Mười Năm Thư Tình

Chương 1: Chương 1




Trước khi vào truyện mình có 1 ít lưu ý nho nhỏ, vì bối cảnh ở Nhật Bản nên chắc chắn trong truyện sẽ có nhắc đến vài địa danh ở Nhật, mà mình lại ngu ngốc -_- có vài địa danh như “Tokyo” đã được dịch ra chính xác thì mình vẫn giữ nguyên, còn vài địa danh khác lại được phiên âm TQ thì mình đã có tra nhưng bí vẫn hoàn bí nên mình mạn phép để nguyên phiên âm TQ nhé ^^! Về phần tên nhân vật thì mình cũng giữ nguyên phiên âm TQ nốt hiuhiu vì tên Nhật hơi khó đối với mình T~T! Mong các bạn thông cảm.

[1]

Mùa hè, năm 2012.

Tokyo giữa hè quả thực là địa ngục nắng nóng.

Tiếng ve ồn ào kêu không ngớt, thành phố như biến thành đầm lầy lớn nuốt chửng mọi vật.

“Thật xin lỗi, cho qua với ạ —— ”

Hòa Thụ khó khăn chen chen lấn lấn hơn nửa toa xe, rốt cuộc cũng tìm được chỗ ngồi của mình.

Ngồi đối diện anh là một đôi vợ chồng lớn tuổi, xem quần áo có lẽ là đi leo núi.

Dưới cái nóng thế này mà lại đi leo núi, thân thể thực sự rất cường tráng nha.

Chờ đến lúc mình già đi, không biết có được khỏe mạnh như vậy không đây.

Sợ là khi đó mình đã bị công việc hành hạ đến chết đi sống lại rồi.

Nghĩ như vậy, Hòa Thụ năm nay hai mươi tám tuổi không khỏi cười khổ một tiếng.

Anh lấy ra một chiếc khăn tay sạch, lặng lẽ lau mồ hôi quanh mặt.

Đoàn tàu chậm rãi khởi động.

Hòa Thụ nhìn ngoài cửa sổ.

Cảnh vật hai bên đường sắt lướt nhanh qua, giống như phù hoa lược ảnh [*].

[*] Mình hiểu nôm na chỗ này chắc là cảnh đẹp không dừng lại lâu mà chỉ nhẹ nhàng lướt qua.

Qua hồi lâu, thành phố Tokyo đã lờ mờ bị đoàn tàu bỏ lại phía sau.

Ánh nắng nóng bỏng của mùa hè chiếu thẳng lên những mái nhà cao cao thấp thấp, tia nắng sáng rực chói cả mắt.

Lướt qua từng con phố nhỏ, tình cờ có thể bắt gặp một con mèo hoang, hoặc nhìn thấy vài cô nội trợ đang đạp xe.

Hòa Thụ lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ.

Lại qua hồi lâu.

Khung cảnh biển lớn màu xanh xuất hiện.

Hòa Thụ không khỏi thẳng lưng.

Đã rất lâu rồi, anh chưa thấy lại bờ biển xinh đẹp quen thuộc này.

Khung cảnh biển xanh mênh mông giao thoa với bầu trời trong trẻo.

Hôm nay không có gió, từng đợt sóng lấp loáng trên mặt biển, vừa dịu dàng lại vừa tinh tế, đẹp không sao tả xiết.

Trạm dừng Hải Khâu cũng đã gần tới.

Quê hương rời xa mười năm cũng sắp trở về.

Đoàn tàu dừng ở nhà ga Tanizaki trong giây lát.

Đôi vợ chồng lớn tuổi ngồi đối diện đã xuống tàu, vài học sinh cấp ba vừa cười vừa nói lên tàu.

Hòa Thụ bất động thanh sắc đánh giá bọn họ.

Mười năm, đồng phục cấp ba ở Hải Khâu lại chẳng hề thay đổi, vẫn là áo sơ mi trắng ngắn tay cùng quần dài màu đen.

Thoạt nhìn không khác gì đồng phục học sinh ở Tokyo, thế nhưng thiếu niên ở nông thôn không giống thiếu niên ở Tokyo.

Vì lớn lên cạnh biển nên đa số màu da của các thiếu niên đều là màu vàng nhạt, khi cười rộ lên sẽ lộ ra hàm răng trắng tinh, vẻ mặt lại đặc biệt ngại ngùng.

Nụ cười thẹn thùng kia, thật giống như đang sợ sệt chính mình sẽ phạm lỗi gì đấy.

Hòa Thụ không khỏi siết chặt cặp công văn trong lòng.

Trong túi công văn của anh có một phong thư.

