Mười Năm Thương Nhớ

Chương 44: Chương 44: Niềm vui sinh nhật trước ống kính




"A Hoành... đúng không nhỉ?" Cô gái ngồi trước mặt có vẻ đã ngà ngà say. "Nếu chị khuyên một câu chân thành, không biết em có giận không?"

"Gì cơ?" A Hoành ngơ ngác, bốn bề ồn ào náo nhiệt, bị mấy người bạn cũ của Tư Hoán và Ngôn Hi chuốc cho mấy chén, cô cũng đã thấy lơ mơ.

Hôm nay họp lớp cấp hai của Tư Hoán và Ngôn Hi, thấy cô ở nhà không có việc gì, Ngôn Hi cũng kéo cả cô đến đây. Lúc đầu, cô tưởng mình sẽ lạc lõng, nhưng không ngờ nhóm bạn đó rất dễ thương, họ tỏ ra vô cùng thân thiện và gần gũi. Ngôn Hi và Tư Hoán ngồi cạnh ngau rỉ tai nói chuyện gì đó rồi cười vẻ thích thú.

Ngồi bên cạnh cô là bạn cùng bàn ngày trước của Ngôn Hi, rất xinh xắn, dễ thương, cười đùa với Ngôn Hi cũng rất vô tư.

"Em nên cách Ngôn Hi xa ra một chút." Cô bạn đó nhìn và thở dài nói.

"Hả?" A Hoành uống chút bia nên giọng cũng hơi lè nhè.

"Ý chị là..." Cô bạn đó ghé sát vào tai cô.

"Nói gì với A Hoành đó Lâm Loan Loan?" Ngôn Hi nâng cốc lên, ngắt lời cô bạn.

"Kể các chiến tích của ông hồi cấp hai thôi, lần nào gây chuyện đều đổ tội cho người ta nhắc nhở bao nhiêu lần!" Lâm Loan Loan này, bà không yêu thầm tôi đấy chứ! Sao lại để ý tôi kĩ thế!"

"Lãng nhách!" Lâm Loan Loan cười, quát.

Tư Hoán liền cười. "Từ thời cấp hai đã thích xem hai anh chị này cãi nhau, lần nào cũng cười vỡ bụng."

“A Hoành, em cứ ngồi đó xem trò hề nhé!” Tư Hoán bước đến chỡ A Hoành, đưa cho cô một lon nước hoa quả.

“Ôn Tư Hoán, Tư Hoán, để tớ mời cậu một cốc.” Lâm Loan Loan đứng lên rồi loạng choạng bước đi, hai má đỏ bừng vì đã ngà ngà say.

“Lâm Loan Loan, cậu say rồi đấy!” Tư Hoán mỉm cười, để lộ hai lúm đống rất duyên.

"Bạn cũ mời mà không chịu uống hả?" Lâm Loan Loan giơ cốc bia lên đưa cho Ngôn Hi, mắt trợn trừng giả vờ giận dữ.

"Mười một giờ rồi." Tư Hoán giơ tay xem đồng hồ rồi dịu dàng nói: "Loan Loan, cậu uống say, về nhà, mẹ cậu sẽ lo đấy."

"Thế cậu thì sao, Ôn Tư Hoán?" Lâm Loan Loan cười, nói.

Tư Hoán khẽ cau mày nhưng không nói gì.

A Hoành nhìn lên trời, cảm thấy mình đã nghe thấy điều gì đó không nên nghe.

Một cơn gió thổi tới làm tóc cô rối bời, cô đưa tay định vén tóc ra sau tai thì cảm thấy trên ngón tay có cái gì đó âm ấm, man mát. Ngoảnh lại thì thấy Ngôn Hi, anh kéo tay cô sang một bên, cúi đầu nói nhỏ: "Trẻ con đứng đây là vô duyên đấy."

A Hoành lặng lẽ gật đầu.

