Chuyển ngữ: Violet
Biên tập: Thủy Nguyệt Vân
Lạc Diễn Hàn là bạn trai của Thời Ý Lương !
Tin tức này giống như cháy rừng thoáng cái đã lan ra khắp nơi, gần
như toàn bộ trường học đều biết Lạc Diễn Hàn tiếng tăm lừng lẫy là bạn
trai của vị đàn em trầm lặng kia, Ý Lương cũng nghe thấy ít nhiều lời
đồn đại sai lệch đó, nhưng cô không có ý định làm sáng tỏ, chí ít các
đàn anh đến làm phiền cô cũng giảm đi, chỉ còn lại một người là theo
đuổi không bỏ.
“Anh biết Lạc Diễn Hàn là ai, nhưng mà tương lai anh nhất định không thua kém anh ta!”
Vị đàn anh nhiệt tình này họ Trần, Ý Lương cũng không để ý đến tên
của anh ta là gì, nhưng lần này anh ta thực sự làm phiền đến cô, chỉ
thấy anh ta cầm trái tim bông màu đỏ, luôn đột ngột chạy đến trước mặt
cô khi cô đang trên đường lên hoặc xuống lớp, lớn tiếng nói những lời tỏ tình, nhân tiện còn tặng cả trái tim kia.
Có lẽ việc ấy ở trong mắt mọi người chẳng qua chỉ là trò cười, thế
nhưng Ý Lương cảm thấy rất không buồn cười, lần nào cô cũng chỉ làm bộ
không nhìn thấy rồi rời khỏi, nhưng hết lần này đến lần khác, số lần tỏ
tình càng tăng lên, cô luôn cảm thấy mình như lại quay về khi còn bé,
bọn trẻ con đáng ghét luôn thích bắt nạt cô, thích nhìn vẻ mặt sợ hãi
của cô.
Mà vị đàn anh này… cô căn bản cũng không
hiểu là hy vọng của anh ta quá lớn, hay là thật sự cảm thấy theo đuổi
không bỏ như vậy rất thú vị, nhưng nói chung anh ta đã làm phiền đến cô, mỗi khi anh ta thực hiện hành động bất ngờ tỏ tình đều có rất nhiều
người nhìn, làm cho cô vô cùng khó chịu, thậm chí đã mấy lần cô đi đường vòng nhưng vẫn bị anh ta chặn được.
Hành động của đàn anh làm cho mình cảm thấy rất bối rối, rất rất bối rối…
Mình rất muốn Lạc Diễn Hàn có thể ở bên cạnh mình…
Không đợi đồng hồ báo thức vang lên, Ý Lương đã bị ý nghĩ của chính
mình dọa, cô thế mà lại mong muốn Lạc Diễn Hàn ở bên cạnh cô!
Làm sao cô có thể có loại ý nghĩ này trong đầu!
Vội vã cất vở vào túi xách, cả đêm cô không tài nào chợp mắt, cô
không nên có nhiều chờ mong đối với Lạc Diễn Hàn như vậy, nhất định là
đàn anh kia làm cô quá bối rối nên cô mới có thể nghĩ như vậy, nhất định là vậy!
Thi cuối kỳ xong, cô lái xe đi đón Lạc Diễn Hàn.
Lạc Diễn Hàn vừa liếc mắt đã nhìn ra sắc mặt cô không ổn, hai gò má
của cô đỏ hồng không bình thường, Về đến nhà anh càng xác định Ý Lương
bị bệnh, cả người cô đang phát sốt.
“Sao em không nói với anh là em không khỏe?!” Anh trách cứ suốt dọc
đường đưa cô đến bác sĩ, truyền hết chai nước rồi mới về nhà.
Ý Lương chỉ co rúm cơ thể, cả người rúc ở trong chăn, nghe anh nói
cũng không đáp lại, cô đột nhiên cảm thấy thật là khó chịu, nhất là khi
Lạc Diễn Hàn đối tốt với cô, cô luôn cảm thấy tim mình sắp không khống
chế được nữa, nhưng mà cô lại tự nhắc nhở mình không được hy vọng quá
nhiều.
“Em không thể mỗi lần gặp phải vấn đề cũng trốn tránh như vậy! Em
không thể nói cho anh biết sao? Chỉ cần nói cho anh biết thân thể không
khỏe là được rồi, khó nói đến vậy sao?” Giọng nói của Lạc Diễn Hàn tràn
đầy tức giận.
Vừa nghĩ đến cô đang sốt cao còn lái xe đi đón mình, Lạc Diễn Hàn
liền nhịn không được muốn tức giận, nếu như cô nửa đường hôn mê bất tỉnh xảy ra tai nạn xe cộ, vậy thì làm thế nào bây giờ? Anh xốc chăn lên
không muốn cho Ý Lương trốn tránh, anh muốn cô nhìn mình, nhưng mà ngoài ý muốn anh thấy viền mắt của cô đỏ lên.
“Có chuyện gì vậy?” Lông mày của anh nhíu chặt lại.
“Em không muốn đi học nữa…”
“Sắp tới là được nghỉ đông rồi mà?” Không phải sắp tới cô được nghỉ
đông hai tháng ư? Vậy sao bây giờ cô lại nói không muốn đi học?
“Em không muốn đi nữa…” Cô nói lại một lần.
