Mười Năm Thương Nhớ

Chương 62: Chương 62: Lời ước không thành




A Hoành sững sờ nhìn đôi môi mấp máy của Ngôn Hi và khẽ gật đầu, rồi cô quay sang mỉm cười với Trần Quyện. "Mary, bọn mình về thôi."

Trần Quyện chần chừ chưa chịu đi mà đưa mắt nhìn Ngôn Hi, sau đó lại nhìn vào đôi mắt có chút mệt mỏi của A Hoành, rồi cũng giấu đi những thắc mắc trong lòng theo A Hoành đi ra.

"Cậu không xem hắn ta làm sao à?" Nụ cười của Trần Quyện khá khó hiểu. "Tớ tưởng cậu sẽ kéo hắn về như trước kia?"

A Hoành không bao giờ muốn Ngôn Hi phải ấm ức, từ trước đến giờ, Ngôn Hi hiểu rõ điều này hơn ai hết.

A Hoành bình thản lắc đầu. "Không, Ngôn Hi một khi đã quyết định thì người khác không can thiệp được, làm thế không hay."

Trần Quyện không biết phải nói gì mà hỉ lẩm bẩm: "Bọn cậu cãi nhau à?"

A Hoành cười, hỏi: "Sao cậu lại nói thế?"

Trần Quyện thắc mắc: "Trước đây, nếu thấy Ngôn Hi hành hạ mình như thế thì cậu đã đến cho hắn một trận từ lâu rồi."

A Hoành cau mày nghĩ ngợi hồi lâu.

Trần Quyện cười rất hả hê, nghĩ chắc hôm tới có khi Ngôn Hi lại mời cậu ta ăn vịt quay chứ chẳng chơi. "Hiểu ra rồi chứ?"

A Hoành lắc đầu, bình thản đáp: "Ừ, hiểu ra rồi. Có lẽ ngày trước tớ thất lễ với Ngôn Hi quá."

Trần Quyện véo má cô, khóc dở mếu dở. "Haizz, không biết bà cô nào nhập hồn vào A Hoành nhà chúng tôi mà không báo trước một tiếng."

A Hoành chẳng nói chẳng rằng, chỉ nghênh mặt lên.

Trần Quyện biết cô đang dỗi vì chuyện ban nãy bèn than: "Theo tớ đoán, Ngôn Hi không muốn cậu chứng kiến hắn ta trong bộ dáng như thế, sợ cậu xót nên mới bảo cậu đi."

A Hoành không nói gì mà chỉ tay vào cửa hàng đằng trước, nói: "Đến hàng quẩy Quý Phát Tường cậu nhắc rồi kìa."

Trần Quyện tính tình trẻ con nên cũng không để ý đến chuyện A Hoành chuyển sang chủ đề khác mà hào hứng kéo cô vào cửa hàng. Món quẩy thơm nức, Trần Quyện nhìn mà muốn chảy nước miếng.

"A Hoành, nghe nói mũi cậu thính như mũi khuyển ấy!"

Trần Quyện định làm hoà: "Ok, ok, tớ mũi thính như mũi khuyển, mời tiểu thư ngửi giùm bằng mũi xịn đi."

A Hoành phì cười, khịt khịt mũi rồi lấy tay lật các loại quẩy, ngửi mùi thơm rồi cười nói: "Nhân thập cẩm, bên trong có thanh mai, một số quả cứng, đường, không ngọt cũng không ngấy, chắc chắn là cậu ăn được."

Cô bán hàng gật đầu. "Bạn gái này tinh thật đấy, đúng là nhân thập cẩm có các vị như thế."

Mọi người trong khu đều biết mũi A Hoành rất thính.

Trần Quyện mắt sáng lên, cười khoái chí, tâng bốc. "A Hoành không hổ danh là thần tượng, tớ cứ tưởng tên khỉ đột Ngôn Hi kia bốc phét cơ."

Cô gái tóc xoăn bên cạnh vừa nghe thấy hai chữ "Ngôn Hi" liền giật bắn mình, làm rơi hộp quẩy xuống đất.