Ngay lập tức, anh lại kéo cô ra trước mặt mọi người, tự hào nói: "Coi này, đây là A Hoành nhà tôi đấy, xinh xắn dễ thương, nấu ăn rất ngon, nói năng có duyên, mọi người thấy sao?"

Cả nhóm liền cười ồ lên. "A Hoành là em gái Tư Hoán cơ mà, sao lại ở nhà cậu được!"

"Vớ vẩn! Rõ ràng là con gái nhà tôi!" Giọng rất quả quyết, chắc như đinh đóng cột.

A Hoành liền la lớn: "Haizz, ồn ào quá, Ngôn Hi à!"

Ngôn Hi liền im bặt rồi quay sang với vẻ mặt biết lỗi. "A Hoành nhà tôi chỉ hơi ngại thôi, bình thường rất dịu dàng và ngoan ngoãn. Các cậu đừng hiểu lầm nhé... Này này, cậu đó, thằng mập, đừng có cười nữa."

Cả đám toát hết mồ hôi hột, đồng thanh nói: "A Hoành... vất vả quá nhỉ!"

A Hoành liền đáp khẽ: "Vì nhân dân phục vụ mà!"

Cả đám phì cười, cô bé này cũng lém không kém.

Anh chàng bị gọi là "thằng mập" cười ngặt nghẽo, nói: "Ngôn Hi, từ năm cậu nghỉ học, tôi chẳng còn được cười đã như bây giờ."

Bầu không khí đột ngột trùng xuống.

Nghỉ học? Ai nghỉ học? Ngôn Hi ư?

A Hoành nhìn mọi người với ánh mắt thắc mắc, dường như cả nhóm sực nhớ ra điều gì, nét mặt có vẻ khác lạ.

Ngôn Hi lại cười tủm tỉm, hỏi: "Mọi người còn nhớ cô nàng hoa khôi ở lớp bên cạnh không, hồi ấy cô ta say tôi như điếu đổ, bây giờ không biết thế nào rồi?"

Cả đám liền nhao nhao phụ hoạ theo: "Đúng đấy, lâu lắm không gặp, không biết bây giờ thế nào rồi, từ trước đến giờ, Ngôn thiếu gia lúc nào chẳng có sức quyến rũ khó cưỡng."

"Khách sáo quá, khách sáo quá!"

Ngôn Hi chuyện trò một lát rồi mỉm cười, dắt A Hoành ra ngoài trong trạng thái ngà say.

Ra đến cổng khách sạn, Tư Hoán và Lâm Loan đang tranh cãi chuyện gì đó.

"Tư Hoán, cứ tiếp tục thế này cậu sẽ mệt vì Ngôn Hi thì đứng nói linh tinh." Ánh mắt Tư Hoán có cái gì đó hơi lạnh lùng.

"Cậu ta lúc nào cũng giống một quả bom hẹn giờ, không biết bao giờ sẽ phát nổ, đến lúc ấy sẽ làm tổn thương tới cậu đó." Lâm Loan Loan có vẻ chán chường, giọng khá ức chế.

Ngôn Hi đứng cách đó không xa, ánh mắt mông lung, không hiểu đang nghĩ gì.

A Hoành mím môi, nhẹ nhàng nói: "Về nhà thôi."

"Em không muốn nghe tiếp à?" Giọng Ngôn Hi mơ màng như đang ở trên mây.

"Nghe lén đâu phải là chuyện đáng để quân tử làm, đúng không?" A Hoành cười.

"A Hoành, anh đã từng bỏ học, hồi lớp tám." Ngôn Hi đút tay vào túi quần, mắt liếc về phía hai người đang cãi nhau kia, bình thản nói.

A Hoành liền gật đầu.

“Vì... ốm một đợt nên phải ở nhà nghỉ ngơi rất lâu. Lâm Loan Loan đã vô tình nhìn thấy tình trạng của anh lúc ốm.” Giọng Ngôn Hi có chút gì đó lành lạnh.

“Vậy à?” A Hoành cúi đầu, bóng hai người đổ dài dưới ánh đèn.

