Mượn Chồng - Trần Phan Trúc Giang

Chương 233: Chương 233




Quân nhìn bàn tay Diễm đang khoác hờ vào cánh tay John, mắt Quân đầy tức tối. Quân cười nhạt chào Diễm.

_Chào cô, thật may là chúng ta lại gặp lại nhau. Cô có thể giới thiệu bạn đi cùng cô được chứ….??

Nghe giọng không mấy thiện cảm của Quân, tự nhiên Diễm cũng cảm thấy bực mình. Diễm sẵng giọng đáp.

_Tại sao tôi phải giới thiệu cho anh biết. Việc tôi đi cùng ai đâu có liên quan gì đến anh…!!

Ông Owen và John nghe hai người đối qua đối lại, họ tưởng hai người đang đóng vai tình nhân, Quân ghen vì Diễm đi với người khác, Diễm vì tức giận nên lấy John để trọc tức Quân.

John đã quen Diễm hơn bốn năm, John chưa từng gặp Quân, lại càng không biết Quân và Diễm có quan hệ gì. John tò mò hỏi Diễm.

_Anh ta là ai…??

Quân chìa tay ra.

_Tôi là Jimmy Hoàng. Chắc anh cũng biết công việc kinh doanh ô tô của tập đoàn General Motor…!!

John mỉm cười.

_Tôi rất hâm mộ anh. Nhìn anh ở trên báo so với thực tế, anh khác xa nhiều quá…!!

Mắt Quân vẫn nhìn Diễm không rời, Quân trả lời John với một câu hỏi thật ý nghĩa.

_Hôm nay anh đưa vợ và con trai đi xem ca nhạc à…??

Thằng nhóc sợ Quân hiểu lầm nên nói ngay.

_Chú ấy không phải là cha cháu. Chú ấy là bạn của mẹ và là đại ca của cháu…!!

Không hiểu tại sao khi nghe thằng nhóc nói John không phải chồng của Diễm và cha của thằng bé, Quân thấy nhẹ cả người. Quân không muốn mẹ con Diễm thuộc về một người đàn ông khác. Quân lúc nào cũng muốn chiếm họ cho riêng mình. Quân luôn tự dằn vặt bản thân vì những ý nghĩ không hay nhưng Quân không dừng lại được, càng cố gạt bỏ những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, Quân càng nghĩ nhiều hơn.

Rất tự nhiên, thằng nhóc nắm lấy tay Quân. Nó giục cả bốn người.

_Đến giờ biểu diễn rồi. Chúng ta vào thôi…!!

Quân nắm nhẹ lấy tay của thằng nhóc, lòng Quân ấm lại, Quân cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy mình đang có một gia đình.

Càng ngày Diễm càng cảm thấy có lỗi với thằng nhóc, vì Diễm đã tách nó ra khỏi Quân, tách nó ra khỏi người cha mà lẽ ra nó nên có. Ý nghĩ mình sắp mất thằng bé chưa có lúc nào lại ám ảnh Diễm, làm Diễm sợ hãi như thế này. Tự nhiên Diễm không còn hứng thú đi xem ca nhạc, Diễm muốn đưa thằng bé về nhà, nhưng Quân và thằng bé đã đi vào trong khán phòng, Diễm cùng phải đi vào cùng nếu không muốn Quân đưa thằng bé, nếu Quân biết nơi Diễm sống, đối với Diễm đó là một thảm họa.

Quan sát nét mặt lo lắng và sợ hãi của Diễm. John trầm giọng hỏi.

_Em nói cho anh biết, em và anh ta quen nhau từ khi nào. Tại sao em lại sợ hãi anh ta như thế…??

Diễm lúng túng đáp.

_Anh ấy là người muốn hợp tác với nhà xuất bản của em để in ấn và phát hành sách. Sáng nay em và anh ấy bất đồng quan điểm nên đã cãi nhau, chỉ có như vậy thôi…!!

John hài lòng với câu trả lời của Diễm. John chưa một lần nghe Diễm nhắc đến cha đứa bé nhưng John tin là Quân không phải là cha của thằng nhóc vì nếu phải, họ đã gặp nhau từ lâu rồi. Đối với Quân, John biết khá nhiều, Quân thường xuyên xuất hiện trên báo đài, hay tài trợ cho nhiều chương trình, tổ chức nhiều sự kiện gây được tiếng vang của thành phố, chỉ có Diễm khù khờ là không biết gì.

