Lúc xuống taxi, Ngôn Hi vẫn càm ràm: “Tại sao anh phải mặc thế này chứ?”
Anh chàng mặc bộ com lê trắng rất gọn gàng, vốn là trang phục nghiêm túc, chính thức, nhưng tai lại đeo chụp tai, cổ quàng khăn, tay đeo găng, hoàn toàn bôi nhọ hình ảnh quý phái, sang trọng.
A Hoành liếc anh chàng, nói: “Lát nữa vào có lò sưởi, cởi ra là xong thôi mà.”
Ngôn Hi lén lút liếc vào khách sạn, không thấy ai cùng lứa tuổi ở trong sảnh lớn hoa lệ nên cũng yên tâm hơn. Bộ dạng này mà để mấy thằng nhóc đó nhìn thấy thì chẳng bị cười cho thối mũi à.
Bình thường A Hoành chỉ chơi thân với Ngôn Hi và Tân Đạt Di, nhưng trên thực tế, số kẻ con ông cháu cha được gọi là quen, gặp gỡ chào hỏi vài câu lại không phải là ít, rất nhiều nhà gia thế ngang ngửa với nhà họ Ôn, đồng nghĩa với việc số nhà hơn nhà họ Ngôn là tương đối nhiều.
Đám con ông cháu cha đó chủ yếu là con trai, mối quan hệ của Ngôn Hi với bọn họ mặc dù không thân thiết bằng Tư Hoán và Tân Đạt Di, nhưng cũng có thể nói là bạn bè. Hồi ấy, Ngôn Hi ốm, số người đến thăm cũng không ít.
Ngôn Hi vừa cởi khăn vừa cười nói, chuyện trò với A Hoành rồi bước vào trong. Tiệc được tổ chức trên tầng bảy, đây là khu vực VIP sang trọng nhất của nhà hàng này, chia thành sảnh nam và sảnh bắc, bình thường đặt tiệc phải đặt trước ba ngày.
Lúc đặt tiệc, nhà hộ Ôn tỏ ra rất thận trọng, nói là tổ chức hai bữa tiệc vào ngày mùng Mười tháng Một dương lịch và ngày Hai mươi tám tháng Mười hai âm lịch. Giam đốc khách sạn sực nhớ đến lệ thành niên của con em nhà họ Ôn, biết hai cô con gái nhà họ đều đã đến tuổi nên rất hiểu ý, từ giấy mời đến thực đơn đều hết sức cẩn trọng.
Bác Tôn nhìn Ngôn Hi, cười trêu: “Tiểu Hi đưa vợ đến đó hả?”
A Hoành đỏ bừng mặt. Cô không biết những lời đồn đó từ đâu mà ra, tóm lại mọi người trong khu đều coi cô và Ngôn Hi là một đôi. Bình thường, các bà trong khu vẫn hay nhắc lại chuyện xưa, bảo cô gái nhà họ Ôn vừa chào đời đã có lời hẹn ước với con trai nhà họ Ngôn rồi.
Sau đó xảy ra chuyện kia, mọi người không biết nhà họ Ngôn ưng cô nào, nhưng khi A Hoành đến nhà họ Ngôn ở, mọi người liền cho rằng nhà đó đã chọn Ôn Hoành. Và thế là ai nấy đều hiểu ý, thỉnh thoáng lại trêu hai đứa trẻ.
Ngôn Hi vốn là người mặt dày nên không có phản ứng gì, A Hoành bị trêu thì mặt lúc nào cũng đỏ gay, các bà các cô cười càng khoái chí hơn.
A Hoành đau đầu lắm, chuyện đã có gì đâu, trong nhà cũng chẳng có ai nhắc đến, tại sao mọi người cứ như thể nắm được hết ngọn ngành, chỉ có mỗi cô là không hiểu gì vậy.
Ngôn Hi lại đáp “vâng”, giọng điềm nhiên như không.
Bác Tôn lo Ngôn Hi ốm, việc học lại dở dang, bèn hỏi tiến độ học hành của anh, Ngôn Hi thấy người lớn không trêu anh với A Hoành nữa nên thở phào và trả lời rất lễ phép.
Tôn Bằng - thiếu gia nhà họ Tôn, bằng tuổi với Ngôn Hi, từ nhỏ đã thông minh, lanh lợi nhưng lại mải chơi, nghịch ngợm, cũng thi đỗ vào trường đại học có tiếng như Tư Hoán. Tôn Bằng có quan hệ khá thân với Tân Đạt Di nhưng với Ngôn Hi thì không được mặn mà lắm.
