Mười Năm Thư Tình

Chương 2: Chương 2




Sau khi tan học.

Mấy cậu bạn mới quen gấp gáp rời đi, Hòa Thụ cũng nói lời tạm biệt với họ.

Phòng học cũng vắng dần.

Hòa Thụ đeo cặp lên vai, thở mạnh một hơi rồi cất bước đi tới cửa sổ, “Bộp” một tiếng vỗ lên vai bạn học Thanh Mộc.

Lúc đó, Chí Ba vừa mang tai nghe vừa thu dọn cặp sách.

Chí Ba giật mình bởi cái vỗ vai của Hòa Thụ, phải một lúc sau mới chậm rãi xoay đầu.

Trong đôi mắt màu trà của Chí Ba, Hòa Thụ nhìn thấy đầy tia kinh ngạc.

“Bạn học Thanh Mộc, tôi tên là Tiểu Sam Hòa Thụ.” Hòa Thụ nhe răng cười nhìn Chí Ba, “Cậu luôn mang tai nghe à? Đi đường mà mang tai nghe nguy hiểm lắm đó nha.”

Chí Ba ngây người nhìn Hòa Thụ.

Đột nhiên, hắn vội vàng tránh ánh mắt.

Chí Ba tiếp tục im lặng thu dọn cặp sách, cũng không lấy tai nghe xuống.

Hòa Thụ ngược lại không tức giận chút nào. Cậu nhích người qua hướng Chí Ba, mặt tiến sát lại gần, cười nói: “Sáng nay trên đường đi học tôi có nhìn thấy cậu. Tôi đoán là chúng ta chung đường, vậy giờ về cùng nhau đi.”

Chí Ba hơi ngừng lại, kinh ngạc nhìn Hòa Thụ.

Hòa Thụ thì ngốc ngốc, nhe răng cười nhìn Chí Ba.

Chí Ba dường như đang do dự.

Sắc mặt hắn rất xanh xao, quanh đôi mắt không giấu được quầng thâm. Tuy Chí Ba rất cao, nhưng Hòa Thụ vẫn cảm thấy được tia yếu đuối của hắn.

Do dự nửa ngày, Chí Ba mới đeo cặp lên vai, thấp giọng nói: “Ừm.”

Hòa Thụ cực kỳ cao hứng, nói: “Vậy thì tốt rồi! Chúng ta đi thôi!”

Chí Ba yên lặng tùy ý đi theo Hòa Thụ.

Hai người ra khỏi trường học, vẫn là cảm giác nóng rực khi đi gần biển.

Dưới bầu trời rộng lớn mang sắc chiều hoàng hôn, nước biển ngoài xa trong suốt ánh lên hào quang rực rỡ của nắng chiều.

Trong khung cảnh hoàng hôn dịu dàng, mọi vật xung quanh cũng lặng yên theo.

Nếu không phải ngẩng đầu lên nhìn, có lẽ bản thân sẽ không phát hiện bầu trời rộng lớn cùng mặt biển lại có thể đẹp đến như vậy.

Cũng giống như hiện tại, nếu Hòa Thụ không ngẩng đầu liếc nhìn, có lẽ cậu cũng không phát hiện đi bên cạnh mình là một thiếu niên vừa đẹp trai lại vừa đáng thương.

Hòa Thụ cùng Chí Ba một trước một sau đi trên bờ đê.

Hình ảnh hai thiếu niên mặc đồng phục dưới nắng chiều tựa như hai viên sỏi trên bãi cát vàng.

Hòa Thụ vui vẻ nghĩ đến những điểm khác nhau giữa cấp ba và cấp hai, ví dụ như món gà rán trong canteen, cách phát âm tiếng anh của thầy giáo mới, hay sân luyện tập cùng đường chạy rất sạch sẽ và rộng rãi.

Qua một lúc, con hẻm nhỏ đã xuất hiện.

Hòa Thụ nhảy khỏi đường đê, cùng Chí Ba sánh vai đi vào hẻm nhỏ.

Con hẻm vô cùng chật hẹp, khiến giọng nói của Hòa Thụ càng thêm rõ ràng.

“Tôi thấy cấp ba khác hẳn với cấp hai.” Hòa Thụ cởi mở bắt chuyện, “Tuy chỉ mặc một bộ đồng phục mới, nhưng lại có cảm giác như chúng ta đã lớn cả rồi, sắp trải qua một cuộc sống mới, những chuyện cũ có thể hoàn toàn vứt ra sau ót!”