Phong thư này được gửi đến từ hôm qua, nếu như Hòa Thụ không phải ở lại công ty tăng ca, thì anh có thể đã nhìn thấy nó sớm hơn vài tiếng.

Người gửi là luật sư Mai Tân ở sở sự vụ Hải Khâu, mở đầu là:

“Kính gửi Tiểu Sam Hòa Thụ tiên sinh, ngày hôm trước, bạn bè của ngài là Thanh Mộc Chí Ba tiên sinh vì tai nạn xe cộ bất hạnh qua đời. Thanh Mộc tiên sinh đã lập di chúc, nếu như ngài ấy gặp bất trắc, thì toàn bộ tài sản của ngài ấy sẽ để lại cho ngài. Vì vậy, kẻ hèn mọn tôi mang tâm trạng đau xót viết xuống phong thư này, hi vọng ngài có thể mau chóng trở lại thị trấn Hải Khâu để xử lý thủ tục thừa hưởng tài sản.....”

Sau khi nhận được phong thư này, Hòa Thụ lập tức gọi điện lên công ty xin nghỉ.

Anh mua vé tàu, sau đó luống cuống thu thập hành lý.

Bây giờ ngồi yên trên tàu, Hòa Thụ mới có thời gian bình tĩnh suy nghĩ chuyện này.

Tuy đã tỉnh táo suy nghĩ, nhưng Hòa Thụ thực sự không thể hiểu rõ tình hình này.

Thanh Mộc Chí Ba thực sự đã chết?

Thiếu niên trầm mặc ít nói kia, thực sự đã chết?

Hắn còn để lại toàn bộ tài sản cho mình?

Hai chúng ta là gì? Bạn bè ư?

Trong mười năm qua, hai người không hề liên lạc với nhau lấy một lần, như vậy cũng coi là bạn bè sao?

Hòa Thụ bừng tỉnh.

Đột nhiên suy nghĩ của anh trở lại lúc ban đầu, trở lại ngày đầu tiên anh và Thanh Mộc Chí Ba gặp nhau.

[2]

* Vì quay về quá khứ, nên xưng hô của Hòa Thụ sẽ thay đổi nhé! Hiện tại 28 tuổi mình dùng là “anh” nhưng quá khứ là một cậu nhóc cấp ba nên Ying sẽ dùng “cậu” cho phù hợp nhé!

Mùa hè, năm 1999.

Đồng hồ báo thức vẫn chưa kịp vang, Hòa Thụ đã tỉnh giấc.

Bộ đồng phục cấp ba Hải Khâu tối qua đã được mẹ ủi thẳng, hiện giờ đang treo ngay ngắn trên tường.

Hòa Thụ trở mình nhảy xuống giường, cẩn thận lấy đồng phục xuống.

Cậu nhìn vào gương nghiêm túc cài nút áo, hệt như một chiến sĩ mặc áo giáp ra trận.

Thiếu niên trong gương dáng người tinh tế, đôi mắt to tròn cùng sống mũi cao, làn da màu vàng nhạt, trên khóe miệng còn vương nụ cười trong sáng hơi e thẹn.

Mình là học sinh cấp ba rồi.

Hòa Thụ rất rất cao hứng.

Sau khi rửa mặt, cậu xuống lầu dùng điểm tâm.

Em trai em gái thấy Hòa Thụ mặc đồng phục mới, đều cao giọng gọi: “Anh hai là học sinh cấp ba rồi!”

Hòa Thụ trưng ra dáng vẻ không thèm để ý, nói: “Học sinh cấp ba với học sinh cấp hai khác nhau chỗ nào đâu, có gì đáng ngạc nhiên à?”

Mẹ đang trong nhà bếp cũng cười cười nói vọng ra: “Hòa Thụ học được cách đùa giỡn người khác rồi!”

Em trai em gái cười ha ha, Hòa Thụ cũng không nhịn được nở nụ cười.

Cậu đi tới trước tủ thờ, nhìn di ảnh ba mình chào một tiếng.

Trong bức ảnh trắng đen, đôi mắt ba cười híp thành một đường cong.

Lúc chụp bức ảnh này, căn bệnh ung thư của ba đã là thời kì cuối. Vì phải hóa trị nên tóc và răng của ba đã rụng hết.

Buổi sáng hôm đó, khi Hòa Thụ đọc báo cho ba, vô tình kể đến một chuyện cười, tuy truyện không mặn mà lắm nhưng lại chọt trúng chỗ cười của ba.

Buổi chiều lúc chụp hình, thợ chụp ảnh vừa hô “Cheese”, ba lại nhớ tới chuyện cười kia rồi đột nhiên phình bụng cười to, cười đến đôi mắt híp nhỏ lại, camera đúng lúc chụp được tấm hình này.

