Ta mở mắt ra.
Không biết ai đưa ta từ Địa phủ trở về nơi này.
Hoa lê trong tiểu viện đã tàn hết, một đóa cũng không còn.
Ta nhìn bốn phía, bàn thạch vẫn còn đó, trà hoa vẫn còn đó, ghế dựa vẫn
còn đó, ngay cả y phục mới may được một nửa cũng vẫn còn đó.
Tất cả dường như chưa từng thay đổi.
”Thư Lê, ta đói bụng.” Ta vẫn than phiền như cũ, đối mặt với gốc lê đã héo rũ.
Bỗng nhiên cảm thấy dưới tàng cây có thứ gì đó khác thường, ta ngồi xổm
xuống, đào đất lên, một khối xương trắng rõ ràng được an táng dưới đất,
từ trong xương cốt tỏa ra mùi hương hoa lê.
Là hài cốt yêu tinh bị phong hóa.
Là hắn...
Mười năm nay, hóa ra hắn vẫn ngủ ở nơi này.
Ta cúi mình xuống, đầu ngón tay lướt nhẹ nhàng qua từng đốt xương, vừa nhìn, hai mắt vừa đẫm lệ.
Trong lúc mơ hồ, giống như nhớ lại một ngày trước đây.
Không biết đó là lần thứ bao nhiêu ta cầu hôn với hắn:
”Thư Lê à, ngươi cưới ta đi, như vậy ta mới có thể danh chính ngôn thuận
dùng vàng bạc của ngươi, không cần lo ăn lo mặc, ta làm mắt của ngươi,
thay ngươi nhìn sông nước, xem mặt trời, hai ta cứ như vậy lặng lẽ già
đi... Nếu một năm nào đó, người mà ngươi chờ trở lại, ta nhất định sẽ
cầm chổi quét nàng ra, khinh bỉ nói với nàng, bây giờ người mù là của
ta, ngươi tới chậm rồi.”
Lúc đo, Thư Lê cười như gió xuân ấm áp: “Ngươi thành thân cũng ngang ngược vậy sao?”
Ta liền túm chặt lấy tay áo hắn, ánh mắt sáng lấp lánh: “Ngươi đồng ý rồi có phải không?”
Có phải không? Có phải không? Có phải hay không...
Hóa ra, là ta tới chậm.