Cơn gió nhẹ thoảng lướt qua đây, mang theo hương hoa dìu dịu thơm ngát.
Lão đạo cầm cây kiếm gỗ đẩy cửa bước ra ngoài, bóng dáng tiêu điều.
Ta không quan tâm lời nói của lão, đợi lão đi rồi, cầm tay áo Thư Lê
nghịch nghịch cười tủm tỉm: “Người mù, người mù, ta có một tiên sinh như ngươi thật tốt, ta có thể học võ công đánh kẻ ác, có năng lực xem mấy
thầy tướng số diễn kịch, thấy ngươi ở đây một mình lạnh lẽo cô tịch, dù
sao mấy ngày này ta ở cùng ngươi cũng không tệ, sau này ta sẽ ở lại
đây... làm bạn lâu dài với ngươi nhé?”
Dáng vẻ trống rỗng của Thư Lê
biến mất, con ngươi vốn đảm đạm của hắn đột nhiên như lóe lên tia sáng,
hắn nói: “Chỉ cần ngươi chấp nhận.”
Được sự đồng ý, ta vui vẻ vỗ bả
vai hắn: “Sáng mai ta sẽ dọn sang!” Sau lại nghĩ, nhiều năm qua mình
sống toàn nhờ trộm tiền của Thư Lê, ăn cơm của Thư Lê, uống trà của Thư
Lê, thận chí mặc quần áo của Thư Lê, thật sự chẳng có gì là của chính
mình, vì thế sửa lại: “Không dọn, từ hôm nay ta chính thức ở lại đây.”
Thư Lê cũng cười, không giống như ta làm càn, hắn cười rộ lên dù tao nhã hay lạnh nhạt ta đều thấy rất đẹp.
Có đôi khi, ta thực sự rất muốn gả cho Thư Lê.
”Người mù, ngươi không biết rằng ngươi còn thiếu một nương tử sao? Tuy hai ta
quen biết đã lâu, nhưng tốt xấu gì ta cũng là một nữ tử, ở cùng ngươi
dưới một mái hiên, ngẩng đầu không thấy, cúi đầu lại gặp, cũng cần có
một danh phận.”
”Không phải ngươi gọi ta là 'tiên sinh' sao? Thầy trò ở cùng nhau cũng là chuyện bình thường phải không? Ta và ngươi không ở
cùng phòng, lại càng không cùng giường, không cần kiêng kị.”
...
Những năm gần đây, số lần ta cầu hôn cũng phải hơn một trăm tám mươi lần,
nghĩ lại, cho dù là một tảng đá, cũng có thể bị ta cảm hóa, tại sao vẫn
không thể nào cảm hóa được trái tim lạnh lẽo của hắn?
Sau này, thỉnh
thoảng ta cũng lại cầu hôn, nhưng cũng đều là đùa vui, ta nói vô tâm, mà người nghe là Thư Lê cũng vô ý. Ta nghĩ cả đời này mình cũng không gả
ra ngoài được, chỉ có thể ở bên Thư Lê cả đời, tận cho đến ngày gặp
người đó.
Ngày hôm đó, ta cầm theo một cành liễu, đuổi theo đám người Tiền gia đánh nhau một trận, đám người Tiền gia vì muốn bắt ta mà đã ầm ĩ hơn nửa năm, ta cũng không thấy phiền, quyết, quyết định lần này
không trốn tránh, sẽ dạy cho đám người có mắt không tròng kia một trận,
để cho họ biết ta là đồ đệ của Thư Lê tiên sinh, có thể đánh thiếu gia
nhà bọn họ thành người què thì công phu của bổn cô nương đây cũng không
phải hạng xoàng nhá.
Đánh cho ba bốn gã gãy xương xong, đám còn lại
đã sợ hãi, ta đập vun vút cành liễu, quát to một tiếng: “Có giỏi thì
xông lên.” Sau đó giơ tay lên làm bộ, khiến bọn họ sợ tới mức tè cả ra
quần.
Ta cười khanh khách, bỗng nhiên từ trên trời có một luồng sáng
lóe lên, tầng mây tách ra hiện một khuôn mặt nam tử vô cùng tuấn tú, hắn đạp bảo kiếm bay xuống dưới, ta sợ chính mình hoa mắt trông thấy quỷ,
liền dụi dụi mắt, đến lúc mwor mắt ra đã thấy người nọ đứng trước mặt
ta.
Những kẻ khác trông thấy cảnh này đã sớm bỏ chạy
Ta cũng ngẩn người.
Ánh mắt người đó vừa đau lòng, vừa tiếc nuối. Hắn mở miệng hỏi ta: “Vì sao nàng lại có dáng vẻ du côn đầu đường như vậy?”
”Hả?” Ta ngây ngốc nhìn hắn, giống như nhìn thần tiên trên trời, vừa xa lạ, vừa khiếp sợ.
Hắn ôm chặt ta vào lòng, không ngừng thì thầm: “Xin lỗi, ta đã tới chậm, xin lỗi... Lưu Ngọc.”
Ta bị hắn ôm vào lòng, vô cùng thắc mắc, mặc dù là một nam tử tuấn tú như
vậy, nhưng tiện nghi của bổn cô nương đây không phải hắn muốn chiếm là
chiếm được nhé.
Ta dùng sức đẩy hắn ra, tiếp tục quật quật cành liễu, liếc mắt hỏi: “Ngươi là ai? Giả thần giả quỷ.” Rồi lại ngửa đầu nhìn
lên trời: “Nhà ngươi ở trên kia sao?”
Hắn dùng ánh mắt bi thương nhìn ta, giọng nói run rẩy: “Nếu vì muốn giúp ta, tại sao nàng lại phải uống canh Mạnh bà?”
”Ngươi là ai? Canh Mạnh bà là cái gì?”
Hắn nhắm mắt, hít sâu một hơi, lúc mở ra, hốc mắt đã ửng đỏ: “Ta là thượng thần Tĩnh Uyên, nàng vẫn chờ người kia...”
Trong khoảnh khắc đó, gương mặt hắn hiện lên trong mắt ta, dường như có chút quen thuộc.
Ta nhìn y phục lộng lẫy, bảo kiếm tinh xảo của hắn; lại nhìn lại chính
mình, trên người đang mặc y phục mà Thư Lê sửa giúp ta không xấu nhưng
cũng không thể nói là đẹp, vũ khí trong tay lại là một cành liễu, cảm
thấy tự ti.
Cái gì mà thần tiên ma quỷ chứ, đều là gạt người, ta không tin.
Hắn chắc chắn là gã điên.
”Ta là A Bạch, tiếng xấu lan xa khắp thành, giống như con chuột, giống như
dân đen cấp thấp, đại thần ngươi nhận sai người rồi.” Ta ra vẻ phóng
khoáng, lại quay đầu lại bổ sung một câu: “Còn nữa, ta chưa từng chờ ai, chỉ có gã ngốc Thư Lê, mới có thể chờ một người vĩnh viễn không bao giờ tới.”
Khi ta rời đi, ánh nắng nơi chân trời hồng rực.
Dù nói
không tin, nhưng trong đầu ta vẫn suy nghĩ lung tung, trong óc hiện ra
mơ hồ vài hình ảnh, dường như ta nhìn thấy được Ngọc lâu Vân khuyết,
thấy được Vọng Hương Đài, lại thấy được tư thế oai hung của hắn và khuôn mặt tràn đầy tiên khí.
Rốt cuộc hắn là ai?