Mười Năm Thương Nhớ

Chương 82: Chương 82: Chương 72: Cơ hội để cả hai được hạnh phúc




Typer: phuongnt208

Lúc A Hoành xuống phòng trực kí túc xá xin chuyển phòng thì thấy Đỗ Thanh cũng đang trả phòng.

Người quản lý kí túc xá liền thắc mắc: “Sao vậy, mấy cô trong phòng xích mích với nhau à?”

Đỗ Thanh liền cười. “Cô hiểu nhầm rồi ạ, mẹ em bảo suốt ngày chẳng thấy em đâu nên gọi em về nhà ở. A Hoành… không muốn đổi phòng đâu ạ.” Nói xong, cô ta liền kéo A Hoành ra khỏi phòng trực.

A Hoành liền hất tay cô ta ra, nhìn cô ta trân trân nhưng không nói gì.

Đỗ Thanh nhướng mày, nói: “Cậu không cần thiết phải làm như vậy, mọi người vẫn bênh cậu lắm. Hôm qua cậu bỏ đi, bọn nó tìm cậu cả đêm, cậu không phải vì tôi mà chuyển đi.”

A Hoành nói: “Tôi và Cố Phi Bạch chia tay rồi”. Nói rồi cô ngước mắt lên, nét mặt tỏ vẻ chán chường nhưng vẫn mỉm cười nói: “Chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”

Đỗ Thanh cúi đầu, lạnh lùng nói: “Hôm qua cậu nói kiếp này sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi, có phải…”

A Hoành thành thật đáp: “Tôi nói thật đấy. Tôi sẽ không tha thứ cho cậu đâu, nếu có thể, tôi cũng không bao giờ muốn gặp lại cậu nữa.”

Đỗ Thanh im lặng, một lúc lâu sau mới ngẩng lên, nói: “Tôi có thể bắt tay cậu một lần nữa không?”.

A Hoành nghĩ một lát, tay trái nắm chặt tay phải, ánh mắt lộ rõ vẻ cảnh giác, lắc đầu, nói: “Không thể!”.

Đỗ Thanh bắt đầu ho, hình như đang bị cảm cúm, hồi lâu, khóe mắt lại ngấn nước, cười nói: “Ai cũng bảo Ôn Hoành là người dễ chơi, vừa rộng lượng vừa hiền lành. Nhưng họ không biết rằng, không ai được phép làm tổn thương trái tim cậu, cậu là người thù dai, một lần bị tổn thương là suốt đời không quên.”

A Hoành cúi đầu, nói nhỏ: “Tôi vốn không phải là người như vậy. Nhưng cậu cũng biết đó, trái tim dù ngờ nghệch đến đâu, qua nhiều lần tổn thương cũng sẽ khó lành.”

Sau đó, người làm lành vết thương cho tôi lại không có mặt.

Đỗ Thanh nhìn cô với vẻ xót xa và nói: “Thực ra cậu không yêu Cố Phi Bạch đúng không, cậu chỉ mong có người lấp chỗ trống cho cậu. Không cần phải là Cố Phi Bạch, tôi hay bất kỳ ai trong phòng mình, dù chỉ là người qua đường cũng đều được đúng không? Chỉ cần một ánh mắt khẳng định là đủ rồi đúng không?”

A Hoành nhìn cô ta, ánh mắt như hồ phẳng lặng, nhưng vẫn ngấn ngấn nước.

Cuối cùng cô mỉm cười, đặt ngón tay lên môi, suỵt một tiếng. “Ê, chúng ta vẫn làm người xa lạ thôi.”

A Hoành về đến phòng thì mọi người vừa mừng vừa bất ngờ, sau đó mặt mũi lại hằm hằm.

Chị ba đập bàn cái đét. “Cái con nhỏ này, không thể không nói được, tính tự ái quá cao, tất cả là do…. Các cậu chiều quá sinh hư!”

