Mười Năm Ngủ Dưới Hoa

Chương 7: Chương 7: Phần 7




Ta dò dẫm từng bước đi trên cầu Nại Hà.

”Thư Lê.” “Thư Lê” “Thư Lê...”

Lão đạo nói, ta cứ vừa đi vừa niệm như vậy, chỉ cần hồn phách của hắn ở phía trước vẫn có thể nghe thấy tiếng ta gọi, ta có thể nhìn thấy hắn.

Xung quanh là những ánh sáng lục sắc lấp lánh trôi nổi trong bóng đêm nhiều không kể hết, lão đạo nói... đó là linh hồn.

Linh hồn vô hồi, linh hồn chờ hôi phi yên diệt, linh hồn tìm không thấy nhà, linh hồn không ai yêu thương, đều có hình thái như vậy.

Thư Lê cũng là một ánh sáng trong đó.

Lòng ta đau đớn, nước mắt hoen mi, dò dẫm trong ánh sáng mờ ảo trôi nổi, tìm bóng dáng hắn, lại không thể nào biết được, đâu mới là hắn.

Trong lúc mơ hồ, bỗng nhiên tay ta bị ai đó cầm lấy, trái tim ta căng thẳng, nghiêng người thất thanh gọi: “Thư Lê.”

”Là ta.” Giọng nói lạnh lùng của Tĩnh Uyên vang bên tai ta.

Ta thất vọng, nói với hắn: “Ta tưởng là Thư Lê.”

“.... Được, để ta tìm cùng nàng.” Tĩnh Uyên cầm tay ta, giọng nói cô độc, trong bóng đêm ta không nhìn thấy rõ vẻ mặt hắn.

”Cám ơn.”

Chúng ta sóng vai nhau đi xuyên qua những tia sáng linh hồn, gọi tên Thư Lê, nhưng Thư Lê vẫn không xuất hiện.

Không lâu sau, một bà lão cầm đèn đi tới.

”Mạnh bà, đã lâu không gặp.” Tĩnh Uyên ân cần thăm hỏi, nói: “Bà có nhìn thấy Hoa Lê yêu không?”

Mạnh bà nhìn ta: “Nha đầu, mười năm trước Thanh Dương lão đạo đánh cược với ta, hắn cười mười năm sau chắc chắn ngươi sẽ đến địa phủ tìm người, nay ta thua, theo đúng quy củ, ngươi đến chỗ ta tìm người, nếu không uống canh Mạnh bà, sẽ phải nhìn lại quá khứ của mình một lần.”

”Ta không muốn nhìn gì cả, ta chỉ muốn tìm Thư Lê.”

Mạnh bà lắc đầu: “Quy củ không thể phá.”

”Như vậy...” Ta hất tay Tĩnh Uyên, hỏi: “Ta không muốn nhìn ta, ta muốn thấy Thư Lê, quá khứ của hắn.”

Mạnh bà cau mày: “Chuyện này, không có tiền lệ.”

Ta dùng ánh mắt cầu xin, nhìn về phía Tĩnh Uyên.

Tĩnh Uyên thở dài: “Mạnh bà, để nàng xem đi... Thực ra, ta cũng rất ngạc nhiên.

Vì thế Mạnh bà dẫn chúng ta tới trước mặt đá Tam Sinh, dặn chúng ta ở trong lòng gọi tên Thư Lê.

Viên đá thạch bích Tam Sinh bóng loáng dần dần biến thành một mặt gương. Ta nhìn thấy hắn.

Năm ấy, gió xuân ấm áp, một đóa hoa lê nở rộ trên chạc cây.

Lại một trăm năm sau, mặc cho năm tháng trôi đi, hoa lê vẫn nở rộ không đổi.

Ta nhìn thấy lão đạo râu dê núi mang theo kiếm gỗ, nói cây lê đã thành tinh, nhất định phải chặt yêu căn của hắn, diệt nguyên thần của hắn.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, ta nhìn thấy chính mình nhảy tới trước mặt lão đạo, dùng pháp thuật che lấy Thiên Nhãn của lão, bảo vệ đóa hoa lê xinh đẹp kia.

Ta nhìn thấy chính mình dựa dưới tang cây cười ha ha: “Hoa lê à, hoa lê, ta cứu ngươi, mạng của ngươi là của ta, sau này nên đi theo ta vào nam ra bắc, dạy cho đám thối đạo sĩ trong thiên hạ một bài học.”

Ta nhìn thấy hoa lê bay xuống, biến thành một thiếu niên tuấn tú, lễ phép như quân tử nói: “Ta tên là Thư Lê, tạ ơn cứu mạng của cô nương.”

Ta nhìn thấy ta và Thư Lê ngày đêm làm bạn, ba hoa đùa giỡn, hi hi ha ha không màng tu tiên.

Ta nhìn thấy Thư Lê và lão đạo bị ta dạy cho bài học trở thành bạn tốt, một yêu một đạo thường xuyên ở cùng nhau tâm sự, Thư Lê từng rất khổ tâm, dè dặt hỏi lão đạo, ta yêu nàng mất rồi, phải làm sao đây.

Ta nhìn thấy khi ta ngủ, Thư Lê khoác áo cho ta, khi ta phiền muộn lại uống rượu cùng ta, khi ta không ở bên cạnh hắn, hắn lại ngẩn người đối mặt với bầu trời.

Ta cũng nhìn thấy Thư Lê lén lút viết thư tình tối nghĩa khó hiểu, giấu đâu đó trong tay áo do dự mở ra, đến khi sắp tặng ta, ta lại nói với hắn rằng mình yêu Tĩnh Uyên.

Ta nhìn thấy hắn lặng lẽ ném thư tình kia vào trong đống lửa hủy đi.

Ta nhìn thấy chính mình đánh tan hết tu vi mà mù hai mắt, chính là Thư Lê nhường hai mắt mình cho ta.

Ta nhìn thấy Thư Lê biến thành người mù giao dịch với quỷ, từ bỏ cuộc sống, đưa ta đang hấp hối tới nhân gian.

Ta nhìn thấy trên tờ khế ước đó ghi rõ kì hạn: Mười năm.

Hình ảnh ngưng hẳn, Mạnh bà đi tới vỗ vai ta: Đã đến giờ.

Mạnh bà nang ngón tay hướng về vùng bóng tối hỗn độn, một loạt những chùm sáng trôi nổi ở giữa, chậm rãi biến thành hình dáng Thư Lê.

”Người mù!” ta thất thểu bước lên phái trước, muốn ôm thân thể đang dần dần tiêu tán của hắn.

Thư Lê dùng bàn tay như có như không chạm vào má ta: “A Bạch...”

”Thư Lê, ta tới tìm chàng.”

”Trước mắt nàng là quỷ, chỉ còn thời gian trong vòng một nén nhang, ta sẽ không bao giờ tồn tại nữa.”

”Chỉ cần chàng đồng ý, cho dù chàng ta quỷ, ta cũng gả cho chàng.”

Thư Lê lại lắc đầu, cười cười: “Ta nợ nàng một mạng đã trả được rồi, nàng nợ tình yêu của ta, ta từ bỏ.”

”Chàng không thể không cần....”

Ta còn chưa dứt lời, xung quanh đã lại hỗn độn như cũ.

Thư Lê mất.

Tĩnh Uyên không biết từ khi nào, lặng lẽ rời đi.

Ta biết, bọn họ sẽ không bao giờ trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.