Typer: dohuyenrua
Ngày mùng Chín tháng Một, thành phố H đón trận tuyết đầu tiên của năm 2003, những bông tuyết trắng bay lơ lửng giữa trời, không hề thua kém bữa tiệc ngày xuân, không biết có phải do nuôi dưỡng quá nhiều tài tử giai nhân hay không mà cả ngôi thành cổ cũng trở nên đầy chất thơ.
Buổi sáng, A Hoành oành đi lấy nước không may trượt chân làm vỡ phích nước, ướt hết một ống quần. Cô khóc dở mếu dở, đành phải vứt đi và mua phích mới.
Trên đường đi, gặp anh bạn lớp trưởng Tiểu Bàn đang hà hà ăn bánh bao, nhìn thấy cô liền túm bím tóc của cô và hỏi: “Ê nhỏ, ôn thi thế nào rồi?”
A Hoành đáp: “Lớp trưởng, tin tớ một lần đi. Trước đây, tớ thực sự là em bé ngoan đấy.”
Tiểu Bàn mặt đỏ hồng vì lạnh, khịt mũi nói: “Thôi đi, tớ có điên mới tin cậu. Đừng có lang thang ở đâu nữa, lên ôn thi với tớ đi.”
Tiểu Bàn là một người bạn vừa tốt bụng vừa có trách nhiệm, rất được bạn bè quý mến. Tuy nhiên, anh bạn này lại rất bá đạo, trong lớp luôn phải là “chỉ có một đấng cầm quyền”, nói một là một, hau là hai. Anh chàng đã bắt A Hoành phải lên ôn bài cùng thì chắc chắn cô phải đi dùng, chậm một giây là có thể ăn mắng té tát ngay. Vô cùng bá đạo.
Thế là A Hoành đành phải “ờ” một tiếng rồi xách phích nước mới mua theo Tiểu Bàn lên phòng tự học.
Cuối học kì nên người đến học rất đông, cả nửa toà nhà đều đã kín chỗ ngồi. Cuối cùng cũng tìm được một phòng vắng nhất trên tầng năm, đang định vào thì Tiểu Bàn liền chỉ vào hai người ngồi ở góc cuối cùng. “Ê, có phải Cố sư huynh với Đỗ Thanh không nhỉ?”
A Hoành nhìn xuống rồi gật đầu bảo phải.
Tiểu Bàn thắc mắc: “Sao bọn họ lại đi với nhau nhỉ?”
A Hoành cười, đáp: “Gặp nhau là chuyện bình thường mà, cậu ăn bánh bao, tớ đi mua phích nước còn gặp đưược nhau nữa là.”
Tiểu Bàn lẩm bẩm: “Ừ nhỉ!” Rồi nghĩ thế nào lại đóng cửa lại, nghiêm mặt nói: “Không được, không nên vào phòng này, Ôn Hoành không nên gặp Cố Phi Bạch.”
A Hoành phì cười.
Ôn Hoành không nên gặp Cố Phi Bạch. Đây là câu danh ngôn của Tiểu Bàn, ý chỉ Ôn Hoành mà nhìn thấy thiên tài Cố Phi Bạch thì chắc chắn sẽ lao ngay tới.
Tiểu Bàn liền vỗ vai A Hoành, nói: “Cậu cũng đừng bám triết lấy hắn ta như keo vậy, sau này chẳng còn cảm giác gì mới mẻ nữa lại dễ thay lòng đổi dạ, lúc đó tha hồ mà khóc nhé. Tớ đây là con trai, thừa biết bọn đàn ông nghĩ thế nào.”
A Hoành nói: “Cậu thấy tớ bám riết ông ấy lúc nào?”
Tiểu Bàn liền vỗ vỗ những bông tuyết trên ba lô, nói: “Cũng không hẳn là bám riết, nói thế nào nhỉ, chắc cậu coi ông ấy là chỗ dựa, không nhìn thấy ông ấy là… lo lắng.”
A Hoành: “Thẳng như… ruột ngựa nhỉ?”