“Sau đó, bác sĩ nói bệnh này sẽ tái phát.”

“Rồi sao nữa?” A Hoành khẽ ngước mắt lên.

“Sau đó, không sao nữa.” Ngôn HI thở dài, bàn tay buông thõng xuống.

“Vâng.” A Hoành gật đầu, nhớ lại vẻ không yên tâm về Ngôn Hi của cụ Ngôn trước lúc lên đường rồi nghĩ ngợi gì đó, hàng lông mày của cô khẽ cau lại.

“A Hoành, anh biết hôm nay Lâm Loan Loan định nói gì với em.”Dưới ánh đèn đường, người đi bộ khá thưa thớt, Ngôn Hi chăm chú nhìn về phía xa và sực nhớ ra điều gì đó.

“Gì cơ?” A Hoành cười. Thực ra cô không tò mò lắm.

“Ngôn Hi là viên thuốc độc bọc đường, càng thơm ngọt thì càng nhiều độc tố.” Giọng Ngôn Hi bình tĩnh một cách bất thường.

“Sao anh lại biết?” A hoành khịt mũi.

“Cô nàng nói với anh như thế, trước lúc ăn cơm ấy.” Ngôn Hi đưa tay lên miệng, cười tủm tỉm.

“Tại sao anh lại kể với em?”

Ngôn HI quay đi rồi đột ngột dừng chân lại. “Anh là người dạy em chửi bậy.”

A Hoành cảm thấy ngại ngùng, mấy hôm trước, Trần Quyện đã miêu tả rất sinh động những câu nói bậy của cô cho Ngôn Hi nghe.

“Thế nên, những chuyện xấu về anh, chỉ có anh mới cò thể kể cho em nghe.” Ngôn Hi khẽ giọng nói.

A Hoành cười cười lắc đầu, đúng là chỉ có Ngôn Hi mới lạc quan được như vậy.

Tháng Bảy, tiết trời vô cùng nóng rực, ve kêu râm ran suốt cả ngày. Lúc đầu, hai người định bắt taxi về nhà nhưng khi xem lại tiền, cả hai cộng lại còn chưa đủ mười tệ.

Hai người ra khỏi nhà, nếu không có mục đích gì đặc biệt thì đều không có thói quen mang tiền.

Làm thế nào bây giờ?

Ngôn Hi cầm mấy đồng tiền nhăn nhúm rồi nhìn về phía quán mì sạch sẽ, sáng sủa trước mặt, cười nói: “Vào ăn mì đi.”

A Hoành thắc mắc: “Đủ tiền không?”

Ngôn Hi liền đưa một ngón tay ra. “Một bát thì đủ.”

A Hoành tỏ vẻ “biết ngay mà”. “Anh ăn còn em đứng nhòm hả?”

Ngôn Hi sầm mặt. “Trong lòng em, hình tượng của anh chỉ có thế thôi hả? Ít nhiều lão tử cũng là nam nhi đại trương phu, hừ!”

A Hoành liền cười. “Ồ? Thế em ăn còn anh đứng nhìn hả?”

Anh chàng thực sự bó tay. “Bọn mình cùng ăn.”

A Hoành mím môi cười chê. “Không, anh hay văng nước miếng như thế...”

Ngôn Hi hậm hực nói: “Anh văng nước miếng bao giờ?”

A Hoành lùi ra sau một bước, nét mặt tỏ vẻ căng thẳng. “Bây giờ lấy anh làm tâm, các phân từ nước đang khuếch tán...”

Ngôn Hi ngượng quá bèn nổi cáu. “Đáng lẽ anh không nên dạy em nói tiếng phổ thông, đáng ghét thật, bây giờ nói câu nào ra câu đấy!”

A Hoành không chịu, bèn phản đối: “Em tự học thành tài chứ có liên quan gì đến anh đâu. Ngoài những câu bắt đầu từ chữ “mẹ”, “bà” ra, anh còn dạy được gì nữa?”

Ngôn Hi phẩy tay, hậm hực nói: “Ăn mì đã, lão tử đói lả rồi đây!!!”

