Chương 28: Con trai ảnh đế (6)
Edit: Aya Shinta
A. . . Cô trợn to mắt, sững sờ nhìn anh.
Đừng nhìn. . . Anh che mắt cô lại, nhẹ nhàng ngậm môi dưới của cô trằn trọc thâm nhập. . .
Phương Cửu nhắm mắt lại, hàng mi mềm mại xẹt qua lòng bàn tay của anh, Cố Tích hít sâu một cái, bàn tay lớn nắm chặt vòng eo nhỏ nhắn nhẹ nhàng vuốt nhẹ.
Bầu không khí ám muội quanh quẩn giữa hai người, một lúc lâu, anh mới buông môi cô ra, ánh mắt cực nóng, Xem phim gì?
Phương Cửu cúi đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ chót một mảnh, cuối cùng nhỏ như muối kêu mà trả lời: Ph. . . Phim ma.
Đi thay bộ quần áo. Anh sờ sờ cánh tay lạnh lẽo nhẵn nhụi của cô.
Phương Cửu ngẩng đầu lên, trừng mắt bất mãn nói: Anh cố ý có đúng hay không?
Còn muốn chờ cô chủ động xuất kích, người đàn ông này thật có tâm cơ!
Đuôi lông mày Cố Tích khẽ động, Tôi bị em làm cho cảm động.
Cút đi!
Phương Cửu quay người lại liền kéo cửa phòng ra, Tự anh xem phim của anh đi!
Cố Tích kéo cánh tay cô lại, chăm chú ôm cô vào lồng ngực, Không có, em cả nghĩ quá rồi.
Mình nào có cái gì tâm cơ, tất cả không phải đều thuận theo tự nhiên hay sao?
Phương Cửu giẫy giụa gạt tay anh đi, một bên hung tợn nói: Em không phải người ngu, anh thật là quá đáng, dĩ nhiên để con gái như em mở miệng, sau này em cũng không tiếp tục để ý đến anh nữa!
Cố Tích đang muốn nói cái gì, chân đột nhiên tê rần, liền nhìn thấy Phương Cửu giẫm đôi giày cao gót cộp cộp cộp đi ra.
Anh đỡ trán cười nhẹ một tiếng, cuối cùng vẫn không có đuổi theo ra ngoài, anh biết cơn giận của cô gái nhỏ này trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không tiêu.
Đêm đó Phương Cửu liền trả phòng đi, tuy rằng vẫn bỏ qua hoạt động kia, nhưng ngày tiếp theo cô còn phải đi tham gia chụp ảnh cho một tạp chí.
Cô có tài nguyên rất tốt, cơ bản không cần cướp thì Lưu tỷ cũng sẽ đưa việc tới cửa, nữ chủ còn nói muốn xuống núi tiếp một bộ lớn, sau đó cho cô làm nữ hai, ý tứ chính là muốn nâng cô lên. Có điều cuối cùng Phương Cửu vẫn không có đáp ứng, cô không muốn làm phiền đến nữ chủ nữa, nhiều quá thì thật không tiện a.
Liên tiếp mấy ngày Phương Cửu đều không có liên lạc qua lại với Cố Tích, Cố Tích cũng không có liên lạc với cô, Phương Cửu quyết định nếu như anh ta không tìm đến mình, cô vẫn không chịu nhường đâu!
Khi đoàn phim đóng máy, cũng bắt đầu phân đoạn tuyên truyền, đóng vai nữ số 2 thì cô nhất định phải dự họp. Hơn nữa lần này toàn bộ hành trình trong buổi tuyên truyền đều được trực tiếp, một điểm sai lầm cũng không được phép làm ra.
Bởi đội hình đoàn phim quá hùng hậu, cùng ngày thì rất nhiều ký giả truyền thông đã đến, Phương Cửu cũng mặc vào một cái đầm hở vai hồng nhạt, khi ở phía sau phòng hoá trang còn có phóng viên đi vào phỏng vấn, có điều đều bị Lưu tỷ cản ở bên ngoài.