Chí Ba trầm mặc không đáp, hắn chỉ dùng đôi mắt màu trà lãnh đạm nhìn thoáng qua Hòa Thụ.

Hòa Thụ biết rõ, tuy rằng Chí Ba mang tai nghe nhưng chắc chắn những lời cậu nói hắn đều nghe rõ.

Hai người men theo hẻm nhỏ đi ra đường lớn, tới cửa hàng tiện lợi.

Hòa Thụ dừng bước.

Cậu tiếc nuối nói: “Bạn học Thanh Mộc, tôi phải đi hướng kia, ngày mai gặp nhé!”

Bước chân Chí Ba dừng lại, có chút kinh ngạc cúi đầu: “Tạm biệt.”

Sau khi chia tay, Chí Ba lặng lẽ đi một đường khác.

Hòa Thụ thì chạy vào cửa hàng tiện lợi mua một chai nước ngọt.

Khi nãy cậu nói nhiều quá, giờ khát nước quá trời luôn.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm, em gái vẫn muốn bám giường, mẹ phải đi làm sớm, Hòa Thụ rất vất vả mới dẫn được em trai em gái ra trạm xe buýt đứng chờ.

Đưa hai đứa nhỏ ra trạm xong, cậu liền vội vàng chạy về hướng cửa hàng tiện lợi, đợi hơn mười mấy phút nhưng Chí Ba vẫn chưa xuất hiện.

Rõ ràng hôm qua đã hẹn đi học chung mà ta?

Chẳng lẽ hôm nay bạn học Thanh Mộc không đến trường?

Hòa Thụ không thể làm gì khác đành phải đi học một mình.

Sau khi bước vào lớp, Hòa Thụ lại thấy bạn học Thanh Mộc đang ngồi ngay ngắn bên cửa sổ.

Chí Ba vẫn mang tai nghe, tay thì đang ghi ghi chép chép gì đó.

Từng tia nắng lấp lánh xuyên qua ô cửa kính, chiếu rọi lên nửa bên mặt thủy tinh của hắn, đẹp như một thước phim tuổi trẻ.

Hòa Thụ đeo cặp, hung hăng đi tới bàn học Chí Ba.

Bạn học cả lớp đều xoay đầu lại, tò mò nhìn hai người.

Chí Ba ngạc nhiên ngẩng đầu, tai nghe bên trái rơi xuống.

Lúc này Hòa Thụ mới phát hiện, tên Chí Ba này vậy mà đang hí hoáy làm bài tập toán.

“Chào buổi sáng, bạn học Thanh Mộc.” Hòa Thụ rất không cao hứng, “Tại sao cậu lại đi trước?”

Chí Ba cúi đầu, thấp giọng nói: “Có liên quan tới cậu à?”

Hòa Thụ giữ chặt mép bàn học Chí Ba: “Đương nhiên là có liên quan rồi! Sáng hôm nay tôi đã luôn đứng chờ cậu ở cửa hàng tiện lợi, tôi sợ mình bỏ qua cậu nên không dám vào trong cửa hàng, cả người đầy mồ hôi nè, cậu xem đi ——”

Nói rồi, Hòa Thụ xoay người.

Chí Ba ngẩng đầu, nhìn thấy mặt sau áo sơ mi của Hòa Thụ đã bị ướt một mảng lớn.

Áo sơ mi đơn bạc như muốn dính sát vào lưng Hòa Thụ, mơ hồ để lộ làn da màu vàng nhạt, xuống chút nữa chính là vòng eo thon nhỏ được thắt lưng giữ chặt....

Chí Ba giống như bị điện giật, nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Hắn một bên cầm chặt bút bi ghi ghi chép chép, một bên cứng rắn nói: “Tại sao cậu phải chờ tôi?”

Hòa Thụ liền xoay lại, kinh ngạc nói: “Không phải chúng ta đã hẹn cùng nhau đi học à?”

Chí Ba ngẩn người: “Tôi tưởng là chỉ có hôm qua thôi....”

Lúc này Hòa Thụ mới hiểu rõ, hóa ra bạn học Thanh Mộc cho là lời hẹn kia chỉ có hiệu lực một ngày!

Vậy là sự tức giận với Chí Ba ngay lập tức bị xì hơi.