Người đang đứng nấu nì trước quầy là một cô gái chỉ tầm mười bốn, mười lăm tuổi.

A Hoành bước vào, cưới nói: “Em ơi, cho anh chị một bát mì, nhiều thịt vào nhé.”

Một lát sau, bát mì ngon mắt với đầy đủ gia vị và nước sườn nóng sốt đã được làm xong.”

“Thơm quá!” A Hoành ngửi mùi mì thơm phức, bèn nở một nụ cười thích thú.

“Không phải em khoa trương đâu nhưng mì ở quán em là ngon nhất thành phố đấy!” Cô bé chủ quán đắc ý bê bát mì ra đặt trước mặt A Hoành.

“Thế thì hôm nay phải thử xem sao.” A Hoành mỉm cười, tiện tay đưa thìa và đũa cho Ngôn Hi.

Ngôn Hi lấy đũa gắp từng sợi mì cho vào thìa. Anh cúi đầu ăn ngon lành, dưới ánh đèn lờ mờ, nhìn nghiêng, khuôn mặt anh có vẻ khá mơ hồ.

Tự nhiên A Hoành có cảm giác cảnh tượng này như từng gặp ở đâu rồi. À, phải rồi, chính là trước quầy ăn sáng trong con ngõ đó, lần đầu tiên cô nhìn thấy Ngôn Hi cũng là ở góc nghiêng này.

Chỉ có điều, hồi ấy tóc Ngôn Hi còn dài, gần như che kín cổ, còn bây giờ, tóc anh ngắn và thưa hơn.

“Ê, lại ăn vung vãi rồi kìa.” A Hoành thở dài, lấy khăn mùi soa từ trong túi ra, lau nước canh trên tóc ở góc trán cho Ngôn Hi.

“Tóc nhiều phiền phức thật đấy!” Ngôn HI ngẩng mặt cười rồi gắp một miếng thịt đưa lên miệng A Hoành, nói: “Ăn đi!”

A Hoành cẩn thận đón lấy miếng thị, sau đó mới dám đưa vào miệng.

-------------------------------

“Hê, sợ đũa của bản thiếu gia tẩm thuốc độc à?”

“...Có nước miệng.”

“...”

Mấy hôm nay, Ngôn Hi cứ lẽo đẽo bám theo A Hoành như một cái đuôi, ngập ngừng định nói gì đó xong lại thôi.

“Anh có chuyện gì à?” A Hoành hỏi.

“Hoành ơi là Hoành...” Anh cười tươi tắn.

“Nói năng cẩn thận đó nhé!” A Hoành sởn hết gai ốc.

“Ờ... A Hoành, chắc em biết ngày kia là ngày gì chứ?”

“Ngày gì là sao, đương nhiên là ngày đến trường nhận bảng điểm chứ còn gì nữa!”

“Gì cơ? Sao anh không biết ngày kia đi lấy bảng điểm nhỉ?” Ngôn Hi giật thột.

A hoành khịt mũi, nói: “Em nhớ lúc ấy anh đang ngồi xé sách gấp máy bay.”

“Thế gian này tàn nhẫn với anh như vậy đó, trong ngày vui tuyệt vời lại bắt anh phải nghe tin dữ này.” Ngôn HI sụt sịt.

“Ngày vui tuyệt vời nào? Anh đính hôn hai kết hôn?” A Hoành ghé sát vào anh, hỏi, ánh mắt sáng ngời.

“Vớ vẩn! Sinh nhật lão tử!” Ngôn HI xoa đầu, hậm hực nói. “Là con gái của bản thiếu gia mà không hề nhớ sinh nhật của bản thiếu gia, đúng là khiến người ta thất vọng quá!”

“Ờ, anh cứ ra phòng khách mà thất vọng, đừng chui vào bếp nữa, nóng chết đi được.” A Hoành bật cười.

“Hoành ơi là Hoành! Con gái trời đánh Ôn Thi Hoành Hoành của ta ơi!”