Đóng lại cửa phòng nghỉ, Lưu tỷ liền nghiêm trang nói: Lát nữa liên quan với việc tình yêu thì cô cũng không cần trả lời, càng không cần lộ ra cái vẻ mặt chần chờ gì hết, cô còn trẻ, yêu đương quá sớm chỉ có thể tiêu hao sự nổi tiếng của cô, vì vậy nhớ rằng một chữ cũng đừng có nói!
Vẻ mặt Lưu tỷ rất nghiêm túc, Phương Cửu nhìn vào gương hai lượt, lúc này mới nhẹ nhàng trả lời: Biết rồi.
Nói xong, cô hương đầu về phía Lưu tỷ, Chị xem màu son này thế nào?
Lưu tỷ: . . .
Quét mắt đến bả vai của cô đang lộ ra, Lưu tỷ ý tứ sâu xa cười cợt, Rất đẹp, tuyệt đối áp đảo toàn bộ.
Cho rằng mình thật sự rất ưa nhìn, Phương Cửu lại soi gương rất lâu, mãi đến tận khi công nhân viên nói đã tới lúc, cô đi ra ngoài.
Vào lúc này phía trước đã ngồi đầy phóng viên, từng người một xem ra đều có chuẩn bị mà đến, một loạt nhà sản xuất đều ngồi ở phía hàng đầu, đến khi người chủ trì hâm nóng bầu không khí, Phương Cửu mới tìm đến vị trí có đề tên mình.
Vị trí này cũng rất được chú trọng, bình thường đều dựa theo phiên vị, là nữa số 2 thì tự nhiên Phương Cửu sẽ ngồi cạnh Triệu Thích. Khi người chủ trì ở phía trên còn đang hâm nóng, máy quay liền từ trên người chủ trì đảo qua, Phương Cửu mỉm cười, xem như chào hỏi với khán giả bên kia màn ảnh.
Cô lộ hàng kìa. Triệu Thích nhẹ giọng nói một câu bên tai cô. (khụ...chém)
Phương Cửu sợ đến lập tức nhìn xuống, lại phát hiện quần áo cũng không có rơi xuống!
Triệu Thích cười cười, không nói gì, chỉ là cởi áo khoác đưa cho cô.
Phương Cửu không rõ ra sao rồi lại quét một vòng trên người mình, phát hiện khi ngồi xuống thì váy mình có chút ngắn, tuy rằng mặc quần an toàn nhưng cô vẫn còn có chút không dễ chịu. Do dự một chút, cô vẫn là nhận áo vest của Triệu Thích khoác lên trên đùi, sau đó đến gần nhẹ giọng nói: Cảm ơn.
Xung quanh đều là phóng viên, thỉnh thoảng ở phía trước còn có máy quay lia tới, Triệu Thích không dám lớn tiếng, cũng chỉ có thể thấp giọng nói bên tai cô: Ngày hôm nay cô rất đẹp.
Phương Cửu sững sờ, có chút lúng túng nghiêng đầu đi không tiếp tục nói nữa.
Ngay ở hàng đầu tiến bên kia, Cố Tích ngồi bên Tề Hoa, nhưng ánh mắt âm trầm liên tục nhìn chằm chằm vào Phương Cửu bên này, đặc biệt nhìn áo khoác trên đùi cô, sắc mặt kia. . .
Tề Hoa bên cạnh vẫn luôn ho khan, đối với loại ánh mắt này của Cố Tích hắn có vẻ hơi khó chịu, cái gì khác hắn không biết, nhưng hiện tại hắn biết một chuyện, Triệu Thích xem như là triệt để đắc tội vị Cố đạo diễn này!
Được rồi, bây giờ chúng ta hãy mời những thành viên chủ chốt trong [Loạn Thế]! Người chủ trì nói xong, liền lập tức đưa ánh mắt hướng về phía dưới.
