Mười Năm Thương Nhớ

Chương 61: Chương 61: Chăm chút và vất vả




Thoắt cái đã đến tết năm 2001.

Sau khi bệnh tình của Ngôn Hi khỏi hẳn, A Hoành giục anh gọi điện sang Mỹ báo tin vui.

Ngôn Hi cười hềnh hệch. "Báo gì chứ, chuyện này có gì ghê gớm đâu, người nhớ nhung mình đang sống yên ổn ở bờ bên kia."

A Hoành nghĩ một lát rồi gật đầu, đúng là như vậy. Mặc dù Ngôn Hi không được ông nội cô quý mến nhưng lại là cục vàng của cụ Ngôn, từ nhỏ đến lớn đều do một tay ông nuôi dạy. suốt ngày ộng nội cô lo lắng Ngôn Hi sẽ làm hư Tư Hoán, nhưng có khi trong lòng cụ Ngôn còn rủa Tư Hoán suốt ngày bám riết lấy Ngôn Hi chưa biết chừng. Đúng là con cháu ai thì người ấy xót.

A Hoành liền cười. “Ngôn Hi, thực ra anh rất hạnh phúc đấy!”

Ngôn Hi ngân ngấn nước mắt, xổ luôn ra một bài vè không biết kiếm ở đâu: ”Tiểu thư hãy nghe tiểu nhân nói, năm lên bốn tuổi nhà có tiền, có nhiều trò chơi vui vô biên. Ai ngờ bà mợ đó ngang nhiên, cấu kết người lớn phổng tay trên, cướp hết đồ chơi của tiểu nhân. Tiểu nhân hận quá mách cô giáo, ông nội thì mắng không đoàn kết, bạn bè chơi cùng mà chia rẽ, rồi còn bị ăn mấy cái roi. Mẹ Lý mắng tiểu nhân lươn lẹo, đem tiền tiêu vặt cho gã kia, giấu sau ti vi, giấu dưới gối, mất nữa năm trời ki cóp cơ, chẳng chừa lại viên kẹo mốc. Cuối cùng tiểu nhân quyết ra tay, tuyệt thực ba ngày hoa hết mắt! Rồi gã Tư Hoán nhà họ Ôn, học hành thì giỏi mà ngu ngơ, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày ngày, bám riết lấy ta không rời nửa bước, đi tè cũng phải theo sát nút. Cô giáo phát tặng phiếu bé ngoan, hắn có ta không về ông đánh, ông đánh! Tại sao tiểu thư lại nói ta hạnh phúc, suốt ngày bị o ép đó thôi...!”

A Hoành đang uống trà mà cũng phả phì cười, cô chỉ tay vào Ngôn Hi, “anh, anh, anh” gồi lâu mà không nói ra lời, bệnh cảm cúm chưa khỏi hẳn nên vẫn bị ngạt mũi, suýt thì cười đến đứt hơi.

Cô nói bằng giọng ngạt mũi: “Sorry, sorry, lúc đầu em cũng tưởng em có lòng thương người hơn những gì anh tưởng tượng cơ.”

Ngôn Hi nheo mắt, hàng mi đen và dày rung nhẹ, rồi anh đưa thuốc cảm cho cô. “Con gái, chuyện kể trước giờ đi ngủ đã hết, đến giờ uống thuốc rồi.”

A Hoành cười tủm tỉm, bỏ mấy viên thuốc vào miệng, ngửa cổ nuốt cái ực.

Ngôn Hi tặc lưỡi. “Không đắng à?”

A Hoành nhìn cốc nước trên tay Ngôn Hi, ánh mắt dịu dàng hẳn lên. “Không đắng. Ai như anh, uống thuốc mà cứ như bị hành hình vậy.”

Đợt anh mắc chứng cuồng loạn, mỗi lần uống thuốc, anh đều bỏ chạy. A Hoành thì đuổi đằng sau. Ngày nào cô cũng phải chạy mấy vòng quanh sân để ép anh uống thuốc.

Ngôn Hi mắt tròn mắt dẹt nhìn A Hoành với vẻ vô cùng ngưỡng mộ.

A Hoành liền cười, thấy hơi mệt nên cô dựa vào thành giường, nhắm mắt lại. Trong lúc mơ màng, cô thấy Ngôn Hi khẽ khàng đắp chăn cho cô, cô chợt nhớ ra điều gì, bèn nắm chặt tay Ngôn Hi, có kìm cơn buồn ngủ, mở mắt ra, nói: “Ngôn Hi, anh mang sách vật lý ra đây, hôm nay anh chưa ôn bài đấy.”