Cô vẫn đang ở trong quá trình định vị tình cảm của mình với Cố Phi Bạch, phát hiện ra rằng cảm giác thích và yêu đều cách mình quá xa, nhưng không nhìn thấy anh thì lại bất giác nhớ tới cảnh lần đầu tiên tới thành phố này, đã phải ôm va li đứng trên cầu bộ hành cao, bụng đói meo. Không nơi nương tựa, mất cảm giác an toàn… thực sự đó là thứ cảm giác cô không thể nào diễn tả được thành lời.
Do đó, tư duy theo chiều hướng ngược lại, không biết hội viên nọ của Hiệp hội bảo vệ động vật hoang dã ở thành phố B có nghĩ như vậy không – xác định không phải là thích nhưng lại nhớ tới cảm giác món sườn mà cô nấu rất ngon.
Tiểu Bàn nói: “Cậu đã bao giờ nghĩ về tương lai chưa? Tớ thấy khuyên nhủ cậu học hành chăm chỉ cứ như là hại cậu vậy. Ngày nào cậu cũng nghĩ đến chuyện làm thế nào để kiếm thêm được mấy đồng tiền, thiếu mấy đồng đó là sẽ chết đói ư? Cố soái ca có như thế không? Cậu mà không cố gắng thì sau này đừng nghĩ tới chuyện tiếp bước ông ấy, chắc chắn ông ấy sẽ đá bay cậu sang Sahara. Chỉ vì mấy đồng tiền mà tầm nhìn kém cỏi, tầm thường!”
A Hoành cúi đầu. “Đúng là sẽ chết đói. Thiếu một hào cũng không được.”
Bụng sẽ lép kẹp, lòng tự trọng sẽ… lép kẹp.
Đến sầm tối, Tiểu Bàn mới thả tù binh. A Hoành vội về kí túc xá, đặt phích nước xuống, thay quần áo chuẩn bị đi làm thêm.
Đỗ Thanh đã về, cả phòng đều có mặt đông đủ. Nét mặt mọi người đều có gì đó là lạ, nhìn cô định nói gì xong lại thôi.
A Hoành thắc mắc: “Sao vậy?” Cúi đầu thì thấy gầm giường bừa bộn, chỗ mọi hôm vẫn đặt va li trống không.
A Hoành nhìn ngó xung quanh không thấy chiếc va li đâu, liền lẩm bẩm hỏi: “Va li của tớ đâu, các cậu có nhìn thấy không?”
Chị ba vốn là người mau mồm mau miệng, không kìm được, liền nói: “A Hoành, không phải trách cậu đâu nhưng để những đồ u ám như thế trong phòng mà chẳng nói với mọi người một tiếng.”
A Hoành chỉ cúi đầu. Cô không có nhà thì biết để ở đâu.
Chị tư bình thản nói: “A Hoành à, chuyện này cậu làm không đúng rồi. Chuyện chiếc va li tạm thời chưa nói, sao cậu không nói rõ chuyện của chị hai với Cố Phi Bạch? Cậu ấy đã phải chịu rất nhiều ấm ức đó, cậu không thể ỷ lại vào việc mọi người thương cậu mà không quan tâm đến tình cảm của chị em?”
A Hoành nhìn Đỗ Thanh, sắc mặt tái nhợt. “Va li đâu, va li của tôi đâu?”
Đỗ Thanh liền cúi xuống. “A Hoành, tôi đã nghĩ thông rồi, tôi không tranh giành Phi Bạch với cậu nữa. Cố Phi Bạch nói tôi cứng rắn hơn cậu, rời xa anh ấy vẫn có thể tìm được hạnh phúc, còn cậu thì khác, trong lòng cậu có một vết thương quá lớn, tận mắt chứng kiến cảnh cha mình tái phát bệnh tim, từ lúc giành giật sự sống tới lúc chết…”
Ai cần cậu phải nói ra những điều đó, tôi là người biết rõ hơn cậu.
