[13]
Mùa xuân năm lớp 12, gia đình Hòa Thụ xảy ra một chuyện lớn.
Mẹ cậu muốn kết hôn với chú làm văn phòng kia, người đó tên là Mộc Hạ.
Ngày ấy, Mộc Hạ tiên sinh mặc âu phục mang giày da đến nhà Tiểu Sam, chào hỏi ba đứa nhỏ trong nhà.
Hòa Thụ dẫn Mộc Hạ tiên sinh đến nhìn di ảnh ba mình.
Mộc Hạ tiên sinh bị chọc cười, nhưng sau lại rất thành kính thắp hương.
Hòa Thụ rất thích Mộc Hạ tiên sinh.
Mộc Hạ tiên sinh có nói, nếu như Hòa Thụ không muốn đổi họ thì cũng không sao, ông còn nói, ông muốn đến Tokyo làm việc, nếu mấy đứa nhỏ nguyện ý, có muốn cùng ông đến sống trên Tokyo hay không?
Anh Thái cùng Lễ Nại không hiểu được điều này có ý nghĩa gì, chỉ nghe đến “Tokyo” đã hưng phấn hẳn lên.
Hòa Thụ có chút do dự.
Mẹ cậu khuyên nhủ: “Em trai em gái có cơ hội chuyển trường lên Tokyo, đúng lúc con có thể ghi danh vào đại học Tokyo nha.”
Mộc Hạ tiên sinh nắm chặt tay, nghiêm túc nói: “Chú sẽ cố gắng làm việc, con không cần lo lắng đến vấn đề học phí!”
Hòa Thụ vội nói: “Con có thể tự mình đi làm rồi để dành tiền, không sao đâu, không cần lo lắng cho con.”
Mộc Hạ tiên sinh thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Vậy thì quyết định thế nha, chờ con thi xong, chúng ta cùng dọn nhà lên Tokyo.”
Hòa Thụ nhìn thấy mẹ cười đến vui vẻ như vậy, em trai em gái cũng rất hưng phấn, nếu như bọn họ vui vẻ như thế, cho dù có bảo Hòa Thụ chuyển tới chỗ đầy lửa cậu cũng sẽ nguyện ý.
Huống chi, Tokyo là một chỗ náo nhiệt như vậy.
Cứ như thế, việc chuyển nhà đã được xác định.
Mộc Hạ tiên sinh rất cao hứng, ông vui vẻ nói: “Gần đây trên trấn có xe tải dọn nhà, đúng rồi, tôi nghe nói đôi cha con nuôi kia cũng chuyển đi đấy.”
Mẹ vội nói: “Đừng nhắc chuyện hai người đó ở trước mặt mấy đứa nhỏ!”
Hòa Thụ lập tức ngây người, cậu chưa từng thấy giọng mẹ hốt hoảng như vậy.
Mộc Hạ tiên sinh ngây ngốc hỏi: “Tại sao không được nói chuyện của bọn họ?”
Mẹ đứng dậy đuổi em trai em gái ra chỗ khác.
Sau đó bà mới ngồi xuống, tiếp tục nói: “Thật ra hai người đó là bạn đời đồng tính. Vì đồng tính không thể kết hôn, nên họ mới dùng danh nghĩa cha con nuôi để ghi vào giấy tờ.”
Hòa Thụ im lặng uống trà, ngoài mặt chỉ là thất thần.
Nhưng trong lòng cậu đã nhảy lung tung lên hết.
Ngoài xa biển rộng lấp loáng gợn nước, ngay tại giữa đầu con hẻm nhỏ, bóng dáng thiếu niên trầm tĩnh xoay người.
Nửa bên mặt trong veo tựa như một viên thủy tinh, áo sơ mi đơn bạc bị gió biển thổi phồng vang vọng.....
Không biết lý do tại sao, đột nhiên trước mắt Hòa Thụ lại lóe lên hình ảnh kia.
Trên gương mặt màu lúa mạch của thiếu niên xuất hiện một vệt đỏ khả nghi.
Đồng thời trong lòng cậu lại dâng lên cảm giác hoảng loạn khó nói.
Tại sao cậu lại nhớ đến bạn học Thanh Mộc?
Nhịp tim Hòa Thụ đập càng lúc càng nhanh.
