ĐĂNG LÚC 23:43:06 NGÀY 27-10-2016
“Hôm nay ngươi làm sao mất hồn mất vía vậy?” Lúc nghỉ giải lao giữa giờ, Tô Mộc trông thấy ta đang ngẩn người, cười hỏi.
“Hả, ta đang suy nghĩ cách kiếm tiền.”
“Thật không giống ngươi tí nào” Tô Mộc nghi hoặc nhìn ta.
Tô Mộc là lớp trưởng, xưa nay tâm tư tinh tế tỉ mỉ, ta suy nghĩ trong phút chốc, quyết định nói với nàng về tình hình của Tuyết Mai.
“Trường học có học bổng dành cho sinh viên có hoàn cảnh khó khăn, ta đến hỏi xem có thể xin trợ cấp cho nàng hay không.”
“Uhm, có điều không nên cho quá nhiều người biết chuyện này, chính nàng cũng chưa từng kể với ai” ta nhớ tới Chó Bắc Kinh, a nhầm, là Tần Hoan căn dặn.
“Được, ngoại trừ phụ đạo viên, ta sẽ không nói với người nào khác.”
“Nếu xin được trợ cấp thì quá tốt rồi, chỉ sợ viễn thủy bất giải cận khát (1), ta phải tiếp tục suy nghĩ cách kiếm tiền.”
“Uhm, nếu cần giúp một tay nói với ta” Tô Mộc vỗ vỗ bờ vai của ta khiến ta rụt lại, từ nhỏ ta đã không quen cùng người khác tiếp xúc tay chân, nhiều nữ sinh thường xuyên nắm tay nhau sánh bước, nhưng ta luôn cắm tay vào trong túi quần, rụt cổ lại đi nhanh hoặc chậm, cũng may phần lớn các nữ sinh tay trong tay chẳng có mục đích gì, ngươi rút tay lại, nàng liền kéo tay những người khác, mọi người vẫn chuyện trò vui vẻ, thân mật khắng khít.
Trên bàn có thư do mẹ gửi đến, nhìn xem phong thư, bỗng nhiên linh quang chợt lóe sáng.
Đã có phương pháp kiếm tiền.
Mẹ từng nói với ta, nàng hay mua tem ở chợ, quan sát thấy giá một tem 8 hào hạ xuống còn 6 hào, có đôi khi chỉ bán 5 hào rưỡi, vì tân sinh viết thư nhiều, dịp lễ Giáng Sinh và Tết Nguyên Đán tiếp nối nhau đến, mọi người đều viết bưu thiếp chúc mừng nên lượng tiêu thụ hẳn rất lớn.
“Không bằng chúng ta bán tem đi.”
“Ta nhìn thấy trước cửa nhà ăn có người đang bán, mua tem còn được tặng bì thư” Tô Mộc nghiêm túc nói.
“Chúng mình cùng nhau đi xem.”
Vừa tan học, ta lôi kéo Tô Mộc tới trước cửa nhà ăn, quả nhiên có người bày quầy bán hàng, bán tem tặng kèm bì thư, còn có thiệp chúc mừng và các đồ chơi nhỏ linh tinh khác.
Một thân ảnh quen thuộc ngồi xổm bên cạnh quầy, vừa quay đầu lại, thấy Tần Hoan, nàng đang nhìn móc khoá, có loại móc khoá gắn thêm một cái móc an toàn (carabiner), nàng nhìn thấy ta và Tô Mộc, hỏi, “Thật trùng hợp!, hai người thích màu sắc nào?“. Cô nương bán hàng lập tức nói, mua ba tặng một.
Tần Hoan thấy chúng ta ấp úng, chọn lấy bốn cái rồi trả tiền, “Đi, cùng nhau ăn cơm thôi.”
Lúc ăn cơm ta nói với nàng về chuyện bán tem, nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy có thể thực hiện, “Tem rất cần thiết, cũng có giá cố định, chất lượng không có vấn đề, chỉ cần không phải hàng giả là được, ta mới vừa hỏi, biết được tiểu cô nương bán hàng kia không phải người trong trường, thay phiên bày quầy hàng bán tại các trường học, buôn bán tạm ổn, nhưng mà tem và bì thư đã có nhiều người bán rồi, cần suy nghĩ thêm ít biện pháp mới để thu hút khách hàng.”
“Thảo Dã, ngươi đang vớt cái gì vậy.”
Ta đang vớt hoa tiêu, ta không thể ăn cay, nhưng nhà ăn nấu món nào cũng cay, nếu tùy tiện ăn thì dạ dày sẽ bị kích thích, hôm nay cay xé miệng, hôm sau bị táo bón. Món nào cũng có hoa tiêu, hơn nữa rất nhiều, rau trộn với mộc nhĩ cũng có hoa tiêu, giống như mai phục sẵn từng quả địa lôi trong đó, đợi lúc ngươi lơ đãng ăn phải làm nổ tung miệng ngươi.