Chuyện xảy ra cũng lâu rồi, hai anh chàng này có hiềm khích là vì Tư Nhĩ. Hồi ấy, Tư Nhĩ là cô bé duy nhất trong khu, nói năng dễ thương lại xinh xắn, mọi người trong khu đều coi là báu vật. Tôn Bằng và đám con trai khác rất quý mến, thích túm bím tóc của cô bé. Mỗi lần túm là Tư Nhĩ khóc ầm ĩ. Thấy vậy, Tôn Bằng luống cuống như gà mắc tóc, chưa kịp phản ứng thì Ngon Hi đã xông phi cưỡi lên người Tôn Bằng và đấm bùm bụp.
Từ nhỏ, Tôn Bằng đã được cưng như trứng mỏng, sao có thể chịu được nỗi ấm ức này, hai cậu chàng liền vật nhau ra đất. Sau đó, mỗi cậu về nhà bị ăn một cái roi, hậm hực mà không làm được gì. Tôn Bằng ấm ức vì chuyện mình chẳng làm gì, sao lại bị đánh. Ngôn Hi thì ấm ức nhin thấy Tư Nhĩ bị bắt nạt nên mới đánh Tôn Bằng, tại sao ông nội lại đánh mình! Sau đó, mỗi lần gặp là hai anh chàng lại choảng nhau. Hai năm trở lại đây lớn rồi nên không vật lộn với nhau nữa mà chuyển sang đấu võ mồm, hễ gặp là khích bác, nói đểu nhau vài câu, khiến cả hai cùng ngủ không yên.
Tôn Bằng thấy Ngôn Hi đóng vai thỏ non trước mắt cha mình thì cười gằn, quay sang liền thấy A Hoành đang mím môi cười với cậu, hiền thục vô cùng. Cậu ngây người ra một lát, sau đó ghé sát vào tai Ngôn Hi, trêu: “Ngôn thiếu gia, hôm nay rốt cuộc là sinh nhật thê hay thiếp của cậu vậy?”
Ngôn Hi vẫn cười cung kính đáp lời cha Ngôn Bằng nhưng rồi lén đưa chân giẫm lên chân anh chàng một cái đau điếng rồi nhếch mép đáp: “Cậu nói thử xem?”
Dứt lời, cửa thang máy mở ra, Ngôn Hi mỉm cười, gật đầu rồi dắt tay A Hoành bước ra, để lại nhà họ Tôn còn đang ngần ngừ bên trong.
“Cha, mình vào sảnh bắc hay sảnh nam?”
Trên tay Tôn Bằng là hai tấm thiệp mời do khách sạn gửi. Một tấm thiệp mang phong cách cổ điển, sang trọng, ghế ngồi nằm ở sảnh bắc.
Tấm thiệp còn lại đặc biệt hơn, hình như được thiết kế riêng, màu tím nhạt, diềm trắng như tuyết, đường nét đơn giản nhưng hài hòa, nhưng ghế ngồi lại ở sảnh nam.
Cha Tôn Bằng cũng thắc mắc: “Chắc là gửi thừa, sang bên nào chẳng như nhau!”
Mẹ Tôn Bằng thì cẩn thận hơn, chỉ vào tấm thiệp màu tím nhạt, diềm trắng đó và nói: “Tấm này có kí tên.”
Đúng là tại góc nhỏ gần diềm trắng có in một dòng chữ tiếng anh: M-Y-H-E-N-G
Myheng.
Tôn Bằng lại gần đọc và ngẫm nghĩ một lúc, sau đó hiểu ra vấn đề, cười đầy ẩn ý: “Cha, mình sang sảnh nam đi. Con chưa bao giờ thấy tên đó tốn công như thế này bao giờ.”
Tư Nhĩ cùng mẹ và Tư Hoán đón khách ở sảnh bắc, cô mặc bộ váy hồng nhạt, gấu váy xếp thành hình bông hoa, tóc búi cao sau gáy, trang điểm nhẹ nhàng, giữa trán còn có bông hoa màu hồng phấn, trông kiều diễm, sang trọng vô cùng. Khách khứa nhìn thấy Tư Nhĩ đều nức nở khen cô xinh đẹp, lễ phép.
Bà Uẩn rất vui, nhưng nghĩ đến A Hoành lại có phần băn khoăn. “Tư Hoán, gọi A Hoành và Tiểu Hi chưa, sao chưa thấy hai đứa đến nhỉ?”