Ngôn Hi trợn mắt cự nự. “Hả! Ôn bài gì chứ, đợi em ngủ dậy rồi tính sau. ốm mà còn ôm đồm nhiều việc như thế không cẩn thận tuổi còn trẻ mà đã có tóc bạc đấy. Già và xấu thì sẽ chẳng có ai lấy, em sẽ chẳng được làm mẹ hiền vợ đảm đâu, hiểu chưa?”

Ngôn Hi biết mục tiêu của A Hoành - mẹ hiền vợ đảm, chỉ bốn chữ đó thôi.

A Hoành cố nhịn cười, nghiêm mặt nói: “Ai bảo chẳng ai lấy, hôm qua ở lớp bên cạnh có người sang tỏ tình với em đấy.”

Lớp bên cạnh có một cậu bạn, điểm số luôn đứng thứ tư của khối, lúc nào cũng kém A Hoành vài điểm. Hôm qua, cậu bạn đó mặt đỏ bừng dúi cho cô một lá thư thơm nức, nét chữ gọn gàng. Trong thư, cậu ta nói cô xinh xắn, dịu dàng, học giỏi, ngỏ lời đã quý mến cô từ lâu, hẹn cô ngày mai đi xem phim.

Ngôn Hi cười gằn, nói: “Mai em cứ ngoan ngoãn nghỉ ở nhà, hắn ta sẽ không đến rạp phim đâu.”

A Hoành liền thắc mắc: “Hả?”

Mặc dù lúc đó cô đã khéo léo từ chối, ngày mai cũng không có ý định đi, nhưng tại sao Ngôn Hi lại biết chuyện rạp chiếu phim, cô đã nói gì với anh đâu.

Thế nhưng trên thực tế, cảnh tượng lúc đó như sau: Anh chàng nọ ngượng ngùng ấp úng tỏ tình, A Hoành thì mỉm cười, vừa kiên trì lắng nghe vừa liếc đồng hồ đeo tay, cách đó không xa còn có hai vị đang lén lút nấp ở góc tường.

Một vị là Tân Đạt Di, một vị là Trần Quyện, một vị tường thuật, một vị thì gọi điện thoại.

“Mĩ nhân, tôi nói cho cậu biết một chuyện, ngay lúc này cách lão tử không xa có một sinh vật không rõ nguồn gốc đang đe dọa con gái cậu ngày mai phải đi xem phim cùng hắn, nếu không hắn sẽ tìm xã hội đen để xử lí cậu. Con gái cậu đang sợ xanh mắt và khóc lóc, đúng rồi, mĩ nhân, cậu định tính thế nào đây. Chính cậu là người bảo tôi theo dõi, đừng có quên bữa vịt quay cậu đã hứa từ trước đấy nhé. Gì cơ? Cậu đang bắt xe đến hả, còn mang cả dao nữa à? Không nghiêm trọng như thế đâu, hơ hơ, ờ, thôi tôi cúp máy đã nhé..."

Sau đó, hai vị nọ lỉnh mất.

Say khi từ chối cậu bạn kia, A Hoành rời khỏi trường. Cậu bạ tần ngần nhìn theo chiếc bóng đã mất hút từ lâu của A Hoành và âm thầm rơi nước mắt trong gió.

Sau đó, cách đấy không xa, một mĩ nhân cầm dao đi tới, vừa cười khẩy vừa liếc xéo cậu bạn kia. "Xem phim hay sống, vị công tử này chọn một đi..."

Mĩ nhân thở hổn hển, trán còn lấm tấm mồ hôi nhưng dung nhan đó vẫn khiến cậu bạn kia hoa mắt.

Chói mắt quá...

"Ờ, tớ có được lựa chọn đi xem phim cùng cậu không?"

"Hừ, hoá ra vị công tử này không muốn sống nữa rồi."

Năm nào đón tết, nhà họ Ngôn cũng đều đốt pháo hoa, từ trước đến giờ, Tư Hoán , A Hoành đều khá chín chắn, chỉ thể hiện sự vui vẻ, rôm rả trước người lớn. Còn Ngôn Hi, Tân Đạt Di thì khác, từ nhỏ đã quậy phá, thích chơi pháo, đốt pháo.

Tư Nhĩ cười lạnh lùng, nói: ""Ngần này tuổi rồi..."