Chị tư bình thản đáp: “Bọn tớ chiều nó sao? Thôi đi, bình thường ai là đứa suốt ngàu nâng cằm nó hôn hít, không phải cậu thì là ai?” Rồi cô nàng quay sang nghiến răng ken két với A Hoành. “Tớ còn lâu mới để tâm đến nó, đồ chết tiệt. Trời tuyết lạnh như thế, sao cậu không chạy lên hệ mặt trời, chạy ra khỏi vũ trụ luôn đi cho xong!”

Chị năm cũng vỗ bàn. “Còn tớ nữa chứ, mong được ngủ một giấc ngon lành để có khuôn mặt đẹp dụ dỗ DJ Yan thì lại hỏng bét, cậu có đền không thì bảo?”

Chị cả Vô Anh ôm chặt A Hoành vào lòng, cau mày trợn mắt nhìn chị ba, tư, năm. “Thôi thôi, sao lắm điều thế, con nhỏ về là tốt rồi. Các cậu mà làm em sáu sợ quá lại bỏ đi thì tôi sẽ hất cả ba đứa cậu với giường lẫn chiếu ra khỏi phòng 208 đấy.”

A Hoành khịt mũi giãy giụa. “Chị cả, ngạt thở quá!”

Vô Ảnh ôm cô càng chặt hơn rồi xoa đầu cô với vẻ xót xa. “Đừng có nông nổi như thế nữa nghe chưa, có chuyện gì nói ra cả phòng cùng bàn.”

A Hoành không giãy giụa nữa, trong lòng cảm thấy ấm áp hẳn lên, rồi cô cười, nói: “Tớ hiểu. Lúc đói chỉ cần có một chiếc bánh bao là đã mừng lắm rồi, không ngờ lại có một mâm đồ ăn ngon rơi trúng đầu thế này, toàn những người tốt bụng cả.”

Thế nên, đây là cô gái ngốc chỉ cần có chút tình yêu là cảm thấy mình hạnh phúc nhất thế gian này.

Thế nên, chúng ta còn nói gì được nữa chứ!

Sắp đến kì thi cuối kì.

Giữa chừng, bác Cố lại từ doanh trại về lần nữa, ông nhìn A Hoành, nói với vẻ đầy luyến tiếc và thất vọng: “Bác tưởng bác và cha con sẽ được làm thông gia, dù gì cũng là chiến hữu từ lâu, bác không muốn phụ lại lời gửi gắm của ông ấy. Nhưng con…”

Cho dù thế nào thì cô và Cố Phi Bạch đi tới ngày hôm nay cũng không thể gọi là mối lương duyên được.

A Hoành áy náy vô cùng, nhớ đến cha mà buồn vô hạn. Tuy nhiên, ngoài việc xin lỗi ra, cô không biết nói gì khác nữa.

Người đàn ông đó lại thở dài, rút từ trong chiếc cặp da ra một tấm thẻ ATM và đưa cho cô, nói: “Lần nào mẹ con cũng gửi tiền vào thẻ này, học phí mà bác cho con định kỳ đều rút trong này ra.”

A Hoành đón lấy chiếc thẻ, mặt rất lạnh, cô chau mày định nói gì đó, bác Cố lại lắc đầu: “Đừng hỏi gì hết, con hãy nhớ rằng hô dữ không bao giờ ăn thịt con là được rồi.”

Đột nhiên ông bật cười, thở dài, châm điếu thuốc rít một hơi rồi nói: “A Hoành, con muốn làm tiểu thư nhà họ Ôn hay làm một người bình thường

?”

A Hoành nghĩ một lát nhưng không biết phải đáp như thế nào. Dường như câu hỏi này hơi hoang đường, hay nói cách khác là chẳng liên quan gì đến cô. Cứ như nói ra thì cô sẽ trở thành cái rốn của vũ trụ vậy. Cô chỉ thấy buồn cười. “Bác ơi, tiểu thư nhà họ Ôn cũng là người bình thường. Bác nhìn Nhĩ Nhĩ ấy, ngoài việc học những lễ nghi thông thường. bình thường cô ấy cũng là cô gái thích ăn vặt, ăn nói rất chanh chua mà.”