Ông Owen đã rời đi ngay sau khi thằng bé xuất hiện nên Diễm và John không có cơ hội làm quen và chào ông. Diễm muốn biết Quân đi xem ca nhạc cùng ai, phải chăng là cùng với Loan nhưng ngó quanh cũng không thấy Loan đâu. Diễm chỉ thấy thằng nhóc đang nói chuyện huyên thuyên cùng với Quân. Hai bố con nói chuyện rất vui vẻ, họ như quên mọi người xung quanh.

Thật đáng ngạc nhiên số ghế mà họ mua lại gần nhau chỉ cách một chỗ ghế trống ở bên cạnh. Thằng nhóc đòi ngồi trên lòng Quân. Quân làm theo yêu cầu của nó với một niềm hạnh phúc vô bờ bến. Diễm ngượng ngùng nói.

_Xin lỗi anh, thằng bé hơi quậy phá, nếu anh không muốn anh đừng chiều nó quá….!!

Ánh mắt Quân lấp lánh niềm vui. Quân mỉm cười đáp.

_Cô đừng lo, cháu rất ngoan…!!

Thằng bé khoe.

_Đó mẹ thấy chưa. Chú khen con ngoan kìa…!!

Diễm bảo thằng bé.

_Con ngồi xuống ghế cho chú xem ca nhạc đi con. Đừng làm phiền chú thế…!!

Thằng nhóc ngước mắt nhìn Quân. Nó ngập ngừng hỏi.

_Cháu có làm phiền chú không…??

Quân nheo mắt đáp lại.

_Tất nhiên là không rồi. Cháu có muốn xem mấy mô hình ô tô không…??

Thằng nhóc háo hức.

_Cháu rất thích. Chú có nhiều mô hình ô tô không…??

_Chú là người sản xuất ô tô nên đương nhiên chú có nhiều ô tô rồi. Ngày mai cháu đến nhà chú chơi, chú sẽ cho cháu xem và tặng cháu một mô hình ô tô thật to, thế nào cháu có đồng ý không…??

Thằng nhóc bá cổ Quân rồi hôn chụt lên má Quân. Nó sung sướng trả lời.

_Cháu cảm ơn chú….!!

Diễm không muốn thằng nhóc gần gũi với Quân quá. Diễm sợ khi tình cảm của hai người càng ngày càng thân thiết và gắn bó với nhau hơn, thằng nhóc sẽ phụ thuộc vào Quân nhiều hơn và có thể nó sẽ nhận ra Quân giống như cha của nó.

Diễm không muốn mai sau thằng nhóc bị tổn thương vì vĩnh viễn nó không thể biết Quân là cha của nó cũng như có được tình cảm của Quân. Dù Quân có yêu nó, nhận ra nó giống như con của Quân nhưng Quân còn gia đình của mình, mai sau Quân và Loan cũng sẽ có những đứa con khác, Quân sẽ sớm quên mẹ con Diễm, quên thằng nhóc Quân chỉ gặp một vài lần trong một tháng chờ đến ngày Quân kết hôn với Loan.

Nhưng có một điều Diễm đã đoán sai, Quân không thể quên được mẹ con Diễm, không gặp thì thôi, nhưng một khi đã gặp rồi, Quân sẽ nhớ mẹ con Diễm đến suốt cuộc đời, những cảm xúc lạ lẫm, ngọt ngào, hạnh phúc, bâng khuâng đang len lỏi trong từng mạch máu, trong từng suy nghĩ của Quân.

Diễm thấy mình cần phải lên tiếng, cần rời xa Quân càng xa càng tốt. Diễm không muốn mình bị khổ đau thêm nữa.

Thằng nhóc nhìn Diễm bằng đôi mắt đầy hy vọng.

_Ngày mai mẹ có thể đưa con đến nhà chú Jimmy được không…??

Quân cười.

_Cháu có thể gọi tên chú là Quân…!!

Thằng nhóc vui mừng hỏi.

_Thật chứ. Cháu có thể gọi tên thật của chú được sao…??

_Sao lại không, chú và cháu là bạn nhớ không…??

Thằng nhóc tinh ranh trả lời.

_Nếu thế chú cũng có thể gọi tên cháu là Tuấn…!!

Hai bố con họ nói chuyện với nhau như hai người bạn thân. Diễm buồn rầu bảo thằng nhóc.

_Mẹ xin lỗi nhưng mẹ không thể đưa con đến nhà chú Jimmy được…!!

Quân nhếch mép tỏ vẻ tức giận.

_Cô không muốn tôi làm bạn với thằng nhóc chứ gì…??

Diễm phân bua.

_Không phải là tôi không cho phép anh làm bạn với thằng bé mà là tôi sợ làm phiền vợ con anh…!!

Quân cười lớn.