Theo màn ảnh quét lại đây, Phương Cửu cũng đứng lên, thuận tiện đem áo trả lại Triệu Thích.
Vì đi giày cao gót lên cầu thang, Triệu Thích còn đỡ cô một cái, Phương Cửu nhất thời có chút không dễ chịu thu tay về.
Người chủ trì khá là lạ mặt, chờ tất cả diễn viên đều lên, không nhịn được cười: Oa, đây là một rừng hoa nha! (lại chém)
Phía dưới phát ra từng trận tiếng cười, người chủ trì liền đưa ánh mắt tìm đến Cố Tích ở chính giữa, Tôi rất hiếu kì, giá trị nhan sắc cao như Cố đạo diễn như thế, tại sao không mình tự mình ra trận?
Bên trái Cố Tích là Tề Hoa, bên phải là Đường Đình Đình, anh đứng ở chính giữa đối diện dưới đáy vô số ánh đèn flash, ngữ khí vẫn bình tĩnh, Làm bác sĩ có thể trị cảm mạo cho mình, nhưng vĩnh viễn không thể tự mình làm giải phẫu cho chính mình được.
Anh không thích đi diễn nhân sinh của người khác.
Hình như Lưu đạo diễn từng làm giải phẫu vậy. Người chủ trì cười, nhưng đề tài lại rất sắc bén, vừa nhìn thì biết chính là có chuẩn bị.
Vì thế nên giải phẫu của bọn họ thất bại. Cố Tích khẽ cười một tiếng.
Nhưng dưới kia lập tức sôi trào, các ký giả nôn nóng chụp chụp, được rồi, ngày mai liền có cái tiêu đề!
Người chủ trì tựa hồ có hơi lúng túng, có điều Cố Tích nói cũng không sai, những cái kịch bản tự biên tự diễn cơ bản đều bị nhào đi nhào lại. Coi như không nhào lại, cũng tuyệt đối không khá hơn bao nhiêu, lại tuyệt đối không có để cho nhưng nghệ sĩ kia thành công được.
Tự cười cười, người chủ trì hướng microphone đưa cho Tề Hoa, Được, tiếp theo chúng ta hay nghe những người khác giới thiệu về vai diễn của họ.
Người chủ trì này vừa nhìn chính là đã thành tinh rồi, cũng không biết được tìm ở đâu ra. Phương Cửu bĩu môi không muốn nói cái gì, Triệu Thích cũng cho cô ánh mắt đồng dạng.
Chờ đến phiên Phương Cửu, cô mới tiếp nhận microphone mỉm cười nhìn màn ảnh, Chào mọi người, tôi là Phương Cửu, lần này ở [Loạn Thế] đóng vai Lan Hinh, một yêu dân họa quốc hại dân.
Nói xong, cô còn ngượng ngượng cười cợt.
Người chủ trì kia lập tức dựa theo vấn đề đã được chuẩn bị kỹ càng trước đó mà hỏi: Nhưng Phương Cửu cô nhìn qua thật giống không phải một yêu phi yêu diễm, nhân vật này làm sao cô diễn được?
Ánh đèn flash bên dưới còn ở chớp lóe, Phương Cửu chỉ có thể cười trả lời: Tôi cảm thấy là một người diễn viên chung quy phải có những sự trải nghiệm khác nhau, còn làm sao diễn. . .Khi đó mọi người có thể đi rạp chiếu bóng xem.
Ha ha ha, nhất định! Người chủ trì nói xong, đưa microphone cho người kế tiếp.
Ngày hôm nay Chu Tuyền không đến, cũng không phải cô ta không muốn, hơn nữa đoàn phim không có mời cô ta trở về. Hiện tại cùng với công ty đưa nhau lên tòa, phiền toái thành một đống lớn, tuy rằng cô ta có hồng, nhưng sức hấp dẫn của bộ phim khẳng định cũng sẽ chuyển đến trên người cô ta, vì lẽ đó không mời cô ta tới đây là lựa chọn tốt nhất.