Cậu ngồi xuống ghế đối diện Chí Ba, vui vẻ nói: “Ý của lời hẹn kia chính là chúng ta vĩnh viễn cùng đi học chung đó, vĩnh viễn chính là always!”

Chí Ba nhíu nhíu mày, đính chính nói: “Vĩnh viễn là forever mới đúng.”

Hòa Thụ cười ha ha.

Chí Ba nhìn Hòa Thụ cười rộ lên, lông mày đang nhíu chặt cũng chậm rãi thả lỏng.

Mấy bạn nữ trong lớp buồn cười hỏi: “Bạn học Tiểu Sam này, quan hệ giữa cậu với bạn học Thanh Mộc lúc nào lại tốt như thế?”

Chí Ba đeo tai nghe lên, tiếp tục cúi đầu làm bài tập.

Hòa Thụ cười nói: “Tôi cũng không biết, nhưng giờ chúng tôi là bạn tốt rồi nha, có đúng không Chí Ba?”

Chí Ba im lặng không lên tiếng.

Hòa Thụ vẫn nhiệt tình nói: “Chí Ba này, cậu cũng gọi tên tôi đi!”

Chí Ba dứt khoát xoay đầu sang hướng khác.

Thế nhưng, Hòa Thụ vẫn nhìn thấy vành tai đỏ ửng của hắn sau mái tóc đen.

Hòa Thụ ngẩn người, đột nhiên trong lòng có cảm giác kỳ lạ.

Cậu không biết đó là loại cảm giác gì, nói thế nào nhỉ, trái tim giống như bị mèo con nhẹ nhàng cào cào vậy!

Lúc này, một bạn nam mập mạp chạy ầm ầm vào lớp học.

Cậu bạn la to: “Tiểu Sam, sao cậu lại ngồi chỗ tôi? Mau tránh ra coi!”

“Ồ, là bạn Căn Tử sao.” Hòa Thụ nhanh chóng đứng dậy trả chỗ ngồi.

Bạn học Căn Tử đặt cặp mông múp míp xuống ghế, lòng như lửa đốt moi moi lục lục tập ghi chép trong cặp, nói: “Tôi phải nhanh chóng làm xong bài tập toán, hôm qua quên làm mất rồi!”

Trong lòng Hòa Thụ hơi động, vội nói: “Vậy thì thật trùng hợp nha, bạn học Thanh Mộc cũng đang làm bài tập đấy.”

Chí Ba ngây người, giống như không thể ngờ đề tài lại chuyển qua hắn.

Bạn học Căn Tử thì giống như vớt được cứu tinh, vội vàng xoa xoa tay nói: “Bạn học Thanh Mộc, Thanh Mộc đại ca, tập ghi chép của cậu cho tôi nhìn một chút đi!”

Chí Ba chưa từng được người khác nịnh nọt kêu là “Đại ca”, thần sắc hắn có chút cứng ngắc, nhấc tay nói: “Cậu.... Cậu xem đi.”

Bạn học Căn Tử hô to vạn tuế, nhanh tay cầm bút rồi nhướn cơ thể múp míp của mình về hướng Chí Ba.

Ngày đó sau khi tan học, bạn học Căn Tử đã mua bánh mì với nước trái cây tặng cho bạn học Thanh Mộc.

Nếu như không phải Chí Ba nói lời cự tuyệt, thì bạn học Căn Tử còn muốn lôi kéo Chí Ba nhập hội đi chơi điện tử.

Hòa Thụ cùng Chí Ba sánh vai đi trên đường đê.

Hôm nay gió biển có chút mát mẻ, cảm giác cực kỳ thoải mái.

Hòa Thụ tách dây đeo cặp làm hai, đeo lên vai.

Cậu vừa đi vừa nói: “Thật ra bạn học trong lớp chúng ta rất tốt, đúng không? Giống như bạn học Căn Tử vậy đó, chỉ cần nói vài câu là có thể làm bạn bè rồi.”

Chí Ba yên lặng nhìn bóng lưng Hòa Thụ, bỗng nhiên cất tiếng: “Cám ơn cậu.”

Hòa Thụ quay đầu, cười nói: “Cần gì phải cảm ơn, cậu cứ dựa vào chính mình để kết bạn thôi. Bạn học Thanh Mộc này, tôi rất khâm phục cậu nha, sao cậu có thể làm bài tập toán nhanh như vậy? Tối qua tôi làm lâu lắm đấy, vậy mà cậu chỉ cần viết ra.”

