Mười Năm Thương Nhớ

Chương 81: Chương 81: Chương 71: Không ai có thể nắm tay ai




Typer: phuongnt208

A Hoành ngồi trong phòng trọ ba mươi đồng một đêm, cảm thấy hơi đói bụng. Nhìn xung quanh, chỉ có một chiếc áo khoác, một chiếc va li và một số tiền hơn một trăm nhân dân tệ tích cóp trong những ngày vừa qua.

Phòng ốc rất đơn giản, hay nói cách khác là rất tồi tàn, ngoài một chiếc giường, một chiếc đèn, một cái ti vi cũ kĩ đã tróc sơn ra thì không còn gì khác. Dĩ nhiên, còn đòi hỏi gì ở một phòng trọ ngầm dưới đất nữa?

Đặt hành lí xuống, bụng cô bắt đầu o o biểu tình. Cô thở dài, đúng là có thực mới vực được đạo, liền khoác vội chiếc áo, đóng và khoá cửa lại.

Trên lối đi chật hẹp tối tăm có mấy người đàn ông say rượu nói với nhau bằng tiếng miền Nam, câu từ vô cùng bậy bạ, bầu không khí sặc mùi thuốc lá.

A Hoành dựng cổ áo lên, rụt đầu vào chiếc áo khoác tránh mấy người đó, cúi người đi nhanh qua chỗ họ.

Lúc đi ngang qua, một người đàn ông trung niên cao kều liếc A Hoành với ánh mắt lả lơi, hỏi bằng vốn tiếng phổ thông bập bẹ: “Em gái, một đêm bao nhiêu?”

A Hoành vẫn lẳng lặng bước qua.

Ra đến quầy, nhân viên lễ tân đang soi gương bôi son, nhìn thấy cô liền di chuyển ánh mắt, cười nói: “Em sinh viên, đừng quan tâm đến mấy gã đó, nếu thiếu tiền, chị có thể giới thiệu cho em mấy anh khá hơn.”

A Hoành không nhìn mặt người đó mà ậm ờ chào một câu rồi đẩy cửa kính đi ra.

Bên ngoài, tuyết đang rơi.

A Hoành rùng mình vì lạnh, đút tay vào túi áo, đội thêm mũ và đi về phía siêu thị mini cách đó không xa giữa trời tuyết trắng xóa.

Cô mua một túi mì tôm, đến quầy thu ngân chợt nhớ ra điều gì đó, cô quay lại, lấy thêm một chai bia. Thoáng nhìn, thấy trên giá còn một chiếc bánh kem nhỏ sắp hết hạn, lòng cô cảm thấy thật chua chát, ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn cầm lên.

Khi rời kí túc xá, mặc dù đã rủa xả mình một hồi vì xử lí vấn đề quá nóng vội, nhưng trong đêm tuyết lạnh thế này ngoài bản thân mình ra, dường như không còn có thể dựa dẫm vào ai.

Cô không thể đối mặt với Đỗ Thanh, thậm chí là Cố Phi Bạch. Cuối cùng vẫn rơi vào hoàn cảnh bị người ta thương hại. Cố Phi Bạch không thể rời xa cô không phải là do anh cảm thấy đau đớn vì phải cắt đứt tình cảm như cô tưởng, đó chỉ là kết quả của lòng thương hại.

Cô có thể kiếm tiền nộp học phí, có thể tự nuôi sống bản thân, có thể cắn răng mua những bổ váy đẹp để đứng bên anh cho đẹp đôi, nhưng lại không thể ngăn cản sự thực rằng cô chỉ là một cô gái không nơi nương tựa, không bao giờ có thể sánh được với địa vị xã hội của anh.

Cô từng nghiến răng nhắc nhở mình rằng, tuyệt đối không được chủ động buông tay với hạnh phúc mà rất khó mới có thể giảnh được này.

Tuy nhiên, hạnh phúc trong kính vạn hoa không thể gọi là hạnh phúc, đó đơn thuần chỉ là những mảnh thủy tinh ghép lại mà thôi.

Cô quay về đến phòng trọ thì không thấy đám đàn ông kia đâu, chỉ còn lại đầu mẩu thuốc lá. Chắc họ là dân tỉnh lẻ lên thành phố H tìm việc, đến đây ở tạm.