Chờ mọi người đều giới thiệu nhân vật của mình xong, người chủ trì kia lại bắt đầu trò chuyện, còn ý vị không rõ nhìn về phía Phương Cửu bên kia, Vừa nãy tôi thấy Triệu Thích thì thâm nói chuyện với cô ở bên đó, xem ra quan hệ của hai người tựa hồ rất tốt?
Bên truyền thông thích nhất những scandal này, từng người lại bắt đầu nhấn máy ảnh, đôi mắt Phương Cửu bị lóe sắp muốn rơi ra.
Phương Cửu là diễn viên có có ý tưởng rất tốt, chúng tôi bàn luận trao đổi kinh nghiệm. Triệu Thích rất khách quan mà trả lời.
Dứt lời, người chủ trì kia rõ ràng có chút không tin nói: Tôi thấy anh đem áo khoác cho Phương Cửu, thế nhưng Đường Đình Đình hôm nay cũng mặc váy, tại sao anh lại không cho cô ấy?
Đèn flash chớp lóe càng thêm lợi hại, trên mặt Triệu Thích tuy rằng vẫn là vẻ mặt mỉm cười, nhưng Phương Cửu cũng có thể cảm giác được nội tâm anh ta lúng túng, cũng không biết người chủ trì tìm ở đâu ra, rõ ràng cứ hỏi những vấn đề không được chuẩn bị!
Vậy tại sao tôi cũng ở đây, anh chỉ hỏi Phương Cửu, nhưng không hỏi tôi? Đường Đình Đình đột nhiên cười rồi nói một câu.
Mọi người đều biết cô ấy đang dỗi người chủ trì kia, bầu không khí lại một lần trở nên rất lúng túng, người chủ trì kia cũng cười cười nói: Lát nữa tôi sẽ lưu lại cô cùng Tề lão sư chậm rãi tán gẫu.
Không biết buổi tuyên truyền lúng túng này làm sao tiếp tục tiến hành. Chờ đến khi Phương Cửu ngồi xuống, vị nam chủ trì đã xuống và thay bằng một vị nữ chủ trì. Vị nữ chủ trì này cũng khá có danh tiếng, rất nhanh liền làm nóng bầu không khí.
Đường Đình Đình cùng Tề Hoa đang ở phía trên tiếp thu phỏng vấn còn rất lâu mới xuống, bởi vì nam nữ vai chính còn có mấy cái trò chơi nhỏ chưa thực hiện, Phương Cửu liền chuẩn bị đi đổi quần áo.
Trở lại phòng nghỉ, Lưu tỷ liền ném quần áo đã chuẩn bị kỹ càng trước đó cho cô, Nhiều người như vậy, cô còn lặng lẽ nói chuyện với Triệu Thích, cô không biết chung quanh đều là máy quay sao?
Phương Cửu nháy mắt mấy cái, cầm quần áo ôm vào trong ngực lạnh nhạt nói: Anh ấy cho ta một bộ y phục để che lại, tôi liền nói câu cảm tạ với anh ấy mà thôi, bằng không lát nữa liền xấu hổ à.
Thế nhưng. . . Lưu tỷ còn chuẩn bị nói cái gì, thế nhưng khi thấy người ngoài cửa đang tiến vào, lập tức im lặng đi ra ngoài.
Nếu mình nói không nghe, luôn có người có thể làm cho Phương Cửu nghe lời!
Phương Cửu còn đang kinh ngạc tại sao Lưu tỷ không nói chuyện, cởi giày quay đầu lại, cô liền nhìn thấy Cố Tích đen mặt đi vào.
Nhìn thấy vẻ mặt anh đen như đáy nồi, Phương Cửu tự nhiên có chút chột dạ, có điều vừa nghĩ tới rõ ràng mình cũng không có làm gì, trái lại là người này tâm cơ đưa mình vào tròng, vừa nghĩ như thế, cô liền tự tin lên.
