đầu, Em. . . Chúng ta lâu như vậy mà không nhìn ra sao, nào có cảm giác ỷ lại gì, trừ phi anh đang lấy cớ từ chối em.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô, ánh mắt Cố Tích tối sầm lại, bỗng nhiên cúi người nói khẽ bên tai cô: Tôi chưa bao giờ mở cửa cho bất kì nữ nhân nào.
Dứt lời, không chờ Phương Cửu mở miệng, liền gắt gao đè cô lên cánh cửa, cúi đầu mạnh mẽ hôn môi cô. . .
Aya: Aiza, lúc mình đọc thì không thấy gì, sao lúc edit lại thấy nó sến sẩm như vậy cơ chứ???