Ông Cố kẹp điếu thuốc vào hai ngón tay vàng khè, vỗ nhẹ vai cô, nói: “Con biết thế là tốt rồi. Những người này chẳng có gì sướng đâu. Mặc dù ông con bao năm qua quyền cao chức trọng, nhưng lúc nào cũng bị người ta o ép, sống cũng có được thoải mái đâu, may mà thằng anh con cũng…giỏi giang.”

Nhìn khuôn mặt ngơ ngác của A Hoành, ông Cố biết mình hơi nhiều lời, bèn chuyển sang chủ đề khác, dặn cô giữ gìn sức khỏe, sống đoàn kết với bạn bè vân vân.

Mối quan hệ giữa Ngôn Hi vào cô người yêu mới rất ổn thỏa, chỉ có điều Sở Vân rất bướng bỉnh, thích gây chuyện, giống hệt phong cách của anh năm xưa, đến nhảy Bungee cũng thích hét ta là đệ nhất thiên hạ.

Kết quả, dây buộc vừa tháo ra khỏi chân, cô nàng đầu bù tóc rối chui ngay vào lòng anh khóc lóc: “Ngôn Hi, hu hu hu, lạnh quá, hãi quá, em cảm thấy em sắp chết mất!”

Ngôn Hi liền cười, trêu: “Em là đệ nhất thiên hạ cơ mà?”

Sở Vân chớp đôi mắt ngân ngấn nước, cắn nhẹ chiếc khăn mùi xoa, đáp: “Trước mặt anh, đúng là em cảm thấy mình là đệ nhất thiên hạ thật.”

Ngôn Hi nghiêm mặt nói: “Nhóc con, em đừng nên có ảo tưởng đó, trước đây anh cũng luôn cho rằng trái đất chỉ quay quanh anh mà thôi.”

Sở Vân ngân ngấn nước mắt: “Bao lâu rồi?”

Ngôn Hi giơ ngón tay ra, đếm được vài ngón thì không biết thế nào nữa.

Bao lâu rồi nhỉ? Mẹ kiếp, hình như đã quên hẳn rồi.

Tóm lại Ngôn thiếu gia nói với vẻ rất phong độ của một bậc đại gia: “Không sao, trước mặt anh, em cứ việc là đệ nhất thiên hạ, là Đông Phương Bất Bại đi.”

Sở Vân gật đầu lia lịa. “Ờ, trước mặt anh nhá. Nhưng em không làm Đông Phương Bất Bại đâu, gã đó gay mà, anh đừng có mà lừa em.”

Ngôn Hi ngáp dài, nói: “Em cũng có ngốc đâu nhỉ.”

Sở Vân liền chọc anh: “Anh sao vậy, sao đã buồn ngủ thế? Hôm nay là lần đầu tiên chúng mình hẹn hò đấy thiếu gia.”

Ngôn Hi nói: “Điện thoại di động của anh hỏng rồi, phải mang đi sửa đã.”

Sở Vân sầm mặt, nói: “Việc này thì có liên quan gì đến chuyện anh ngủ không ngon nên phải ngáp ngắn ngáp dài?”

Ngôn Hi liền cười. “Anh biết làm thế nào được, không có di động thì không ngủ được, thói quen từ ngày xưa.”

Sở Vân liền bĩu môi, đúng là một thói quen quá tệ. Đột nhiên nhìn thấy gì đó, cô liền vỗ vai Ngôn Hi và reo lên: “Á á, anh Ngôn Hi, anh nhìn kìa.”

Ngôn Hi dụi mắt quay lại nhìn về phía khu vui chơi dường như đã bị tuyết lấp kín. “Gì vậy?”

Đột nhiên má có cái gì đó mềm mềm ấm ấm lướt qua. Ngôn Hi sửng sốt nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Sở Vân, bật cười nhưng không nói gì mà dắt tay cô đi tiếp.