Sau khi bức ảnh được rửa ra, ba nói: “Cứ lấy tấm hình này làm di ảnh của ba đi, ba cũng muốn biết vẻ mặt của các nhà sư sẽ thế nào.”

Khi đó, mọi người trong nhà đều cười lớn.

“Ba ơi, ba nhất định phải phù hộ con để con có thể quen thêm nhiều bạn mới nha.”

Hòa Thụ nhìn di ảnh của ba cúi đầu chào, sau đó đi đến bàn ăn cùng em trai em gái dùng bữa sáng.

Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên của trường cấp ba Hải Khâu.

Trường cấp ba Hải Khâu không xa nhà, trong kỳ nghỉ hè, Hòa Thụ đã cùng bạn bè đạp xe đến tham quan trường.

Hòa Thụ đạp xe khá nhanh, mẹ của cậu rất lo lắng tính cách lỗ mãng này, vì vậy về sau không cho cậu đạp xe đi học nữa.

Hòa Thụ đành phải nghe theo ý của mẹ.

Ăn sáng xong, mẹ phải đi làm, còn Hòa Thụ thì dẫn em trai em gái đến trạm xe buýt đưa đón của trường tiểu học Hải Khâu.

Vài gia đình dẫn con đến trạm xe đang trò chuyện với nhau.

Nhìn thấy Hòa Thụ, các bác lớn tuổi đều nhiệt tình chào hỏi, mọi người cùng nhất trí khen ngợi Hòa Thụ mặc đồng phục mới rất đẹp.

Hòa Thụ không giỏi ứng phó với những bác gái lớn tuổi ngoài mẹ mình.

Cậu thẹn thùng trả lời vài câu, rồi giao em trai em gái cho các bác, nhờ mọi người tạm thời để ý giùm mình.

Em trai em gái cũng rất ngoan ngoãn tạm biệt Hòa Thụ.

Hòa Thụ vẫy tay tạm biệt, quay người đi về hướng trường cấp ba Hải Khâu.

Con đường đến trường cấp ba cậu đã nắm rõ: Trước tiên phải đi ngang một phòng khám nha khoa, sau đó rẽ trái có một cửa hàng tiện lợi, phía sau cửa hàng tiện lợi có một con hẻm nhỏ, băng qua hẻm nhỏ sẽ ra đường chính ngoài đê.

Phía xa ngoài đê là bờ biển mênh mông, dọc theo đường đê đi lên chính là cổng trường cấp ba Hải Khâu.

Kỳ nghỉ hè đã kết thúc, thế nhưng ánh nắng mùa hè vẫn cứ gay gắt như thế, đặc biệt lại ngay cạnh biển, từng làn gió biển cứ thổi vào những cơn nóng bức của mùa hè.

Dưới ánh nắng nóng rực, Hòa Thụ đeo cặp từng bước tới trường.

Lúc đi tới cửa hàng tiện lợi, cậu thật sự đã nóng đến không chịu nổi, đành phải ghé vào cửa hàng mua một chai nước ngọt.

Trong cửa hàng tiện lợi rất mát, Hòa Thụ không nỡ đi khỏi chỗ này, nhưng cậu buộc phải đi thôi.

Hòa Thụ vừa uống nước ngọt vừa chui vào hẻm nhỏ.

Đi được vài chục mét, Hòa Thụ mới chú ý thấy đằng trước mình có một thiếu niên.

Dáng người thiếu niên kia cao gầy, da dẻ lại trắng nõn khác hẳn với mọi người.

Thiếu niên cúi đầu, mang tai nghe, đi trước Hòa Thụ khoảng năm, sáu mét.

Cậu ta cũng mặc đồng phục cấp ba Hải Khâu, vừa hay lại đang trên đường đến trường.

Đây là bạn học mới sao?

Hay là học trưởng nhỉ?

Có nên tới chào hỏi không đây?

Đương nhiên là phải đến chào hỏi làm quen rồi!

Hòa Thụ vội vàng nhét chai nước ngọt vào cặp.

Cậu bước nhanh hơn, bản thân muốn đuổi kịp thiếu niên kia, nhưng đã sắp tới cuối con hẻm.

Đường đê lớn đầy gió đột ngột xuất hiện trước mắt.

Đột nhiên lúc này, thiếu niên xa lạ xoay người.

Người nọ chỉ thuận tiện xoay người bước lên con đường đê, rồi một mạch đi về phía trước.

Thiếu niên chỉ xoay người vài giây, nhưng Hòa Thụ lại ngây ngẩn cả người.

