[16]
Sau khi chuyển nhà lên Tokyo, Hòa Thụ không còn trở về trấn Hải Khâu.
Nghe theo kỳ vọng của mẹ, Hòa Thụ học đại học rồi tìm việc làm.... Sống theo cách sống của mọi người dân bình thường, Hòa Thụ bình đạm sống cuộc sống đơn giản của mình.
Mười năm trôi qua, Hòa Thụ chưa từng liên lạc với Chí Ba.
Mãi cho đến ngày hôm đó, thông qua luật sư Mai Tân anh mới biết được tin Chí Ba đã qua đời.
Hòa Thụ thật sự hồ đồ rồi.
Anh không hiểu được tình hình trước mắt.
Anh với Chí Ba là bạn bè sao?
Nếu như bọn họ không phải là bạn bè, vậy thì tại sao Chí Ba lại đem toàn bộ tài sản để lại cho anh?
Nếu như bọn họ là bạn bè, vậy thì tại sao ngày hôm ấy Chí Ba không đến?
[17]
Năm 2012, tang lễ đưa tiễn Thanh Mộc Chí Ba.
Bầu không khí trong tang lễ vô cùng nghiêm túc, vì Thanh Mộc gặp tai nạn qua đời nên thi thể của hắn rất khó khôi phục nguyên trạng.
Khách thăm viếng không thể nhìn mặt người chết lần cuối, chỉ có thể tượng trưng đặt hoa lên di ảnh mà thôi.
Trong không khí tràn ngập hương khói nghiêm túc, di ảnh Thanh Mộc Chí Ba được đặt giữa vòng hoa trắng.
Hình trong di ảnh được lấy từ giấy chứng nhận của Chí Ba, tấm hình này vốn là hình ảnh trên website chính thức của nhà thiết kế Thanh Mộc.
Trong bức ảnh, Thanh Mộc Chí Ba nghiêm túc mà lãnh đạm, đôi mắt màu trà không chứa một tia tình cảm nào.
Từ trong đường nét anh tuấn cùng thành thục của hắn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ thiếu niên ngày xưa.
Hòa Thụ chỉ quen biết Chí Ba thời thiếu niên, đối với nhà thiết kế Thanh Mộc sau khi trưởng thành anh lại hoàn toàn không quen biết.
Mười năm qua Thanh Mộc đã sống thế nào?
Hắn đã trải qua những gì để có được vị trí ngày hôm nay?
Hòa Thụ vĩnh viễn không biết.
“Vĩnh viễn không phải là always.”
“Vĩnh viễn phải là forever mới đúng.”
Hòa Thụ cũng đặt lên di ảnh Chí Ba một cành hoa.
Anh ngẩng đầu nhìn thật kỹ, không nhịn được lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Tên ngu ngốc này, di ảnh của cậu là bức ảnh nhàm chán nhất mà tôi từng thấy.
[18]
Sau tang lễ đưa tiễn là tang yến[*].
[*] một bữa ăn sau tang lễ.
Hòa Thụ cơ bản không quen biết họ hàng bên nhà Thanh Mộc, sau khi tặng hoa anh dự định im lặng rời đi, thế nhưng xuất hiện một người đàn ông tóc đã hoa râm ngăn cản.
Đó là ba của Thanh Mộc.
Hòa Thụ đành phải đi cùng ông đến một căn phòng không người.
Đây là lần đầu Hòa Thụ nhìn thấy ba của Thanh Mộc.
Khi còn bé, răng của Hòa Thụ rất tốt nên anh chưa từng đến phòng khám nhà Thanh Mộc, có điều em trai em gái anh đã từng vào đó nhổ răng, sau khi hai đứa nhỏ trở về đều nói, bác sĩ Thanh Mộc là một người không khóc cũng không cười.
Hòa Thụ im lặng đánh giá Thanh Mộc tiên sinh, nghĩ thầm em trai em gái đều nói sai cả rồi, bác sĩ Thanh Mộc là người thích khóc.
Trong căn phòng yên tĩnh, Thanh Mộc tiên sinh ngồi quỳ chân trên miếng lót sạch sẽ.
Tay ông siết chặt một chiếc khăn, quanh mắt tràn ngập nước mắt. Ông im lặng nhìn Hòa Thụ, giống như muốn từ trong dáng vẻ Hòa Thụ nhìn thấy hình ảnh con trai mình....
Hòa Thụ không cách nào chịu nổi bầu không khí này.
Anh cung kính hỏi: “Thanh Mộc tiên sinh, ngài muốn thảo luận về vấn đề di sản của bạn học Thanh Mộc sao? Tôi đang giữ chìa khóa nhà hắn, ngài có muốn ——”
“Không!” Thanh Mộc tiên sinh đột nhiên lắc đầu, “Tôi.... Tôi không dám vào.... Tôi không dám nhìn....”