A Hoành nghiêm mặt nói: "Già nhưng tinh thần không già." Rồi cô thầm nghĩ, thoắt cái mình đã chuẩn bị đón sinh nhật lần thứ mười tám rồi, thời gian trôi nhanh thật, mà cũng không hiểu tại sao thế gian luôn có người thích giả vờ là thỏ non?

Tân Đạt Di vờ như như không nghe thấy, mặt dính đầy thuốc pháo nhưng vẫn cười tươi như hoa.

Tư Hoán sực nhớ ra điều gì, vừa cau mày vừa cắn móng tay, nói: "Bọn mình có nên mời Trân Quyện đến nhà ăn tết không, hắn ăn tết một mình cũng khổ thân..."

Tư Hoán có tật cắn móng tay, một thói quen rất trẻ con. Hành động này hoàn toàn trái ngược với hình ảnh chín chắn, điềm đạm của anh chàng, nhưng cũng được coi là đáng yêu.

Tân Đạt Di ho sặc sụa, nói: "Ôn Tư Hoán, có phải cậu cố tình chọc gậy bánh xe không? Khó khăn lắm tôi mới được nghỉ học, không phải đối mặt với gã gay chết tiệt kia nữa."

A Hoành mỉm cười, nói: "Mấy ngày hôm trước bọn cậu còn đi ăn vịt quay rất thân mật cơ mà?"

Tân Đạt Di chột dạ, chắc chắn là A Hoành đã biết cậu ta và Trần Quyện theo dõi cô, nhưng sau một hồi ngẫm nghĩ, liền bất bình nói: “Tôi có việc phải đi trước đây.”

Tư Hoán cay mày, nói: “Mấy ngày nay chẳng mấy khi thấy cậu ở nhà, cậu đi đâu vậy?”

Ngôn Hi quay lại, chỉ giơ tay chứ không đáp rồi thản nhiên bỏ đi.

Mọi người đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía A Hoành, cô liển mỉm cười, nói: “Đừng có nhìn tớ như thế, tớ với đồng chí ấy cón quen biết gì nhiều đâu.”

Thế nên làm sao tớ biết hắn ta đi đâu được.

Cả đám: Biến!

A Hoành mỉm cười, cô không hề nói dối.

Cứ đến buổi chiều là không thấy bóng dáng Ngôn Hi đâu, bảy, tám giờ tối anh mới về, người thơm nức, sà vào bàn ăn như hổ đói, không no căng bụng không ngẩng đầu.

Cô không hỏi anh đi đâu, dù gì thì Trung Hoa cũng là quốc gia dân chủ, chúng ta tôn trọng quyền riêng tư của công dân mà. Có điều tối đến ngồi vào học, Ngôn Hi luôn miệng ca thán sao nội dung bài vở nhiều gấp đôi ngày trước.

A Hoành mỉm cười, vờ như không nghe thấy. Đây là một sự trừng phạt nhỏ đối với anh vì anh đã bắt cô phải trả giá bằng việc đề phòng trước người khác.

Làm xong bài tập, Ngôn Hi nằm vật xuống giường. Sau đó, anh sực nhớ ra điều gì, mặt mày nhăn lại, tay chống cằm, uể oải nói:

“A Hoành, em lấy dáy tai hộ anh với, hôm nay sao ngứa thế không biết.”

A Hoành đi tìm bông ngoáy tai rồi đá anh ngồi dậy, anh lại gối đầu lên đùi cô, để hở bên tai phải, nhắm mắt vờ chết.

A Hoành không nói gì, đang định lấy dáy tai cho anh thì nhìn thấy bên tai phải có một vết màu hồng. Cô lấy tay di nhẹ thì thấy dinh dính, lại có mùi thơm thơm, là màu son dưỡng.

A Hoành giật thột, vừa mừng vừa lo. Mừng là vì may mà Ngôn Hi không thích con trai, lo là vì Tư Hoán thất tình, không biết sẽ day dứt thế nào.

Mặt A Hoành thoắt đỏ thoắt tái, trong lòng đan xen bao cảm xúc, mải không để ý, tai Ngôn Hi bị bóp mạnh đến đỏ ửng.

Ngôn Hi đau quá liền mở mắt ra, thấy nét mặt tần ngần của A Hoành, bất giác mỉm cười.

------------------------------------------

A Hoành liền trở về với thực tại, ngại ngùng cười, nói: “Ngôn Hi, mấy hôm nữa là mùng Mười tháng Một rồi đấy, anh chuẩn bị gì chưa?”

Sinh nhật Tư Nhĩ.