Vào khoảnh khắc đó, trong con hẻm chật hẹp vẽ lên một bức tranh:

Ngoài xa là từng đợt sóng lấp loáng trên mặt biển, những đám mây trôi hững hờ trên nền trời trong xanh tựa như đàn cá voi đang quẩy mình dưới biển, ngay giữa bức tranh lại xuất hiện một dáng người cao gầy đầy vẻ cô đơn.

Đó là một thiếu niên xa lạ mặc áo sơ mi trắng ngắn tay, đang xoay người.

Gió biển thổi phồng áo sơ mi đơn bạc kia, ánh mắt người nọ lại rũ xuống, lặng lẽ không nói một lời.

Mái tóc ngắn đen nhánh, đôi mắt màu trà cùng lông mi rũ xuống, sống mũi thẳng tắp, nước da trắng nõn, góc nghiêng khuôn mặt thật đẹp, tựa như một viên thủy tinh.... Nhưng sao lại u buồn như thế.

Lông mày thiếu niên nghiêm nghị.

Người nọ mang tai nghe, dây tai nghe màu đen lại rơi trên túi trước ngực. Khí chất người nọ thật cô độc, phảng phất cảm giác tách biệt khỏi mọi vật xung quanh.

Hòa Thụ ngây dại.

Cậu không ngờ, vào sáng sớm ngày khai giảng năm học mới, ngay trong con hẻm nhỏ cậu lại được nhìn thấy một khung cảnh đẹp tựa phim ảnh.

Người nọ là diễn viên điện ảnh ư? Hay là người mẫu tạp chí thế?

Hòa Thụ không nhịn được trong lòng nhổ nước bọt một phen.

Sau khi thiếu niên xa lạ kia xoay người, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

Hòa Thụ khôi phục tinh thần, vội vã đuổi theo.

Nhưng bóng dáng thiếu niên kia đã biến mất trong đám đông đang vui đùa tới trường.

Chỉ một thoáng ngây người đã lỡ mất cơ hội chào hỏi.

Hòa Thụ cực kỳ hối hận.

Rốt cuộc người nọ là ai?

Nếu như là học sinh cùng trường, vậy sáng mai cậu nhất định sẽ còn gặp người nọ trên đường đúng chứ?

Hòa Thụ trấn an bản thân khiến tinh thần cũng dần phấn chấn, vui vẻ lắc lư bước vào cổng trường cấp ba Hải Khâu.

Nhưng cậu không ngờ, chỉ vỏn vẹn mười mấy phút sau cậu lại gặp thiếu niên kia trong cùng một phòng học năm nhất.

Hóa ra thiếu niên kia cũng là học sinh mới, bọn họ vậy mà được xếp học chung lớp.

Thực sự quá may mắn luôn!

[3]

Trong xã hội có rất nhiều quy tắc ngầm phải thừa nhận, thế giới của các thanh thiếu niên cũng không ngoại lệ.

Ví dụ như trong một lớp học mới, qua một thời gian sẽ hình thành vài nhóm nhỏ.

Những mối quan hệ trong từng nhóm nhỏ này sẽ quyết định tương lai ba năm tới của bạn, thậm chí còn có thể kéo dài thêm.

Tính tình Hòa Thụ rộng rãi, ngày còn học cấp hai cũng có duyên làm quen nhiều bạn. Nên rất nhanh, cậu đã có thể kết thân được vài bạn học ngồi quanh mình.

Mà thiếu niên thích đeo tai nghe kia lại ngồi ngay cửa sổ.

Người nọ không thèm quan tâm những nữ sinh xung quanh líu ra líu ríu, chỉ một mực nhìn ngoài cửa sổ, trầm mặc không nói gì, đôi mắt màu trà phảng phất tia lãnh đạm, giống như thế giới này không có gì thú vị.

Hòa Thụ rất tò mò về người nọ, không nhịn được đành phải cắt ngang lời bạn học kế bên, hỏi: “Phải rồi, các cậu có quen bạn học kia không? Tôi với cậu ta đi chung đường đó.”

Bạn học xung quanh quay đầu liếc nhìn, nét mặt tỏ vẻ không quen biết.

Chỉ có bạn học Hoành Sơn cười nói: “Ohhh, cậu nói tên kia à. Cậu ta tên là Thanh Mộc Chí Ba, tôi với cậu ta từng là bạn học cấp hai đấy.”

“Thanh Mộc Chí Ba?” Hòa Thụ hứng thú hỏi, “Thoạt nhìn bạn học Thanh Mộc có vẻ rất giỏi nha, hai người từng học chung cấp hai sao lại không nói chuyện với nhau vậy?”