Tư Hoán cũng nhìn khách khứa gần như đã tề tựu đông đủ và đáp: “Chắc là sắp đến rồi mẹ ạ.”
Đúng lúc này, vị giám đốc điều hành khách sạn hớt hải chạy tới, nói nhỏ vào tai Tư Hoán điều gì đó.
Sắc mặt Tư Hoán tái đi. “Anh nói gì cơ?” Sảnh nam bị người ta đặt rồi sao?’
Vị giám đốc điều hành đáp với vẻ rất khó xử: “ Lúc đàu tôi tưởng nhà anh với nhà vị đó là một, thế nên nhường phần thiết kế cho anh ta, không ngờ anh ta lại nói là mối quan hệ giữa anh ta với nhà họ Ôn mặc dù tốt nhưng hai tiêc khác nhau.”
Sắc mặt Tư Hoán tối sầm.
Anh chàng giám đốc điều hành mặc com lê cà vạt chỉnh tề liếc trộm Tư Hoán, mồ hồi túa ra trên trán, vội giải thích: “Tôi đã nói với vị đó là nhà họ Ôn đã đặt bàn trước rồi, nhưng vị đó kiên quyết không nhượng sảnh nam.”
Tư Hoán hít một hơi thật sau rồi bình thản nói: “Vị mà anh nói nghe như có quan hệ thâm giao với chúng tôi nhỉ, rốt cuộc là ai mà đến giám đốc Trương cũng không dám đắc tội vậy?”
Giám đốc Trương rên rỉ, anh ta hiểu Tư Hoán đang nghĩ rằng anh ta không coi nhà họ Ôn ra gì. Anh ta đâu dám to gan đắc tội với nhà họ Ôn như thế, chỉ có điều nah ta cũng không dám đắc tội với vị kia.
Giám đốc Trương cười khổ nói: “Cậu Ôn, không phải tôi không hết lòng, có điều chuyện này…”
Tư Hoán bực bôi hỏi: “Rốt cuộc là ai chứ?”
Tư Hoán vừa dứt lời thì Ngôn Hi đưa A Hoành vào.
Hai người đều ăn mặt rất lịch sự, A Hoành đứng bên cạnh Ngôn Hi, dịu dàng trong sáng, chú bướm pha lê thoắt ẩn thoắt hiện trên đỉnh đầu, khuôn mặt trắng ngần, thánh thiện, nhìn tươi tắn hơn rất nhiều so với ngày thường.
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía hai người và không muốn nhìn ra chỗ khác.
Tư Hoán miễn cưỡng mỉm cười, hỏi Ngôn Hi: “Sao bây giờ mới đến?”
Bà Uẩn chưa biết chuyện vừa xảy ra, liền kéo tay A Hoành cười nói: “Còn đợi mỗi hai đứa nữa thôi, sảnh bắc và sảnh nam tương đối đông đủ rồi.”
========================================
Câu nói của bà Uẩn đã đánh thức Tư Hoán, anh cười nói: “Giám đốc Trương, tôi cũng muốn nhường sảnh nam cho vị mà anh nói, nhưng anh cũng biết đấy, khách khứa nhà tôi đến đông đủ rồi, khách sạn anh không có thói quen đuổi khách đó chứ?”
Giám đốc Trương nhìn Ngôn Hi với vẻ đầy khó xử. Ngôn Hi cười cười, đáp: “Không sao đâu, khách mời hai bên giống hệt nhau.”
Tư Hoán gượng gạo hỏi: “Ngôn Hi, cậu nói gì vậy?”
Ngôn hi nheo mắt, đáp: “Không hiểu hả? Tôi nói là không ảnh hưởng gì, khách nhà họ Ôn mời cũng là khách tôi mời.” Thời gian qua, anh đã phải tốn bao nhiêu công sức mới kiếm được một khoản tiền tương đối, đâu dễ gì nhượng bộ.
A Hoành nhìn hai người, cảm thấy bầu không khí có gì đó bất thường nên có vẻ thắc mắc, nhưng nhìn sắc mặt Tư Hoán, cô cũng không hỏi gì.
Tư Hoán bước đền gần Ngôn Hi, nói chỉ đủ hai người nghe thấy: “Cậu nghĩ cái gì vậy?”