_Cô yên tâm cho đến lúc này tôi vẫn còn độc thân…!!

Diễm ngẩng phắt lên nhìn Quân. Diễm thấy lùng bùng hết cả lỗ tai. Diễm nghi ngờ hỏi lại Quân.

_Anh đừng nói dối, anh đã đeo nhẫn, nếu không kết hôn, anh đeo nó làm gì…??

Quân hài hước đáp lời Diễm.

_Nếu tôi không biết cô là ai, tôi lại lầm tưởng cô đang ghen, đúng là tôi đang đeo nhẫn nhưng đây chỉ là nhẫn đính hôn, tôi sẽ kết hôn vào đầu tháng sau…!!

Niềm hy vọng nhỏ nhoi trong lòng Diễm tắt ngúm, Diễm phải cố gắng để không nói ra câu gì có thể khiến cho Quân nghi ngờ. Diễm thấy bốn năm trôi qua thật nhanh và cũng thật không ngờ sau bốn năm Quân và Loan mới kết hôn. Với Diễm đó cũng là một niềm an ủi.

Diễm tưởng Quân đã kết hôn với Loan ngay sau khi Diễm đi, bây giờ Diễm mới biết là họ vẫn còn chưa kết hôn. Diễm bịt miệng, hai dòng nước mắt lăn dài trên má. Được ở gần bên Quân nhưng Diễm cảm thấy mình thật tệ hại, thật đáng thương, Quân vẫn không nhớ ra được Diễm là ai, mà dù Quân có nhớ lại, họ cũng đã đi hai con đường khác nhau.

Diễm không còn tâm chí để xem kịch nữa, Diễm muốn mau chóng được ra về. Thằng nhóc lay vai Diễm.

_Mẹ không sao chứ, có cần con nhờ chú John đưa mẹ về nhà không…??

Diễm lắc đầu.

_Mẹ không sao. Mẹ chỉ hơi mệt một chút…!!

John thấy Quân và thằng nhóc thân thiết một cách không bình thường, nếu Quân chỉ mới quen biết Diễm, sao tình cảm của Quân và thằng nhóc lại tiến triển nhanh như thế được, càng nghĩ John càng không hiểu.

Nhìn khuôn mặt xanh xao của Diễm, John đề nghị.

_Để anh đưa em về, trông em mệt mỏi quá, nếu biết trước anh đã không mời em đi cùng anh. Chúng ta có thể uống cà phê và bàn công việc ở nhà…!!

Hai từ ở nhà khiến Quân tức muốn điên lên, Quân đoán mối quan hệ giữa John và Diễm không phải là mối quan hệ bình thường, họ thường xuyên mời nhau đi ăn cơm, đi uống cà phê, bàn công việc, Quân căm tức đoán tiếp biết đâu họ sống chúng nhà thì sao.

Không muốn ở đây thêm nên Diễm đồng ý ra về sớm. John và Diễm đi ra trước, thằng nhóc đòi nói chuyện riêng với Quân nên nó ra sau. Trước lúc tạm biệt Quân thằng nhóc ôm lấy cổ Quân, hôn chụt lên má Quân, và hứa hẹn ngày mai thế nào nó cũng đến nhà Quân chơi. Quân cho nó điện chỉ nhà mình, thằng nhóc luôn muốn mẹ nó và Quân gặp nhau nên nó tinh khôn nói cho Quân biết nhà nó ở đâu. Nó sợ nếu mẹ nó không đi được hoặc không muốn đi nó sẽ khó có cơ hội gặp Quân, nó dò hỏi.

_Nếu mẹ cháu bận, chú có thể đến đón cháu tới nhà chú không….??

Quân không mong gì hơn thế, Quân hơi ngượng khi lợi dụng thằng nhóc để biết nhà nó ở đâu nhưng nếu không làm thế, Quân phải đi một vòng dài mới điều tra ra nơi ở của hai mẹ con.

_Chú sẽ đón cháu. Mấy giờ thì cháu tan học…??

_Nhà trẻ Federation thường tan trường lúc mười một giờ, nếu chú không bận chú có thể đến cháu vào giờ đó ngày mai…!!

Quân chưa thấy thằng nhóc nào tinh ranh, đáng yêu và thông minh như thằng nhóc này, nó rất biết cách thương lượng và thuyết phục người khác. Quân càng ngày càng thích và yêu mến nó.

Lúc Quân đứa nó ra hội trường, Diễm thấy thằng nhóc thì thầm với Quân điều gì đó, hai bố con ngoéo tay nhau, sau đó cùng cười lớn. Diễm không hiểu gì cả, Diễm không biết hai bố con nói gì với nhau mà vui vẻ thế.

