Chuyển ngữ : Violet
Biên tập : Thủy Nguyệt Vân
Tài chính trong viện eo hẹp, mọi người đều không đủ ăn.
Mình biết là mình phải rời khỏi đây, nhưng mình còn có thể đi đâu chứ?
Không
có tiền, không có chỗ ở, nhưng mình cũng không thể tiếp tục ở lại trong
viện, không bao lâu nữa sẽ khai giảng, mình có nên tạm nghỉ học không
đây?
Không,
mình không muốn. Khi còn bé bởi vì mẹ mất mà đã phải nghỉ học một năm,
mình không muốn lãng phí thêm thời gian nữa, tốt nghiệp sớm ngày nào là
có thể nhanh chóng kiếm được tiền ngày ấy.
Mấy
ngày trước chú Chu nói với mình rằng sau khi mình đến Đài Bắc có thể ở
tại nhà của chú, chú ấy là người tốt, nhưng mà mình biết chuyện sẽ không đơn giản như vậy, e rằng mình cần phải tạm nghỉ học một thời gian…Ai,
trước tiên phải tìm một chỗ ở đã, rồi tính xem thời gian tới nên làm gì.
****
Uống rượu suốt đêm, Lạc Diễn Hàn cảm thấy đầu đau như muốn vỡ ra.
Gần tốt
nghiệp, bạn bè tụ tập ăn chơi rượu chè là luôn không tránh được, thân là sinh viên ưu tú của viện nghiên cứu anh đương nhiên không cần phiền não về đầu ra trong tương lai, rất nhiều công ty muốn anh đến làm việc, chỉ còn kẹt ở giữa là vấn đề nghĩa vụ quân sự của anh.Đi tới phòng bếp mở
tủ lạnh, bên trong trống không.
Lạc Diễn
Hàn lẩm bẩm một câu rồi đi vào phòng tắm mở vòi nước hắt nước lên mặt,
cố làm cho mình tỉnh táo một chút, trong gương phản chiếu cằm anh với
một đám râu ria mới mọc, cả người trông lôi thôi như kẻ lang thang lưu
lạc đầu đường vậy, tiện tay cầm lấy dao cạo râu chỉnh sửa lại khuôn mặt, ai ngờ do đầu óc anh vẫn chưa tỉnh táo hẳn nên đã không cẩn thận làm
xước một đường vết thương nhỏ.
Cầm khăn
mặt lau lau khuôn mặt, lau đi vết máu thấm ra từ vết xước, mặc quần jean và áo thun, cầm chìa khóa và bỏ bóp da vào túi quần, anh quyết định ra
ngoài mua vài thứ bổ sung đầy tủ lạnh.
Chiếc xe
máy Harley khí thế này là anh dựa vào đầu tư vài năm nay mà mua được,
ngay cả bạn học khóa trên cũng cảm thấy hứng thú với khả năng kiếm tiền
thiên phú của anh, quả thật đã xem anh là tam thái tử mà thỉnh thoảng
cầm sách bút tới học hỏi kinh nghiệm, nhưng cái Lạc Diễn Hàn có chỉ là
khái niệm quản lý tài sản,tuy nhiên tuổi còn trẻ mà, tiền bỏ vào túi
chính là để dùng, anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là khiến cuộc sống của mình không có khó khăn gì, những cái khác. . . anh không để ý.
Nhưng mà
gần đây anh bỗng nảy ra ý muốn mua xe hơi, dù sao dưới cái nóng lên đến
ba mươi lăm độ c chết người thì người tuấn tú lái xe máy này vẫn sẽ chảy mồ hôi như tắm, chỉ có thể dùng tốc độ nhanh như bay làm cho gió mạnh
thổi mát cơ thể, để xem có thể tiêu tan chút khí nóng hay không.
Tránh vào
trong siêu thị có máy điều hoà chọn những vật dụng hằng ngày để vào xe
đẩy. Dù sao thời gian tới này anh chỉ muốn ở trong nhà hưởng thụ điều
hòa thoải mái suốt ngày, chờ đến khi tham gia quân ngũ là được.
Thế nhưng tất cả suy nghĩ của anh đột nhiên bị gián đoạn.
Trong lúc đang đợi tính tiền thì bên cạnh xuất hiện bóng dáng một cô gái…
Lạc Diễn
Hàn chưa từng có thói quen tùy tiện nhìn chằm chằm con gái như vậy, với
bề ngoài của anh thì bình thường không cần anh làm gì tự nhiên cũng sẽ
có các cô gái ái mộ chủ động tiếp cận, anh vốn đã quen được phái nữ theo đuổi, mà anh càng hiểu rõ thái độ thờ ơ của mình chính là nguyên nhân
làm mê muội phái nữ.
Thế nhưng người con gái kia, từ khi anh vừa nhìn đến khuôn mặt của cô thì không có cách nào rời mắt được nữa.
“Anh ơi,
anh ơi. . .” Nhân viên thu ngân gọi anh vài tiếng, người đàn ông đẹp
trai như vậy thật sự là hiếm thấy! Ngay cả cô thu ngân chỉ nhìn anh thôi cũng đã đỏ mặt.
Lạc Diễn Hàn phục hồi tinh thần lại, nhìn nhân viên thu ngân trước mặt.”Cái gì?”
“Tổng cộng là. . .” Nhân viên thu ngân báo một con số.
Rút từ bóp da vài tờ tiền mặt đưa cho thu ngân, xách tất cả những túi hàng đã mua
đi, Lạc Diễn Hàn khẳngđịnh mình không hề nhìn lầm người, khuôn mặt kia
mười mấy năm nay luôn xuất hiện trong giấc mơ của anh… anh làm sao có
thể nhận lầm người được!