“Biến!”

Hôm đi lấy bảng điểm, à, nghe nói còn là sinh nhật của kẻ kia, bạn bè trong lớp xúm lại lao xao: “Ê ê, mọi người nhìn kìa, hôm này Ngôn đại mĩ nhân trông có vẻ buồn quá nhỉ, không biết là do điểm kém hay thất tình? Anh em ơi, đánh cược đê! Nhanh lên!”

“Tôi cược một cái màn thầu, thất tình là cái chắc!”

“Tôi cược một cái bánh bao, chắc chắn là thi bị điểm kém!”

“Một xâu hồ lô bọc đường, thất tình trăm phần trăm!”

“Hai bánh cookie Orio, thi điềm kém!”

“Tôi cược ba cái bánh quy mặt hề, chắc chắn là thất tình. Mấy người không thấy Ngôn Hi và Rose vẫn liếc mắt đưa tình đầy ai oán đó à?”

“Trần Quyện đi giày cao gót, mỉm cười lạnh lùng, nói: “Đây cược bốn cái bánh kem, ăn hết! Toàn những kẻ thực dụng không có mắt, không biết hôm nay là sinh nhật của yêu tinh Ngôn Hi à, có ai không có quà không...” Khi nói đến từ “có ai”, đôi mắt phượng của Trần Quyện liếc xéo về phía A Hoành.

“Ồ...” Cả đám giải tán, chuyện nhà người ta, đâu phải, dã sử gì đâu mà nhúng tay vào!

“A Hoành, em không chuẩn bị quà thật hả?” Mây đen phủ kín trên đầu Ngôn Hi.

“Ờ, sorry nhé, em quên khuấy đi mất.” A Hoành bẽn lẽn đáp.

Tân Đạt Di đứng bên cạnh cười lén.

“Cười cái con khỉ!” Ngôn Hi quát.

Tân Đạt Di hậm hực nói: “Hê! Cậu giỏi giang như thế sao không quát A Hoành đi! Tôi còn gom góp tiết kiệm tiền tiêu vặt hai tháng để mua tặng cậu máy chơi game đấy nhé!”

Ngôn Hi thờ ơ đáp: “Cậu nên chú ý cách sử dụng Hán ngữ cho đúng, rõ ràng cậu làm hỏng máy chơi game của tôi, đây là “đền” chứ không phải “tặng”, cậu hiểu chưa?”

“Đồ keo kiệt.” Tân Đạt Di sực nhớ ra điều gì đó, bèn nói: “Mẹ Lục Lưu hôm nay đặt bàn ở Shangrila, bảo là tổ chức sinh nhật cho cậu, cậu đi sớm nhé!”

Ngôn Hi liền xị mặt. “Không đi, A Hoành nấu cơm trưa rồi.”

A Hoành liền thủng thẳng nói: “Nhà hết gạo rồi, hôm nay không nấu...”

Tư Hoán vừa lấy được bảng điểm, liền bước đến, cười nói: “Đi thôi Ngôn Hi, cô Lâm chuẩn bị mấy ngày nay rồi.”

A Hoành đưa mắt nhìn Ngôn Hi rồi đi theo Tư Hoán.

Ngôn HI không nói gì mà chỉ miễn cưỡng bước đi.

Đến khách sạn Shangrila, bữa tiệc long trọng không kém gì lần trước, thậm chí còn có phần hơn. Bà Lâm Nhược Mai vẫn mặc chiếc áo sườn xám trắng, tô điểm bằng những bông hoa mai phớt hồng, đôi khuyên tai ngọc trai sang trọng, quý phái.

“Chủ xị đến rồi.” Bà cười đứng dậy đón Ngôn Hi.

A Hoành vừa nhấc chân trái lên thì Ngôn Hi đã chặn trước mặt cô, mỉm cười nói: “Cô Lâm, hôm nay làm phiền cô quá!”

Tư Hoán, Tân Đạt Di đều tỏ ra sửng sốt.