Ngôn Hi nhìn cô với vẻ là lạ rồi lắc đầu. “Ờ, mấy ngày nay anh đang đi làm thêm, đợi có tiền lương rồi chuẩn bị sau.”

A Hoành sửng sốt hỏi: “Đợt này anh đang đi làm thêm hả? Ở nhà có thiếu tiền đâu?”

Ngôn Hi ngồi dậy, chu miệng nói: “Tiền của nhà là tiền của nhà, mười tám tuổi là thành người lớn rồi.”

A Hoành cúi đầu không nói gì. Hồi lâu, cô cười, bảo. “Nhĩ Nhĩ mà biết chắc sẽ rất vui.”

Sắp tết, Trần Quyện sống một mình đã quen nên không nhận lời mời của Tư Hoán, chỉ kéo A Hoành đi sắm ít đồ tết với cậu ta.

Đường phố nhộn nhịp người qua kẻ lại, hiếm có năm nào được như năm nay, tuyết to báo hiệu nhiều điều may mắn, một năm thái bình, nhà nhà không bệnh tật, không tai ương.

A Hoành rất vui, nhìn dòng người qua lại, khẽ hỏi Trần Quyện: “Mary, tại sao không sang ăn tết với bọn tớ?”

Trần Quyện liền cười. “Đêm Giao thừa tớ còn phải đợi một cuộc điện thoại.”

A Hoành gật đầu. “Gia đình Trần Quyện đang ở Vienna, chắc chắn sẽ gọi điện thoại về rồi.

Ánh mắt Trần Quyện lúng liếng, nụ cười cũng rạng rỡ hẳn lên. “Cậu đừng nghĩ linh tinh. Cha mẹ tớ li hôn từ năm tớ mười tuổi, hiện giờ hai người đều có gia đình riêng, mấy đứa con riêng của họ lớn hết cả rồi, đêm Giao thừa sao có thể gọi điện cho tớ được, rỗi hơi đâu.”

A Hoành sửng sốt nhìn Trần Quyện rồi cúi đầu, đá lớp tuyết dưới chân nhưng không nói gì.

Trần Quyện lại vuốt đuôi mắt, nói với giọng buồn buồn: “Người ấy... Giao thừa năm nào cũng gọi điện thoại về hỏi thăm.”

A Hoành khẽ ngước mắt lên, nhìn thấy vẻ buồn bã trong mắt Trần Quyện, liền mỉm cười, vỗ vai cậu ta. “Năm nay thử không nghe máy xem sao? Có thể quên được cậu ấy thì chuyện rồi cũng sẽ qua.”

Trần Quyện cười, liếc cô, hỏi: “Cậu biết người đó là ai đúng không.”

A Hoành dừng chân, gật đầu, đáp: “Ừ.”

Trần Quyện chợt nhớ ra điều gì đó, cậu nghiêm mặt nói tiếp: “Hổi còn ở Vienna, tớ đã tìm thám tử điều tra Ngôn Hi đấy.”

A Hoành sầm mặt, đúng là trắng trợn thật.

“Này, cậu sinh sau năm 85 hả?”

Trần Quyện thắ mắc, đáp: “Hả, ờ.”

A Hoành liền nói kháy: “Tốt lắm, rất tốt, rất mạnh mẽ.”

“Cậu có biết trong bản báo cáo, người mà Ngôn Hi coi trọng nhất là ai không?”

“Người đó hả?” A Hoành không buồn nghĩ mà đáp luôn. Trần Quyện rỏ ra rất vui mừng trước điều đó. “Sai bét, Ôn Tư Nhĩ mới đúng.”

A Hoành tư lự đáp: “Cậu này cũng không hẳn là không có cơ sở.”

Thấy cô vẫn bình thản như thường, Trần Quyện rất bất ngờ. “Cậu không buồn, không thắc mắc hả? Chẳng phải cậu thích...”

A Hoành chẳng nói chẳng rằng, Trần Quyện đành ngoan ngoãn im lặng.

“A Di Đà Phật, thí chủ đừng hủy hoại thanh danh của tiểu tăng, thiện tai thiện tai. Theo sự quan sát của tiểu tăng, dạo này Ngôn thí chủ đang gặp vận đào hoa, chuyện vui sắp đến, thí chủ cẩn thận trọng trong phát ngôn.”

“Hả? Hắn thích gã đực rựa khác hả?”

A Hoành thủng thẳng đáp: “Con gái, không phải con trai.”