Hòa Thụ nay đã học được dáng vẻ thong dong của người trưởng thành.
Anh lập tức chuyển đề tài: “Vậy.... Cháu sẽ chuyển hết di vật của hắn về cho ngài.”
Thanh Mộc tiên sinh gật đầu, trầm ngâm nửa ngày mới hỏi: “Tiểu Sam tiên sinh, cậu.... Cậu có thấy máy tính của Chí Ba không?”
Hòa Thụ có chút do dự gật đầu.
Đột nhiên Thanh Mộc tiên sinh lấy ra một tờ giấy trắng, trên đó có ghi một chuỗi số, “Từ bé Chí Ba đã có thói quen viết nhật ký trên máy tính, đây là mật mã khởi động máy tính, xin cậu nhất định phải đọc nhật ký của nó.”
Hòa Thụ ngây người: “Ngài.... Tại sao ngài lại có mật mã khởi động máy tính của bạn học Thanh Mộc?”
Thanh Mộc tiên sinh lộ ra nét lúng túng, ông giải thích: “Đại khái là năm Chí Ba học lớp 11, có một ngày tôi khám bệnh cho một người phụ nữ, bà là phụ huynh của một học sinh cùng lớp với Chí Ba. Qua lời bà nói tôi mới biết, hóa ra con trai tôi lại bị bạn học bắt nạt suốt ba năm cấp hai.”
Hòa Thụ im lặng không nói.
Thanh Mộc tiên sinh cười khổ một tiếng: “Tại sao chứ? Con trai tôi cũng là người mà, tại sao con của bọn họ lại muốn bắt nạt con tôi? Tại sao người đó là người lớn mà lại có thể nói ra chuyện này như thể không có chuyện gì xảy ra, giống như đang kể chuyện cười cho tôi nghe? Lẽ nào bà ta không có trái tim?”
Hòa Thụ cố gắng giữ bình tĩnh: “Vậy ngài đã xử lý chuyện đó như thế nào?”
Thanh Mộc tiên sinh cúi đầu: “Tôi không muốn chất vấn Chí Ba, tại sao con không kể chuyện này cho ba nghe? Tại sao con không tìm ba giúp đỡ? Những nỗi đau ba năm qua, dây dưa cũng không có ý nghĩa. Chuyện duy nhất tôi có thể làm, đó là bảo vệ Chí Ba khỏi những thương tổn. Tôi muốn hiểu nó. Nhưng khi đó tôi mới phát hiện, giữa tôi với nó có một khoảng cách thật xa. Không biết từ khi nào, Chí Ba đã không còn chia sẻ chuyện trường học với tôi nữa. Lúc đó tôi quá bận rộn, vì muốn hiểu rõ nó, tôi đành chọn phương pháp nhanh nhất.”
Hòa Thụ nhìn tờ giấy trong tay Thanh Mộc tiên sinh, đột nhiên anh có dự cảm xấu.
Quả nhiên, Thanh Mộc tiên sinh nói rằng: “Tôi vẫn luôn biết Chí Ba có thói quen viết nhật ký trên máy tính, lúc trước tôi không để ý nó viết những gì, nhưng sau này tôi mới biết mình đã ngu xuẩn cỡ nào. Năm Chí Ba học lớp 11, tôi tìm người mở khóa mật mã máy tính của nó. Nhân lúc Chí Ba đi học không ở nhà, tôi sẽ đọc trộm nhật ký của nó. Đây là cách tốt nhất, so với trò chuyện đối mặt thậm chí còn tốt hơn, bởi vì tôi nhất định sẽ biết rõ suy nghĩ tình cảm của nó. Tôi làm tất cả chuyện này cũng vì muốn bảo vệ nó.”
Hòa Thụ lắc đầu, giọng nói có chút run rẩy: “Ngài.... Ngài làm như vậy thật sự rất....”
Thanh Mộc tiên sinh lại nói: “Xin đừng phê phán tôi, tôi.... Haizz, khi đó qua nhật ký tôi rất vui khi biết lên cấp ba Chí Ba đã có bạn bè, nó không còn bị bắt nạt, nhưng tôi cũng nhìn thấy hậu quả của việc bị bắt nạt hồi cấp hai, nó cứ bám lấy con trai tôi.... Tính cách của nó, cách nó nói chuyện, thậm chí đến tương lai sau này, tất cả đều bị ba năm kia thay đổi. Những thương tổn bọn họ đã gây ra, họ không biết nó đã ảnh hưởng lớn đến Chí Ba thế nào.”
Hòa Thụ im lặng không lên tiếng.