A Hoành nhìn cô nàng, máu nóng trong người như đông cứng lại, hít vào cũng thấy đau, cảm giác da thịt như đang bị tùng xẻo. Cô liền gầm lên: “Va li của tôi đâu?”
Va li đâu?
Cô ngơ ngác nhìn xung quanh gian phòng, bàn học, chiếc ô, phích nước, chiếc gương, đôi dép, tất cả đều còn nguyên.
Nhưng va li đâu?
Cha đâu…
Chị năm không nỡ lòng nhìn thấy cô như thế, bèn nhắm mắt lại và chỉ tay ra phía nhà vệ sinh.
A Hoành lao ra ngoài, tay nắm cửa lạnh giá, không gian chật chội, thảm không nỡ nhìn.
Chiếc va li của cô đang bị vứt chỏng chơ dưới đất.
Một tấm vé tàu, tấm vé đưa cô đến đây.
Một chiếc áo tang, cô mặc khi khóc thuê cho cha người khác.
Một bài vị gỗ của cha cô – ông Ôn An Quốc.
Những lúc không thể chịu đựng được, cô thường nấp ở đây ôm cha và khóc.
Cha ơi, con cũng rất muồn trở thành em bé ngoan được tất cả mọi người quý mến, nhưng phải nỗ lực thế nào mới đủ hả cha?
Nền nhà lạnh biết bao, thế mà bọn họ lại đặt cha dưới đất.
Cô quay lại và tát Đỗ Thanh một cái như trời giáng.
Cô nói: “Tôi sẽ không tha thứ cho cậu đâu, không bao giờ!”
Cô từng nói rằng: “Cha ơi, dường như con có thêm được năm người chị, họ tốt với con vô cùng cha ạ.”
Cô quay sang nhìn họ, vẻ đau đớn trong ánh mắt đã biến mất từ lâu. Chiếc va li lớn, lúc đến là thế, lúc ra đi vẫn là như thế.
Thành phố B.
Tối ngày mùng Chín tháng Một, Ngôn Hi có một chương trình mang tính giải trí, chương trình giải phẫu tâm hồn một người từ nhiều góc độ khác nhau, những chuyện như mấy tuổi bạn vẫn tè dầm, mấy tuổi biết tự rửa ráy sau khi đi vệ sinh… đều bị bới ra để thoả mãn trí tò mò của khán giả.
Ngôn Hi quát: “Ai là người nghĩ ra ý tưởng dở hơi này vậy?”
Đạo diễn bất lực đáp: “Fan nhà cậu đòi thế, nếu không để cậu lên chương trình này thì mười trang web lớn nhỏ của đài sẽ bị hack hết.”
Ngôn Hi thực sự bó tay. “Đám trẻ con đó yêu tôi quá đó mà!”
Mắt đạo diễn ngấn lệ. “Yêu cũng không cần thiết phải hack chúng tôi mà!”
Ngôn Hi liền nhún vai. “Kịch bản đâu?”
Đạo diễn đáp: “Từ trước đến giờ, chương trình này có kịch bản gì đâu, MC chỉ cần nắm bắt tiền độ và tiết tấu của chương trình, cậu cứ phát huy thoải mái là ok. À, đúng rồi, sẽ mời thêm hai vị khách mời cho chương trình.”
Ngôn Hi nhướng mày hỏi: “Ai vậy?”
Đạo diễn trả lời vẻ bí ẩn: “Đến lúc đó cậu sẽ biết. Tôn chỉ của chương trình là tạo ra những hiệu quả không thể ngờ tới. À, DJ Yan, tôi nhớ là cậu biết chơi piano nhỉ, đến lúc đó cậu thể hiện tài năng một chút nhé?”
Ngôn Hi hỏi: “Dự định quay đến mấy giờ?”
Đạo diễn lẩm bẩm: “Tường thuật trực tiếp, chắc là đến sáng sớm ngày mùng Mười.”
Ngôn Hi co giật. “Tôi muốn biết tỉ lệ đón xem chương trình của các anh cao đến đâu, nửa đêm ai chẳng buồn ngủ, còn ma nào thèm xem nữa?”