Sở Vân đòi hỏi: “Em muốn ăn kem, pizza, em muốn ăn chiếc bánh cookie to nhất.” Cô ngửa mặt lên nhìn Ngôn Hi, vẻ nũng nịu, ngây thơ hồn nhiên hiện rõ trên khuôn mặt, nhưng vẫn có cái gì đó thấp thỏm bất an trong sự bá đạo đó.

Ngôn Hi liền rút ví ra, cười nói: “Ok, nhưng phụ nữ bọn em sợ nhất là mập cơ mà?”

Sở Vân hùng hồn đáp: “Em không sợ. Ngôn Hi, em không sợ, em chẳng sợ gì hết.” Cô nói câu này để ám chỉ ý khác, cô nhìn thẳng vào mắt Ngôn Hi, giọng nói trong trẻo khiến ai cũng phải yêu.

Ngôn Hi mỉm cười, chiếc khăn quàng cổ buộc hơi chặt nên anh lới lỏng ra và nói: “Thế thì tốt quá!”

Bàn tay nắm tay cô khá lạnh, chỉ còn lại chút xíu hơi ấm mà thôi.

Sở Vân kéo Ngôn Hi lên tàu hải tặc, ngồi luôn ba lần liền, cô nói: “Trước đây vì giữ gìn hình ảnh trước công chúng nên em chưa bao giờ ngồi cái này, ngố thật.”

Ngôn Hi thấy cô nôn thốc nôn tháo mà vẫn nắm chặt áo khoác ngoài của mình, bèn đưa cho cô cốc nước ấm lườm rồi nói: “Bây giờ còn ngố hơn.”

Sở Vân súc miệng rồi đứng thẳng lên, khẽ dựa vào vai Ngôn Hi, cười nói: “Bọn mình đều ngố mà.”

Đã là ngố thì đều giống nhau.

Tối hôm đó, họ uống rất nhiều rượu, Sở Vân ăn đồ ăn vặt ở các sạp hàng rong ven đường, tay áo xắn lên, chẳng còn hình ảnh của cô MC hot girl ngày thường.

Cô nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, cười nói: “Ngôn Hi, đã đến lúc tức cảnh sinh tình rồi, anh thử dùng mấy câu thơ khen ngợi dung nhan của em hoặc nói yêu em biết bao cũng được.”

Ngôn Hi nói: “Em tìm nhầm người rồi, hồi cấp ba anh có đủ điểm trung bình môn văn đâu. Lục Lưu may ra còn làm được, hồi nhỏ cha hắn thường bắt hắt học thuộc ba trăm bài thơ Đường.”

Sở Vân liền cười. “Ê, phải cho em tận hưởng cảm giác được tán tỉnh là thế nào chứ.”

Ngôn Hi thực sự thấy đau đầu, mẹ kiếp, phụ nữ thật rắc rối.

Anh lục tung trong đầu, đột nhiên nhớ tới đôi môi đang mỉm cười, hôm ấy cũng vào ngày đông, giọng nói ấy rất dịu dàng: “Lục nghị tân phôi tửu, hồng nê tiểu hỏa lư. Vãn lai thiên dục tuyết, năng âm nhất bôi vô?”

Sau đó, người ấy ôm sành rượu nhìn anh cười khúc khích.

Ánh mắt đó dịu dàng biết bao.

Sở Vân lại lắc đầu. “Bài này không hay, đơn giản quá, chẳng có gì thú vị cả.”

Ngôn Hi giật mình, biết mình bất giác đọc bài thơ đó ra theo dòng kí ức, bèn nghịch li rượu, nói: “Đúng là không hay thật. Nhưng lão tử chỉ nhớ ra được bài đó, biết làm thế nào?”

Sở Vân phồng miệng nói: “Xinh đẹp thì giải quyết được gì!”

