Mười Năm Ngủ Dưới Hoa

Chương 5: Chương 5: Phần 5




Ta chỉ nói vậy với Thư Lê mà thôi, không ngờ hắn thật sự bắt đầu giúp ta - đầu tiên đi tìm một túi vàng lớn mua y phục cho ta, lại dạy ta lời nói cử chỉ thế nào cho giống một tiểu thư khuê các, sau đó lại đưa cho ta một bội kiếm cực kỳ tinh xảo, dưới sự sắp xếp của hắn, ta đóng cửa ở trong nhà đọc thi thư, chỉ qua vài ngày, cũng có chút giống với người bình thường.

Ta biến thành người biết nghe lợi, dịu dàng, cười không hở răng.

Dù Thư Lê là người mù, nhưng ta là do hắn một tay đào tạo, nhưng từ đầu tới cuối hắn vẫn không thể nhìn thấy dáng vẻ thục nữ của ta, khiến ta rất tiếc nuối.

”Thư Lê, ngươi chắc chắn là do trời cao ban cho ta sống cuộc sống thần tiên.” Ta dùng tay áo dài che miệng cười, ra vẻ thục nữ: “Nếu hắn thật sự là đại thần, nếu ta có thể gả cho hắn, sẽ nhờ quan hệ bảo hắn cho ngươi biết cảm giác thần vị là thế nào.”

Thư Lê thản nhiên cười cười: “Không cần.”

Tĩnh Uyên thật sự rất thích ta, không lâu sau, tìm đến chỗ ở của Thư Lê, ta vội vàng chỉnh sửa lại biểu hiện của bản thân, đi theo sau Thư Lê, cửa viện mở ra, trong nháy mắt nhìn thấy gương mặt có chút quen thuộc của Tĩnh Uyên.

”Lưu Ngọc...” Hắn vẫn gọi ta bằng cái tên này.

Ta nhìn hắn: “Những gì ngươi nói, ta đều không biết, ta không biết Lưu Ngọc, ngươi có thể gọi ta là A Bạch được chứ?”

”A Bạch?” Tĩnh Uyên khó hiểu, nhìn về phía Thư Lê.

Rõ ràng Thư Lê không nhìn thấy gì, nhưng lại như biết được người kia đang nhìn hắn, mở miệng nói: “Không phải ngươi nói một lòng một dạ chờ nàng sao? Nếu Lưu Ngọc đã không phải là Lưu Ngọc, ngươi có thể vì nàng được bao nhiêu?”

Tĩnh Uyên xúc động nói: “A Bạch, ta không vội, ta sẽ chờ nàng từ từ nhớ lại.”

”Hmm.” Ta mơ hồ gật đầu, rất muốn biết rõ giữa bọn họ có bí mật gì.

Thư Lê vẫn còn đang dắt ta, giống như đang trao một bảo bối rất trọng đại, đưa tới tay Tĩnh Uyên, sau đó xiết chặt tay bọn ta, giống như thoải mái, lại giống như bất đắc dĩ nói: “Các ngươi đi đi thôi.”

Trong khoảnh khắc đó, ta cảm nhận rõ ràng nỗi đau của hắn.

Ta và Tĩnh Uyên sóng vai bước ra cửa, quay đầu lại chào Thư Lê, Thư Lê mỉm cười với ta, có chút buồn bã: “A Bạch, ngươi nói đúng, dù ta có chờ bao lâu nữa, nàng cũng sẽ không đến.”

Lòng ta nhói đâu, lại không để ý Tĩnh Uyên giật mình, liền kéo tay áo hắn, dè dặt hỏi: “Người mù, ngươi có bằng lòng cưới ta không?”

Thư Lê lắc đầu, một lần nữa dẫn ta tới bên cạnh Tĩnh Uyên, “Đồ ngốc, người mà ngươi muốn đã tới đây, sao ngươi vẫn còn mơ màng như vậy.”

Ta và Tĩnh Uyên đi rồi.

Tĩnh Uyên kể cho ta nghe rất nhiều chuyện về Lưu Ngọc, Lưu Ngọc trong miệng hắn vốn là một viên Ngoạc Thạch (đá ngọc) ở Côn Luân, Côn Luân tràn đầy linh khí, theo năm tháng Ngọc Thạch dần dần tu luyện thành hình người, đó là Lưu Ngọc.

Yêu linh ở Côn Luân đều là tiên vật hoặc là tiên thảo (cỏ cây) tu thành, cho nên không có lệ khí yêu vật bình thường, đều là tu tiên thành hình người. Mà thần tiên hạ phàm ở Côn Luân cũng rất nhiều, cứ như vậy, yêu không hại người, thần không diệt yêu, cho nên lúc đó thần yếu sống chung rất hòa thuân.