Trần Quyện nhìn ra phía xa, ánh mắt có vẻ là lạ. “Ờ, hình như là con gái.”

A Hoành quay đầu nhìn theo ánh mắt Trần Quyện.

Cách đó không xa, mộ chàng trai mặc áo cánh dơi màu vàng nhạt, cổ quàng khăn, phía dưới là chiếc quần bò màu xanh nhạt, chân đi bốt vàng, tóc đen mắt to, trông rất nổi bật và đẹp trai. Đi bên cạnh chàng trai là một cô gái xinh đẹp mặc váy rất tây,dáng chuẩn, cao gần bằng anh chàng kia, nụ cười vô cùng ngọt ngào. Chàng trai cúi đầu nghe cô gái nói gì đó, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng, thỉnh thoảng lại gật đầu. Anh ta đang cầm chiếc cốc giấy, cách đó không xa là máy bán cà phê tự động.

Chàng trai đó là Ngôn Hi.

A Hoành đưa tay lên xem đồng hồ, ba giờ chiều. Không đi làm thêm mà hẹn hò ư? Trời lạnh thế này mà ăn mặc phong phanh như vậy...

Ngôn Hi không phát hiện ra A Hoành và Trần Quyện, uống vội cốc cà phê rồi đi sang đường đối diện. Cô gái kia theo sau, sắc mặt hồng hào, nhìn Ngôn Hi với ánh mắt lấp lánh.

Trần Quyện len lén quan sát sắc mặt của A Hoành nhưng không nhận ra cô đang vui hay buồn, mọi thứ vẫn bình thường, ánh mắt vô cùng bình thản.

“Ê, bọn mình bám theo xem sao đi.” Trần Quyện không nói ra những suy nghĩ trong lòng A Hoành mà chỉ kéo cô đí theo Ngôn Hi và cô gái kia.

A Hoành đi theo cậu ta, bước chân không được tự nhiên cho lắm, nhưng từ đầu đến cuốc cô không hề nói gì, không bảo “ừ” cũng chẳng phản đối.

Sang đến đường bên kia thì không thấy bóng dáng hai người ấy đâu nữa. Phía trước có đám đông đang xúm lại, có máy quay, hình như có đoàn làm phim đang quay phim. Hai hôm trước tuyết vừa rơi, lớp tuyết vẫn rất dày, chắc là quay cảnh tuyết.

Trần Quyện kéo A Hoành xúm lại, người xem rất động, có điều vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng một vài người trong đó.

“Cảnh quay thứ ba, chuẩn bị xong chưa, quay nghiêng. Ready? Action!”

“Tách, tách!”

“Nữ bước đến hôn má nam.”

“Nhân viên hóa trang đến, tóc nhân vật nam chưa nhiều tuyết lắm, cho thêm ít nữa.”

Tất cả lại cuống lên.

Đằng trước có một cô than: “Đúng là hành hạ con nhà người ta, tôi đứng ở đây xem một lúc mà thằng bé đã bị giội mấy chai nước rồi, đẹp trai như thế, trời lại lạnh thế này, không biết con cái nhà ai mà không xót nhỉ?”

Đám đông liền phụ họa: “Đúng vậy đấy, đám người này thất đức quá, nhìn kìa, cậu kia cón đến nỗi mội tím tái hết rồi.”

Cũng có người mỉa mai: “Có gì mà phải xót, người ta hứng vì kiếm được nhiều tiển thôi”

Đám đông rất ồn ào. A Hoành vừa nghe vừa cau mày.

Trần Quyện cao nên nhìn rõ tình hình, lát sau tiu nghỉu quay lại, nói: “A Hoành, không biết có phải tớ hoa mắt không mà sao tớ nhìn thằng cha người đầy tuyết vụn, sắp đứt hơi kia giống cha mĩ nhân nhà mình quá nhỉ?”

A Hoành thấy đầu ong ong, có gắng chui vào thì thấy giữa hiện trường ngập tràn băng tuyết có một người đang đứng, gần như nhìn rõ các mạch máu. Đầu, mắt, quần áo, tay đều đóng băng, tựa như một pho tượng được điêu khắc bằng băng.

Mái tóc đen và đôi mắt đen láy, giữa băng tuyết càng nổi bật hơn.

Cô đứng trân trân nhìn anh.

Anh mỉm cười, cảm thấy ấm áp như nhìn thấy tia nắng mặt trời, mấp máy môi nói với cô: "A Hoành, đi chỗ khác đi, đừng nhìn anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.