Mộc Hạ tiên sinh đột nhiên hiểu ra: “Ồ, hóa ra bọn họ là đồng tính.”
Mẹ buồn rầu nói: “Bác hàng xóm vẫn luôn than vãn với em, bà nói không muốn chào hỏi hai người họ, nhưng hai người đó vẫn luôn biếu tặng bà rau củ. Tuy em cảm thấy việc chào hỏi không đáng kể, nhưng.....”
Mộc Hạ tiên sinh cười nói: “Hai người đàn ông làm sao sống cùng nhau được chứ? Thực sự rất kỳ quái!”
Mẹ cũng lên tiếng phụ họa: “Đúng rồi, những người như vậy vẫn nên chuyển đi thì tốt hơn.”
Két ——
Đột nhiên Hòa Thụ đứng dậy.
Ghế tựa bị kéo trên sàn nhà tạo ra âm thanh chói tai.
Mẹ sợ hết hồn: “Hòa Thụ, sao vậy con?”
Hòa Thụ lấy lại tinh thần, vội vàng nở nụ cười: “Con muốn ra cửa hàng tiện lợi mua ít đồ uống.”
“À, vậy con mau đi đi.”
“Vâng.”
Sau đó Hòa Thụ nghe ngóng một vòng mới biết, sở dĩ hai vị tiên sinh phải dọn nhà là do có người ném rác vào sân nhà bọn họ.
Không thể chịu nổi quấy nhiễu, hai người họ đã đặt một máy ghi hình, ý đồ muốn bắt con người vô sỉ khốn nạn kia.
Nhưng sau khi coi băng ghi hình, họ mới phát hiện, thì ra không chỉ có một người ném rác vào sân nhà họ.
Hai vị tiên sinh đành phải rời khỏi thị trấn bé nhỏ này.
Chương trình học ở lớp ôn tập ngày càng gấp rút.
Ngay cả Chí Ba cũng có chút không chịu nổi, chứ đừng nói chi Hòa Thụ.
Gần đây tâm tình Hòa Thụ rất tệ, bởi vì áp lực học tập, sự thay đổi trong cuộc sống, vì rất nhiều lý do không thể nói rõ......
Chí Ba cũng nhận thấy Hòa Thụ có chút kỳ lạ.
Chí Ba nỗ lực trò chuyện với Hòa Thụ, nhưng hắn quá vụng về.
Dường như hắn cũng có điều muốn nói với Hòa Thụ, nhưng hắn không mở lời được, gò má trắng nõn lại đỏ ửng lên, thoạt nhìn như đang rất khó chịu.
Trong mối quan hệ của hai người, Hòa Thụ luôn đóng vai người biết ăn nói, nhưng cậu làm sao nói được câu “Tôi phải chuyển nhà lên Tokyo” đây.
Hai người cứ như vậy giằng co nhau, chuyện tẻ nhạt thì có thể nói rất nhiều, nhưng lời chân chính muốn nói thì không thể nói ra.
Hòa Thụ đưa ra quyết định, đợi thi xong hết sẽ nói.
Sau đó, cậu dịu dàng cười nhìn Chí Ba: “Bạn học Thanh Mộc, đợi sau khi thi xong, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Đôi lúc thiếu niên Chí Ba cực kỳ ngốc nghếch.
Chỉ cần Hòa Thụ cười rộ lên, Chí Ba sẽ cảm thấy trên thế giới này không có bất kỳ vấn đề gì.
Chí Ba thở phào nhẹ nhõm: “Được thôi, hay là gặp nhau vào hôm sinh nhật tôi đi, thực ra tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu.”
Hòa Thụ tò mò: “Là chuyện gì vậy?”
Chí Ba có chút do dự: “Hay cứ đợi thi xong rồi nói.”
“Được rồi, thế chúng ta hẹn vậy nhé?”
“Ừ, hẹn vậy đi.”
Hòa Thụ nhợt nhạt cười.
Cậu không biết Chí Ba muốn nói chuyện gì, nhưng chắc chắn chuyện của hắn sẽ không tàn khốc bằng chuyện của cậu.
Hóa ra vĩnh viễn không phải là forever, cũng không phải là always.
Lời nói “Vĩnh viễn” khi trước, kỳ thực chỉ có ba năm ngắn ngủi mà thôi.
Hòa Thụ cảm thấy thật khó chịu.