Khi đó Tĩnh Uyên còn chưa phải là Thượng Thần, hắn mới chỉ là Chân Quân.

Lưu Ngọc thầm yêu Tĩnh Uyên rất nhiều năm.

Ta cứ ngồi yên nghe, nghĩ Lưu Ngọc trong lời kể của hắn là ta, lại thấy đỏ mặt... đúng là mất mặt, còn nói thầm yêu người ta, người ta biết rõ như vậy, sao có thể gọi là thầm yêu đượ chứ?

”Vậy sau này thì sao? Lưu Ngọc... À, ta nói sao sau này ta lại biến thành ta như bây giờ?”

Tĩnh Uyên lại tiếp tục kể.

Lưu Ngọc nỗ lực rất nhiều vì Tĩnh Uyên, Tĩnh Uyên nhìn thấy hết, dần dần cảm động, nhưng người đang tu tiên, muốn lên chức thượng tiên, thì không thể có tình cảm luyến ái, cho nên vẫn bỏ mặc Lưu Ngọc, Lưu Ngọc thấy vậy cũng không tiếp tục quấy rầy, muốn cho hắn yên tâm tu luyện.

Cho đến khi Lưu Ngọc biến mất, Tĩnh Uyên mới hiểu được, chính mình đã sớm có tình cảm với Lưu Ngọc, cho dù có tu thế nào, cũng không thể tu thành chính quả.

”Hóa ra ta là đầu sỏ gây chuyện.” Ta tự giễu cười nói, lại nhìn mây trắng bồng bềnh trôi bên cạnh Tĩnh Uyên, “Nhưng ngươi vẫn tu thành, thật lợi hại, đại thần.”

Ánh mắt trong vắt như bảo thạch của Tĩnh Uyên nhìn ta: “Là nàng giúp ta, ta mới tu thành.”

”Nếu ta là yêu, vì sao lại có khả năng giúp ngươi?”

”Nàng giúp ta chặt đứt tình cảm.” Tĩnh Uyên lặng lẽ nói, trong mắt lộ rõ đau đớn: “Lưu Ngọc, nàng tự sát, khiến ta chặt đứt tình cảm.”

Ta ngẩn người, sau đó lắc đầu cười: “Không thể nào, sao ta có thể ngốc như vậy?”

Tĩnh Uyện nhẹ nhàng ôm lấy ta: “Có trách hãy trách ta ngày đó đã nổi giận với nàng, nói nặng lời, đẩy toàn bộ trách nhiệm tu tiên bất thành của ta lên người nàng, ta chỉ nhất thời nóng nảy mà thôi, thực ra cũng từng nghĩ tới thà rằng không tu, ở cùng nàng trên Côn Luân cũng tốt, là tại ta không bỏ được con đường tu tiên... Nàng muốn giúp ta, phá hủy tu vi, tự chịu diệt vong, để giúp ta thành thần.”

Tim ta lạnh lẽo: “Vì thế, ngươi thật sự tu thành sao?”

”Ta nghĩ nàng đã hồn bay phách tan.. Trong lúc đau lòng, thầm nghĩ không thể phụ tâm ý của nàng, ngày đêm bế quan, rốt cuộc cũng thành thần.”

Ta thở phào một hơi, nhìn hắn một lượt, cuối cùng dừng lại trước ánh mắt hắn, ta cảm thấy ánh mắt hắn rất đẹp, trong vắt và đen tối như bảo thạch, lóe lên thần thái.

Những lời hắn kể, ta hoàn toàn không có cảm xúc, chỉ nghĩ, nếu Thư Lê cũng như vậy, thì tốt biết bao.

Tĩnh Uyên đưa ta theo, ngồi trên mây trắng ngắm nhìn phong cảnh, non xanh nước biếc, thương hải lưu vân, ta cố gắng xem, không hề chớp mắt, nghĩ sau này trở về nhất định sẽ kể phong cảnh tuyệt vời này cho Thư Lê nghe.

Hắn không nhìn thấy phong cảnh, để ta nhìn giúp hắn. Hắn không ra ngoài được, để ta đi thay hắn.

Nhưng sau khi trở lại tiểu viện hoa lê kia, lại không thấy Thư Lê đâu nữa.

Mười năm qua hắn chưa từng ra khỏi sân này, cho dù ta ra ngoài bao lâu, hắn đều đợi ta trở về.

Lần này, hắn không đợi nữa sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.