Đạo diễn nói: “Chắc là sẽ cùng bậc với chương trình Sometime của cậu.”
Ngôn Hi: “Đêm mà cũng lắm kẻ nhàn rỗi sinh nông nổi nhỉ…” Anh nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Tôi đi chuẩn bị đàn piano, mười giờ tối nay đúng không, tôi sẽ có mặt đúng giờ.” Nói rồi, anh lịch sự gật đầu, tạm biệt ra về.
Dường như đêm hôm qua anh vẫn còn phát ngôn những câu vô cùng ấu trĩ, thế mà giờ đã học được cách kiềm chế bản thân, biết nói những câu khách sáo như “mong được chỉ giáo”. Thời gian đúng là đáng sợ biết bao.
Tối đến làm chương trình, MC yêu cầu Ngôn Hi hãy chia sẻ hết mình.
Ngôn Hi cười. “Năm ba tuổi, tôi lấy trộm kẹo mút nhét dưới gối, bị ông nội doạ nếu ăn kẹo, trong miệng sẽ có con sâu, con sâu lấy cái búa gõ vào răng suốt ngày. Hồi ấy, tôi quá ngây thơ, tưởng thật nên khai hết ra, kết quả là bị ông nội tẩn cho một trận, đến tận bây giờ tôi vẫn bị ám ảnh.”
MC liền cười, nói: “DJ Yan hóm hỉnh thật đấy!”
Biết Ngôn Hi không phải là người dễ nắn gân như các vị khách mời khác nên MC cũng biết điều hơn, chỉ hỏi anh về vấn đề có liên quan đến cuộc điều tra trên mạng, màu sắc, con vật, đồ ăn ưa thích và những kỉ niệm khó quên…
Ngôn Hi trả lời từng câu, có thế nào trả lời thế ấy.
Đạo diễn bắt đầu sốt ruột, liên tục đưa mắt ra hiệu cho MC, MC liền chuyển sang chủ đề hot hơn: “Gần đây, những tin đồn về anh và MC Sở Vân được báo chí đăng dồn dập, chuyện đó có thật hay không?”
Ngôn Hi chỉ cười chứ không trả lời.
MC tò mò hỏi: “Chẳng lẽ là thật ư?”
Ngôn Hi liền đáp: “Nếu tôi nói là thật hoặc là giả thì chương trình chẳng đạt được hiệu quả gì nữa. Thà không nói còn hơn vì như thế các bạn càng thêm tò mò.”
MC rủa thầm: Mẹ kiếp, một người sống dựa vào cái mồm mà phải tìm một kẻ cũng sống dựa vào cái mồm để tìm trò vui thì khác gì bi kịch. Nhưng ngoài miệng anh ta vẫn tươi cười, hỏi: “Vậy vấn đề này, liệu MC Sở Vân sẽ nói như thế nào, người bạn thân của DJ Yan - Chủ tịch hội đồng quản trị Lục Lưu của tập đoàn họ Lục sẽ nói như thế nào?”
Ngôn Hi khoanh tay trước ngực, nheo mày nhìn hai người xuất hiện ở đầu sân khấu bên kia.
Sở Vân mặc chiếc váy màu kem của Chanel, chính là chiếc váy Ngôn Hi tặng cô lần trước. Khuôn mặt của cô không đoan trang như mọi lần đứng trước ống kính mà hoạt bát, thoải mái hơn, các nét gọn gàng, khuôn mặt trắng ngần, khiến ai nhìn cũng có thiện cảm.
Còn Lục Lưu thì mặc bộ com lê màu xanh lam, thắt cà vạt màu tàn thuốc lá, khi nhìn anh ta, dù là người khó tính đến mấy cũng phải mỉm cười.
Ngôn Hi không quan tâm đến việc chương trình đang lên sóng mà bình thản hỏi: “Sao cậu lại đến?” Ý muốn hỏi Lục Lưu.