Anh tới làm cái gì? Khóe mắt cô thoáng nhìn, vẻ mặt không cao hứng ôm quần áo muốn đi vào trong phòng thay quần áo.
Cố Tích kéo cánh tay cô lại, ánh mắt sáng quắc, Em nghĩ tôi chết rồi?
Phương Cửu: . . .
Tôi chưa đụng vào em, em lại để hắn ta chạm vào chân em? Cố Tích mặt tối sầm lại, còn cúi đầu liếc nhìn đôi chân trắng nõn kia.
Phương Cửu lui về phía sau hai bước, thế nhưng Cố Tích lại giữ cô rất chặt, không có cách nào, cô chỉ có thể giơ chân trần đá anh một cái, Anh xem, đây không phải đụng vào à!
Nhìn chân cô, sắc mặt Cố Tích lại đen, trực áp cô lên tường, ngữ khí tràn ngập bất mãn, Em không cho tôi một lời giải thích, ngày hôm nay đừng hòng đi ra ngoài.
Chính mình cũng không kịp ra tay, dĩ nhiên lại để cho quần áo của người khác đụng tới chân em ấy? !
Tại sao anh lại ấu trĩ như vậy, là anh không để ý tới em. Nếu như anh thật lòng yêu thích em, tại sao nhiều ngày như vậy mà đều không để ý đến em? Phương Cửu bĩu môi, vẻ mặt oan ức.
Cái tốt không học, lại học nói hưu nói vượn, em đếm xem hai ngày nay tôi gọi cho em bao nhiêu cuộc điện thoại? Cố Tích hơi nhướng mày, lần đầu bị người ta oan uổng như vậy.
Phương Cửu trợn to mắt, đang định nói cái gì, trong đầu đột nhiên lóe lên.
Cô. . . Ngày đó cãi nhau với Cố Tích rồi. . . Kéo số anh vào sổ đen. . .
Cái kia. . . Vậy anh không gọi cho Lưu tỷ sao? Vạn nhất em xảy ra vấn đề rồi làm sao bây giờ? Phương Cửu chuẩn bị trả đũa!
Cố Tích hít sâu một cái, thấp giọng nói bên tai cô: Lưu tỷ nói em còn đang tức giận, nói tôi hai ngày nữa lại tới tìm em.
Phương Cửu: . . . Khi nào cô nới với Lưu tỷ câu này vậy?
Nói đi, em chuẩn bị giải thích với tôi thế nào? Anh cau mày, đối với chuyện này vẫn canh cánh trong lòng.
Phương Cửu nháy mắt mấy cái, bộ dạng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn thở dài, Đừng nghịch, em đi thay quần áo rồi ra ngoài.
Nếu như lát nữa người chủ trì gọi mà chưa lên, thật là lúng túng?
Ra cái gì! Cố Tích vô cùng bất mãn với thái độ này của cô, không nhịn được ghé bên tai cô không vui nói: Ngày hôm nay em nhất định phải cho tôi một câu trả lời.
Phương Cửu không biết nên nói như thế nào với cái người này, chỉ đành ôm lấy cổ anh, hôn một cái bên khóe môi anh, Được chưa?
Nhìn khuôn mặt nhỏ đang ửng đỏ, ánh mắt Cố Tích tối sầm lại, lập tức cúi đầu hôn cô, cạy răng cô ra, nhẹ nhàng mút vào, ngậm chặt. . .
A. . . Phương Cửu có chút thở không được, thế nhưng bàn tay lớn trên eo vẫn đang dời xuống, dường như muốn tẩy đi nững vị trí mà cái áo khoác kia đã chạm vào cô, từng cái từng cái một. . .