A Hoành thở phào, bỏ mũ ra, cắm chìa khóa chuẩn bị mở cửa thì đột nhiên có người đứng sau lưng bịt chặt miệng cô lại. A Hoành toát hết mồ hôi hột, bên tại là tiếng thở gấp của người đàn ông trung niên: “Một đêm năm mươi đồng, làm không?”

A Hoành ra sức lắc đầu.

Gã nhổ một bãi đờm rồi chửi đổng: “Mẹ kiếp, con đĩ, đừng có nhẹ không ưa lại ưa nặng. Lão tử theo dõi may lâu rồi, chỉ là con sinh viên nghèo kiết xác chui ra kiếm tiền, nửa đêm nửa hôm mò ra ngoài, muốn kiếm tiền thì đừng lập bia.”

A Hoành cố gắng, giãy giụa kêu cứu nhưng không thể phát ra được tiếng nào, cô ra sức gỡ tay gã ra nhưng gã càng bịt chặt hơn. Thấy cô chống cự, gã liền kéo tóc cô, đẩy cửa ra và lôi xềnh xệch cô vào phòng.

A Hoành bị gã lôi thì loạng choạng suýt ngã, trong bóng tối, mặt cô ướt sũng mồ hôi. Mò được chai bia trong túi nilon, cô giơ lên ném thằng vào cửa, tiếng chai bia vỡ làm kinh động cả dãy nhà trọ. Gã biết A Hoành đang cố gắng thu hút sự chú ý của mọi người, cơn điên nổi lên, gã bạt tai cô mấy cái, đẩy cô ngã xuống nền rồi luống cuống bỏ chạy.

A Hoành chống tay vào chiếc bàn gần cửa và đứng dậy bật đền lên, thấy mũi nong nóng, chất lỏng màu đỏ dinh dính chảy ra.

Cách đó không xa có tiếng bước chân loẹt quẹt chạy đến kèm theo những câu chửi đổng: “Đêm hôm khuya khoắt cãi vã gì chứ, thích chết hả?”

Là cô nhân viên lễ tân, cô ta nhìn chai bia vỡ vụn dưới nền nhà và bộ quần áo xộc xệch, khuôn mặt đỏ gay của A Hoành, bèn nhướng mày cười mỉa: “Sao, em sinh viên, không bán được cái giá ổn thỏa hả?”

Nét mặt A Hoành không biểu lộ cảm xúc, nhìn cô ta trân trân, máu mũi từ từ chảy qua kẽ tay.

Cô nhân viên lễ tây không để tâm mà chỉ cúi đầu thu dọn mảnh vỡ, nói với giọng bỡn cợt: “Sinh biên mấy người ai cũng thích giả vờ thanh cao, coi thường đám chúng tôi, nhưng sau lưng thì chuyện bẩn thỉu nào cũng có thể làm được. Cô cảm thấy gái điếm bẩn thỉu, nói cho cô biết nhé, gái điếm cũng chẳng thấy các cô sạch sẽ hơn là bao đâu.”

A Hoành không nói gì mà sang nhà vệ sinh phía đối diện để rửa mũi.

Cô lễ tân kia thò đầu vào nhìn A Hoành một lúc rồi cười hỏi: “Nóng tính như thế sao không tương thẳng cái chai vào đầu hắn ta?”

A Hoành nói: “Tôi không có chứng minh thư, chỉ có giấy tạm trú.”

Cô kia ngẩn người, A Hoành nói tiếp: “Thế nên tôi không thể để mình vào đồn công an được.”

Vết máu trên tay nhạt dần, A Hoành nhìn dòng nước, mắt vừa cay vừa đau, dụi thì không thấy có nước mắt. “Hơn nữa tôi không có tiền, không đền được tiền thuốc men cho ông ta.”

Cô ta nhìn cô, ánh mắt lộ rõ vẻ tò mò, hỏi: “Em sinh viên, em bao nhiêu tuổi rồi?”

A Hoành nhìn đồng hồ, sức nhớ rồi thò bàn tay ướt rượt vào túi áo khoác, móc ra chiếc bánh ngọt còn ấm vì được ủ trong lòng. Cô nâng lên nhìn hồi lâu, sau đó quay ra cô lễ tân kia, thành thật đáp: “Nửa tiếng trước là tôi bước sang tuổi hai mươi.”