Thanh Mộc tiên sinh lại tiếp: “Sau đó, tôi cũng dần giảm bớt đọc trộm nhật ký của nó, mãi đến khi con trai tôi tốt nghiệp, tôi mới phát hiện nó có chút không đúng.”
Hòa Thụ ngạc nhiên ngẩng đầu.
Lời này của Thanh Mộc tiên sinh có ý gì đây?
Chẳng lẽ là nói.....?
Thanh Mộc tiên sinh nước mắt lưng tròng nhìn Hòa Thụ: “Tôi yêu thương nó hơn bất cứ thứ gì trên đời, bây giờ nó đã mất, tôi cũng không còn gì.... Tiểu Sam tiên sinh, cám ơn cậu, cậu đối với con tôi có ý nghĩa rất lớn, còn có.... Xin lỗi. Tôi đã làm rất nhiều chuyện quá đáng với hai đứa. Nếu như tôi sớm nhận ra, có lẽ Chí Ba đã không rời bỏ thế giới này sớm như vậy, tôi cũng sẽ không ngăn cản nó theo đuổi hạnh phúc của mình.”
“Ngăn.... Cản?” Giọng Hòa Thụ khàn khàn, “Đây là ý gì?”
Thanh Mộc tiên sinh cúi đầu: “Tha thứ cho tôi, tôi không có mặt mũi nào giải thích chuyện này với cậu, xin cậu tự mình đi xem. Tôi biết con trai tôi nhất định sẽ viết những chuyện này vào nhật ký.”
Dứt lời, Thanh Mộc tiên sinh liền rời đi.
Ông khom lưng bước đi, bóng lưng giống như một cái xác không hồn.
[19]
Hòa Thụ trở lại căn phòng của Chí Ba.
Dựa vào dãy số Thanh Mộc tiên sinh để lại, Hòa Thụ thuận lợi mở được máy tính của Chí Ba.
Mật mã khởi động máy tính của hắn là một ngày, theo lời Thanh Mộc tiên sinh đã nói, đó là ngày mẹ Chí Ba bỏ đi.
Sau khi máy tính được khởi động, trên màn hình liền xuất hiện trang chủ.
Dường như trên trang chủ của máy tính đều là các loại phần mềm cùng tài liệu bản vẽ, Hòa Thụ tìm nửa ngày, mới tìm thấy một thư mục có tên là “Nhật ký của tôi.”
Sau khi mở thư mục, Hòa Thụ phát hiện số lượng nhật ký nhiều kinh người.
Ngoài cửa sổ, đột nhiên có một trận gió to thổi qua, tựa như tiếng khóc của ai đó.
Căn phòng yên tĩnh đến tịch mịch, chủ nhân của nó vĩnh viễn sẽ không về.
Hòa Thụ ngồi xuống.
Anh chậm rãi xem lại nhật ký của Chí Ba.
[20]
“Ngày 13 tháng 3 năm 1999
Tôi bắt đầu viết nhật ký.
Năm nay tôi đã vào trường cấp ba Hải Khâu, tôi không biết mình có gặp lại bạn học cấp hai hay không?
Tôi rất sợ hãi.
Kỳ thực tôi muốn đến một trường cấp ba xa nhà để học, như vậy những bạn học ở đó sẽ không biết chuyện tôi bị bắt nạt. Nhưng ba không chịu nghe tôi nói, ông lúc nào cũng bận rộn như vậy.”
“Ngày 1 tháng 4 năm 1999
Hôm nay là ngày đầu học cấp ba, dường như không có ai bàn tán về chuyện của tôi, một ngày êm đềm trôi qua.
Đã rất lâu rồi tôi không được yên tĩnh dùng cơm trong lớp học, hôm nay thật quá tốt.
Thời điểm tan học, có một bạn học chủ động đến nói muốn cùng tôi về nhà.
Cậu ấy họ là Tiểu Sam, tôi không nghe rõ tên cậu ấy. Tốc độ nói chuyện của cậu ta quá nhanh, tôi cũng không tiện hỏi lại.
Chúng tôi cùng đi đến cửa hàng tiện lợi, sau đó cậu ấy nói phải đi đường khác về nhà.
Cảm giác này giống như trở lại thời tiểu học, trở lại lúc mẹ vẫn chưa bỏ đi, trở lại lúc tôi chưa bị bắt nạt.
Bạn học Tiểu Sam sẽ không biết lý do tôi bị bắt nạt đâu nhỉ?
Hôm nay thầy giáo có giao bài tập, nhưng tôi cảm thấy không thoải mái, vẫn là nên để ngày mai tới trường rồi làm vậy.”
“Ngày 2 tháng 4 năm 1999
Tôi không ngủ được, nên lên viết nhật ký.