Chân cô mềm mại lại nhẵn mịn, Cố Tích chỉ cần nghĩ tới cô bị y phục của nam nhân khác chạm qua, trong lòng rất không thoải mái. Nhưng nhận ra được hình như cô muốn thở không nổi, lúc này mới chậm rãi buông cô ra, Nhớ kỹ, mỗi sợi tóc của em, từng cái, đều là của tôi!
Phương Cửu rất muốn trợn trắng mắt, có điều một hơi vẫn thở chưa xong. Sau khi Cố Tích đi ra ngoài, cô mới uống ngụm nước, nhanh nhẹn thay quần ngắn cùng T-shirt. Khi đi ra ngoài còn chưa ngồi vững vàng, người chủ trì kia mời cô cùng Triệu Thích lên.
Phỏng vấn đôi lời, người chủ trì liền để cho hai người chơi game, có điều Phương Cửu có chút sợ Cố Tích lại phát rồ, cùng để tránh hiềm nghi, nữ chủ trì kia cũng không có như nam chủ trì chơi trò đột ngột, xong một trò chơi nhỏ sau liền để bọn họ xuống.
Sau khi buổi tuyên truyền kết thúc tất cả mọi người cùng chụp một tấm ảnh liền tách ra. Không cần nghĩ cũng biết bên ngoài đều là phóng viên, Lưu tỷ đã bố trí cho cô mấy bảo tiêu, bằng không căn bản không ra được.
Nhưng là mãi đến tận khi ra cửa những phóng viên kia vẫn đang ùa lên, Phương Cửu cô cùng Triệu Thích quan hệ rất tốt sao?
Hai người có khả năng phát triển hay không?
Cô cùng Cố đạo diễn thật sự chỉ là quan hệ thanh mai trúc mã quan hệ hay sao?
Một loạt vấn đề trên Phương Cửu đều không hề trả lời, bởi vì những người này đều bị Lưu tỷ ngăn lại, thật vất vả mới lên xe được, những phóng viên kia mới dần dần tản đi.
Nhìn xe càng ngày càng xa, Phương Cửu không nhịn hỏi Lưu tỷ phía trước: Có phải Cố Tích đã gọi điện thoại cho chị?
Trong buồng xe rất yên tĩnh, Lưu tỷ đang lướt điện thoại di động, nghe được cô cũng chỉ là nhàn nhạt ừ một tiếng.
Tại sao chị không nói cho tôi? Nếu không phải cô nhanh trí trả đũa lại, vậy vừa nãy không biết có bao nhiêu lúng túng.
Vốn cô đang tức giận, tôi chỉ là nói Cố Tích hai ngày nữa gọi điện thoại cho cô mà thôi. Lưu tỷ có vẻ rất không để ý lắm.
Phương Cửu bĩu môi không nói gì, cũng cúi đầu lướt di động, lại phát hiện dưới Weibo của mình có rất nhiều bình luận.
Võng hữu A: Vừa nãy lúc Phương Cửu nói chuyện cùng Triệu Thích, Cố đạo diễn mặt đen [ ảnh ]
Võng hữu B: Ha ha ha, tại sao tôi lại muốn cười như vậy?
Võng hữu C: Có khả năng trong lòng Cố đạo diễn đang nghĩ, chờ sau khi trở về lại trừng trị em tiểu yêu tinh này!
Võng hữu D: Lẽ nào chỉ có một mình ta cảm thấy Triệu Thích cùng Phương Cửu có cảm giác cp sao?
Võng hữu E: Không thể không nói, người nam chủ trì này thực sự là buồn nôn, chẳng trách không nổi (mỉm cười)
Võng hữu F: Đường Đình Đình tự nhiên bị kéo vào, thật đáng giận!
Võng hữu G: Ta mặc kệ, ta an vị chờ Cố đạo diễn cùng Phương Cửu công bố tình yêu! Dù sao cũng chơi đùa từ nhỏ đến lớn (cười xấu xa)
Buổi tuyên truyền vừa rồi là trực tiếp, rất nhanh sẽ nóng lên, một là Cố Tích trào phúng Lưu đạo diễn, một là cái nam chủ trì kia. Nam chủ trì kia không biết bị bao nhiêu người nhổ nước bọt, bất quá đối với ngôn luận của Cố Tích đều là khen chê nửa nọ nửa kia.
