Chuyển ngữ: Violet Biên tập: Thủy Nguyệt Vân
“Ha ha
ha ha. . . đốt pháo này!” Thời Huệ Trân đã sớm say khướt đến ngã trái
ngã phải, không hề phát hiện ra sự việc đã phát sinh nên cũng không lập
tức tìm cách dập lửa.
Ngọn lửa cháy lan lên chiếc giường do mấy tấm ván gỗ đóng thành, nuốt lấy một
góc chăn cô bé vẫn thường đắp đi ngủ, rất nhanh cả chiếc chăn đều bị lửa đốt cháy. . . Ý Lương đứng lặng người tại chỗ, bóng đèn nhỏ duy nhất
trong phòng đã tắt, nhưng mà gian nhà lại dần dần sáng bừng lên, chung
quanh đều là ánh lửa.
“Không
cần phải sợ! Không cần lo lắng. . .” Miệng Thời Huệ Trân còn la hét.”Con đi ra ngoài chờ mẹ trước, căn phòng cũ nát này cháy hết cũng chẳng sao, mẹ lấy vài thứ rồi đi ra ngoài ngay. . . con chờ mẹ một lát thôi.”
“Mẹ. . .”
Ý Lương
nhìn thân thể mẹ ngồi xổm, lục lọi trong ngăn tủ nhỏ duy nhất của gian
nhà, bốn phía lửa cháy bùng bùng đã làm cho gian nhà ấm áp hẳn lên,
không còn lạnh lẽo giống như trước nữa.
“Nghe
lời đi! Không phải mẹ đã bảo con phải nghe lời sao?” Thời Huệ Trân quay
lưng lại nhìn cô bé, rượu đã làm cho thân thể cô ta mất đi cảm giác, bao gồm cả ý thức và hành động.”Con đi ra ngoài chờ mẹ trước, mẹ tìm đồ
vật, con đừng ở trong này, ầm ầm ĩ ĩ chết được! Mẹ sẽ không tìm được đồ
vật, con ra ngoài trước đi!”
Ý Lương
không thể làm gì khác đành sải chân, nhảy qua những đồ bị cháy, đi ra
khỏi nhà, gió lạnh bỗng chốc ập đến toàn thân cô bé, đông lạnh đến nỗi
làm cô bé muốn chạy lại vào trong, nhưng mà khi cô bé quay đầu lại thì
lửa đã nuốt lấy gian nhà ván gỗ kia.
Khi cô
bé vừa mới đi ra khỏi thì cánh cửa đã bị lửa cháy làm rơi xuống, tấm ván cửa đơn sơ vốn không đóng lại được cũng bị đốt cháy hoàn toàn, Ý Lương
nhìn vào bên trong nhà lại càng là một biển lửa đang bùng cháy, ngay cả
mẹ đang ở đâu cô bé cũng không nhìn thấy.
Một đám
lửa lạ lẫm sưởi ấm cơ thể cô bé, nhưng cũng thiêu hủy nơi ấm áp duy nhất của cô, chân cô bé đứng ở trên đất lạnh lẽo, ngay cả đôi giày cũng
không có, khí lạnh cứ như thế mà xuyên thấu qua tứ chi cô bé, lan tràn
đến từng ngóc ngách trong cơ thể cô.
Lửa càng cháy càng ác liệt, một số người lao nhao từ trong nhà mình chạy ra,
những người phụ nữ bắt đầu thét chói tai tìm nơi chạy trốn, những người
đàn ông bắt đầu cứu hoả, dùng thùng nước lớn hắt nước vào căn nhà để
tránh lửa cháy lan ra nơi khác.
Người càng tụ càng nhiều, không lâu sau tiếng ô u ô u của xe cứu hỏa cũng chạy tới.
Tất cả
xảy ra thậm chí chưa đến nửa tiếng đồng hồ đã làm gian nhà gỗ nhỏ hóa
thành tro tàn. . . Chỉ trong khoảng thời gian ngắn vậy thôi mà cái gì
cũng không còn, tất cả đều cháy hết!
Những
thứ vốn có trong nhà bây giờ đã không còn gì cả, bốn bức tường và một
cái nóc nhà lợp qua loa, sau khi bị lửa thiêu hết thì bên trong không
còn chừa lại thứ gì, chỉ còn lại một thân thể cháy đen.
Thời Huệ Trân ngay cả kêu cũng chưa từng kêu lên, cứ như vậy chết cháy ở bên
trong, khi đội viên phòng cháy chữa cháy khiêng cô ra, lúc tách mở tay
cô thì tìm được một viên đá nhỏ trong bàn tay,trên đó viết ba chữ “Thu Ý Lương” . . .
Viên đá kia gần như không có chút xíu giá trị nào, nhưng là kỷ vật duy nhất mà mẹ Ý Lương để lại cho cô.