Ngoại trừ câu nói “Tôi phải chuyển nhà lên Tokyo”, cậu vẫn còn một câu muốn nói với Chí Ba.
Câu nói kia nên nói thế nào đây?
Không nên nói ra câu nói kia đúng không?
Nếu như cậu nói ra câu nói kia, cậu sẽ khiến Chí Ba tổn thương sao?
Mẹ ơi, nếu như.... Nếu như con nói như vậy, mẹ cũng sẽ nói con là người kỳ quái sao?
Mẹ ơi, mẹ còn có thể yêu con không?
[14]
Trong kỳ thi toàn quốc, Hòa Thụ đạt được thành tích không tệ.
Mẹ cậu cực kỳ vui vẻ, Mộc Hạ tiên sinh cũng nói, Hòa Thụ nhất định có thể thi đậu vào đại học Tokyo.
Hòa Thụ cũng rất kiêu ngạo, nhưng vì sắp phải chia xa nên cậu cảm thấy rất buồn phiền.
Sau kỳ thi chung, Hòa Thụ vẫn luôn ở nhà ôn tập, cậu dốc toàn lực nghênh tiếp kỳ thi đại học chuyên ngành.
Trong quãng thời gian đó, Hòa Thụ vẫn chưa nhìn thấy Chí Ba.
—— Nhưng cậu đã hẹn với Chí Ba rồi nha.
Đợi sau khi thi xong, bọn họ sẽ gặp nhau ngoài bờ biển.
Hòa Thụ đã chuẩn bị tinh thần nói với Chí Ba việc chuyển nhà, còn câu nói kia.... Cậu không biết có nên nói với hắn hay không.
Đợi đến ngày sinh nhật Chí Ba rồi ra quyết định vậy!
Hòa Thụ bắt đầu tập trung vào ôn tập.
Mấy tháng sau, Hòa Thụ tham gia kỳ thi chuyên ngành của Đại học Tâm Nghi.
Cậu cảm thấy bản thân phát huy không tệ, một năm cực khổ học tập đã được đáp lại.
Hòa Thụ không biết Chí Ba muốn thi đại học nào, cậu vẫn luôn cố ý né tránh đề tài này.
Nhưng nếu Chí Ba biết được Hòa Thụ muốn thi đại học Tokyo, vậy thì việc chuyển nhà cũng không thể dối gạt được.
Aizz, bọn họ rõ ràng là bạn tốt, nhưng cũng không dám trò chuyện đến đề tài quan trọng như vậy.
Trong lúc thấp thỏm chờ đợi, cuối cùng thì ngày sinh nhật của Chí Ba cũng đã tới.
[15]
Bầu trời ngày đó âm trầm.
Buổi tối, ngoài cửa sổ gió thổi vù vù vang vọng.
Chân trời phía xa kéo đến rất nhiều mây xám, nhiều đến mức muốn che phủ mặt đất.
Mẹ lo âu hỏi: “Đã trễ thế này, mẹ còn không đi làm, Hòa Thụ còn muốn ra ngoài hả con?”
Hòa Thụ xỏ giầy, đứng dậy cười nói: “Con đi gặp bạn học Thanh Mộc một lát, rất nhanh sẽ trở về.”
Mẹ bất đắc dĩ khoanh tay: “Hai đứa con nha, rõ ràng nói chuyện qua điện thoại cũng được mà.”
“Ha ha, con ra ngoài đây!”
Hòa Thụ vẫy vẫy tay, chạy nhanh ra ngoài như một làn khói.
Ngoài bờ biển còn âm trầm hơn ngoài đường phố.
Từ trước tới nay Hòa Thụ chưa từng thấy thôn nhỏ của mình có hình dạng kinh khủng như vậy.
Gió lớn gào thét thổi mạnh, từng gợn sóng dịu dàng ngày thường đã biến thành tiếng sóng rít gào, bờ biển rộng rung chuyển bất thường, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xâm chiếm đất liền.
Hòa Thụ mới đến không lâu, trên bầu trời đã bắt đầu mưa to.
Nước mưa lạnh buốt cứ trút xuống, Hòa Thụ cảm thấy chính mình như đứng dưới thác nước. Cả người cậu lạnh run, mưa lớn quá, mắt cậu không mở ra được.
Hòa Thụ vẫn luôn chờ, vẫn luôn đợi Chí Ba đến.