Ngôn Hi lạnh lùng đáp: “Xử lý khuôn mặt của em cho xinh đẹp đã rồi hãy rủa anh.”

Sở Vân bẹo má anh. “Anh không nhường em được một chút sao, em là người yêu anh mà.”

Ngôn Hi nói: “Ờ, người yêu à, em lau miệng đi, miệng toàn xì dầu kìa.”

Sở Vân hậm hực. “Ngôn Hi, anh nói lời mà chẳng giữ lấy lời gì cả, hồi đầu anh nói thế nào, anh bảo anh…”

Ngôn Hi khẽ hôn lên má cô một cái như chuồn chuồn đạp nước rồi nói: “Thôi thôi, lắm điều quá!” Nói rồi anh quay sang gọi bà chủ ra thanh toán, phía đối diện chỉ còn lại một bức tượng đỏ rực đang cười ngượng nghịu.

Cô nói: “Ngôn Hi, em thực sự rất thích anh, thực sự rất thích.”

Ngôn Hi “ờ” một tiếng, gật đầu nói: “Anh biết.”

Sở Vân nói: “Hình như em cần phải có rất nhiều dũng khí để đến với anh.”

Ngôn Hi nhướng mày, hỏi: “Rồi sao?”

Sở Vân liền cười: “Thế nên chỉ cần anh cố gắng quên đi mối tình đầu của anh.”

Ngôn Hi sững lại, hỏi: “Mối tình đầu, ý em là mối tình đầu ở trường mẫu giáo hay mối tình đầu thời cấp một?”

Trong đầu Ngôn Hi cho rằng, anh có vô số mối tình đầu, cô giáo trẻ xúc cơm cho anh ở trường mầm non, cô bạn gái cùng lớp với kiểu tóc búp bê cho anh một nửa cục tẩy, Lâm Loan Loan với mái tóc xoăn học cùng cấp hai, Mĩ Mĩ - người anh đã từng hôn trong con ngõ nhỏ và bị ăn đánh vì tội này.

Ờ, người yêu, ý em là chỉ cô nào?

Sở Vân cười ha hả. “Trường mầm non, ờ, trường mầm non.” Sau đó, cô nhấc chân lên rồi giẫm mạnh xuống, làm tuyết bắn hết lên người Ngôn Hi. Thực ra cũng chẳng có gì đáng lo, đúng không anh yêu?

Theo lời của các tờ báo lá cải thì tình cảm giữa Ngôn Hi và Sở Vân phát triển với tốc độ tên lửa, độ hủy diệt thật khó có gì sánh nổi.

Fan club của Ngôn Hi buồn như đưa đám, các fan nam của Sở Vân kéo đến trước cổng đài truyền hình, ngồi yên biểu tình. Còn hai đương sự thì cứ việc ăn uống, tay trong tay nồng thắm với nhau.

Điện thoại di động của Ngôn Hi đã sửa xong, kết thúc chuỗi ngày ôm hai con mắt thâm sì như gấu trúc, thật đáng thương.

Tân Đạt Di và Trần Quyên theo dõi mấy ngày liền, biết Ngôn Hi thật lòng nên bắt đầu chơi bài bi lụy, chạy đến nhà Ngôn Hi ôm Tiểu Khôi than ngắn thở dài.

Tiểu Khôi cũng tỏ ra quý mến Sở Vân. Thằng nhỏ cũng có suy nghĩ đơn giản thôi, chủ yếu là đi theo Sở Vân thì sẽ có thịt ăn.

Còn con Thịt Kho Tộ cao quý thông mình thì tỏ ra rất coi thường Tiểu Khôi, nhà ngươi đúng là loại cứ có sữa là nhận mẹ, thật bó tay hết cách. Và thế là nó mổ một cái rõ đau lên đầu Tiểu Khôi, sau đó vỗ cánh bay sang cửa sổ tầng hai nhà họ Ôn, lắc lư cái đầu, réo: “A Hoành ơi A Hoành”. Không biết ai đã dạy nó.