Nghe thấy bên cạnh có tiếng động, A Hoành liền quay sang thì thấy một cô gái xinh xắn với mái tóc xoăn đứng bên cạnh.

Hoá ra là Lâm Loan Loan.

"Ôn Hoành." Thấy không tránh được, Lâm Loan Loan lạnh lùng chào.

A Hoành mỉm cười. "Chào Lâm tiểu thư."

Nghe thấy cách xưng hô này, Lâm Loan Loan vừa bực vừa ngượng, không biết phải đáp trả thế nào, chợt nhìn thấy Trần Quyện, bèn cười gằn, nói: "Sao không diễn vở kịch buồn thảm nữa à, tưởng Ngôn Hi bị bệnh, cô làm cô con gái có hiếu trước giường bệnh cơ mà?"

Thấy giọng điệu của cô nàng không được thiện chí, Trần Quyện liền hỏi nhỏ A Hoành đây là ai. A Hoành đáp khẽ hao chữ "Tư Hoán".

Trần Quyện "ồ" một tiếng, hiểu ra ý nghĩa của cụm từ Lâm tiểu thư A Hoành vừa nói, rồi cười với vẻ đầy ẩn ý.

Nghe Lâm Loan Loan nói vậy, A Hoành cũng không bực, nói: "Ngôn Hi khỏi bệnh lâu rồi, Lâm tiểu thư không biết à?"

Không thể diễn tả nổi cảm xúc trên khuôn mặt Lâm Loan Loan lúc này, vừa thất vọng vừa bực bội và cũng có phần mừng rỡ. "Khỏi hẳn rồi à, bác sĩ nói thế nào?" Nói xong lại thấy mình sốt sắng quá nên nét mặt cô ta lại có chút ngại ngùng.

A Hoành mỉm cười. "Khỏi hẳn rồi, Lâm tiểu thư không cần phải lo lắng nữa."

Trần Quyện càng nghe càng thắc mắc, cô nàng này là người yêu cũ của Tư Hoán, yêu Tư Hoán sống dở chết dở đó ư? Tại sao cứ như là có tình cũ với Ngôn Hi vậy.

A Hoành kéo Trần Quyện chọn mấy hộp quẩy ngọt, định ra về thì bị Lâm Loan Loan gọi giật lại: "Ôn Hoành, cô nhắn giùm tôi mấy câu được không? Rằng năm xưa tôi không cố tình. Tôi tưởng bệnh của cậu ấy không khỏi được. Cô không biết lúc cậu ấy phát bệnh thế nào đâu... Tôi và Tư Hoán đứng nói chuyện trước cửa phòng cậu ấy, tưởng cậu ấy còn đang ngủ say, đột nhiên cậu ấy làm vỡ lọ hoa... rồi giẫm vào... chân toàn máu là máu... cậu ấy nhìn tôi... trông đáng sợ vô cùng, tôi thực sự không cố ý." Lâm Loan Loan bắt đầu cuống.

A Hoành không hiểu Lâm Loan Loan đang nói gì, Trần Quyện thì đã nắm được trọng tâm vấn đề, cười gằn, hỏi: “Bà chị nói gì với Tư Hoán để Ngôn Hi phải lườm bà chị? Bà chị bảo không cố tình, thế mà là không cố tình ư?”

Lâm Loan Loan luống cuống nhưng nghĩ đến việc cô và Tư Hoán cũng chẳng có kết cục gì tốt đẹp, bèn nghiến răng nói: “Tư Hoán hỏi tôi nếu Ngôn Hi thích tôi thì tôi sẽ làm thế nào.

