ĐĂNG LÚC 23:45:13 NGÀY 23-11-2016
Chợ đêm thật náo nhiệt, thứ gì cũng có bán, hoa, chim, cá, sâu bọ, quần áo giày dép mũ nón, đủ loại quà vặt, buổi tối nên chủ quán thắp đèn, không khí vô cùng hoà thuận vui vẻ ấm áp, rộn ràng thanh âm mời chào từ các gian hàng, âm nhạc được bật rất lớn, dòng người như nước chảy, bốn người chúng ta lập tức bị tách ra, ta không thích đi dạo phố, dù sao nhìn các nàng đi dạo cũng thấy thú vị, còn nữa, chủ yếu xách đồ giúp các nàng.
Tô Mộc mua khăn quàng cổ và giáp bảo vệ đầu gối gửi về gia đình, đặc sản của địa phương này là lông thỏ, mềm mại ấm áp. Tô Mộc rất hiếu thuận, có một lần ta thấy nàng rầu rĩ không vui, mặt đầy nước mắt, hỏi nàng, nguyên lai nàng mơ thấy bà nội sinh bệnh nặng, tranh thủ thời gian gọi điện thoại về nhà, biết được bà nội khá tốt, còn đang nấu cơm, nhưng hồn nàng vẫn chưa tỉnh.
Tần Hoan thích các loại đồ vật nhỏ, dây thun nhỏ, dây buộc tóc nhỏ, vòng đeo tay nhỏ, vân vân, cả hai đều trầm luân khi bước vào khu bán thú cưng, trên đường đi chúng ta trêu mèo chọc chó, chơi đùa thằn lằn rắn rết vui đến nổi quên cả trời đất, những động vật kia cũng hiểu ý, nhìn thấy nàng liền bày ra đủ kiểu hiến dâng tranh sủng, những con chó kia vẫy muốn đứt cái đuôi, nhưng mà ký túc xá không cho nuôi động vật, cuối cùng nàng mua một con gấu bông khủng long. Ta hỏi nàng, nhiều đồ chơi đáng yêu như gấu bông gấu con, gấu bông mèo con, gấu bông chó con ngươi không chọn, vì sao chọn gấu bông khủng long? Nàng chớp chớp mắt, “Con khủng long này rất đáng yêu nha, ngươi không cảm thấy sao?”, nói xong cười giảo hoạt.
Phương Phương là đồ tham ăn, mắt thấy đồ ăn hai chân đều đi không nổi, nàng rất hứng thú với quá trình chế biến thức ăn, không tự chủ được bản thân liền sẽ đứng đấy nhìn chăm chú, sau đó, sau đó bị lạc.
“Ngươi thấy Phương Phương ở đâu không?”
“Nàng không phải đi với ngươi sao?”
“Thảm rồi, chúng ta lạc mất Phương Phương”
Thế là ba người bắt đầu lục soát tìm kiếm Phương Phương khắp nơi, tìm quanh chợ đêm nhiều lần, hỏi từng cửa hàng một, có nhìn thấy một cô nương mặc áo bông và quần jean, nhìn thấy đồ ăn liền đứng lại hay không.
“Xe đạp đều ở đây, chắc nàng đi không xa.”
“Sẽ không bị lừa bán chứ?”
“Thật không hiểu nàng đã lớn như vậy rồi mà còn làm cho người khác lo lắng.”
“Có thể đem nàng lên núi bán làm vợ người ta.”
“Đừng nói nữa, mau tìm đi.”
Lúc ấy có điện thoại thì tốt, đáng tiếc không có, thông tin liên hệ dựa vào rống.
Mắt thấy tới 10 giờ, chợ đêm bắt đầu dọn quán, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Phương Phương.
11 giờ, chợ đêm dẹp gần xong, đèn cũng tắt gần hết, có mấy chủ quán nhìn thấy chúng ta, hỏi còn chưa tìm được sao, ta thấy các ngươi đi tầm mấy vòng rồi.
Chợ đêm sát bờ sông, ta nhìn thấy trên bãi bùn đen sì, đi qua ngấm nghía, cư nhiên là một con lợn chết chổng vó đã cứng, không biết từ thượng lưu sông nào trôi dạt vào, làm tăng thêm mấy phần sợ hãi.
Tô Mộc nói, nếu không trở về trước, tìm không có nữa thì báo án, trời tối không an toàn, Tần Hoan rất sốt ruột, “Nhưng Phương Phương chỉ có một mình vậy càng không an toàn.”
Chân của ta sắp gãy, nếu lúc này xuất hiện kẻ xấu, ta chắc chắn chạy không nổi, thể lực đã hao hết.
“Chúng ta trở về đi, vạn nhất Phương Phương đã về ký túc xá rồi sao, nếu trở về vẫn không có, chúng ta sẽ báo cảnh sát.”
Ba người tranh thủ thời gian đạp xe quay về.
Dọc đường đi mọi người đều không nói chuyện, ta đang nghĩ tới mấy ngày trước có băng nhóm tội phạm giết người bị truy nã, không biết đã bắt được chưa, nghe nói nhà ga của thành phố này có kẻ nổ súng bắn chết người, không biết có phải sự thật hay không, lúc chạy qua sông gió lạnh thổi vèo vèo, mặt nước đen kịt, thời điểm đến nơi cảnh tượng trước mắt hoàn toàn không phải như ta suy nghĩ.