Nhìn nụ cười hạnh phúc và tươi vui của thằng nhóc, Diễm ước giá mà Quân có thể nhận ra mình là cha của thằng bé, nhận ra họ chưa bao giờ xa cách thì hay quá nhưng giọt nước khi đã đổ đi rồi, Diễm không thể lấy lại được nữa.

Diễm không muốn reo hy vọng hão huyền cho chính mình và cho thằng nhóc. Diễm không muốn tâm hồn thơ ngây và trong trắng của nó bị vẩn đụng vì thế giới phức tạp của người lớn. Diễm muốn thằng nhóc nhận Quân là một người bạn lớn tuổi, tốt bụng và hài hước của nó thôi. Diễm không muốn nó biết Quân là cha của nó. Nhưng thằng nhóc đâu có ngốc, nó đã nhận ra được tình cảm cha con với Quân, chỉ bằng cảm xúc của bản thân, bằng cách quan sát vẻ mặt của mẹ nó và những câu chuyện nó nghe được, nó không khó để nhận ra.

Nó biết Quân sắp có gia đình riêng, nó muốn mẹ nó và bố nó có thể ở bên nhau nhưng nó tôn trọng quyết định của mẹ nó, đối với nó chỉ cần mẹ nó vui và hạnh phúc, nó sẽ không ép mẹ nó làm trái với cảm xúc và nguyện vọng của mình nhưng thực lòng nó không muốn bố nó lấy người phụ nữ khác, nó đang tìm cách để đẩy bố mẹ nó lại gần nhau hơn.

Trên đường về nhà, thằng nhóc Tuấn cười suốt. Diễm tò mò hỏi.

_Có chuyện gì mà con vui vẻ thế, con có thể kể cho mẹ nghe được không…??

Thằng nhóc vui vẻ trả lời.

_Ngày mai chú sẽ đón con đến nhà chú chơi…!!

Diễm lo sợ nói.

_Nhưng mẹ đã nói là mẹ không đưa con đi được…!!

_Mẹ đừng lo việc này con đã dự tính được từ trước rồi, vì mẹ bận nên chú sẽ đến đón con….!!

Diễm lựa lời bảo thằng nhóc.

_Mẹ biết là mẹ hơi ích kỉ khi không cho con làm bạn với chú nhưng mẹ nghĩ con không nên chơi thân với chú thì hơn, chú còn gia đình phải lo, mẹ con mình mà làm phiền chú quá lại không hay…!!

Thằng nhóc cười.

_Chú chưa lập gia đình mà mẹ, chú sống ở đây chỉ có một mình, con đến nhà chú chơi có gì đâu mà phiền…!!

Diễm kinh ngạc hỏi.

_Sao con biết chú sống ở đây có một mình, nhỡ đâu chú sống với vợ chưa cưới của chú thì sao…??

Thằng nhóc ra vẻ bí mật.

_Nếu mẹ tò mò sao mẹ không hỏi chú….??

Diễm đỏ mặt không nói nên lời, Diễm sợ chỉ nói thêm vài câu nữa, Diễm sẽ bị lộ tẩy. Không ngờ chỉ nói chuyện với thằng con trai, Diễm đã không giữ được bình tĩnh thế này, nếu phải nói chuyện nhiều với Quân, Diễm sẽ sớm lộ thân phận của mình.

John hỏi xen vào.

_Cháu có vẻ thích chú Jimmy, cháu quen chú ấy trước mẹ cháu phải không….??

Thằng bé lắc đầu đáp.

_Mẹ cháu quen chú Jimmy trước cháu nhưng cháu thân với chú ấy hơn….!!

John nhìu mày.

_Cháu có thể nói lí do vì sao cho chú nghe được không…??

Thằng bé trả lời ngay.

_Vì chú ấy giống như cha của cháu vậy….!!

Diễm đông cứng người, mồ hôi bắt đầu rịn ra, mặt Diễm trắng bệch, tinh thần Diễm hỗn loạn, cuối cùng điều Diễm lo sợ đã đến, thằng nhóc đã nhận ra được tình cảm đặc biệt đối với Quân. Nó đã nhận ra Quân là cha của nó mặc dù nó không biết gì nhưng linh tính của nó không bao giờ sai.

Diễm không dám nhìn nó, không dám nói thêm câu gì. Diễm không có cách nào để tách nó ra khỏi Quân, nếu làm thế nó sẽ hận Diễm, Diễm cũng không cho phép bản thân mình được làm nó đau, nó khổ, nhưng nếu không tách nó ra, nó còn đau hơn thế này nhiều.

John ghen tị hỏi.