Lúc đó tôi rất sợ, vì trước đó nghe người ta nói Ngôn Hi bị bọn xấu hãm hiếp nên mới thành ra như thế, liền hỏi Tư Hoán có thật thế không. Sau đó, Ngôn Hi liền đi ra, cậu ấy nhìn tôi chằm chằm, chân đầy máu, sau đó nét mặt cậu ấy rất bình tĩnh, không hề giống như người đang ốm. Giọng cậu ấy rất rõ ràng, nói là thật, nói cậu ấy rất thích tôi, thích tôi từ lâu rồi. Từ đợt thi trước đó khá lâu, tôi chia cho cậu ấy một nửa cục tẩy của mình là cậu ấy đã thích tôi, hỏi tôi có thể thử yêu cậu ấy không. Lúc ấy tôi tưởng cậu ấy nói nhảm, sau đó cậu ấy túm áo tôi, tay bê bết máu, tôi đã rất sợ, vừa khóc vừa xin cậu ấy buông ra. Cậu ấy không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm, ánh mắt vô cùng buồn bã. Các cậu chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt đó nên không hiểu đâu, ánh mắt không có sức sống, đầy tuyệt vọng đó rất đáng sợ. Tôi phải lấy hết sức mới đẩy được cậu ấy ra, nhưng không ngờ Ngôn Hi lại ngã từ cầu thang xuống. Lúc ấy tôi rất sợ, tôi cũng không biết..."

Lâm Loan Loan lấy tay túm chặt tóc, mắt ngân ngấn nước, nét mặt vô cùng đau khổ. "Tôi không muốn... tôi chỉ... tôi thích Ngôn Hi, thật đấy..."

Lần đầu tiên A Hoành được nghe kể cề những việc này, trước đây, Ngôn Hi chỉ kể vài câu ngắn ngủi, thậm chí cong ra sức trêu Tư Hoán và Lâm Loan Loan.

Anh ấy không mệt ư?

Mặc dù Ngôn Hi không thấy mệt nhưng A Hoành lại nhìn Lâm Loan Loan bằng ánh mắt khó diễn tả bằng lời.

Nhìn Lâm Loan Loan như thể không phải vì tóc cô nàng rất xoăn, đôi mắt cong cong, không phải vì cô nàng tên là Lâm Loan Loan. Cô nhìn bởi đây là Lâm Loan Loan mà Ngôn Hi quý mến.

Vì quý mến Ngôn Hi nên A Hoành đã phải dốc toàn bộ sức lực, lúc này cô mới hiểu rằng, phải là người con gái như thế nào mới có thể khiến Ngôn Hi rung động.

Không có điểm nào giống với cô.

Lâm Loan Loan ngồi thụp xuống, nước mắt lăn dài trên gò má, giọng có phần chua chát: "Một tháng sau, Ngôn Hi đi học trở lại, may mà vết thương không nặng lắm. Có điều lúc đó tôi mới biết thực ta Ngôn Hi hoàn toàn tỉnh táo, lúc đó cậu ấy khỏi bệnh rồi. Sau đó, Tư Hoán đã tỏ tình với tôi, tôi biết không thể thay đổi được cục diện, lại sợ nhà họ Ngôn trả thù, dù gì tôi cũng là người đẩy Ngôn Hi từ cầu thang xuống, báo hại cậu ấy phải nằm một chỗ cả tháng, sau đó thì mọi người đã biết rồi đấy, tôi và Tư Hoán bắt đầu đến với nhau."

Trần Quyện liền chửi đổng: "Bà chị à, bà trình bày để xin mĩ nhân nhà tôi tha thứ, nói thật nếu là tôi thì tôi đã đá bà chị xuống mười tám tầng địa ngục rồi, bà chị về nhà tắm rửa rồi đánh một giấc đi, đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa."

Sắc mặt Lâm Loan Loan tái nhợt.

A Hoành nhắm mắt lại , nói: "Lâm tiểu thư, chuyện chị nhờ, tôi không giúp được." Nói rồi cô kéo Trần Quyện vẫn chưa hả giận đi ra.

Trần Quyện hậm hực trách: "Sao cậu không để tớ nói tiếp? Mẹ kiếp, thảo nào Ngôn Hi sợ đàn bà, nếu là tớ, tớ cũng sợ! Đúng là thời buổi này chẳng có đứa con gái nào ra hồn cả!"

A Hoành không nói gì.

Trần Quyện không thèm liếc cô mà hùng hồn bổ sung. "Ngoài mẹ tớ và bạn Ôn Hoành ra!"