Chí Ba cúi đầu giải thích: “Trước đây tôi... Tôi đã làm qua dạng bài tập này ở lớp ôn tập.”

Hòa Thụ nhận thấy Chí Ba dường như không phải người giỏi giao tiếp, cũng đúng thôi, một người từng bị cả lớp bắt nạt ba năm thì làm sao không nói chuyện cẩn thận được.

Hòa Thụ không dám tưởng tượng Chí Ba đã làm thế nào để vượt qua ba năm đó, vì vậy thuận theo câu chuyện của hắn, tiếp tục hỏi: “Cậu từng học ở lớp ôn tập ba năm sao?”

Chí Ba gật đầu.

Hòa Thụ hâm mộ nói: “Thật là tốt, nhà tôi chỉ có mình mẹ tôi đi làm thôi, tôi không đủ tiền để học lớp ôn tập.”

Lần này Chí Ba do dự rất lâu, hắn không thể tìm được từ ngữ phù hợp để trả lời.

Hòa Thụ cũng không dồn ép Chí Ba.

Cậu nhảy xuống đê, đi cùng Chí Ba vào hẻm nhỏ.

Chí Ba đi phía trước, hắn hơi ngừng một chút, quay đầu chờ Hòa Thụ đi tới.

Bên trong hẻm nhỏ u ám, thân ảnh cao gầy đơn bạc của thiếu niên lộ ra mười phần tốt đẹp.

Hòa Thụ chạy tới gần.

Cái tên này có biết hắn rất đẹp trai hay không?

Nếu như mình không giúp Chí Ba giao lưu với lớp, thì chắc chắn các bạn nữ cũng sẽ nhiệt tình đến bên người Chí Ba thôi!

[5]

Quả thực Hòa Thụ nghĩ không sai.

Bạn học Thanh Mộc quả nhiên rất được hoan nghênh.

Sau khi bước vào cấp ba, có nhiều chuyện đã dần thay đổi.

Mọi người không giống như cấp hai không ý thức được giới tính nữa, hình mẫu bạn học Thanh Mộc cao gầy trắng nõn, lại rất thường mang tai nghe, cả người toát ra khí chất đẹp trai ngời ngời, trong mắt các bạn nữ liền biến thành thần tượng.

Hòa Thụ đã nhiều lần nhìn thấy mấy bạn nữ cùng tuổi, thậm chí đến học tỷ cũng tới đưa thư tình cho bạn học Thanh Mộc.

—— Nhưng bạn học Thanh Mộc đều từ chối hết.

Mọi người xung quanh đều cảm thấy bạn học Thanh Mộc quá vô tình, nhưng Hòa Thụ biết rõ, bạn học Thanh Mộc chỉ là không biết cách nói chuyện với các bạn nữ thôi. Có những lúc hai người ở cùng một chỗ, bạn học Thanh Mộc nói một câu còn phải suy nghĩ tới nửa ngày.

Rõ ràng bề ngoài bạn học Thanh Mộc rất lãnh đạm, nhưng tính cách của hắn lại rất e lệ, sự tương phản này khiến Hòa Thụ lại càng quan tâm hắn hơn.

Hòa Thụ không rõ chuyện gì đang xảy ra, cậu luôn có cảm giác mình không thể bỏ rơi, không thể không quản bạn học Thanh Mộc được.

Hôm nay là thứ năm.

Thời điểm học tiết thể dục, Hòa Thụ chủ động lôi kéo bạn học Thanh Mộc cùng nhau làm công tác khởi động.

Chí Ba rất tự nhiên đáp ứng.

Thế là Hòa Thụ cùng Chí Ba lưng dựa lưng, cánh tay móc vào nhau, hỗ trợ lẫn nhau làm động tác kéo duỗi.

Cách một lớp vải mỏng manh, hai chiếc lưng thiếu niên dính sát vào nhau, thỉnh thoảng quấy rầy lẫn nhau. Trong không khí pha lẫn nhiệt độ ấm áp của cơ thể, mùi mồ hôi cùng hương vị gió biển....

Ánh mắt Chí Ba rũ xuống, im lặng móc chặt cánh tay Hòa Thụ, một lần rồi lại một lần cong lưng nâng Hòa Thụ lên.

Hòa Thụ vẫn cứ lải nhải nói.

Những lúc bọn họ ở cùng nhau, Hòa Thụ luôn là người tìm kiếm đề tài trò chuyện.