* Thường thì cách nói chuyện bên Nhật sẽ xưng họ tên, khi thân mới kêu tên thì phải. Đây chỉ là kinh nghiệm xem truyện tranh của tớ thui chứ tớ cũng không chắc lắm T~T

Bạn học Hoành Sơn lộ vẻ mặt do dự, nói: “Bởi vì.... Khi học cấp hai, bạn học Thanh Mộc từng bị bắt nạt ba năm.”

Hòa Thụ ngạc nhiên hỏi ngược lại: “Bắt nạt?”

Mọi người xung quanh hứng thú, hỏi tới: “Tại sao lại bị bắt nạt?”

Hoành Sơn bất đắc dĩ kể lại: “Tôi với cậu ta không chung lớp, tôi chỉ biết chút chút tình hình khi đó, hình như là do bạn học Thanh Mộc đến từ gia đình đơn thân, cậu ta chỉ có ba không có mẹ.”

Hòa Thụ nhíu chặt lông mày, hỏi: “Chỉ vì cái này sao? Tôi cũng là gia đình đơn thân đây, tôi chỉ có mẹ thôi.”

Hoành Sơn lại nói: “Cậu với cậu ta không giống nhau. Ba cậu do bị bệnh qua đời, mọi người trong trấn đều biết rõ. Còn mẹ của Thanh Mộc là bỏ trốn theo trai. Là bỏ trốn đấy, ôi trời thật mất mặt.”

Từ “Bỏ trốn” này mang sắc thái liên quan đến tội ác, chỉ thường xuất hiện trong tiểu thuyết mà thôi, vì vậy khi nghe thấy từ này bạn học xung quanh ai cũng ngạc nhiên cùng hiếu kỳ.

Hòa Thụ im lặng suy nghĩ, đối với đàn ông mà nói, vợ mình bỏ trốn theo tình nhân thì đúng là chuyện rất mất mặt, nhưng đó có liên quan gì tới Chí Ba đâu? Cũng không phải Chí Ba bỏ trốn mà.

Có điều, một đám con nít đồng loạt bắt nạt bạn học cùng tuổi cũng không nói gì tới đạo lí.

Có thể là do một câu nói vô ý, hay do một cái tên, một cặp mắt kính quá dày, hay là do đạt điểm quá cao hoặc quá thấp, do quá béo hoặc quá gầy, do quá nghèo hay quá giàu, do xinh đẹp hay xấu xí.... Thậm chí cũng bởi vì những thứ không liên quan tới mình, mà bất luận người nào cũng phải gánh chịu tình cảnh bắt nạt.

Bắt nạt sẽ không kết thúc, trừ phi người bị hại phản kháng, hoặc giữ im lặng đến khi tốt nghiệp hay chuyển trường.

Nhìn bộ dạng bạn học Thanh Mộc, hẳn là chọn loại giải quyết thứ hai.

Trên thực tế, phần lớn trẻ em đều sẽ lựa chọn cách giải quyết thứ hai.

Cũng không thể nói cậu ấy nhát gan hay mềm yếu, chỉ có thể nói cậu ta chấp nhận chịu đựng cảnh cô độc cùng sự dày vò.

Gia đình đơn thân sao....

Đột nhiên Hòa Thụ cảm thấy rất khó chịu.

Bất giác Hòa Thụ nhìn về phía cửa sổ, trông thấy bạn học Thanh Mộc tay nâng cằm lặng lẽ nhìn sân tập ngoài cửa sổ.

Thần sắc thiếu niên lạnh lùng như thế, toàn thân tản ra loại khí chất tối tăm cô độc.

Nhìn kỹ, quanh mắt cậu ta có vành đen, thực sự là dáng vẻ chịu đựng quanh năm.

Thì ra thiếu niên kia không phải diễn viên điện ảnh, cũng không phải người mẫu tạp chí, cậu ấy chỉ là một người xui xẻo đáng thương thôi.

Hòa Thụ nhớ tới tình cảnh sáng nay.

Giữa từng cơn sóng lấp loáng ngoài biển rộng, trong con hẻm nho nhỏ, một thiếu niên dáng vẻ cô độc xoay người.

Mặt nghiêng của người nọ trong suốt tựa như một viên thủy tinh, áo sơ mi trắng bị gió biển thổi phồng lên rung động.

Gia đình đơn thân....

Thì có lỗi gì cơ chứ?



Có ai thấy nó như anime không?? Sao tui thấy giống giống vậy nè!! Truyện không nói rõ ai công ai thụ, nên mọi người cứ feel theo cảm nhận của chính mình nha ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.