Tối, Ngôn Hi, về nhà, vẫn bộ quần áo buổi sáng mà A Hoành đã chuẩn bị cho anh, khăn quàng cổ, găng tay, áo khoác, đều đủ cả.

Anh cởi áo khoác, giũ những bông tuyết còn đang dính trên áo ra, bước vào thư phòng mới phát hiện A Hoành đang luyện chữ.

Coi gái trước mặt đang ngồi ngay ngắn, nét mặt đoan trang, bím tóc rủ xuống chiếc áo len xám.

Anh nhẹ nhàng bước đến trước mặt cô, thấy cô đang viết mấy câu trong bài thơ Đường, nét chữ gọn gàng nhưng dường như trong quá trình viết đang suy tư gì đó nên nét chữ hơi gượng gạo.

Ngôn Hi cúi xuống, nắm chặt bàn tay phải của A Hoành.

A Hoành giật bắn mình nhưng không ngẩng đầu lên mà chỉ mím môi cười. Đợi đến khi bàn tay trắng ngần đó hoàn thành chữ cuối cùng trong bài thơ, cô mới ngẩng đầu lên cười, nói: "Sao tay anh lạnh thế?"

-------------------------------------

Ngôn Hi cầm tờ giấy lên nhìn kĩ ba chữ cuối "khuynh thành sắc" trong bài thơ rồi nói nhỏ: "Bài này tặng anh nhé. Em đừng hỏi chuyện hôm nay, đợi mấy ngày nữa thôi, em đừng lo."

Cô đưa cho anh cốc sữa sô cô la ấm, mỉm cười, đáp: "Vâng."

Ngôn Hi nhìn cốc sữa, sực nhớ ra điều gì bèn cười tủm tỉm, hỏi: "A Hoành, lúc anh trừng mắt trông sợ lắm hả?"

Vừa nói, anh chàng vừa cố tình trừng mắt to hơn, A Hoành nhìn anh, đáp: "Vâng , trông hãi lắm." Thực ra là trông rất có hồn. Người khác nhìn thấy, hồn phách sẽ điên đảo, chỉ muốn nhìn tiếp, thế nên mới nói đôi mắt đó đáng sợ để che giấu sự mất hồn của bản thân.

Ngôn Hi cười, cúi đầu đáp với vẻ hụt hẫng: “Hóa ra là thật, thảo nào, trước đây có nói... ờ... anh còn không tin, hôm nay, rất nhiều người cũng bảo như thế.”

A Hoành thấy tim mình đau nhói. Trước đây, ý muốn chỉ Lâm Loan Loan ư?”

Ngôn Hi gối hai tay ra sau gáy, dựa vào xô pha, nhắm nghiền mắt lạ và lẩm bẩm: “Hê, chẳng lẽ là do mắt của bản thiếu gia đẹp quá nên tất cả mọi người đều ghen tị ư?”

A Hoành cười khúc khích. “Chí lí, em rất ghen tị với anh. Đẹp trai như thế làm nhiều người áp lực lắm, anh có biết không?”

Cô lại không mắng: “Ngôn Hi, sao anh tưởng bở thế? Cứ ngồi đó mà tưởng tượng.” Dường như hiểu ra vến đề rồi thì sự thật từ đầu đến cuối anh chưa bao giờ thuộc về cô cũng không còn làm cô quá buồn nữa.

Bởi vì, đây vốn chỉ là một sự thật phụ thuộc vào trời đất và người đó chứ cô chẳng quyết định được gì.

Ngày mùng Mười tháng Một, bà Uẩn chuận bị tiệc sinh nhật lần thứ mười tám cho Tư Nhĩ, vì là mốc đánh dấu sự trưởng thành của cô nên bữa tiệc được tổ chức long trọng hơn, bà đã đặt mấy bàn ở khách sạn và mời một số bạn bè.

Năm ngoái, sinh nhật Tư Hoán cũng như thế, chắc đây là thông lệ của nhà họ đối với con cái.

Bà Uẩn nói: “A Hoành, con và Tư Nhĩ cách nhau mấy ngày. Vài hôm nữa mới đến sinh nhật lần thứ mười tám của con, đến lúc đó mình lại làm vài mâm nữa...”