“Tôi rất thích chạy bộ.”

Hòa Thụ thong thả nằm dài trên lưng Chí Ba, cậu duỗi thẳng thắt lưng nhìn bầu trời trong xanh: “Tôi muốn tham gia câu lạc bộ điền kinh, nhưng câu lạc bộ điền kinh rất nghiêm khắc, mỗi ngày khi tan học với mỗi cuối tuần đều phải huấn luyện. Tôi cũng không biết em trai em gái mình có thể ở một mình được không.”

Chí Ba nhìn chằm chằm mặt đất, nghiêm túc tiếp nhận cân nặng của Hòa Thụ: “Cậu luôn chăm sóc em trai em gái mình sao?”

Hòa Thụ kiêu ngạo nói: “Tôi có một em trai với một em gái nha, em trai được năm tuổi, còn em gái được bốn tuổi rồi.”

Chí Ba nói: “Tôi biết ngay cậu là anh hai mà.”

Hòa Thụ tò mò hỏi: “Sao cậu lại biết?”

Chí Ba thấp giọng nói: “Bởi vì bạn học Tiểu Sam rất có dáng vẻ của anh hai.”

Hòa Thụ cười ha ha.

Giáo viên thể dục thổi còi một tiếng.

Chí Ba đứng thẳng dậy.

Hòa Thụ thì lại ra sức cúi người.

Dáng người Chí Ba quá cao, đầu Hòa Thụ muốn đụng xuống đất luôn rồi, cậu vất vả lắm mới đỡ được lưng Chí Ba.

Hòa Thụ thở hổn hển, cố gắng lấy hơi tiếp tục nói: “Thật ra.... Gia đình tôi cũng là gia đình đơn thân, ba tôi mắc bệnh ung thư đã qua đời. Khi nào có thời gian cậu đến nhà tôi chơi đi, tôi cho cậu xem di ảnh của ba tôi, rất thú vị đó nha.”

Chí Ba hỏi: “Di ảnh? Thú vị?”

Hòa Thụ cười cười.

Tuy cậu không nhìn thấy vẻ mặt của bạn học Thanh Mộc, nhưng cậu có thể chắc chắn bạn học Thanh Mộc đang cau mày khó hiểu.

“Cậu mau trả lời có tới được không?” Mồ hôi Hòa Thụ rơi đầy trên mặt đất, âm thanh có chút run rẩy, “Nếu.... Nếu cậu mà tới, tôi sẽ nói với mẹ làm đồ ăn ngon cho cậu.”

Giáo viên thể dục lại thổi còi, Chí Ba liền ưỡn thẳng lưng.

Hòa Thụ rốt cuộc cũng được buông lỏng, thở mạnh một hơi rồi ngã xuống đất.

Chí Ba buồn thiu nói: “Cuối tuần tôi phải học lớp ôn tập, không có thời gian đến nhà cậu.”

Hòa Thụ nằm trên đất cười cười: “Vậy khi nghỉ đông rồi đến!”

Chí Ba lẳng lặng nhìn hai má đỏ ửng của Hòa Thụ: “Vậy hẹn thế nhé.”

“Ừ, hẹn vậy nha!”

[6]

Đoàn tàu chậm rãi dừng lại.

Ngoài cửa xe, xuất hiện một tấm bảng trắng ghi dòng chữ “Trạm Hải Khâu”.

Hòa Thụ cẩn thận cầm hành lý xuống xe, đoàn tàu liền chậm rãi chạy đi.

Từ sau lần chuyển lên Tokyo, đã rất lâu rồi Hòa Thụ chưa trở về trấn Hải Khâu.

Đầu tiên anh đến nhà trọ cất hành lý, sau đó cầm theo lá thư đến sở sự vụ gặp luật sư Mai Tân.

Sở sự vụ khá nhỏ, phòng làm việc thì chất đầy văn kiện cổ xưa.

Luật sư Mai Tân tóc đã hoa râm, ông đứng giữa đống giấy tờ khiến người khác nảy sinh ra cảm giác quái dị.

Hai người bắt tay chào hỏi.

Luật sư Mai Tân nói: “Tiểu Sam, bác vẫn nhớ rõ ba con, ba con là một tên ngốc rất lạc quan, di ảnh của ông ấy khiến bác cả đời cũng khó quên. Con được đến Tokyo học đại học, lại còn tìm được công việc tốt, ba con nhất định sẽ rất hãnh diện.”