Ngôn Hi lại cười: “Tôi nghĩ, thời gian trôi nhanh thật, thoắt cái A Hoành đã mười tám tuổi rồi. lần đầu tiên gặp, con bé còn nhỏ và ngờ nghệch đến nỗi nói một câu: “Sau trùng hợp thế, anh Ngôn Hi và cụ Ngôn lại cùng họ”.”
Rồi anh quay sang nhìn A Hoành, cười híp mắt, thể hiện rõ vẻ dịu dàng, chiều chuộng.
A Hoành cũng ngại ngùng cười với anh.
Tư Hoán có vẻ bực. “Cậu không nhìn được thêm vài ngày ư, sao cứ phải bon chen tranh ngày hôm nay với Nhĩ Nhĩ? Đã lên hết chương trình rồi, mấy ngày nữa thôi. Hai mươi tám âm lịch sẽ tổ chức sinh nhật cho A Hoành.”
Ngôn Hi nhìn Tư Hoán với ánh mắt sắc lạnh. “Ôn Tư Hoán, cả nhà cậu biết rõ ngày Mười tháng Một dương lịch mới là ngày sinh nhật A Hoành, còn sinh nhật Tư Nhĩ, e là đến bác Ôn cũng chẳng biết!”
Tư Hoán cau mày, cố gắng kìm nén sự tức giận. “Chính vì đã quen với việc tổ chức sinh nhật cho Nhĩ Nhĩ vào ngày mùng Mười tháng Một dương lịch, A Hoành cũng đã quen vào ngày Hai mươi tám, nên mẹ tôi mới sắp xếp như thế. Dù gì thì việc thay đổi cũng sẽ khiến cả Nhĩ Nhĩ và A Hoành cảm thấy không quen.”
Ngôn Hi cười khẩy, nói: “Ôn Tư Hoán, cậu biết rõ trong mắt mọi người, một người trước, một người sau có nghĩa gì, có cần phải để tôi nói ra suy nghĩ đó của mẹ cậu và cậu không?”
Sinh nhật Ôn Tư Nhĩ đường đường chính chính được tổ chức vào mười một giờ ba mươi lắm phút trưa ngày mùng Mười tháng Một dương lịch, còn sinh nhật A Hoành thì chỉ chốt vào ngày Hai mươi tám tháng Mười hai âm lịch, không có ngày dương, không có thời gian cụ thể. Ở nhà họ Ôn, ai là tiểu thư chính thức, ai được cưng chiều hơn, người ngoài nhìn vào sẽ thấy ngay.
Tư Hoán có vẻ khó xử, chỉ một mực im lặng.
Ngôn Hi bật cười, hỏi: “Rõ ràng có thể lựa chọn cùng lúc tổ chức cho hai người, tại sao chỉ quan tâm đến suy nghĩ của Tư Nhĩ mà bỏ quên A Hoành?”
Đến mày Tư Hoán cau chặt hơn. “Ngôn Hi, sao cậu ăn nói cực đoan vậy? Tôi chỉ nghĩ rằng có thể A Hoành quen với việc tổ chức sinh nhật vào ngày hai mươi tám tháng mười hai âm lịch hơn.”
Ngôn Hi cười lớn, giống như nghe thấy chuyện gì đó rất nực cười. “Quen là bởi tâm không sáng. Nhưng Ôn Tư Hoán à, nếu tôi nói cho cậu biết rằng A Hoành không hề thích sinh nhật vào ngày Hai mươi tám tháng Mười hai âm lịch, tất cả là do mọi người nghĩ vậy mà thôi, thì cậu nghĩ sao? Đừng quên là mười tám năm về trước, ngày Hai mươi tám tháng mười hai âm lịch chính là ngày A Hoành bị gia đình cậu bỏ rơi!”
Ngôn Hi nắm tay A Hoành, dắt cô vào sảnh phía nam, giữa sảnh có chiếc bánh gato ba tầng cỡ đại. A Hoành nhìn rồi nhoẻn miệng cười.
“Ngôn Hi, anh thấy bánh gato có đẹp không?” Cô thì thầm với vẻ vô cùng ngưỡng mộ. “Từ nhỏ, em chưa bao giờ ăn bánh gato trong ngày sinh nhật mình.”
Sực nhớ ra điều gì đó, cô khịt mũi rồi khẽ chọc Ngôn Hi. “Ê, hôm tới sinh nhật em, anh định tặng em quà gì? Anh không tặng là em buồn đó nha, thật đấy!”
Cô vừa thấy anh tặng Tư Nhĩ một hộp quà xinh xắn, nhìn có vẻ rất đắt tiền.