Có người nói anh quá mức tự phụ, không biết tôn trọng tiền bối, còn nói bộ phim này sớm muộn sẽ nhào lại. Cũng có người nói Cố Tích rất ngay thẳng, nói không có sai, những bộ phim điện ảnh tự biên tự diễn không có một cái thành công, Cố Tích chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.
Phương Cửu không một chút nào lo lắng rằng Cố Tích sẽ đắc tội những đạo diễn lớn kia, bởi vì những đạo diễn kia rất quen thuộc với anh, không chỉ có rất quen, cùng nam nữ chủ càng quen hơn. Liền nói Lưu đạo diễn kia, năm đó khi Cố Tích sinh ra, Lưu đạo diễn còn ôm lấy anh, hai người thường thường thảo luận tâm đắc trong việc làm đạo diễn. Đừng nói Phương Cửu làm sao biết được, những thứ này đều do nữ chủ lôi kéo cô nói chuyện phiếm, việ từ lớn đến nhỏ của Cố Tích đều nói cho cô.
Cho tới những ngôn luận trên internet, Phương Cửu an vị chờ bọn họ bị Cố Tích đánh rớt thế nào.
Mấy ngày sau không có hoạt động gì, Phương Cửu liền trở về nhà, mẹ cô nhìn thấy cô trở về lại dò hỏi việc của cô cùng Cố Tích, Phương Cửu lập tức trốn lên lầu tắm rửa.
Tắm xong rồi ra ngoài, cô liền nhìn thấy Cố Tích gọi video tán gẫu, Phương Cửu không có suy nghĩ nhiều liền gọi lại.
Rất nhanh video liền được kết nối, Phương Cửu đưa điện thoại di động tựa trên bàn trang điểm, một bên lau tóc, Làm sao? Lẽ nào anh không chịu được bạo động trên mạng muốn tìm em cầu an ủi?
Cố Tích không nói gì, chỉ là nhìn hình ảnh bên trong màn hình có chút không bình tĩnh nổi.
Không nghe thấy anh nói chuyện, Phương Cửu cho rằng là tín hiệu không tốt, liền thả khăn mặt xuống cầm di động trên bàn nhắm ngay mặt mình, Nghe được không?
Cố Tích: . . . Anh không chỉ có nghe được, hơn nữa còn thấy được.
Dường như phát hiện hình ảnh mình phản chiếu lại, Phương Cửu sợ đến mức lập tức vứt điện thoại di động trên giường, sau đó lấy cái áo khoác mặc vào.
Lần thứ hai cầm điện thoại di động lên, cô không nhịn được phẫn nộ quát lên: Cố Tích, anh lúc nào trở nên hạ lưu như thế!
Nhìn thấy cô mặc ít như thế lại không nhắc nhở cô!
Người bên kia ép độ cong bên khóe miệng xuống, còn đàng hoàng trịnh trọng quay về màn hình nói: Tôi không có nhìn thấy gì hết.
Anh lừa gạt ai đó! Anh đều nhìn thấy. . . Phương Cửu dừng miệng lại, tức giận đến mức mặt đều đỏ lên.
Dù sao có cái miệng, tùy anh ta nói thế nào!
Được rồi, tôi chỉ là nhìn thấy một chút mà thôi, ngược lại sớm muộn gì rồi cũng sẽ thấy hết. Nói xong, hình như anh nhớ tới cái gì, thoáng câu nệ nói: Minh Thiên thúc thúc a di có ở nhà không?
Phương Cửu cười lạnh một tiếng vốn là muốn mắng người, thế nhưng nghe được câu tiếp theo của anh, ngay tức khắc có chút ngờ vực nhìn anh, Anh muốn làm gì!