Lạc Diễn Hàn suy nghĩ một chút, trả lời: “Em phải đến trường đi học.”
Một giọt nước mắt liền rơi xuống trước mặt anh, nhỏ ướt gối đầu.
“Em không thể nói cho anh biết nguyên nhân sao?” Anh ngồi bên mép giường, cảm thấy có việc kỳ quặc.
Cô đứt quãng kể từng đoạn ngắn, bất quá cũng đã đủ cho Lạc Diễn Hàn
từ đó mà chắp vá được một ít đầu mối, lại là đám ong mật nhàm chán bay
loạn bên cạnh cô.
“… Em cảm thấy rất là bối rối.”
“Vì thế mà không đi học nữa?” Lạc Diễn Hàn lắc đầu. “Vậy sau này em
sẽ làm thế nào? Cho dù không đi học, sau này em vẫn phải bước vào xã
hội, nó so với trường học còn dơ bẩn phức tạp hơn, em cho rằng em không
đi học thì có thể trốn tránh được hạng người như vậy sao?”
Lời của Lạc Diễn Hàn cô đều hiểu, nhưng mà cô thực sự không thích
hành động của vị đàm anh kia, nó làm cho cô cảm thấy rất bối rối, nhất
là cô căn bản không biết mình nên phản ứng như thế nào, mỗi lần nhìn
thấy anh ta chắn đường tỏ tình với cô thì mọi người luôn chỉ trỏ vào hai người rồi cười ha ha, tựa như khi cô còn bé vậy.
Cô vẫn luôn là cô bé bị mọi người cười nhạo.
Lạc Diễn Hàn đưa tay nâng mặt cô lên, dùng ngón cái lau đi những giọt nước mắt của cô, “em không thể ngay đến giao tiếp cơ bản nhất cũng
không thích ứng được như thế, nhiều năm vậy rồi, vì sao em vẫn thế này
chứ?”
Cô vẫn luôn giống như một con búp bê bị vứt bỏ, kể cả hiện tại anh
luôn ở bên cạnh cô, cô thoạt nhìn vẫn rất mất lòng tin hơn nữa còn
thương tâm đến rơi lệ, Lạc Diễn Hàn không thể tưởng tượng lúc anh không
có ở bên thì Ý Lương đã sống thế nào.
“Lúc đầu có thể mọi người rất dễ chú ý đến em, em cũng biết em không
giống với người bình thường, anh cho rằng em hẳn đã quen với sự chú ý
của người khác chứ.” Vẻ ngoài của cô vẫn luôn khiến người khác không thể không chú ý, cô nhất định phải quen với cuộc sống như vậy, chứ không
phải nghĩ rằng chỉ cần trốn tránh thì mọi người sẽ không chú ý đến cô.
“Không phải…” Trên mặt cô lại xuất hiện biểu cảm tổn thương, toàn
thân phát ra nhiệt độ cao, chảy nước mắt thì thào nói: “Bọn họ chỉ muốn
thấy em hoảng hốt lo sợ… giống như khi còn bé vậy.”
Mà châm chọc nhất chính là Lạc Diễn Hàn cũng từng là một trong những
người đó, hôm nay vật đổi sao dời… Khi cô một lần nữa đối mặt với sự
trêu đùa như vậy, cô lại mong muốn Lạc Diễn Hàn có thể ở bên cạnh mình,
ông trời! Cô làm sao vậy?!
Cô không có cách nào nắm giữ cuộc đời của chính mình, thậm chí không
có cách nào khống chế tình cảm của chính mình, cô hẳn sẽ không yêu Lạc
Diễn Hàn rồi đó chứ! Cô không phải là người như thế mà!
Cả một đêm cô đều lúc mơ lúc tỉnh như vậy, cứ tỉnh là lại khóc, giống như gặp rất nhiều ác mộng, nhưng lại mê man không cách nào hoàn toàn
tỉnh táo lại.
***
Thế là đã hết một năm, toàn bộ kỳ nghỉ đông mình đều ở trong nhà.
Lạc thật đáng thương, không có việc gì lại rước lấy một phiền toái lớn, anh ấy cho rằng mình cần phải dưỡng bệnh thật tốt, kỳ nghỉ đông
này đã không giúp mình tìm việc làm thêm, ngay cả học phí cũng là anh ấy đóng, mình cảm thấy mình giống như phiền toái lớn của anh ấy vậy.
Tuy rằng mỗi lần như vậy mình đều cảm thấy có hơi vui vui, nhưng
mà mình biết mình như vậy là không đúng, nếu như hôm nào đó anh ấy yêu
cầu gì ở mình mà mình không thể thực hiện được thì lúc đó mình phải làm
sao?
Hôm khai giảng Lạc Diễn Hàn cũng xuất hiện ở trường, nói cũng kỳ lạ,
sau đó vị đàn anh phiền toái kia đã không còn tìm đến cô nữa.
Ý Lương vẫn hoài nghi có phải anh đã làm chuyện gì rồi không, nhưng
mà lại cảm thấy Lạc Diễn Hàn hẳn sẽ không thần thông quảng đại như vậy,
bất quá bớt đi chuyện phiền muộn, cô đối với việc lên lớp cũng có tiến
bộ hơn một chút, đã nói chuyện với mấy bạn học nữ nhiều hơn, không còn
tỏ ra cự tuyệt mọi người nữa.