***
Ký ức
cuối cùng của Lạc Diễn Hàn về Thời Ý Lương là khi cậu đứng trên bãi đất
trống đã cháy sạch chỉ còn một đống tro tàn, hòa mình vào giữa đám người vây xem, nhìn một chiếc xe ô tô cũ nát dừng phía sau chợ bán thức ăn
đặt song song với một đám xe vận chuyển rau quả, có vẻ hết sức buồn
cười.
Ngồi ở
trong xe là một nữ tu, còn có một bác lái xe, bọn họ vào gian nhà của mẹ Lưu dẫn theo Thời Ý Lương đi ra, mẹ Lưu ôm thân thể bé nhỏ của Thời Ý
Lương hôn liên tục, nước mắt giàn giụa.
Những
người trước kia hay chỉ chỉ trỏ trỏ hai mẹ con nhà họ Thời bọn họ cũng
đã quên mất là mình đến chợ để mua thức ăn, tất cả mọi người tụ tập ở
phía sau chợ chứng kiến cảnh người của cô nhi viện tới mang Thời Ý Lương đi.
“Phải ngoan, phải nghe lời, có biết không?”
Mẹ Lưu
thật muốn nhận nuôi Ý Lương, nhưng mà cô không có năng lực để chăm sóc
tốt cho cô bé, chồng cô vừa nghiện rượu lại vừa cờ bạc, chỉ ứng phó với
đòi hỏi của chồng thôi cô cũng không còn thời gian dành cho việc khác
nữa rồi, đành phải trơ mắt nhìn người ta đến mang Ý Lương đi.
“Lúc nào rảnh mẹ Lưu sẽ đi thăm con, con nhất định phải ngoan nha!”
Mẹ Lưu
nước mắt ròng ròng, giọng nói nghẹn ngào so với bất cứ bộ phim truyền
hình nào cũngdữ dội hơn, thậm chí có mấy người phụ nữ vây xem cũng lau
lau nước mắt.
Mà cô bé một câu cũng chưa nói chỉ nhìn mẹ Lưu, trên mặt viết bị vứt bỏ. . .
“Thật
đáng thương. . .” Trong đám người tràn ngập tiếng khẽ thảo luận.”Đứa bé
kia nghe nói bị bệnh, là bị câm điếc hay mắc chứng tự kỉ gì đó, không
biết nói chuyện.”
“Chị
xem, người phụ nữ kia khóc thành như vậy mà đứa bé kia một tiếng cũng
không khóc, phải chăngviệc mẹ nó đã chết nó cũng không biết? Ngay cả
khóc cũng chưa từng khóc.”
Trước mặt mọi người mẹ Lưu giúp cô bé chải lại mái tóclần cuối cùng, vuốt khuôn mặt nhỏ của cô bé, vẻ mặt thật không đành.
“Cảm ơn.” Bỗng nhiên, Ý Lương đột ngột nói một tiếng cảm ơn.
Mẹ Lưu
nghe vậy càng khóc thê thảm, mãi đến khi chồng cô say khướt trở về, cắt
đứt tình cảnh chia lìa bi thươngnày, người của cô nhi viện mới có thể
mang Ý Lương đi.
Ý Lương
ngồi ở trên xe, xe chậm rãi rời khỏi chợ bán thức ăn, cô nhìn cảnh vật
vừa quen thuộc vừa xa lạ này, biết mình phải đi khỏi đây, trong lòng
dâng lên một cảm giác không rõ, mà cô không cách nào giải thích được,
nhưng cảm giác ấy lại có tồn tại.
Mọi người ven đường nhìn chiếc ô tô kia, trên mặt mỗi người đều thể hiện sự đồng tình cùng thương hại. . . ngoại trừ cậu.
Lạc Diễn Hàn đứng ở ven đường, nhìn Ý Lươngtrong xe, đây là lần đầu tiên sau khi cô bị thương đã nhìn thẳng khuôn mặt cậu, ánh mắt của cô không có bất
cứ biến hóa gì, chỉ là lúc xe đi qua cậu, cô đãdừng tại mặt cậu, hai
người cứ như vậy không nói gì mà nhìn chằm chằm lẫn nhau, mãi đến khi xe chạy càng lúc càng xa.
Sau đó
lần lượt từ một số người trong khu dân cư biết được tin tức của Thời Ý
Lương, biết được cô bị đưa vào cô nhi viện, chưa đến vài năm lại truyền
ra tin cô nhi viện hình như lại chuyển cô sang một cô nhi viện khác. . . Dù sao cũng không còn ai biết được tin tức của cô, chỉ có mấy lần khi
mọi người ở đây kể về chuyện người phụ nữ mang dòng máu lai kia cùng con gái của cô ta, thì sẽ đề cập vài câu về chuyện của Thời Ý Lương, nhưng
càng lúc càng ít người biết đến, cô giống như là theo gian nhà và mẹ cô cùng nhau cháy thành tro tàn, gió thổi qua cũng liền bay không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Điều kỳ
quái chính là bóng dáng của cô lại chiếm một vị trí nhỏ trong lòng Lạc
Diễn Hàn, cậu luôn luôn mơ thấy một người giống như con búp bê bị mọi
người vứt bỏ, không có chỗ dựa cứ như vậy đờ đẫn đứng trước mặt cậu, làm cho cậu không biết nên vươn tay hay là xoay người rời khỏi, cậu luôn
luôn cảm thấy mình và cô ấy giống nhau, chỉ đứng đó mở to mắt nhìn cô
biến mất, cũng không thể nhúc nhích, cứ như vậy giằng co đến khi tỉnh
lại.
