Mười Năm Ngủ Dưới Hoa

Chương 4: Chương 4: Phần 4




Trở về tiểu viện hoa lê, ta thấy Thư Lê ngồi trên ghế, đang sửa lại quần áo cho ta, hắn không nhìn thấy, dò dẫm vật liệu may mặc, mỗi một mũi kim đều rất chậm, thỉnh thoảng còn bị kim đâm vào ngón tay, lấy gang tay đo chiều dài, cảm thấy vừa đủ lại bắt đầu cẩn thận xe chỉ luồn kim.

Ta hết ăn lại nằm, cơm là do Thư Lê nấu, quần áo cũng là Thư Lê sửa giúp ta, ta nghĩ, Thư Lê tiên sinh chắc chắn có tiềm chất của cô vợ nhỏ, nếu không có hắn bảo vệ ta, chỉ e rằng ta đã chết từ lâu.

Ta rón rén bước lại gần, từ phía sau ôm lấy nửa người Thư Lê, cười hì hì nói bên tai hắn: “Người mù, ngươi không nhìn thấy gì, nhưng vì sao y phục của ta đều rất vừa vặn vậy chứ?”

Có lẽ Thư Lê không ngờ rằng hôm nay ta đi chơi về sớm như vậy, trong khoảnh khắc ta ôm hắn, toàn than cứng đờ người, tận đến khi nghe được giọng nói của ta, mới từ từ thả lỏng: “Ta không có mắt, nhưng còn có tim, vẫn có thể tưởng tượng ra vóc dáng ngươi.”

Cổ họng ta ngắc ngứ, thắc mắc nhiều năm trong lòng, rốt cuộc cũng do dự thốt ra: “Thư Lê, chúng ta cùng nhau ra ngoài đi, rời khỏi Quỷ trạch này, ta chắc chắn sẽ chữa khỏi mắt cho ngươi, để ngươi nhìn thấy ta, nhìn thấy phong cảnh thế gian này... Ngươi không cần ở chỗ này mãi, ngươi đã chờ mười năm rồi, nàng chậm mười năm, sau này nàng cũng sẽ không đến!”

Sắc mặt Thư Lê tái nhợt, đôi môi khẽ mấp máy, thật lâu sau không lên tiếng.

”Thư Lê?”

”Sao ngươi biết nàng sẽ không đến?” Thư Lê hỏi nhẹ.

Ta biết Thư Lê rất cố chấp.

Thôi thôi, ai bảo ta là người đến sau chứ.

”Ngươi có tin rằng trên đời này có thần tiên không? Hôm nay ta nhìn thấy một người rất kỳ quái, đạp bảo kiếm từ trên đám mây bay xuống, tà môn ngoại đạo, còn nói mình là thượng thần, ngươi bảo có buồn cười không cơ chứ?”

Ta vừa nói vừa chú ý phản ứng của Thư Lê, chỉ thấy tay hắn run lên, khiến cho cây kim đang khâu áo cho ta đâm thẳng vào da thịt.

Ta không ngờ hắn lại có phản ứng mạnh như vậy, cứ nhìn chằm chằm cây kim kia, vô cùng đau lòng.

Hắn khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, thản nhiên cười hỏi: “Ừ, người đó chắc hẳn là một nam tử, còn rất tuấn tú, ngươi vừa nhìn thấy hắn đã có tình cảm, mà hắn vừa nhìn thấy ngươi, đã kìm lòng không được, để tiên sinh ta đoán thử nhé, hắn bế ngươi hay là hôn ngươi?”

Ta vô cùng kinh ngạc, lời của hắn cứ làm như chính mắt nhìn thấy hai chúng ta có gian tình vậy, trong lòng ta rất khó chịu: “Ta là loại người tùy tiện như vậy sao? Sao người mù ngươi lại có thể nghĩ ta như vậy?”

Thư Lê nghe thế cúi đàu, giọng nói cũng mất ý cười, dường như có chút chua xót: “Lúc nãy ngươi lặng lẽ đứng sau ta, cách ghế dựa ôm lấy ta, ta liền cảm nhận được hơi thở của hắn.... Nồng đậm hơn.”

Hắn cau mày, dáng vẻ cô đơn hiếm thấy.

Ta liên tục lắc đầu, túm chặt góc áo hắn muốn giải thích, nhưng lại thấy càng giải thích giống như càng che dấu, vì thế nói không ra tiếng.

Thư Lê chậm rãi đứng dậy, từng bước dò dẫm đi vào trong phòng.

Ta nhìn theo bóng lưng hắn hỏi: “Thư Lê, ngươi quen hắn sao?”

Bước chân Thư Lê chậm lại một chút, cũng không lên tiếng.

Ta không phải đồ ngốc, rất nhiều năm qua, dáng vẻ Thư Lê không thay đổi, hoa lê trong viện nở mãi không tàn, hắn cũng không ra ngoài, nhưng khi ta đến lại có thể chuẩn bị rượu và đồ ăn ngon, mắt hắn không nhìn thấy nhưng võ công lại cao cường, tất cả đều không hề tầm thường.

Ta thần không sợ, quỷ cũng không e ngại, lưu manh du côn càng không để vào mắt. Tất cả đều vì Thư Lê khiến ta không sợ hãi.

Mười năm trôi qua, bắt đầu từ khi nào, ta cũng không còn nhớ chính xác nữa, rốt cuộc là ta ở bên cạnh hắn? Hay là hắn đi theo giúp ta.

Mà hắn cố tình không nói cho ta biết... rốt cuộc hắn là ai?

Ta cố ý hỏi: “Người mù, gã thần tiên gà mờ kia dường như rất thích ta, dù sao ngươi cũng không cưới ta, ngươi nói xem, nếu ta gả cho hắn thì sẽ thế nào?”

Thư Lê giật mình, rồi sau đó lạnh nhạt nói: “Chỉ cần ngươi chấp nhận.”

Trong lòng ta đau nhói, rồi sau đó hít một hơi thật sâu, chật vật xiết nắm tay, trên mặt lại nở nụ cười: “Vậy ngươi giúp ta đi, ta và hắn vừa nhìn thấy mặt, không hiểu sao lại cảm thấy thân thiết từ lâu, nhưng muốn phát triển thêm còn cần phải có một quá trình, ngươi giúp ta nghĩ cách xem làm thế nào có thể mau chóng gả đi... Như vậy sau này ngươi cũng không cần ngày nào cũng phải hầu hạ ta.”

Thư Lê nhếch khóe môi, cười như không cười, giọng nói cực kỳ lạnh nhạt, vẫn câu nói cũ: “Chỉ cần ngươi chấp nhận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.