Đi ra khỏi siêu thị, Lạc Diễn Hàn móc từ trong túi hàng vừa mua ra một gói thuốc lá, lấy một điếu chậm rãi châm thuốc.
Thời tiết
nóng bức làm cho mọi vật trước mặt như là đang chuyển động trong không
khí, Lạc Diễn Hàn đột nhiên cảm thấy buồn cười đối với hành động của
mình, anh căn bản không cần chờ ở chỗ này để gặp mặt cô! Dùng nó làm căn cứ đảm bảo mình không nhận lầm, anh căn bản đã khẳng định người con gái kia nhất định là Thời Ý Lương, một khi anh đã khẳng định chuyện gì thì
không bao giờ có sai lầm, anh vốn không cần phải đứng ở chỗ này đợi xác
nhận.
Hơn nữa cho dù là…vậy thì thế nào?
Trải qua
mười mấy năm, bọn họ đều đã trưởng thành, Thời Ý Lương có thể còn nhớ
anh sao? Lúc đó cô chỉ là một học sinh năm nhất tiểu học thôi!
Cho dù còn nhớ thì thế nào, bọn họ cũng không thân thiết gì, sau khi nhận ra
nhau,chẳng lẽ lại tiếp tục cảnh trong mơ ở ngoài đời thật, tiếp tục mặt
đối mặt đứng nhìn nhau chăm chú sao?
Trong lòng thì nghĩ như vậy nhưng chân Lạc Diễn Hàn lại không hề cử động, anh
quyết định dùng thời gian một điếu thuốc chờ đợi để trải nghiệm cảm giác chân thực của mặt đối mặt nhìn nhau, nếu như anh hút hết điếu thuốc này mà cô vẫn không đi ra, coi như mọi việc chưa từng xảy ra, cô vẫn là cô
gái ở trong mộng của anh.
Một điếu
thuốc đã hút hết. Cô quả nhiên vẫn không đi ra, tại siêu thị này có rất
nhiều cửa ra vào, có khi chưa chắc cô đã đi ra từ cửa này, coi như là an bài của ông trời đi,có lẽ đã định trước đời này bọn họ sẽ không chạm
mặt nhau nữa, Lạc Diễn Hàn tắt điếu thuốc, nhấc túi đồ vừa mua ở bên
chân lên chuẩn bị rời đi.
Ở bãi đỗ xe đột nhiên nổi lên một trận gió to, vài mẩu giấy từ gần đó thổi đến, bay qua trước mắt anh.
Không biết vì sao, gần như là vô thức, anh đã đưa tay bắt được một tờ trong số đó.
Một mặt này là trắng, anh lật sang mặt còn lại, là một bản lý lịch.
Ba chữ “Thời Ý Lương” xuất hiện tại phần họ tên.
“Xin lỗi. . .” Âm thanh yếu ớt của một cô gái xuất hiện ở phía sau anh.”Cái đấy là của tôi.”
***
Sau này
thật sự thi lên đại học rồi thì cô phải tự nuôi sống được bản thân mình, mặc dù cách thời gian khai giảng còn xa, nhưng cô cũng đã bắt đầu tìm
việc làm, nếu như không lo liệu tiền học phí trước, đến lúc khai giảng
cô làm sao đi học được?
Chủ quản
trong siêu thị nói với cô bọn họ không nhận nhân viên thời vụ, chỉ nhận
những người có thể làm việc lâu dài, cô thì không lâu nữa sẽ khai
giảng,ắt sẽ phải thôi việc ở bên này, vì vậy không thể nhận cô vào làm.
Ý Lương
cảm thấy rất thất vọng, mang theo tất cả hành lý, cô cảm thấy hình như
mình đã bị mắc kẹt trong thành phố này, chỗ nào cũng không thể đi, trên
người cô lại không có nhiều tiền mặt, mà cô còn phải đóng học phí, cô đã tốt nghiệp cao trung, không thể cứ tiếp tục ở trong cô nhi viện không
đi, nhưng mà thực sự đi khỏi cô nhi viện cô lại không có khả năng sinh
tồn, thậm chí ngay cả học phí cũng không góp đủ…
Đó đều là
những việc nhỏ, nhưng cô ngay cả nơi dừng chân đêm nay cũng không có,
nếu như muốn thuê một phòng trọ nhỏ thì cô cũng phải có đủ tiền mặt làm
tiền cọc mới được, nếu như không tìm được một công việc mà dùng số tiền
hiện giờ của cô trả tiền cọc thì cô sẽ có khả năng không còn tiền để
đóng học phí.
Cô nên làm sao bây giờ? Cô nhớ tới những lời trước đó chú Chu từng nói với cô,
trong ba lô có số điện thoại và địa chỉ của chú Chu, lẽ nào cô thật sự
phải đi tìm chú sao?
Cô thật sự không muốn!Chú Chu là người tốt, thế nhưng cô biết nếu như mình đến
thật, rất có khả năng phải chịu một ít áp lực, mà có lẽ cô vì áp lực kia sẽ phải trả giá rất đắt, trên thế giới này một người con gái không có
chỗ dựa rất có thể sẽ đem thân thể mình đi trao đổi, lẽ nào cô thật sự
phải làm như vậy sao?
Đi ra khỏi siêu thị có điều hòa mát lạnh, một trận gió oi bức thổi ập đến, Ý Lương hơi chút thất thần liền làm cho những giấy tờ trên tay bị gió thổi bay
đi, mà trong đó có một tờ đang nằm trong tay người con trai trước mặt.
Tất cả mọi hành động đều như đoạn phim quay chậm, khi người con trai kia xoay
người đối mặt với cô thì cả người Ý Lương bỗng bất động tại chỗ…là anh
ta!