Một điều kỳ lạ làm tất cả mọi người rớt cả mắt kính, rõ ràng là Lạc Chính Dương
chăm chỉ học tập hơn, thế mà đứng đầu bảng trong các kỳ thi lại là Lạc
Diễn Hàn, cao trung là như vậy, đại học cũng là như thế, cùng nhau lăn
lộn ba năm cao trung, vài lần Lạc Diễn Hàn bị vượt qua sát mép nhưngvẫn
vào trường đại học tốt nhất, mà Lạc Chính Dương biểu hiện cũng không
kém, nhưng nói như thế nào cũng không nổi trội làm người ta bất ngờ được như Lạc Diễn Hàn, chỉ có thể nói là theo con đường bình thường, học ở
Học viện sư phạm, sau đó tham gia quân ngũ, xuất ngũ, trở về trường học
gần nhà làm thầy giáo.
Còn Lạc Diễn Hàn thì một mạch học lên viện nghiên cứu.
Bác sĩ
Lạc tuy rằng cảm thấy đau đầu không ngớtđối với đứa con này, thế nhưng
biểu hiện của đứa con này ở phương diện nào đó lại làm cho ông cảm thấy
kinh ngạc vui mừng, chỉ có thể an ủi mình chí ít đứa con này không hư
hỏng là tốt rồi, ở Đài Bắc mua cho anh một căn hộ nhỏ, bỏ mặc kẻ gây đau đầu này ở Đài Bắc tự sinh tự diệt.
Lý do
lại dùng tới câu tự sinh tự diệt này là bởi vì năng lực kinh tế của Lạc
Diễn Hàn so với tưởng tượng của ông thật sự là rất tốt, tuy rằng nhà là
ông mua cho con mình, nhưng mà sở dĩ ông làm như vậy lại là vì Lạc Diễn
Hàn không hề mở miệng xin tiền ông, sau khi lên đại học anh bắt đầu tay
làm hàm nhai, vợ của bác sĩ Lạc vốn đã không vừa lòng với Lạc Diễn Hàn,
dù sao anh cũng là con riêng mà bác sĩ Lạc sinh với người phụ nữ khác ở
bên ngoài, hơn nữa Lạc Diễn Hàn trong kỳ thi mấy lần đã dùng biểu hiện
rất xuất sắc đánh bại con trai của bà, vậy nên càng làm cho bà cực kỳ
tức giận.
Dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, muốn anh ở Đài Bắc đừng bao giờ trở về nữa!
Mà bác
sĩ Lạc lén lút lấy danh nghĩa của Diễn Hàn mua căn hộ kia, coi như là có chút ítbày tỏ duy nhất của người làm cha đối với đứa con trai này, nếu
vợ ông không thích Diễn Hàn, thì cứ như vậy đi! Ông cũng không dám trông cậy nhiều vào hai người này có thể chung sống hòa thuận với nhau, nếu
như Diễn Hàn không trở về nhà, ông thân làm cha cũng không phản đối, chỉ cần trong nhà không có tranh cãi nữa là được.
Lạc Diễn Hàn cũng không quan tâm cái nhà kia có biến đổi gì, đối với cái nhà ấy
anh cũng không có bao nhiêu bận tâm, bà Lạc không hề thích anhlà sự
thật, từ nhỏ anh đã cố hết sức làm mấy chuyện xấu, cho rằng có thể được
thêm một ít quan tâm, nhưng mà kết quả ngoại trừ chịu đòn ra thì không
còn gì khác.
Về phần
Lạc Chính Dương kia thì vĩnh viễn tốt hơn anh, anh giống như một đứa con hư hỏng mãi mãi không có được tình thương của cha mẹ, rời khỏi cái nhà
kia đi học với anh mà nói là chuyện vui sướng nhất, mà anh ngoại trừ
việc thi vào trường tốt nhất ra, hình như cũng không còncách nào khác,
gần như không hề gặp phải cản trở nào, anh một mạch vượt qua từng cửa ải khó khăn, cứ như thế mà rời khỏi cái trấn nhỏ kia, nhanh chóng rời xa
tất cả.
Nhưng có thế nào anhcũng không ngờ tới đời người sẽ có những cuộc gặp gỡ kỳ diệu như vậy, khi anh tốt nghiệp viện nghiên cứu trong thời gian chờ tham
gia quân ngũ, búp bê trong mộng của anh lại lần nữa xuất hiện trong cuộc sống của anh.