Ngôn Hi ngẩn người nhìn cô rồi gật đầu.
A Hoành cười. “Đừng mua gì cả, mua cho em một chiếc bánh sinh nhật, em muốn được ăn bánh gato của chính mình trong ngày sinh nhật.”
Mặc dù ngày này là sinh nhật của cô, nhưng nó không phải là sinh nhật mà cô có quyền được chi phối, điều khiển.
Ngôn Hi đã hiều ý cô nói, bàn tay nắm tay cô siết chặt hơn. Đột nhiên, anh nở nụ cười ranh mãnh. “Anh mua bánh gato cho em, em không ăn hết thì sao?”
A Hoành chu miệng đáp: “Ăn không hết thì đút túi mang về.”
Ngôn Hi nhìn chiếc bánh gato khổng lồ cao gần bằng đầu người, vui vẻ nói: “Anh đoán em sẽ phải mang về đấy!”
Món khai vị đã được mang lên, bữa tiệc chuẩn bị bắt đầu, mọi người đều nhìn chiếc bánh gato khổng lồ và nói với cô dẫn chương trình: “Mời chủ xị ra cắt bánh thôi, mọi người đợi hát bài Happy birthday dài cả cổ rồi.”
Ngôn Hi kéo A Hoành đến gần chiếc bánh.
A Hoành giật bắn mình. “Ngôn Hi, anh làm gì vậy?”
Ngôn Hi cầm microphone, mỉm cười, nói: “A Hoành, happy birthday to you!” Anh chậm rãi nói từng từ.
A Hoành, happy birthday to you!
Khách khứa ngồi dưới cười ồ lên, mọi người đều có mối thâm giao với nhà họ Ngôn và nhà họ Ôn, biết mối nhân duyên của hai nhà nên nhìn thấy đôi trẻ tình cảm như vậy thì ồ lên trêu.
Ánh mắt A Hoành khá lạnh lùng. “Ngôn Hi, hôm nay không phải là sinh nhật của em.”
Khách khứa nghe thấy câu nói này của A Hoành thì đều tỏ ra ngại ngùng, nhớ lại lúc nãy bà Uẩn ra đón khách, Ôn Tư Nhĩ đứng bên cạnh, ăn mặc, trang điểm rất chỉnh tề, ai cũng cảm thấy có điều gì đó bất thường, nhưng không biết bất thường ở đâu.
Không phải không ai biết gì về chuyện cũa của nhà họ Ôn, trước đó nhìn thấy bà Uẩn dẫn Tư Nhĩ chứ không phải con gái ruột ra đón khách, mọi người đã cảm thấy nhà họ Ôn cư xử không được ổn thỏa, bây giờ Ngôn Hi diễn vở kịch này, lấy lại vị thế cho cô vợ tương lai của mình nên ai nấy đuề tỏ ra hả hê.
Ngôn Hi cứ lờ đi, mỉm cười nhắc lại: “A Hoành, happy birthday to you!”
A Hoành có vẻ bực bội, nhắc lại từng chữ: “Sinh nhật em là ngày Hai mương tám tháng Mười hai âm lịch, không phải hôm nay.”
“Hôm đó là ngày A Hoành không tìm được đường về nhà chứ không phải ngày A Hoành chào đời.” Ngôn Hi cườ rồi ôm chặt A Hoành, dịu dàng nói: “A Hoành, happy birthday to you!”
Anh muốn cô được tồn tại một cách đường đường chính chính trên thế gian này, tồn tại một cách đầy tự hào.
Mười một giờ ba mươi lăm phút ngày mùng Một tháng Một dương lịch mới là phút đầu tiên trái tim cô đập nhịp đầu tiên trên thế gian này.
Anh muốn cô không phải khốn khổ khi tưởng tượng ra cảnh sáng ngày Hai mươi tám tháng Mười hai âm lịch bị bỏ rơi thế nào mỗi khi đến ngày sinh nhật của mình.
Không phải một bữa tiệc sang trọng cũng được diễn ra ở tầng bảy của khách sạn sang trọng này có thể bù đắp những điều nuối tiếc đó. Không phải một sự đãi ngộ giống Ôn Tư Nhĩ có thể giảm bớt được nỗi đau. Anh chỉ muốn nói với cô rằng, anh vô cùng biết ơn vì em đã có mặt trên trái đấy này.
Myheng.
My Heng
Hoành của anh.