Bà Lâm Nhược Mai nhìn Ngôn Hi những cũng liếc sang A Hoành. “Hôm này là sinh nhật con, bác Ngôn sang Mỹ rồi, cô sợ hai đứa con ở nhà nấu nướng không ra gì nên hôm nay bảo đầu bếp ở đây nấu món các con thích ăn.”

Hai đứa? Ngôn Hi liếc Tư Hoán, Tư Hoán liền thì thào “Mẹ tôi nói.”

Đạt Di nhìn ngó xung quanh rồi gườm gườm, nói: “Ô, cô Lâm, đi ăn mà cô cũng có vệ sĩ đi kèm ạ?”

Bà Lâm Nhược Mai mỉm cười rồi phẩy tay, anh thư kí dẫn đầu liền đưa một nhóm đàn ông cao to mặc áo đen, đeo kính đen đi ra. Anh chàng thư kí dáng vẻ điềm đạm gặp lần trước hình như họ Trần, trước khi ra ngoài còn đưa mắt nhìn Ngôn Hi khá lâu.

A Hoành nhìn xuống theo phản xạ, hai chân của Ngon Hi lại đứng với tư thế bắt chéo như lần trước.

Ai nấy trở về chỗ của mình, trong lúc đồ ăn chưa lên, bà Lâm liền cười và nói với Tư Hoán: “Coi kìa, A Hoành xinh xắn thật đấy, lấy hết những nét đẹp của cha mẹ cháu.”

Tư Hóa liền nhìn em gái, cười rồi nói: “Đúng vậy, ông nôi, cha mẹ cháu đều cưng em ấy như trứng mỏng.”

A Hoành mỉm cười, nói: “Đâu có ạ, cô Lâm khách sáo quá!”

Bánh ngọt được đưa lên, Tư Honá châm nến, Ngôn Hi thầm đọc điều ước.

Bà Lâm cười duyên dáng. “Con nói cho cô biết con ước điều gì đấy.”

Ngôn Hi liền quệt một miếng kem trên chiếc bánh gato lên má bà Lâm, cười ranh mãnh. “Cháu ước là được sống thêm vài năm trước khi lên cơn điên. Cô Lâm thấy nguyện vọng này của cháu có đucợ không?”

Tư Hoán sững sờ nhìn bà Lâm sang trọng, quý phái với vết kem lấm lem trên mặt, trông hài hước vô cùng.

“Con à, nguyện vọng này không ổn đâu.” Bà Lâm không giận mà cười rồi nhẹ nhàng lau vết kem trên mặt, ánh mắt vẫn đầy vẻ dịu dàng. “Từ nhỏ on đã là đứa trẻ không bình thường rồi.”

Tư Hoán thấy bà Lâm không bực thì cố kiềm chết điều anh đang sợ hãi, để khuấy động phong trào, anh bày trò lấy bánh kem ném mọi người.

Đạt Di là kẻ ham chơi, chẳng mấy chốc đã làm náo động cả phòng ăn, trên người dính đầy bánh kem.

Ngôn Hi là chủ xị của buổi sinh nhật hôm nay, bánh kem lại có ba tầng, nên đến cuối cùng, anh gần như biến thành người tuyết, đầu tóc, mặt mũi, thậm chí lông mi cũng dính đầy kem.

A Hoành cũng bị Ngôn Hi phết đây kem lem nhem lên mặt.

Cửa phòng mở ra, Thư kí Trần cầm máy ảnh bước vào.

“Tiểu Trần, coi đám trẻ con nghịch như quỷ sứ này, em chụo cho chúng một tấm ảnh làm kỉ niệm đi.” Bà Lâm mỉm cười, châm một điếu thuốc, chỉ tay vào đám Ngôn Hi.

Tiểu Trần có vẻ giật thột, nhìn bà Lâm, chần chừ một lát mới nói: “Dạ vâng, Chủ tịch Lâm.”