Cô cẩn thận mở túi nilon rồi bẻ chiếc bánh thành hai nửa, mỉm cười đưa cho cô lễ tân. “Chị ăn đi. Bánh sinh nhật của tôi đấy.”

Cô ta luống cuống đón lấy miếng bánh, mặt hơi đỏ, dường như không quen với việc được người khác đối xử như thế. Cô ta quay đi, nói nhỏ: “Chúc mừng sinh nhật. Em không thích hợp ở nơi này đâu, giải quyết xong khó khăn rồi thì sớm chuyển chỗ khác đi.”

A Hoành úp mì ăn liền rồi ngồi trên ghế nhỏ đặt cạnh tivi, vừa thồi cho bớt nóng vừa ăn với bánh ngọt.

Gáy sưng lên do bị đập mạnh xuống đất, rất đau, cô xoa dịu cho bớt nhưng chẳng thay đổi gì mà nước mắt ứa ra.

Chiếc tivi quá cũ nên hình ảnh trên màn hình từ một biến thành hai, tiếng đàn piano bị tiếng ồn của tivi lấn át cả đi, nhưng cô vẫn cảm nhận được vẻ dịu dàng đáng ghét ấy. Cô nhấp một ngụm nước mì và xem không chớp mắt. Ống kính liên tục chĩa vào Sở Vân, giữa tiếng đàn là ánh mắt rực rỡ như Hoa.

Có người gõ cửa, A Hoành nhìn qua lỗ mắt mèo trên cửa thì ra là cô nhân viên lễ tân.

Cô mở cửa ra, người đó liền đưa cho cô một gói xúc xích ăn liền và một quả quýt rồi nói: “Cho xúc xích vào mì sẽ dễ ăn hơn.”

A Hoành vội nói cảm ơn.

Cô nhân viên lễ tân chỉ vào DJ Yan trên tivi, cười nói: “Đám trẻ các em toàn thích những anh đẹp trai nhỉ?”

A Hoành cười lớn rồi nói: “Em quen anh ấy đấy, chị có tin không?”

Cô nhân viên lễ tân lườm cô rồi đáp: “Tôi quen cả Trương Quốc Vinh nữa kìa.”

A Hoành gục mặt xuống chăn, hai vai rung lên bần bật.

Cô nhân viên lễ tân ngần người: “Buồn cười đến thế ư?”

Buồn cười, chị ơi, buồn cười quá!

Ngày hôm sau tuyết ngừng rời, trời cũng ấm hẳn lên.

Cô chia tay với Cố Phi Bạch chỉ bằng một câu nói.

Cô nói: “Cố Phi Bạch à, nếu em nói rằng hôm đó không gặp anh trên cầu bộ hành trên cao thì có thể em đã làm gái đứng đường rồi, như thế thì hiện tại gặp em, anh còn dám yêu em không?”

Cố Phi Bạch không trả lời. Đương nhiên là anh không dám. Anh là người rất ưa sạch sẽ.

Mặc dù anh yêu Ôn Hoành từ cái nhìn đầu tiên, tình cảm này đến rất mãnh liệt và không thể lí giải, khiến cảnh phát cuồng, thậm chí còn nhờ cha Ôn Hoành mang về tặng cô chiếc nghiên Tử Hào mà anh dùng từ hồi nhỏ để bày tỏ sự trân trọng, yêu thương của anh dành cho Ôn Hoành, nhưng nếu cô không còn là thiếu nữ tình thơ ý họa anh gặp năm xưa, mà trở thành người sống dưới đáy xã hội, thì khi ngày ngày phải sống trong sự suy tư, bất an vì bị người khác nhìn bằng ánh mắt giễu cợt, bên cạnh lại có một thanh mai trúc mã xinh xắn, môn đăng hộ đối, anh sẽ kiên trì được trong bao lâu?

A Hoành quay đi, mỉm cười vẫy tay. “Cố Bạch Phi, anh có mái ấm để dung thân, nhưng lại ghét bỏ Ôn Hoành. Dĩ nhiên là Ôn Hoành không dám theo anh.”

Mùa đông, Ngôn Hi thường lang thang một mình trên đường, sau khi tẩy trang và quàng khăn rồi sẽ có ít người nhận ra anh.