Hôm nay tôi lại cùng Hòa Thụ (rốt cuộc tôi cũng đã biết tên của cậu ấy) về nhà, cậu ấy nói chúng tôi sau này phải vĩnh viễn đi về cùng nhau.
Cậu ấy nói vĩnh viễn là always, hmm, vĩnh viễn phải là forever chứ nhỉ?
Đúng rồi, nhờ có sự giúp đỡ của Hòa Thụ, tôi đã làm quen thêm nhiều bạn mới.
Nhưng tôi cảm thấy rất sợ hãi.
Tôi sợ tất cả chuyện này sẽ không lâu dài.
Tôi sợ không bao lâu nữa, mọi người sẽ dùng ánh mắt lạnh lẽo cùng xem thường nhìn tôi....
Tôi rất sợ....
Buổi tối nhắm mắt lại, trong đầu tôi là vô số âm thanh.
Những giọng nói kêu gào tên tôi, một lần rồi lại một lần....
Tôi phải mang tai nghe thôi, phải mở âm lượng lớn nhất.”
“Ngày 13 tháng 4 năm 1999
Tôi đã nằm mơ.
Tôi mơ thấy sách giáo khoa cùng giày thể thao không thấy đâu.
Tôi tìm thấy giày thể thao bị vứt trong thùng rác, đến buổi tối, sách giáo khoa mới trồi lên mặt ao.
Ao nước kia bẩn quá, tôi không muốn bước xuống....
Sau đó tôi tỉnh lại.
Sách giáo khoa vẫn nằm ngay ngắn trong cặp, tôi bây giờ đã là học sinh cấp ba.
Ba đang dưới lầu nghe điện thoại, tôi nghe nói ông ấy muốn mở thêm chi nhánh.”
“Ngày 22 tháng 4 năm 1999
Hôm nay mưa lớn quá.
Hòa Thụ che dù đứng ở cửa hàng tiện lợi đợi tôi.
Chúng tôi cùng che chung dù đến trường, bên vai tôi cũng bị dính ướt.
Hòa Thụ nói chúng tôi là bạn bè, tôi thật sự rất vui, rốt cuộc tôi cũng có bạn rồi.
Hòa Thụ là một tên ngốc đầu óc đơn giản, tính cách lại rất thẳng thắn. Bất luận người nào làm bạn với cậu ấy cũng sẽ rất vui, tôi cũng không biết vì sao cậu ấy lại muốn làm bạn với tôi.”
“Ngày 6 tháng 5 năm 1999
Hôm nay có tiết thể dục sớm, tôi với Hòa Thụ cùng nhau làm động tác khởi động.
Hòa Thụ nói cậu ấy cũng đến từ gia đình đơn thân, ba của cậu ấy qua đời do bệnh ung thư, cậu ấy còn nói di ảnh của ba mình rất thú vị, sau đó đã mời tôi đến nhà xem.
Di ảnh là đồ vật bi thương như thế, sao cậu ấy lại nói là thú vị? Tôi thật không hiểu được.
Nhưng tôi muốn đến nhà cậu ấy, chưa từng có bạn học nào mời tôi đến nhà họ chơi.
Nếu tôi không phải đến lớp ôn tập thì tốt rồi.”
“Ngày 31 tháng 12 năm 1999
Rốt cuộc cũng được nghỉ đông rồi.
Hôm nay tôi đã đến nhà Hòa Thụ chơi, còn gặp được em trai em gái của cậu ấy.
Mẹ của Hòa Thụ làm đồ ăn thật ngon.
Tôi cũng muốn có em trai em gái, tôi muốn có một người anh như Hòa Thụ.
Đây là kỳ nghỉ đông vui vẻ nhất đời tôi.
Nếu như mẹ không bỏ đi, vậy thì quá tốt rồi.”
“Ngày 1 tháng 4 năm 2000
Tôi là học sinh lớp 11 rồi, nhưng tôi không được xếp chung lớp với Hòa Thụ.
Hòa Thụ đã tham gia vào câu lạc bộ điền kinh, mỗi ngày tan học cùng những ngày cuối tuần cậu ấy phải đi huấn luyện, không thể cùng tôi về nhà chung nữa rồi.
Hòa Thụ rất quan tâm tôi, nên tôi cũng sẽ cố gắng làm quen bạn mới, tôi không thể để cậu ấy lại lo lắng cho mình.”
“Ngày 1 tháng 4 năm 2001
Tôi lên lớp 12 rồi, vẫn không được xếp chung lớp với Hòa Thụ.”
“Ngày 7 tháng 4 năm 2001
Tôi được học chung với Hòa Thụ trong lớp ôn tập nha!
Hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá, Hòa Thụ kể với tôi rất nhiều chuyện, nhưng tôi không còn sức lực nào ghi nhớ.
Nhưng tôi biết, cả đời này tôi cũng sẽ không quên.”