Bà Uẩn nhìn Thịt Kho Tộ, mà không nhịn được cười, túm lấy nó rồi gọi cho Ngôn Hi. “Coi nè, con nhỏ sắp thành tinh rồi.”

Ngôn Hi cười khẩy, xách cánh con Thịt Kho Tộ lên đe dọa: “Sớm muộn gì thì tao cũng cho mày vào nồi băm.”

Con Kho Tộ nhìn anh, đôi mắt nhỏ đen lay ngân ngấn nước.

“A Hoành ơi A Hoành.” Nó gọi với giọng rất tội nghiệp, nét mặt Ngôn Hi lại lạnh tanh, gật đầu với bà Uẩn, nói: “Cô ơi cháu vào trước đã, Sở Vân còn đang đợi cháu.”

Bà Uẩn nói: “Cháu suốt ngày bận như thế, làm gì có thời gian chăm sóc Tiểu Khôi và Kho Tộ, thôi cứ để cô chăm cho…”

Ngôn Hi liền cười. “Không phải phiền thế đâu ạ, Sở Vân rất quý chúng, thường xuyên mang về nhà nuôi đó cô.”

Bà Uẩn cũng thấy mừng. “Thế thì tốt rồi!”

Lúc Ngôn Hi rời nhà họ Ôn thì Tư Nhĩ đã chạy ra, đứng sau lưng anh ngập ngừng hồi lâu. Ngôn Hi phát hiện ra liền quay lại mỉm cười, hỏi: “Nhĩ Nhĩ, có chuyện gì vậy?”

Tư Nhĩ nhìn Ngôn Hi hồi lâu rồi mới cắn môi nói: “Anh Ngôn Hi, em sai rồi.”

Ngôn Hi vỗ nhẹ đầu cô.

Mắt Tư Nhĩ ngân ngấn lệ, cô nghẹn ngào nói: “Anh không nên làm như thế. Em sai rồi, chuyện với A Hoành…”

Ngôn Hi bình thản ngắt lời: “Đủ rồi, mọi chuyện đều đã qua.”

Tháng ngày vẫn đều đều trôi qua, tình cảm giữa hai người ngày càng sâu đậm, tết Âm lịch năm 2003 cũng sắp đến.

Nhà Sở Vân không ở thành phố B, cô định về nhà ăn tết với cha mẹ, thế nên trước khi về, cô đi chơi với Ngôn Hi đến rất khuya. Ngồi trong quán bar, Sở Vân uống khá nhiều rượu, chắc là do uống rượu nội lẫn rượu ngoại nên một người từ trước đến nay có tửu lượng rất tốt như cô cũng phải say.

Ngôn Hi đành phải lái xe đưa cô về nhà. Sở Vân ngồi sau, vừa hát vừa la lối, thỉnh thoảng lại mở cửa kính ra nôn một hồi.

Ngôn Hi lái xe lúc dừng lúc chạy, vật vã một hồi, cuối cùng bực mình quát: “Em ngồi yên có được không?”

Đôi mắt Sở Vân lờ đờ, cô đưa tay lên chào, giọng lèm bèm: “Yes, sir!” Sau đó cúi xuống như ngủ thiếp đi.

Ngôn Hi day day trán, quay vô lăng, đi mất nửa tiếng đồng hồ mới đến khu nhà của Sở Vân. Dìu cô lên tầng ba, mò chìa khóa trong túi xách của cô, chật vật kéo cô lên giường, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Đang đứng dậy định ra về thì ống tay áo bị kéo lại.

Sở Vân mở mắt ra nhìn anh trân trân, nói: “Anh đừng về.”

Ngôn Hi nheo mắt. “Em không say hả?”

Cô quỳ gối xuống giường, tay vòng qua cổ anh, nói: “Ngôn Hi, đừng về, cũng đừng…. đợi nữa, anh không đợi được cô ấy nữa đâu.”

Ngôn Hi liền cười: “Ai, anh đang đợi ai?”