Tân Đạt Di, Trần Quyên, Tôn Bằng mời anh đến quán bar chơi, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy người đó, chẳng có gì mới mẻ. Nhưng vì làm bạn với nhau mấy chục năm trời, chẳng lẽ không nể mặt nhau, anh đành phải có mặt.

Gió đêm rất lạnh, màn hình điện tử lớn ngoài trời đang chiếu clip quảng cáo của anh.

“Yue Yue Shu, sự lựa chọn tốt nhất cho bạn gái của bạn.”

Vừa nhìn thấy khuôn mặt mình, Ngôn Hi tự nhiên thấy buồn nôn nên đành rảo bước nhanh hơn.

Đến nơi thì thấy Tôn Bằng đang lắc chai rượu vang, Tân Đạt Di, Trần Quyên thì đang cười đùa với mấy cô gái.

Nhìn thấy anh, Tôn Bằng bật cười, nói: “Ê, nhà nào thả sói đuôi dài ra ấy nhỉ?”

Tân Đạt Di ngồi phịch xuống xô pha, mặt mày đau khổ. “Mĩ nhân, cuối cùng thì cậu cũng đến, tôi ôm một bụng bia rồi, dạo này con gái thành phố đáng sợ quá!”

Một cô gái trong nhóm liền cười: “Sao anh nổ với em là từ lúc biết đi anh đã biết uống bia?”

Ngôn Hi liếc cô gái, hóa ra là người quen. “Sở Vân, sao em lại ở đây?”

Tân Đạt Di há hốc miệng, nói: “Em là Sở Vân, MC Sở Vân hả? Làm sao em là Sở Vân được, Sở Vân đâu có như thế này?”

Trân Quyên lườm anh chàng rồi nói: “Khỉ đột, chẳng lẽ giờ cậu mới nhân ra ư?”

Tôn Bằng nhướng mày cười: “Tôi tưởng cậu biết em ấy là ai thì mời đòi ghép bàn cho bằng được chứ.”

Sở Vân liền phì cười. “Em có trang điểm đâu.”

Ngôn Hi uống ực một ngụm rượu, nhìn li rượu rồi uể oải nói: “Tân Đạt Di, sự thật nằm ở đây.”

Sở Vân giơ quả cam trên bàn ném thằng vào Ngôn Hi. Ngôn Hi đón lấy rồi lại bỏ xuống đĩa, ngoẹo đầu hỏi: “Sao cô nương lại mò đến những chỗ như thế này?”

Bên cạnh là tiếng cười đùa, hát hò ầm ĩ, trên sân khấu còn có nhóm đang nhảu, có cả người đang múa thoát y. Ngôn Hi nhìn mấy cô gái rồi cau mày, bảo nhân viên phục vụ bố trí riêng một phòng.

Mấy cô bạn của Sở Vân nháy mắt với cô, trong bóng tối mặt Sở Vân đỏ rần vẻ ngượng ngùng, rồi cô nói nhỏ: “Ở đây đông vui mà.”

Tôn Bằng liên xoa tay, đứng dậy nói: “Cũng vì Trần Quyên và Tân Đạt Di chịu đựng đã lâu rồi, thôi vào trong đi. Mẹ kiếp, ở đây ồn ào quá!”

Từ trước đến nay, Tân Đạt Di luôn sùng chân lý ở đâu náo nhiệt thì ở đó chơi vui nhất, thế nên cậu ta không hề muốn chui vào phòng riêng.

Phòng cách âm khá tốt nên tiếng ồn bên ngoài không lọt được vào.

Ngôn Hi không nói gì, cúi đầu uống rượu trắng, mọi người đều tỏ ra ngại ngùng, một lúc sau, Tiểu Lý – cô bạn của Sở Vân mới nói: “Hay là mình chơi trò gì đi.”

Trần Quyên mỉm cười, ánh mắt lộ rõ vẻ ranh mãnh. “Hay là chơi trò nói thật hay mạo hiểm đi, đông người thế này chơi sẽ rất vui.”

Tôn Bằng lắc li rượu hào hứng gật đầu. Ngôn Hi ngáp dài, mặt đỏ gay vì hơi men dù không hào hứng nhưng cũng không từ chối.