“Ê, Ngôn Hi, hình như lâu lắm rồi tôi chưa chụp ảnh với cậu thì phải?” Tân Đạt Di khoác tay lên vai Ngôn Hi.

Tư Hoán cau mày, nói: “Tôi nhớ hình như hai năm nay Ngôn Hi không chụp ảnh mình mà chỉ thích chụp ảnh cho người khác thì phải.”

Ngôn Hi liền cười. “Hai năm bảy tháng. Chụp kiểu gì đây?”

Anh đứng ở đó, kem đã chảy nước và nhỏ giọt xuống thảm, dưới lớp kem màu trắng kia, ngoài các nét mờ ảo, khuôn mặt anh tựa như pho tương điêu khắc, ánh mắt thì trống trải đến vô hồn.

“Ngồi xuống, được không?” Anh ngồi xuống xô pha và hơi ngẩng đấu lên, cười. “Như thế nà đã được chưa?”

“Tiểu Trần, từ trước tới giờ em rất có tay chụp ảnh, hôm nay nhớ là phải chụp thật rõ, đừng để lãng phí tướng mạo Đông Gioăng của Ngôn Hi.” Bà Lâm phả ra một làn khói, miệng cười duyên dáng, ánh mắt lấp lánh.

Bàn tay cầm máy của Thư kí Trần run rẩy.

“Đưa em chụp cho.” A Hoành đứng đối diện với Thư kí Trần, bình thản nói.

“Gì cơ?” Người đàn ông này đang cố tỏ ra trấn tĩnh, cô đứng bên cạnh mà cảm nhận s9ược rõ sự hoảng loạn trong nhịp thở của anh ta.

“Máy ảnh, đưa cho em.” Cô nói.

Thư kí Trần nhìn bà Lâm, bà liền cười tỏ vẻ dễ dãi. “Cứ để cho cô bé chụp.”

A Hoành cầm lấy máy ảnh, nhìn vào ống kính, khẽ thở dài.

Ngôn Hi vẫn giữ nguyên tư thế bắt chéo chân đó, dáng vẻ này giống như một sự thỏa hiệp đầy khó khăn của anh khi đối mặt với sự việc khiến mình căng thẳng.

“Ngôn Hi, ngẩng đầu lên anh.”

Ngôn Hi có vẻ chật vật để giữ thẳng đầu, hình ảnh trước mắt anh không còn là ống kính đen ngòm đầy ý mỉa mai, trêu chọc nữa.

Cô gái đó mím môi, ánh mắt dịu dàng, bình thản như mặt hồ lặng sóng.

Anh cảm thấy mắt mình hoa lên.

Cô nhìn vào mắt anh, cười tươi, nói: “Ngôn Hi, ống kính, ống kính, đúng rồi, nhìn ống kính như thế nhé!”

Ngôn Hi cười, nhìn thẳng vào mắt cô.

Cô chớp mắt và bấm “tách” một cái.

Trên ảnh là hình ảnh Ngôn Hi bên cạnh chiếc bánh kem không còn lành lặn cùng dòng chữ: Happy birthday to Ngôn Hi!

Sau đó, ảnh được rửa ra, A Hoành liền đưa tấm ảnh cho Ngôn Hi. “Này, quà sinh nhật muộn em tặng anh.”

Ngôn Hi, anh chàng Ngôn Hi xuất hiện vô tình, anh chàng Ngôn Hi ăn nói gàn dở, anh chàng Ngôn Hi nổi trận lôi đình mỗi khi có kẻ bắt nạt cô, anh chàng ngôn HI dịu dàng nói với cô rằng: “Anh biết...”

Vì chắc chắn sẽ tiếp tục vui vẻ nên hôm đó không muốn nói những điều này, Ngôn Hi...

Happy birthday to you!

Anh có hài lòng với món quà sinh nhật này không?

Bức ảnh với chiếc bánh kem không còn lành lặn, ống kính đặt quá gần nên dòng chữ mờ nhòa, lại được anh chàng cất giữ cả đời. Bạn bảo như thế có được coi là hài lòng hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.