Hai bàn tay thon dài của Lục Lưu chập lại thành hình tháp nhọn đặt dưới cằm, thể hiện phong thái không coi ai ra gì. “Đúng lúc có thời gian thì đến thăm cậu thôi. Thế nào, không hoan nghênh à?”
Sở Vân ngồi giữa hai người, mỉm cười với MC. “MC Hoàng, có thể tiếp tục chương trình được rồi.”
Ngôn Hi khẽ đẩy Sở Vân ra. “Ê, em không thấy chật à? Đối diện còn xô pha nữa cơ mà.”
Sở Vân cúi đầu, nói nhỏ: “Ngôn Hi, em không sợ Lục Lưu, thật đấy, anh không phải lo đâu.”
Ngôn Hi úp tay lên trán, cười: “Thôi đi tiểu thư, vị ngồi cạnh em là ông bạn nối khố của anh.”
Ánh mắt MC sáng rực lên. “Hai vị đang thì thầm gì vậy, nhìn thật gần gũi đó.”
Sở Vân liền cười. “Tôi và DJ Yan là hai người bạn thân có thể cùng đi uống rượu, ăn cơm, xem phim, tặng quà cho nhau, mọi người đừng cả nghĩ.”
Ngôn Hi: “…”
Lục Lưu mỉm cười, ánh mắt rất mực dịu dàng. “Đúng vậy, Ngôn Hi thường đi chơi với cô Sở Vân và xao nhãng với các cuộc gặp gỡ bạn bè.”
Ngôn Hi hậm hực.
Sở Vân nhìn Lục Lưu rồi giả vờ nhân hậu. “Cũng không phải như thế, em thường xuyên khuyên anh ấy đi chơi với các anh mà.”
MC hào hứng hẳn lên: “Đúng là hai vị đã đến với nhau thật rồi.”
Ngôn Hi bật cười. “Kết luận mà MC đưa ra cũng vội vàng quá.”
Sở Vân đỏ mặt hỏi: “Ngôn Hi, anh còn nhớ ngày hôm nay, à, cũng chính là ngày mùng Chín tháng Một, là ngày gì không?”
Ngôn Hi nheo mắt. “Ngày gì?”
“Là ngày đầu tiên mình gặp nhau. Lúc ấy chơi trò chơi, hai người ba chân, hai chúng ta một nhóm…”
Ngôn Hi ngơ ngác. “Rồi sao?”
Sở Vân liền cười. “Rồi em yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
Tất cả mọi người đều sững sờ, dù gì cũng là một chương trình mang tính giải trí, không ai dại gì lấy thanh danh của mình ra làm trò cười.
Cả khán phòng yên lặng trong ba giây, MC phản ứng kịp thời, bắt đầu chúc mừng hai người và hỏi cảm nghĩ của Ngôn Hi.
Và thế là, Ngôn Hi còn có thể có cảm nghĩ gì nữa, anh nói: “Cảm ơn những tình cảm tốt đẹp của MC Sở Vân, tôi thực sự không nghĩ ngày hôm nay lại có ý nghĩa như thế…” Rồi anh cúi đầu, mái tóc mềm mại rủ xuống, răng nghiến ken két. “Sở Vân, em muốn ăn tẩn đúng không?”
Sở Vân ngẩng đầu, ưỡn ngực. “Em phải làm sao cho xứng đáng với vay Chanel mà anh tặng chứ!”
Lục Lưu dựa vào xô pha, bắt chân chữ ngũ theo dõi hành động của hai người.
MC hỏi: “Thật hiếm có cơ hội người đẹp của chúng ta chủ động tỏ tình, DJ Yan có thể hiện gì không?”
Ngôn Hi giật mình trở về thực tại, đến phần thể hiện tài năng rồi, anh nói: “Tôi sẽ chơi một bản piano tặng Sở Vân, ờ… và ngày kỉ niệm của chúng tôi.”
Đương nhiên, piano đã được chuẩn bị từ lâu. Ngôn Hi cúi đầu xem đồng hồ, điều chỉnh lại cự li ngồi, bàn tay thon dài mở nắp đàn ra.