Lần thứ nhất quay chai rượu, chỉ đúng vào cô bạn của Sở Vân, câu hỏi được đặt ra là năm bao nhiêu tuổi có nụ hôn đầu đời, cô ta chọn trả lời thật.

Lần thứ hai đến lượt Trần Quyên, cậu ta chọn mạo hiểm, ra cửa rẽ trái gào lớn trên sân khấu rằng: “Cô nàng đang múa thoát y kia, ngực quá bé, chân quá to, mẹ kiếp!”

Lần thứ ba đến lượt Ngôn Hi, anh chọn trả lời thật, câu hỏi được đặt ra là mẫu người yêu trong mô của anh như thế nào. Ngôn Hi bình thản đáp: “Chân dài, cổ đẹp, nhỏ nhắn, mắt to, lông mi cong.” Sở Vân đỏ bừng mặt, Tân Đạt Di gãi đầu, nhớ đến Lâm Loan Loan, nhưng ngẫm lại thấy Sở Vân cũng có đủ các tiêu chuẩn ấy, liền thần người mấy giây.

Lần thứ tư đến lượt Tôn Bằng, cậu ta lựa chọn mạo hiểm, ra cửa rẽ phải mỉm cười với cô gái đang ngồi trên quầy, nói: “Anh là gã đàn ông xấu trai nhất Trung Quốc.” Cô gái nổi trận lôi đình, tát ngay anh người yêu đang ngồi bên cạnh một cái đau như trời giáng rồi nói: “Anh có thể tự tử được rồi đấy.”

Lần thứ năm đến lượt Sở Vân, cô chọn nói thật, câu hỏi là hiện tại có đang yêu ai không? Sở Vân liền đáp: “Người yêu trong mộng có được tính không?” Câu trả lời không phù hợp với câu hỏi bị phạt một chai bia.

Lần thứ sáu đến lượt Tân Đạt Di, câu hỏi bây giờ là cậu nhớ tới ai nhất. Tân Đạt Di nhìn Ngôn Hi mặt đỏ gay, không dám trả lời nên tự uống một chai bia phạt.

Lần thứ bảy đến lượt Ngôn Hi, anh chọn trả lời thật, câu hỏi dành cho anh, việc hối hận nhất là gì. Ngôn Hi nghĩ ngợi hồi lâu rồi đáp: “Trước khi ra đi đã không kịp nói, cảm ơn em từng lặng lẽ ở bên anh lâu như thế.” Tân Đạt Di lại thẫn người trong giây lát.

Lần thứ đến lượt Sở Vân, cô chọn mạo hiểm, chọn một người bạn khác giới và hôn trong ba phút. Sở Vân ngần người nhìn Ngôn Hi, với ánh mắt cầu cứu, Ngôn Hi cười bình thản, hỏi: “Em uống nhầm thuốc à?” Bực quá, Sở Vân liền uống luôn hai chai bia.

Lần thứ chín lại đến lượt Ngôn Hi, anh chọn nói thật, câu hỏi liên quan đến người con gái mà mình yêu nhất trong cuộc đời. Đôi mắt ngà ngà say của Ngôn Hi nheo lại, anh bình thản đáp: “Không chỉ có người con gái ấy muốn được chôn trong nghĩa trang sau khi chết, mà có người ở một khoảng cách rất xa nhưng vẫn muốn được chôn cùng một nghĩa trang.” Tân Đạt Di lại suýt ngất, Ngôn Hi trả lời không trúng câu hỏi, phạt hai chai.

Lần thứ mười lại đến lượt Sở Vân, cô lựa chọn nói thật. Hỏi nếu sở hữu một khả năng siêu phàm thì việc đầu tiên cô muốn là làm gì. Sở Vân liền nhìn Ngôn Hi và hậm hực đáp: “Trói một gã đàn ông chết tiệt rồi mang về SM.” Tôn Bằng cười rất ranh ma.

Lần thứ mười một lại đến lượt Ngôn Hi, cuối cùng Tân Di Đạt cũng phát hiện ra điều bất thường, nhìn mấy cô bạn của Sở Vân đang nhảy mắt ra hiệu cho nhau cậu ta sầm mặt định nổi cáu thì bị Trần Quyên ngăn lại. Ngôn Hi cũng uống nhiều nên bắt đầu tỏ ra bực bội, liền chọn mạo hiểm.