A Hoành nhìn mẹ, dường như bà lại quên điều gì đó. Nhưng mạ nhìn cô, nét mặt vừa xót xa vừa có phần áy náy, A Hoành liền mỉm cười gật đầu.

Sáng hôm ấy vừa tỉnh giấc, nhìn thấy đôi mắt to tròn của Ngôn Hi, A Hoành liền giật bắn mình, vừa dụi mắt vừa hỏi: “Anh đến lúc nào vậy?”

Ngôn Hi đỡ càm A Hoành, chu miệng trách: “Con gái, sao bây giờ mới tỉnh hả, ta đợi lâu lắm rồi, mắt đang cay sè lên đây, xem này, lông mi rụng mấy sợi liền.”

Anh chìa ngón tay trỏ ra, quả nhiên có mấy sợi lông mi bám trên đầu ngón tay.

A Hoành hậm hực: “Sao anh vô duyên thế, sáng ra đã gây sự, bực chết đi được!” cô tiên tay vớ ngay chiếc gối ném vào mặt anh chàng.

Ngôn Hi ngân ngấn nước mắt, ấm ức như chú cún bị bỏ rơi. “Vừa dậy, Tư Nhĩ đã đi trang điểm rồi.”

A Hoành ngáp dài, hỏi: “Thì có liên quan gì đến em?”

Ngôn Hi hậm hực nhìn mái tóc đen chưa hề chải chuốt của A Hoành. “Ít nhất em cũng phải chải đầu đi chứ.”

A Hoành vừa tỉnh giấc, chưa hiểu đầu đuôi thế nào. “Gì cơ?”

Ngôn Hi bất lực,vỗ nhẹ lên đầu cô, nói: “Ra đây, ngồi đây.” Anh kéo một chiếc ghế đến trước gương.

A Hoành vừa ngồi xuống ghế vừa thắc mắc: “Làm gì vậy?”

Ngôn Hi liền lấy lược rồi móc từ trong túi áo ra một chiếc cặp tóc bằng pha lê rất đep, cười tủm tỉm, nói: “Chắc sẽ không đẹp như ngoài salon, nhưng anh đã theo học mấy ngày rồi, chắc sẽ không quá tệ.”

Anh lật ngược bàn tay rồi úp chiếc kẹp tóc vào lòng bàn tay A Hoành, một cảm giác mềm mại, lành lạnh ập tới.

A Hoành cúi đầu, chiếc cặp pha lê màu hồng phấn ánh lên màu trắng và tím nhạt, cô khóc dở mếu dở, nói: “Ê, Ngôn Hi, anh bắt em cặp cái này hả?”

Ngôn Hi cự nự: “Em là con gái mà không biết à? Con gái ai cũng thích những thứ này cả! Anh tự chọn đấy!” Rồi anh túm tóc cô lên, chải nhẹ, miệng tủm tỉm cười, động tác hết sức chăm chú như khi anh tranh vậy.

Ngôn H cúi đầu, rẽ ngôi giữa cho cô, các ngón tay thon dài di chuyển rất linh hoạt, sau đó dùng cặp pha lê cố định tóc lại. Chiếc cặp pha lê xinh xắn lấp lánh giữa mái tóc đen, tựa như chú bướm xinh đẹp thoắt ẩn thoắt hiện.

A Hoành nhìn vào gương, chỉ thấy bàn tay Ngôn Hi vắt qua vắt lại thoăn thoắt, dáng vẻ rất tập trung. Sau đó, anh đứng yên bên cạnh cô, ngắm một hồi.

Cô không thể giấu nổi cảm xúc của mình, khoé mắt ươn ướt. Anh cứ nổi hứng đối tốt với cô như vậy, khiến cô bị nghiện thì làm thế nào?

Ngôn Hi thở phào như vừa hoàn thành một tác phẩm tuyệt vời, nhìn chăm chú với vẻ rất hài lòng. Anh cười, nói: "A Hoành, hôm nay em nhất định phải ngoan ngoãn ở bên anh, đừng để người khác dụ mất nhé."