_Chỉ vừa mới gặp chú ấy, cháu đã yêu quý chú ấy nhiều như thế rồi kìa à. Thế trong lòng cháu, chú là gì…??

Thằng bé mỉm cười nói.

_Chú giống như một người bạn tốt nhất của cháu, cháu rất mừng vì có một người bạn như chú…!!

John cười, biết thằng bé thông minh và nhạy cảm, có khi nhưng điều mà nó nói và nó làm còn hơn cả những gì John nghĩ nên được nó yêu quý như một người bạn tốt đối với John như thế cũng đã là vui lắm rồi.

John đã ngỏ lời yêu và cầu hôn đối với Diễm rất nhiều lần nhưng lần nào Diễm cũng từ chối. John không biết người chồng trước của Diễm là ai, còn sống hay đã chết nhưng tình cảm Diễm dành cho anh ta chưa bao giờ phai nhạt nên đã bốn năm nay, mặc dù John luôn ở bên, họ cùng làm nhiều thứ nhưng đối với Diễm, John chưa bao giờ vượt quá giới hạn một người bạn tốt và một người anh trai.

Trước khi lái xe về nhà, John chúc hai mẹ con Diễm ngủ ngon, Diễm mỉm cười vẫy tay chào John. Hình ảnh họ ôm hôn trước cửa nhà Diễm lọt vào mắt Quân. Quân đã lái xe theo họ về tận đây, từ khi gặp Diễm, Quân đã làm những việc điên khùng, Quân không còn là chính mình nữa. Cuộc sống của mẹ con Diễm đã khiến Quân phải quan tâm, phải lo lắng, Quân mặc kệ họ không có quan hệ gì với mình, Quân chỉ làm theo con tim và lí trí, Quân thấy họ thật đặc biệt, họ quá quan trọng đối với Quân nên Quân không muốn rời mắt khỏi họ.

Quân bóp chặt vô lăng tay lái, đầu Quân bốc khói vì ghen và vì hận. Quân không lí giải được vì sao mình lại ghen, vì sao mình lại hận Diễm khi Diễm ôm hôn một người đàn ông khác trước cửa nhà?

Ngay lúc này Quân có thể khẳng định John không sống cùng mẹ con Diễm, Quân có thể bớt tức giận đi được một chút nhưng sự thân mật giữa họ thật không thể nào tha thứ được. nếu không vì phải nghĩ mình không là gì của Diễm. Quân đã xông lên nắm chặt tay Diễm, đã mắng Diễm, cấm Diễm không được gặp lại John, hay có bất cứ quan hệ gì với John rồi.

Quân ngã ngửa ra sau ghế, nới lòng cà vạt, buổi tối hôm nay chỉ vì muốn làm vui lòng thằng nhóc, muốn được nói chuyện và ngồi gần Diễm, Quân đã bỏ qua một đối tác rất quan trọng, Quân phải khó khăn lắm mới biết tối hôm nay ông ta cùng vợ đi xem ca nhạc. Quân đến để làm quen với họ nhưng tất cả đã bị thay đổi vào phút chót khi Quân gặp mẹ con Diễm.

Quân thấy mình đang dần thay đổi, Quân không còn là chính mình nữa. Công việc đang dần bị đẩy xuống vị trí sau cùng, bây giờ mối quan tâm duy nhất là mẹ con Diễm.

Quân đã dùng lí trí, dùng lí lẽ, dùng những gì mà mình đã học được để khuyên nhủ bản thân nhưng Quân không làm sao dứt ra được, trước khi Quân thực sự nhận ra mình đang làm gì, Quân thấy mình đang tìm đủ mọi cách để tiếp cận Diễm.

Đầu tư phi lợi nhuận vào một nhà xuất bản nhỏ hẹp của thành phố là một điều không tưởng đối với Quân. Quân tự xỉ vả, dằn vặt bản thân nhưng Quân vẫn cứ làm, thậm chí Quân còn dự định mua mấy bức tranh của Diễm.

Bây giờ Quân không còn là một doanh nhân thông minh và sáng suốt nữa, Quân đang bị trái tim điều khiển, Quân đã bị Diễm cuốn hút không vì lí do gì cả, Quân không làm thế vì Diễm là người mang lại danh lợi, mang lại tiền tài cho Quân, Quân làm thề vì Diễm đã làm con tim Quân đập thật nhanh, làm mạch cảm xúc đóng băng trong Quân sống lại, điều khiến Quân sợ hãi chính mình là khi ở bên cạnh Diễm, Quân không nghĩ được điều gì khác ngoài hình ảnh của Diễm. Quân nghĩ mình đang yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.