Tiểu Lý nói: “DJ Yan, anh tìm đại một cô trong quán bar rồi hỏi rõ tên, sau đó lên sân khấu tỏ tình đi.”

Cả đám tát nước theo mưa, chuẩn bị tác hợp cho một mối nhân duyên.

Ngôn Hi loạng choạng rời khỏi phòng, ra đến sàn nhảy liền hỏi đại một cô gái rồi bước lên sân khấu, bàn tay thon dài cầm micro và chỉnh volume ở mức lớn nhất. “Em à, anh thích em, thích đến phát khóc!”

Anh ngơ ngác nhìn xuống phía dưới đám đông rồi ôm chiếc khăn của mình, nói nhỏ: “Nhưng em ở đâu, anh không thể tìm thấy em được nữa.”

Lục Lưu nói: “Sở Vân cũng được đấy chứ!” Đương nhiên câu này là nói với Ngôn Hi.

Ngôn Hi cúi đầu, ngồi đọc sách chăm chú trên xô pha, thờ ơ hỏi: “Thế có nghĩa là sao?”

Lục Lưu liền cười rồi đứng dậy đi vào bếp, lấy ấm cà phê, đeo găng tay vào, điều chỉnh nhiệt độ thành thạo rồi nhìn thứ chất lỏng màu nâu dần dần nóng lên, tựa vào khung cửa, hỏi: “Ngôn Hi, uống cà phê không?”

Ngôn Hi liền gật đầu, xắn gấu tay áo len nhưng không ngẩn đầu lên mà đáp: “Không cho đường nhé, thanks!”

Lục Lưu cúi xuống lấy cốc, đột nhiên nheo mắt, nhìn thấy dưới tủ có vật gì đó lấp lánh đang kê dưới chân tủ cho đỡ cập kênh. Anh ta lấy nó ra, phủi bụi thì thấy hóa ra là một chiếc nhẫn Tiffany.

Không có gì buồn cười cả, Lục Lưu ném chiếc nhẫn xuống bàn trà bằng kính. “Ngôn Hi, đồ tôi tặng cậu mà cậu dám mang đi kê đồ!”

Ngôn Hi cầm chiếc nhẫn lên, sững lại một chút, sau đó lại cười ha hả, như thể rất phấn khích. Anh nói: “Lục Lưu, cái nhẫn này không phải của tôi, cái của tôi bị con Kho Tộ làm mất từ lâu rồi.”

Lục Lưu cầm lên nhìn mặt sau, hóa ta là hai chữ “LL”.Viết tắt của hai chữ Lục Lưu. Đây đúng là vật bất ly thân mà anh ta từng đeo trong ba năm, sau đó tặng lại cho người kia làm quà gặp mặt, sau đó bị người ta lấy đi… kê tủ.

Ngôn Hi vẫn cười sặc sụa, tay cầm chiếc bút vẽ nguệch ngoạc xuống cuốn sổ dày.

Lục Lưu nới lỏng cà vạt, nét mặt không biểu lộ cảm xúc. Anh ta nói: “Ngôn Hi, cậu không còn trẻ nữa, kiếm một cô nào đó để yêu đi.”

Ngôn Hi cười, không để tâm đến những điều Lục Lưu nói mà đeo chiếc nhần vào ngón trỏ rồi nghịch nó.

Lục Lưu hỏi: “Sở Vân thế nào, cậu có cảm tình với cô ấy còn gì?”

Ngôn Hi gật đầu, nhướng mày nói: “Có chứ, nhưng lão tử chưa tìm được cơ hội tỏ tình với cô ấy.”

Lục Lưu cười. “Đừng để phụ nữ quấy quả tâm trí cậu. Tôi thấy cô nàng xiêu lòng trước cậu rồi đấy, chuyện dễ như trở bàn tay, đừng do dự nữa.”

Ngôn Hi lườm anh chàng rồi nói: “Có liên quan gì tới cậu đâu? Nếu thấy chán quá thì cậu cũng tìm một cô nàng đi.”