Hòa Thụ lễ phép đáp: “Cám ơn bác, luật sư Mai Tân.”

Hai người ngồi xuống ghế salông nhỏ.

Hòa Thụ hỏi: “Tại sao Thanh Mộc..... lại bị tai nạn?”

Luật sư Mai Tân nới lỏng nút áo âu phục, thở dài nói: “Hôm đó Thanh Mộc tiên sinh ra khỏi nhà, theo cảnh sát suy đoán có lẽ hắn muốn đến cửa hàng tiện lợi mua đồ. Vì Thanh Mộc tiên sinh mang tai nghe, nên.... Hắn không nghe thấy tiếng còi xe tải, mà người tài xế lúc đó đã uống rượu, cho nên.....”

“Tên ngu ngốc đó.” Hòa Thụ cười khổ một tiếng, “Con đã sớm nói với hắn như vậy rất nguy hiểm mà.....”

Hòa Thụ siết tay thành nắm đấm, chặt đến mức các đầu ngón tay đều trắng bệch.

Luật sư Mai Tân đứng dậy, ông đưa cho Hòa Thụ hộp di sản nhỏ nhắn của Thanh Mộc.

Hòa Thụ nhận lấy.

Anh lật rất lâu mới lật tới trang cuối.

Hòa Thụ ngây người nhìn dãy số trên trang giấy.

Anh ngẩng đầu, ngơ ngác hỏi: “Sao Thanh Mộc lại có nhiều tiền như vậy?”

Luật sư Mai Tân hơi kinh ngạc, hỏi ngược lại: “Tiểu Sam, con với Thanh Mộc không phải bạn bè sao? Lẽ nào con không biết? Thanh Mộc tiên sinh là một nhà thiết kế rất nổi tiếng. Chỉ là hắn luôn làm việc trong nhà, hắn không thích xuất hiện trên truyền thông.”

“Nhà thiết kế.....” Hòa Thụ cười cay đắng, “Đúng thế, quả thật rất phù hợp với phong cách của hắn.”

Hòa Thụ làm thủ tục theo yêu cầu của luật sư Mai Tân.

Trước buổi tang lễ còn rất nhiều chuyện chờ bọn họ xử lý.

Hai người bận rộn đến tối vẫn chưa làm xong, đành phải kết thúc hôm nay, ngày mai lại nói.

Thời điểm Hòa Thụ mệt mỏi muốn rời đi, luật sư Mai Tân lại nhớ ra điều gì.

Ông vội vã kêu Hòa Thụ, sau đó tìm kiếm nửa ngày mới giao cho Hòa Thụ một chiếc chìa khóa: “Đây là chìa khóa nhà của Thanh Mộc tiên sinh.”

Hòa Thụ ngây người.

Anh ngơ ngác nhìn chìa khóa trong tay luật sư, đến tận giờ phút này, anh mới thật sự hiểu được cảm giác thừa kế là thế nào.

Thanh Mộc đã chết.

Qua hơn nửa ngày, Hòa Thụ mới nhận lấy chìa khóa.

Anh thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

Luật sư Mai Tân hỏi: “Tiểu Sam này, con sẽ đến nhà Thanh Mộc sao?”

Hô hấp Hòa Thụ có chút hỗn loạn: “Con không biết, con cảm thấy mình vẫn chưa sẵn sàng.....”

Luật sư Mai Tân khuyên nhủ: “Hay con đến nhà Thanh Mộc nhìn thử một lần đi, ba của Thanh Mộc rất muốn biết con trai mình để lại những gì. Nhưng theo di chúc thì chỉ có con mới có quyền mở cửa nhà Thanh Mộc. Tuy bác không có tư cách yêu cầu con phải làm như vậy, thế nhưng..... Nếu có thể, con có đồng ý giúp ba của Thanh Mộc thỏa mãn tâm nguyện được không?”

Hòa Thụ cầm chìa khóa trong tay, vẻ mặt vô cùng do dự.

Luật sư Mai Tân lại nói: “Nhất định con sẽ cảm thấy kỳ quái, tại sao Thanh Mộc lại đem tất cả tài sản để lại cho con đúng không? Con đến nhà hắn nhìn một chút, nói không chừng có thể tìm thấy câu trả lời.”

Hòa Thụ nắm chặt tay.

Anh ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Con sẽ đi ngay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.