Sở Vân nói: “Ngôn Hi, anh không yêu cô ấy, chỉ là chưa buông xuôi được thôi.

Ngôn Hi, cô ấy không còn là đứa trẻ cần anh bảo vệ nữa, cô ấy có hạnh phúc của riêng mình. Anh biết không, kể từ giây phút anh rời xa cô ấy, số phận đã an bài anh mãi mãi để mất cô ấy rồi.”

Mắt Ngôn Hi như nhòe đi. Những điều Sở Vân nói tựa như một mũi dao đâm thẳng vào lòng anh, rớm máu.

Ánh mắt lộ rõ vẻ xót xa, cô không nói gì mà chỉ cúi đầu hôn lên môi, má cằm của anh, mọi động tác đều rất dịu dàng, kèm theo vẻ đắm đuối rung động.

Đột nhiên đèn tín hiệu trong túi áo vest sát ngực Ngôn Hi bật sáng, ngay sau đó là tiếng chuông tít tít.

Sở Vân lấy nó ra, không phải ai gọi đến, chỉ là lời nhắc nhở về thời gian. Cô bấm nút nghe.

“Hê, bắt buộc phải nói ư? Đành vậy, Ngôn Hi, chúc anh ngủ ngon.”

Lần đầu tiên cô nghe thấy giọng nói này, không phải là tiếng máy móc lạnh lùng, mà là giọng nói rất nhẹ nhàng, vọng ra từ chiếc điện thoại di động, yên tĩnh dịu dàng.

Cô ngước mắt lên, trong mắt Ngôn Hi là những cảm xúc cô không thể hiểu nổi. Cô thực sự không muốn gọi đó là… sự dịu dàng.

Ngón tay cô run rẩy, định bấm nút nghe lại nhưng Ngôn Hi đã giật lấy điện thoại và bấm nút kết thúc, thản nhiên bỏ lại vào túi áo.

Lúc anh quay đi, cô đã nước mắt như mưa.

Ngôn Hi nhìn cô, bình tĩnh nói: “Mai anh đưa em ra sân bay, em uống hơi nhiều, ngủ sớm đi nhé.”

Cô liền vớ lấy tất cả những đồ vật ở gần mình ném về phía anh, vừa khóc nức nở vừa nói: “Khó khăn lắm em mới giành được cơ hội yêu anh từ tay Lục Lưu, anh có biết không, có biết không?”

Ngôn Hi nhìn cô, thở dài, nói: “Anh biết.”

Sở Vân lắc đầu, nước mắt như mưa. “Anh không biết, anh không biết em không muốn anh phải sống khổ sở như thế nào, anh không biết yêu anh em khốn khổ như thế nào đâu!”

Ngôn Hi khẽ giọng đáp: “Anh xin lỗi.”

Cô nói: “Anh về đi, em không cần anh nữa. Ngôn Hi, anh cút đi, cút đi!”

Ngôn Hi lặng lẽ nhìn cô, bình thản nói: “Trên bàn có thuốc giải rượu, em nhớ uống nhé!”

Sở Vân lại bật khóc nức nở, hồi lâu mới nấc lên, đáp: “Anh yên tâm, em sẽ không biết để Lục Lưu biết, anh… nhớ Ôn Hoành thế nào đâu.”

Cổ họng Ngôn Hi khô khốc, anh gật đầu, cúi người nói “cảm ơn em” rồi xoay người ra về.

Ngôn Hi ngồi trong xe, ngoài cửa sổ tuyến đang rơi rất dày. Anh ôm đầu gối mới nhớ đến em.

Ai mà cần em chứ?!

Có thằng ngốc mới đợi em, có thắng ngố mới nhớ đến em.

Vừa lẩm bẩm anh vừa bật đi bật lại đoạn ghi âm trong điện thoại, âm thanh đó dịu dàng biết bao: “Ngôn Hi, chúc anh ngủ ngon.”

Ngôn Hi, chúc anh ngủ ngon!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.