Lục Lưu mỉm cười, không đồng tình cũng không phản đối, rót cà phê vào hai cốc, đưa cho Ngôn Hi một cốc rồi nói. “Cậu không phải quản việc này.” ,Sa đó cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, khẽ cau mày, nói: “Khó uống thật đấy. Ngôn Hi, khẩu vị của cậu ngày càng lập dị.”

Ngôn Hu, tựa lưng vào xô pha, bắt chân chữ ngũ, đưa cốc cà phê lên miệng, nhấp một ngụm rồi cười, nói: “Như người ta uống nước thôi, nóng lạnh phải tự biết.”

Tối hôm thi cuối kỳ kết thúc, Ngôn Hi đưa Sở Vân đi ăn cơm.

Anh nói: “Sở Vân, anh có thể chiểu em đến mức tất cả những cô gái trên thế gian này đều phải ngưỡng mộ em, em có muốn chúng mình đến với nhau không?”

Sở Vân nắm chặt đôi đũa trong tay và lặng thinh.

Ngôn Hi nói: “Anh có thể suốt đời chỉ có một mình em, ngày cưới, sinh nhật, Valentine, Noel, dịp nào anh cũng không quen, không biết em có hài lòng hay không?”

Sở Vân ngước mắt lên, sửng sốt hỏi: “Anh muốn… cưới em?”

Ngôn Hi cười nhìn cô, nói: “Em có thể tỏ vẻ bẽn lẽn hơn, anh không để tâm đâu.”

Sở Vân chỉ tay vào anh, há hốc miệng, nói: “Anh… anh… Ngôn Hi, anh không bị ấm đầu đó chứ?”

Ngôn Hi nói: “Anh không, nhưng chúng mình yêu nhau nhé!”

Sở Vân gần như hét lên, nhưng vẫn cắn đầu ngón tay, hỏi: “Ngôn Hi, anh có thể yêu em ư?”

Ngôn Hi nghĩ một lát rồi lắc đầu. “Anh có thể. Anh có thể yêu em đến mức giao phó sinh mệnh của anh cho em bảo quản.”

Cô liền lắc đầu, mắt ngấn nước. “Ngôn Hi, anh không cần phải yêu em như thế, chỉ cần một chút là đủ rồi.”

Ngôn Hi cúi đầu, chăm chú lắng nghe rồi đáp khẽ: “Ok.”

Sở Vân gục đầu xuống đầu gối, khóc nức nở. “Em vẫn tưởng từ trước đến nay nữ chính luôn gặp nhiều khó khăn, đến cuối cùng mới giành được tình yêu của nam chính một cách chật vật.”

Ngôn Hi cười lớn. “Chắc bọn mình là một vở kịch vui.”

Nam thanh, nữ tú, công chúa, hoàng tử, lí tưởng tương đồng, tần suất tương đồng. Cuối cùng, một sự rung động nhỏ, dần dần nảy sinh tình cảm.

Nước mắt của Sở Vân rơi lã chã, lần đầu tiên cô không uống rượu mà ôm một chàng trai giữa hè phố. Cô nói: “’Anh thân yêu, em thực sự cảm thấy hạnh phúc và may mắn.”

Ngôn Hi sững lại rồi vòng tay ôm cô, mỉm cười, nói: “Đúng vậy, từ lâu em đã là như thế.”

Sở Vân ngần người nhìn anh. “Đây là lần đầu tiên anh dịu dàng với em như vậy.”

Ngôn Hi cười, nói: “Từ xưa đến nay anh luôn dịu dàng mà, luôn kính già yêu trẻ, chỉ có điều em không phát hiện ra mà thôi.”

Đột nhiên anh sực nhớ tới mấy hôm trước, sau khi hát xong bài My Prayer, anh nhận được một cú điện thoại. Người đó nói: “Ngôn Hi, cháu đừng làm chuyện gì khiến nó buồn nữa, đừng để nó nhớ đến cháu nữa, cô xin cháu đấy, cháu hãy buông tha cho nó đi.”

Giọng nói buồn bã, lạnh lùng đó tựa như trong giấc mộng.

Anh liền cười và dỗ dành người ở đầu dây bên kia: “Cô ạ, cháu sẽ không làm thế nữa đâu, cháu sai rồi, cháu sẽ không bao giờ làm thế nữa. Để cô ánh được hạnh phúc ạ? Cháu sẽ làm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.