Cậu ngồi xổm dưới bờ đê tránh mưa. Cậu không dám đi chỗ khác, cậu sợ... Sợ mình bỏ lỡ Chí Ba.
—— Thế nhưng Chí Ba chưa tới.
Hòa Thụ vẫn an ủi chính mình.
Lại qua mười phút, bạn học Thanh Mộc sẽ đến thôi.
Lại qua một tiếng, bạn học Thanh Mộc sẽ đến ngay thôi....
Hòa Thụ vẫn luôn chờ, vẫn luôn đợi Chí Ba đến.
Đợi đến lúc mưa to tạnh dần, chân trời trong suốt vừa được tắm gội hiện lên một vệt nắng mai ấm áp, Chí Ba vẫn chưa xuất hiện.
Rốt cuộc Hòa Thụ cũng hiểu rõ.
Chắc chắn bạn học Thanh Mộc đã đoán được chuyện cậu muốn nói.
Không phải do chuyện chuyển nhà kia, chắc chắn Chí Ba sẽ không tránh cậu bởi vì loại chuyện ngu xuẩn như vậy.
Nhất định bạn học Thanh Mộc đã đoán được, chuyện Hòa Thụ chuẩn bị nói ra câu không nên nói kia.
Có lẽ vì thế mà bạn học Thanh Mộc mới không muốn gặp cậu.
Chắc chắn bạn học Thanh Mộc cũng đã do dự rất lâu, hắn vẫn luôn cẩn thận trong lời nói, có lẽ hắn không biết nên mở miệng thế nào.
Vì vậy bạn học Thanh Mộc cảm thấy tránh mặt là phương pháp tốt nhất.
Nếu như tránh mặt nhau, Hòa Thụ sẽ vĩnh viễn không thể nói ra câu nói kia.
Như vậy, bọn họ có thể làm bộ như chuyện này chưa từng xảy ra, có thể tiếp tục làm bạn bè tốt.
—— Sự thật là như vậy phải không?
Hòa Thụ chưa từng trải qua cảm giác lạnh giá cùng thất vọng như thế này, cậu thất thiểu trở về nhà.
Mẹ cậu đã sớm ra cửa đón, em trai em gái cũng bị dọa bởi bộ dạng chật vật ướt sũng của cậu.
Hòa Thụ qua loa nói vài câu lấy lệ, sau đó trở về phòng trùm mền khóc lớn một lúc lâu.
Đêm đó, cậu phát sốt rất cao.
Vài ngày sau, cơn sốt mới khỏi hẳn.
Thừa dịp mẹ không ở nhà, Hòa Thụ suy yếu bò xuống giường, cậu một bên ho khan, một bên bấm số điện thoại nhà Thanh Mộc.
Điện thoại reo rất lâu nhưng không ai bắt máy.
Vào lúc ấy, Hòa Thụ đã hiểu rõ: Hóa ra bọn họ ngay cả làm bạn cũng không thể.
Hòa Thụ không trách Chí Ba, đúng vậy, cậu không thể trách hắn.
Bạn học Thanh Mộc đã từng phải chịu đựng bắt nạt ba năm, hắn chắc chắn không muốn rơi vào tình trạng khó xử như vậy nữa, đúng không?
Lùi một vạn bước để nói, coi như bạn học Thanh Mộc nguyện ý rơi xuống hố sâu, nhưng lẽ nào mình nỡ bắt hắn phải chịu liên lụy vì thứ tình cảm ấu trĩ của mình cơ chứ?
Thích một người, có nghĩa là muốn đối với người đó dịu dàng một chút, sau đó lại dịu dàng thêm nữa, chứ không phải thương tổn người ta.
Hòa Thụ không trách Chí Ba, chẳng qua cậu cảm thấy.... Rất tủi thân.
Bạn học Thanh Mộc, tôi vẫn luôn rất dịu dàng với cậu, đúng không?
Vậy thì tại sao cậu lại đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy?
Rõ ràng đã hẹn nhau rồi mà, tại sao cậu lại không đến chứ?
Trái tim thiếu niên khi đó giống như một viên pha lê triệt để vỡ vụn.
Hòa Thụ đã không còn là thiếu niên nữa rồi.
–
Tớ bị tác giả ngược nên tớ muốn chia sẻ cơn ngược này với các cậu...