Anh ngẫm nghĩ một lát, nhìn các phím đàn đen trắng dưới bàn tay, mái tóc đen che khuất nét mặt, miệng khẽ mỉm cười, kèm theo vẻ dịu dàng hiếm thấy.
Anh nói: “Bài My Prayer của Devotion.”
Tiếng đàn ấm áp ngân vang, mở đầu là đoạn độc thoại:
Thượng đế kính mến: Con biết người mà con muốn được chung sống hết cuộc đời, cô ấy, không có mặt ở đây. Nhưng con tin rằng, một ngày nào đó, Người sẽ cho con được gặp cô ấy. Con cầu xin Người chăm sóc cô ấy giúp con, để cô ấy được sống bình yên, phù hộ cho cô ấy đến ngày chúng con được tương ngộ. Và còn một điều nữa là, Người hãy để cho cô ấy biết rằng, trái tim con luôn hướng về cô ấy.
Những ngón tay lướt nhẹ trên phím đàn, tiếng hát chậm rãi như đang toàn tâm yêu chiều ai đó, nhưng lại bất lực trước người đó.
Giai điệu trút bầu tâm sự đó tựa như đang giao phó toàn tâm, dành hết mọi sự dịu dàng cho Thượng đế của ai đó.
Anh thường ôm chặt em trong giấc mơ
Hai tay ôm em vào lòng
Em thường nhìn anh bằng ánh mắt ngập tràn yêu thương và để anh ngộ ra rằng
Ông trời sắp đặt cho em sẽ chia sẻ tất cả mọi thứ với anh
Nhưng khi anh mở mắt ra
Sự thật anh nhìn thấy là anh vẫn cô đơn
Nhưng anh biết một ngày kia, em sẽ xuất hiện bên anh
Thượng đế chỉ đang chờ đợi một thời điểm thích hợp
Thượng đế ơi, xin Người hãy phù hộ cho cô ấy được bình an, tránh xa được dông bão
Khi trời lạnh, Người hãy sưởi ấm cho cô ấy
Khi màn đêm buông xuống, Người hãy soi sáng đường cho cô ấy đi
Thượng đế ơi, Người có thể cho cô ấy biết con yêu cô ấy đến nhường nào.
Mặc dù bên cạnh không có ai, cô ấy cũng không cảm thấy cô đơn.
Chỉ cần cô ấy nhắm mắt lại là có thể biết,
Nhịp đập của trái tim con đồng điệu với cô ấy
Thế nên con sẽ mãi cầu nguyện cho đến khi trái tim của chúng con được gần nhau
Con sẽ kiên nhẫn chờ đợi,
Chờ ngày đó đến…
Anh nói, tôi không tin trên thế gian này có Thượng đế tồn tại, nhưng nếu thực sự tồn tại một người như thế thì tôi nguyện biết ơn, nguyện hạ thấp mình để coi người ấy là Thượng đế.
Anh nói, thậm chí Thượng đế không cần phải đưa người ấy đến bên tôi, chỉ cần Người trân trọng cô ấy, dành tình yêu thương cho cô ấy là tôi đã biết ơn lắm rồi.
Một lúc lâu sau, Ngôn Hi ngước mắt lên, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng và xa cách, vẻ dịu dàng ban nãy đã hoàn toàn biến mất.
Ngôn Hi quay lại nhìn Sở Vân, mỉm cười, nói: “Gửi tặng Miss Sở Vân dễ thương, vì sự yêu từ cái nhìn đầu tiên của em.”
Sở Vân chớp mắt, nói: “Em nghĩ, Thượng đế đã sắp đặt để nữ chính tuyệt vời nhất đến bên anh rồi.”
Lục Lưu mỉm cười nhìn chiếc đồng hồ treo tường, nói: “Mặc dù rất xin lỗi nhưng tôi buộc phải nhắc nhở hai vị rằng, bây giờ là không giờ sáu phút ngày mùng Mười tháng Một.”