Tần Hoan là người miền Bắc, cay như thế này đối với nàng mà nói không có nghĩa lý gì cả. Sau này ta thấy nàng bình tĩnh tự nhiên ăn sa tế, bình tĩnh tự nhiên uống rượu đế, bình tĩnh tự nhiên làm sạch vết thương máu thịt be bét cho bệnh nhân, bình tĩnh tự nhiên dùng đầu ngón tay đè lại động mạch đang phun máu, mặt không biến sắc tim không đập.
“Có thứ gì để cho ngươi không bình tĩnh sao” ta bị cay xé ngao ngao kêu, uống bia say đến đỏ mặt tía tai. Vừa lau vết máu dính trên đôi mắt do động mạch phun lên vừa hỏi nàng, “Ngươi”, nàng liếc nhìn ta nói, ánh mắt tựa như một hồ nước sâu thẳm, hơi hơi gợn sóng, nhưng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
“Trước tiên chúng ta nên đi thăm dò chỗ này chỗ kia xem giá thị trường thế nào” ta đâu chỉ lo vớt lấy hoa tiêu, mà còn đang chăm chú suy nghĩ nha.
“Chiều nay không có tiết học, vậy buổi chiều xuất phát.”
Thành phố Núi vào cuối thu được bao phủ bởi sắc vàng, ta và Tô Mộc đạp xe, chở theo Phương Phương và Tần Hoan chạy ngang qua tán cây ngân hạnh đang rụng lá, ánh nắng mặt trời vào buổi chiều ấm áp rơi vãi trên mặt đất, Phương Phương ngồi phía sau hát bài《 Đao Kiếm Như Mộng 》, tiếng hát trong veo rất dễ nghe, ta đạp xe rất nhanh, Tô Mộc chở Tần Hoan theo sát phía sau, đây là một thành phố xinh đẹp, an nhàn, sạch sẽ, nội thành bị dòng sông chia làm ba, cầu vượt chồng chất ở phía trên, cò trắng đậu loanh quanh ven bờ sông, in bóng thật dài dưới ánh tà dương.
Tần Hoan sưu tầm bưu phẩm rất nhiều năm, hiểu rất rõ giá cả của tem thư, dạo quanh một vòng, tìm được một cửa tiệm rất đáng tin cậy, một tem thư 8 hào trả xuống còn 5 hào.
Chúng ta tiếp tục đến cửa hàng tạp hoá bán sỉ, nơi đó có nhiều loại phong thư nhìn đến hoa cả mắt.
Bỗng nhiên Tần Hoan kéo ta sát lại nàng, “Người bên kia là tên trộm, hắn muốn móc cặp của ngươi.”
“Làm sao ngươi biết.”
“Ta có thể nhìn ra, ngươi quá không cẩn thận.”
Đi tới đi lui, trời đã tối, sát bên chợ buôn bán hàng tạp hoá chính là chợ đêm nổi danh của thành phố này, chợ đêm có rất nhiều đồ vật thú vị, trong chớp mắt, đã không thấy tăm hơi của Phương Phương đâu.
- ---------------------------------------------------
CHÚ THÍCH
(1) Viễn thủy bất giải cận khát (远水不解近渴) : dịch nghĩa “Nước xa không đỡ khát nước” hoàn toàn giống với “Nước xa không cứu được lửa gần” ý nghĩa là trong tình huống nguy cấp dù cho biết giải pháp, thế nhưng trợ giúp chậm trễ hoặc xa tầm tay với thì cũng không cứu được. Thí dụ, bạn đang đi vệ sinh, thì phát hiện hết giấy vệ sinh, cầu cứu người bên ngoài mà không có ai.
Bắt nguồn từ câu chuyện Trang Tử gặp cá:
Trang Tử giận: “Hôm qua, khi Châu đến đây, giữa đường nghe có tiếng kêu. Ngoảnh lại trông, thì thấy một con cá đang vùng vẫy trong cái vết bánh xe. Châu tôi hỏi: “Cá đến đây để làm gì?” Cá nói: “Tôi là Thủy-thần ở bể Đông, ông có thể giúp tôi một chén nước mà cứu tôi không?” Châu tôi nói: “Để tôi qua chơi bên phía Nam nước Ngô nước Việt, rồi khi về, tôi sẽ lấy nước Tây-giang về đón ngươi. Có được không?” Cá giận nói: “Tôi đang cần nước, ông chỉ cho tôi được một ít là đủ sống. Nay nói như ông, đợi đến lúc ông về thì đến hàng cá khô, sẽ thấy tôi nơi ấy!”