A Hoành vô cùng sửng sốt, không hiểu Ngôn Hi lấy đâu ra cái hộp vuông có thắt nơ, mỉm cười, nói: "Ngôn Hi, anh cũng biết là em không quen với việc đóng vai cô bé Lọ Lem mà."

Đó là một chiếc váy dài trắng đính đá lấp lánh, nhìn rất sang trọng.

Ngôn Hi cười, uể oải nói: "Anh cũng không quen với việc làm thần tiên, cùng lắm chỉ là mẹ kế của cô bé Lọ Lem thôi, vì con gái mình mà phải bôn ba vất vả."

A Hoành nheo mắt nhìn anh, Ngôn Hi lại nhìn đồng hồ. "Còn một tiếng nữa là đến mười một giờ ba mươi lăm phút."

Anh dặn A Hoành thay quần áo, còn mình thì chạy huỳnh huỵch xuống tầng.

Chiếc váy rất vừa với cô, thướt tha xuống tận mắt cá chân, nhìn từ xa cảm thấy vô cùng cao quý, thánh thiện, A Hoành mỉm cười điềm đạm.

Cô xuống tầng thì không thấy Ngôn Hi đâu nữa, đúng lúc điện thoại đổ chuông, Tư Hoán gọi hỏi họ bao giờ xuất phát.

A Hoành đang định trả lời thì một bàn tay trắng trẻo, thon dài đã cướp máy, trả lời với giọng bình thản: "Mọi người cứ đi trước đi, lát nữa tôi và A Hoành bắt taxi đi. Ừ, đang dở việc quan trọng."

Nói xong liền cúp máy.

A Hoành ngẩng đầu, hỏi: "Chuyện gì quan trọng vậy?"

Ngôn Hi ngắm cô chăm chú nhưng không trả lời, rồi anh khẽ vỗ đầu cô, ánh mắt sáng ngời, nói: "Biết ngay là cái váy này không hợp với em mà, đúng là con gái bản thiếu gia có khác, không tồi, không tồi."

Mặt A Hoành đỏ rần, rồi cô hắng giọng, hỏi khẽ: "Mấy giờ bọn mình đi."

Ngôn Hi vào bếp bê ra một bát gì đó, nói: "Em ăn cái này trước đã rồi bọn mình đi." Đó là một bát mì, bên trên có một quả trứng ốp lết, sườn, những sợi mì tròn trĩnh, trắng ngần.

A Hoành hỏi: "Anh nấu hả?"

Ngôn Hi lắc đầu, đảo mắt nói: "Làm gì có, anh vừa đi mua đó chứ. Bản thiếu gia có bao giờ vào bếp đâu, sao có thể nấu được bát mì cực phẩm nhìn đã phát thèm này?" Anh hào hứng khen bát mì đến nỗi văng cả nước miếng.

A Hoành phì cười, liếc thấy trên tay Ngôn vẫn còn vết đỏ, lòng cũng hiểu vài phần, vừa tủm tỉm cười vừa ăn mì. “Đúng là... cực phẩm thật.”

Đúng là cực phẩm không phải ai cũng có thể thưởng thức.

Đôi mắt Ngôn Hi lộ rõ vẻ chờ đợi. “Có ngon không?”

A Hoành mỉm cười, đáp: “Ngon ngoài sức tưởng tượng của em.”

Ngôn Hi hắng giọng, sao anh cứ cảm thấy không được ngon cho lắm. “Để anh nếm thử xem nào.”

A Hoành lắc đầu, từ chối ngay tức khắc. “Không được, đây là mì của em.” Nói rồi cô lại cặm cụi chiến đấu với bát mì đang bốc khói nghi ngút, mồ hôi túa ra, vừa ăn vừa chảy nước mắt.

Ngôn Hi vừa cười tủm tỉm vừa nhìn cô ăn mì, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Ngôn Hi, bát mì cay quá, không hiểu anh cho bao nhiêu ớt, anh coi, nước mắt em chảy ra hết rồi đây này.

Ngôn Hi rụt rè ngước mắt lên. Đồng hồ treo tường chỉ đúng vào mười một giờ ba mươi lăm phút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.